Đã chậm một bước
← Ch.025 | Ch.027 → |
Vừa nghe hai chữ
"Tính sổ", thì khuôn mặt người đàn ông lập tức trắng nhợt, đôi môi tái xanh, tay chân run rẩy, còn kém chưa tắt thở thôi! Ông ta kích động cầm tay của cậu bé, run rẩy mà cầu xin tha thứ
"Tiền thuốc thang tôi đền, tôi đền...... Biệt thự này tôi cũng đưa cho ngài, không đủ thì còn có tiền ở trong valy này, còn có những tấm chi phiếu trên người tôi" Ông ta móc ví tiền ở trong túi ra để dưới đất
"Còn có công ty...... Ngài muốn cái gì tôi đều có thể cho ngài, chỉ cầu xin ngài đừng giết tôi, để lại cái mạng chó của tôi, cầu xin ngài!" Q Tử không động đậy mà cười lạnh, doạ người đàn ông khóc.
"Chậc chậc chậc ——" Cậu bé chắc lưỡi, nhìn tên không có tiền đồ này, một người đàn ông lại khóc giống như một người đàn bà, mất mặt quá! Cậu còn chưa nói sẽ giết ông ta mà, a! Cậu bé không nhúc nhích, mắt liếc tay bị người đàn ông cầm, chỉ thấy ánh đao chợt lóe, thì cổ tay từ cánh tay của ngừơi đàn ông rời ra, người con trai vuốt vuốt súng lục đẩy cánh tay đã bị người bạn chặt rời ra, đang bám trên tay cậu bé, sau đó chán ghét mà ném ra ngoài cửa.
"A ——" người đàn ông gào thét, người phụ nữ sợ tới mức ngồi dưới đất, kêu một tiếng, co rúm lại.
"Chủ tử" Người con trai lãnh khốc đưa khăn tay lên, cậu bé nhận lấy nhè nhẹ lau sạch tay. Hắn...... mà cũng xứng đụng vào tay vàng của cậu.
"Cứu...... Cứu mạng...... Cứu mạng" người đàn ông sợ hãi, một tay chống xuống đất lui về phía sau co lại, dưới cái mông của ông ta hiện ra một vũng nước.
"Bạch Dạ, giải quyết ông ta!" Vốn còn muốn đùa giỡn với ông ta một chút, cứ nghĩ có cam đảm, đoán chừng đã không chơi nổi rồi, không lãng phí thời gian nữa, Q Tử ra lệnh một tiếng, người con trai vuốt vuốt súng lục, nhận lệnh
"Dạ, chủ tử." Anh ta bẻ bẻ cổ, cổ vang lên hai tiếng
"Ken két", cái loại âm thanh xương đứt gãy đó, hù dọa người đàn ông, ngay cả gọi cũng không có dũng khí, ông ta thối lui đến bên cạnh ngừơi phụ nữ, dùng sức đẩy người phụ nữ, ý đồ dùng cô ta làm bia đỡ đạn. Người phụ nữ nhào lên mặt đất, quay đầu hung ác nhìn chằm chằm ông ta, nở nụ cười lạnh
"Họ Chu kia, đáng đời ông cũng có hôm nay, ha ha ha!" Thật là ông trời có mắt, tên cầm thú này rốt cuộc cũng có người trừng phạt, ha ha ha, cô thật sự là rất vui, rất cao hứng! Bạch Dạ cũng không có hành hạ ông ta, đi tới bắn xuyên qua đầu của ông ta, giải quyết!
"Hô ~" Anh thổi thổi khói trắng bốc lên họng súng.
"A a a......" Người phụ nữ bịt lấy lỗ tai, sợ tới mức hét lớn lên. Bạch Dạ liếc cô ta một cái, quay đầu hỏi:
"Chủ tử, người phụ nữ này làm sao đây?" Cậu bé đi tới, người phụ nữ co cổ lại, liên tục khoát tay với cậu, giọng run rẩy nói
"Đừng giết tôi, cái gì tôi cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không biết!"
"Chị gái, tôi tin chị là người thông minh, hơn nữa chúng tôi cũng giúp chị giải quyết một phiền toái lớn, nên làm như thế nào, tôi nghĩ, không cần tôi dạy cho chị chứ!" Cậu cười, một nụ cười tao nhã, đáng yêu, mê người. Nham hiểm, là chỉ khuôn mặt này rồi! Ai, ngụy Thiên Sứ!
"Tôi biết, tôi biết!" Người phụ nữ gật đầu liên tục.
"GOOD!" Câu trả lời của cô ta, khiến cậu bé cực kỳ hài lòng, cậu liếc mắt nhìn hai người thuộc hạ, nói
"Bạch Dạ, Ảnh Tử, chúng ta đi!" Xoay người, ba người phóng khoáng rời đi. Bọn họ vừa đi không bao lâu, thì Mặc Phi Tước mang thuộc hạ xông vào, nhìn thấy thi thể ngừơi đàn ông, anh hỏi người phụ nữ ngồi dưới đất
"Là ai làm?"
"Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết, a......" Người phụ nữ làm như bị hù dọa đến điên, ôm đầu thét chói tai. Hỏi không đựơc đáp án từ trong miệng người phụ nữ, anh tiến lên kiểm tra thi thể người đàn ông một chút, nhiệt độ vẫn còn rất ấm, người giết ông ta vẫn chưa đi xa, anh dặn dò một tiếng
"Đuổi theo!"
← Ch. 025 | Ch. 027 → |