Mắt chó nhìn người thấp
← Ch.063 | Ch.065 → |
Buổi chiều, Vô Song mang văn kiện đưa đến phòng làm việc của Chủ tịch thì bị Đông lão gọi lại, ông cười thân thiện nói:
"Vô Song, thực tập hơn một tháng rồi, cảm thấy quen chưa?"
"Rất tốt ạ." Cô cũng đáp lại rồi cười.
"Bây giờ cô đã chính thức thông qua trở thành thư ký của tôi, về sau có rất nhiều dự án hợp tác tôi sẽ trực tiếp giao cho cô đi xử lý, buổi chiều có một bữa tiệc, cô đi với tôi gặp khách hàng, dự án này tôi muốn do cô phụ trách." Đối với Vô Song đây cũng là khảo nghiệm cùng tôi luyện.
"Dạ." Vô Song điềm tĩnh nhận lời,
"Chủ tịch còn có dặn dò gì không?"
"Không."
"Vậy thì tôi đi ra ngoài trước." Vô Song cong người, xoay người rồi nhíu chặt lông mày, ngày mai con trai đã đi học rồi, cô còn chưa có chuẩn bị đồ dùng tựu trường cho con trai, xem ra lại phải phiền đến Thư Yên rồi. Gần tới lúc tan việc, thì Kara đi tới cười nói với Vô Song:
"Vô Song, đi thôi."
"Đi đâu?"
"Chủ tịch muốn chị dẫn cô đi đổi bộ quần áo."
"A." Quả thật thân là thư ký của chủ tịch Đông Vũ hoàn cầu, cô ăn mặc đúng là keo kiệt ' một chút '. Vô Song đi theo Kara tới 《 trung tâm mua sắm Mỹ Mỹ 》, vừa đi Kara vừa giải thích:
"Trung tâm mua sắm này là một trong những hệ thống của Đông Vũ hoàn cầu, cô có thể tùy ý chọn lựa." Nơi này Vô Song đã tới, chính là ngày đi cùng với Thư Yên, nơi này chính là đến tên của nó cũng tấc đất tấc vàng, đồ đắt đến mức hù chết người, thật không nghĩ tới, nó lại thuộc về Đông Vũ hoàn cầu, xem ra nhà họ Đông so với trong tưởng tượng của cô còn giàu có hơn.
"Có thấy thích hay không?" Đi dạo mấy tiệm rồi Kara hỏi. Vô Song liếm liếm môi rồi kéo cánh tay của cô ấy nói:
"Chị Kara, y phục nơi này quá mắc, chúng ta đi chỗ khác xem một chút đi."
"Cũng không phải là bảo cô bỏ tiền, yên tâm đi, chủ tịch trả tiền." Kara vỗ mu bàn tay của cô rồi trêu chọc.
"Ai trả tiền cũng đắt." Kara sờ sờ đầu của cô,
"Cô bé ngốc, có lẽ theo cách nhìn của cô thì những thứ này rất đắt tiền, nhưng đối với chủ tịch và đám thiếu gia mà nói, chút tiền này cũng chỉ nhỏ như sợi lông thôi, thân là thư ký của chủ tịch, hình tượng của cô chính là đại biểu cho hình tượng của chủ tịch, hình tượng cả Đông Vũ hoàn cầu, cô không thể ăn mặc quá keo kiệt, người khác xem thường không chỉ là một mình cô, mà còn cả chủ tịch, còn cả Đông Vũ hoàn cầu nữa."
"Có nghiêm trọng vậy không?"
"Có." Kara gật đầu một cái, lôi cô vào một cửa tiệm bên cạnh, cửa hàng trưởng vừa thấy Kara, thì lập tức trưng lên khuôn mặt tươi cười, thân thiết kêu một tiếng,
"Chị Kara, đã lâu không gặp, cô càng ngày càng có hương vị phụ nữ rồi." Kara cười cười,
"Sa Sa, cô chọn một bộ quần áo giúp cô ấy, để đi gặp khách hàng." Cửa hàng trưởng lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Vô Song, quay đầu quan sát cô, cô mặc đồ công sở, thoạt nhìn là người rất giỏi giang, nhưng sợi tổng hợp của quần áo vừa nhìn đúng là hàng rẻ tiền, cho nên vẻ mặt của cô ấy dâng lên khinh bỉ, xoay người từ trên giá gở xuống một bộ y phục rẻ tiền nhất hỏi:
"Tiểu thư, cô xem bộ quần áo này như thế nào?"
"Bộ quần áo này bao nhiêu tiền?" Đây là điều Vô Song quan tâm nhất.
