Bị thương
← Ch.023 | Ch.025 → |
Nhìn từng một tên thuộc hạ bị đánh nằm sấp, tên tóc vàng nhe răng trợn mắt mà mắng một câu
"Mẹ kiếp!" Lấy điện thoại ra, gọi tiếp viện tới. Đông Bác Hải rất nhanh đã giải quyết xong mấy tên lâu la trước mắt, không đợi anh lấy hơi lại thì có năm sáu tên lâu la đi tới tay cầm dao bầu, bọn họ người trước người sau xông lên, nhà hàng đã sớm bị biến thành ngổn ngang, vết máu loang lổ, người ngã xuống đất không ngừng rên rỉ. Cậu bé khẩn trương nắm chặt quả đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, thật muốn đi tới giúp một tay —— Mặc dù thân thủ của cha rất nhanh nhẹn, nhưng dù sao đối phương cũng người đông thế mạnh, đao kiếm lại không có mắt, ngộ nhỡ cha bị thương thì làm sao? Đang lúc cậu lo âu bất an, thì đột nhiên có người muốn từ phía sau đánh lén Đông Bác Hải, Q Tử kinh hãi la lên
"Cha, cẩn thận phía sau!" Nghe lời của con, anh nhạy bén đá một cước phía sau, đá người kia bay xa một mét.
"Hô ~" Thấy cha không có bị thương, Q Tử thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật! Cậu bé không biết, đúng là một tiếng thét kinh hãi của cậu, đã làm cậu bị bại lộ, khiến cho kẻ giặc theo dõi. Tên tóc vàng lặng lẽ đi tới bên cạnh cậu, từ phía sau lấy tay ghìm chặt cổ của cậu, còn dùng dao gác ở trên cổ của cậu, uy hiếp nói
"Dừng tay, mày cử động nữa, tao sẽ giết chết con của mày!"
"Cha, mặc kệ con!" Hai tay của Q Tử bấu cánh tay của người đàn ông thật chặt, thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Con trai!" Đông Bác Hải ngừng lại, hoảng sợ đưa mắt nhìn con trai bi bắt, một lòng treo ở trên cao, lúc này, có tên lâu la vùng lên đùi anh một đao, cắt quần, máu chảy ra ngoài, chân của anh mềm nhũn, một gối quỳ xuống.
"Cha!" Cậu bé tức đỏ mắt, cắn răng nghiến lợi, đau lòng đến mức tận cùng. Tên tóc vàng nhìn thấy có chút hả hê mà cười lên ha hả. Không có lệnh của lão đại, đám lâu la lại không dám ra tay tiếp, nhưng đám lâu la bị thương thì không phục mà dùng sức từ phía sau lưng đá Đông Bác Hải một cước, thế nhưng anh lại không thèm để ý, một đôi mắt khát máu, phát ra nguy hiểm lạnh lẽo, đồng tử co lại bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tên tóc vàng, lạnh lùng nói
"Buông con trai tao ra!"
"Thả con trai mày, có thể, kêu một tiếng ông nội đi, ha ha ha ha!" Tên tóc vàng kiêu căng mà cười to, đám lâu la của hắn cũng theo đó mà cười ha hả. Nhìn cha quỳ một chân xuống đất, gân xanh chực nhảy, cậu bé nắm chặt tay thành quả đấm, tia hận ý từ trong đồng tử nở ra! Quay đầu, cậu bé nhìn tên tóc vàng, đôi đồng tử từ từ sáng lên đến mức như thấm vào, lời nói tuyệt đối hung ác từ trong hàm răng nặn ra
"Mẹ mày, mày nhất định phải chết!" Giọng của cậu rất nhỏ, chỉ đủ cho tên tóc vàng nghe, tên tóc vàng vừa định giễu cợt cậu, chợt không biết từ nơi nào bay tới một viên đạn, từ huyệt Thái Dương bên trái xuyên qua huyệt Thái Dương bên phải, bay xuyên qua não hắn. Hắn trợn mắt lên, tựa hồ chết không nhắm mắt, thân thể từ từ ngã xuống phía sau ——
"Lão đại!" Đám lâu la quát to một tiếng. Thấy con trai không sao, Đông Bác Hải đứng lên, lần này anh hoàn toàn đã bị chọc giận đến cực điểm, mặc dù vết thương trên chân đang tuôn máu không ngừng, nhưng nó cũng không ảnh hưởng thân thủ nhanh nhẹn của anh, chỉ trong một lúc, toàn bộ đám lâu la đều bị anh đánh gục, tên đàn ông bị đánh thấy tình thế không ổn, thừa dịp hỗn loạn mà chuồn mất!
"Cha!" Thu dọn đám người kia xong, thể lực anh cũng đã tiêu hao không ít, thân thể lảo đảo muốn ngã đã được Q Tử vịn rồi.
"Con trai, thân thủ của cha không tệ chứ!" Anh lại còn cười được.
"Đâu chỉ là không tệ, quả thực là cực kỳ giỏi!" Q Tử giơ ngón tay cái lên với anh, sau đó ôm chặt eo của anh, trong một lúc, cậu rất muốn khóc, nhưng cậu là nam tử hán, không thể dễ dàng rơi nước mắt, cho nên cậu đem phần nước mắt cảm động này chôn vào trong lòng. Sau đó cảnh sát chạy tới mang bọn lâu la này đi
← Ch. 023 | Ch. 025 → |