"Đây là một bộ rẻ nhất trong tiệm của chúng tôi, tổng trị giá ba vạn tám." Rõ ràng nhìn không nổi. Kara ở bên cạnh tức thì tối mặt, nhưng cũng bình tĩnh châm chọc nói:
"Sa Sa, cô cảm thấy giá trị con người của chủ tịch chúng ta chỉ trị giá ba vạn tám?" Hử? Không chỉ cô ấy ngây ngẩn cả người, mà Vô Song cũng sửng sốt một chút, không hiểu mà nhìn Kara, cô đưa tay nắm vai của Vô Song một chút, mặt cười như hổ, giấu giếm sát khí,
"Quên giới thiệu, cô ấy là thư ký mới của chủ tịch Đông." Mặt của cửa hàng trưởng lúc xanh lúc trắng, thì biết mình đã đại họa lâm đầu (tai hoạ xắp xảy ra) rồi, không có chén cơm ăn, cô ấy vội vàng tìm cách sữa chữa, vẻ mặt cười như khóc,
"Chị Kara, tôi nói giỡn thôi, giống như khí chất của vị tiểu thư này xuất chúng như vậy, loại hàng rẻ tiền này làm sao sẽ thích hợp với cô ấy chứ, Tiểu Huệ, đi vào lấy ra kiểu đồ công sở mới đắt tiền nhất của tiệm." Nhân viên bán hàng ở bên cạnh xem cuộc vui ngây người, không có phản ứng, cô ấy nổi giận,
"Con bé chết tiệt kia, còn đứng ngốc ở đó làm gì, đi nhanh đi."
"Oh." Lúc này cô gái ấy mới như từ trong mộng tỉnh lại.
"Không cần." Ánh mắt của Kara chuyển sang Vô Song, khẽ mỉm cười,
"Vô Song, những thứ đó không thích hợp với cô, chúng ta đi tiệm khác xem một chút."
"Ừ." Vô Song rất phối hợp gật đầu, lúc hai người xoay người, thì cửa hàng trưởng liền tiến lên ngăn hai người lại, nắm tay Kara, giọng hơi nức nở,
"Chị Kara, tôi biết sai rồi, tôi sẽ nói xin lỗi với cô ấy, tiểu thư thật xin lỗi, tôi không nên...... không nên xem thường cô, về sau tôi sẽ không." Cô ấy thật sự rất sợ mất đi phần công việc lương cao này, tiền lương nơi này chính là cao hơn mười mấy lần ở các cửa hàng bình thường.
"Vô Song cô nói sao?" Kara nhìn về phía Vô Song, cô là người trong cuộc, thì cô có xử lý quyền lợi liên quan đến mình. Tiếp nhận ánh mắt của Kara, Vô Song rủ lông mi xuống trầm mặc một chút, cười nói với cửa hàng trưởng:
"Người không phải là thánh hiền, ai có thể chưa từng......" Nghe lời này của cô, dây cung trong lòng cửa hàng trưởng căng lên, nhất thời thả lỏng không ít, xem ra tên nhà quê này đang chuẩn bị tha thứ cô ta.
"Nhưng mà, ngay cả tối thiểu nhất là tôn trọng người cô cũng không có, tôi cảm thấy cô thật sự nên đi thể nghiệm cuộc sống của nông dân một chút, rồi trở lại ngồi ở chỗ hạng sang này thì tốt hơn, khi đó, tôi tin rằng cô nhất định sẽ là một cửa hàng trưởng vô cùng đủ tư cách." Một câu nói, đã đánh cô ta xuống địa ngục. Hai người tay nắm tay rời đi, được nửa đường thì Kara không nhịn được mà tán dương:
"Vô Song, được đó, chị vốn đang cho rằng cô sẽ dễ dàng bỏ qua."
"Em cũng nghĩ vậy, nhưng lúc em nhìn vào ánh mắt của cô ta, hoàn toàn không có ý hối cải, em đoán là cô ấy chưa từng bị cuộc sống tôi luyện qua, hãy để cho cô ta thể nghiệm thực tế tàn khốc một chút, không tồi."
"Cô biết nhìn ánh mắt người?" Kara dừng bước chân lại. Liếc nhìn Vô Song ánh mắt của cô ấy cực kỳ phức tạp.
"Biết chun chút."
"Ha ha, vậy cô xem thử ánh mắt của tôi, có phải một loại người giống cô hay không."
"Chị Kara, sao chị có thể giống em được, em so với chị đơn thuần hơn nhiều, ha ha."
"Cái cô bé này, đơn thuần cũng chỉ có bề ngoài mà thôi."
"Nào có, trong trong ngoài ngoài em đều rất thuần khiết." Kara im lặng cười cười, trước khi Vô Song còn chưa vào công ty, thì Đông lão đã đề cập với cô rồi, cô bé Vô Song này không đơn giản, cô vốn là còn tưởng rằng không đơn giản của cô ấy, chỉ là tâm cơ sắc sảo thôi, nhưng khi cô tiếp đãi cô ấy thì, dáng ngoài thanh thuần, cùng với lời nói cử chỉ hồn nhiên của cô ấy, làm cho cô lần đầu tiên nhận sai người rồi, nhưng ở chung một thời gian, thì cô mới từ từ phát hiện, Vô Song quả thực không đơn giản, bề ngoài không cẩn thận, đơn thuần ngu ngốc, tâm tư lại cực kỳ kín đáo, đầu óc thông minh, là khối ngọc thô chưa mài dũa. Người, đúng là không thể nhìn bề ngoài đâu! ◆◆ ◆◆◆ Sau đó Kara chọn một áo đầm màu đen lưu sa giúp Vô Song, là dây vai, dây an toàn là đeo lên trên bả vai, giống như một con Hồ Điệp nằm ở trên vai, nếu như kéo dây an toàn ra, thì váy tơ mềm sẽ tự động rớt xuống.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |