← Ch.07 | Ch.09 → |
Còn muốn nói gì nữa đây? Nói gì nữa, điều đã vô ích thôi?
Đông Hải Hân mím chặc môi, không muốn tiết lộ quá nhiều suy nghĩ.
Giang Thận Viễn đột nhiên thất bại nhìn cô, cô luôn không có cảm xúc, anh phản bội nhiều hơn nữa, cũng không ép được cô nhiều biểu tình hơn.
"Hải Hân, em quá tĩnh táo, tĩnh táo đến không hợp tình hợp lý, em có thể mắng anh đánh anh nguyền rủa anh, hoặc là dứt khoát thưởng cho anh một cái tát, em quá mức bình tĩnh, lạnh nhạt giống như chúng ta đang bàn về chuyện của người khác, Hải Hân, anh cũng hy vọng có thể được em ỷ lại..." Giang Thận Viễn nói xong hết sức suy sụp.
Anh thật không muốn làm người xấu, nhưng anh lại làm. Vì sao chuyện tình cảm lại phức tạp như vậy, không cẩn thận, sẽ đi đến ngã ba?
Đông Hải Hân đột nhiên vỗ bả vai của Giang Thận Viễn.
"Thận Viễn, tốt lắm, tôi biết, tôi không trách anh, anh không cần nói xin lỗi với tôi, được không?" Anh tiếp tục nói nữa, cô cũng muốn nói xin lỗi với anh.
"Hải Hân..."
"Mọi người hảo tụ hảo tán là được, chúng ta chia tay thì vẫn là bạn bè, anh không cần để trong lòng, tóm lại, những năm qua cám ơn anh làm bạn." Đông Hải Hân khẽ mỉm cười với ah."Bạn gái của anh không phải chờ anh ở dưới lầu sao? Đừng để cô ấy chờ lâu, phụ nữ khi yêu rất dễ dàng suy nghĩ lung tung, chờ chút cô ấy hiểu lầm chúng ta nối lại tình cũ, tôi sẽ không xuống lầu giải thích giúp anh."
"Hải Hân..." Giang Thận Viễn giống như muốn nói gì, lại dừng lại.
Hi vọng bạn gái đã chia tay có yêu mình suy nghĩ này có phải rất ngu xuẩn hay không, anh không biết, nhưng mà, lúc này anh nhìn Đông Hải Hân tĩnh táo thong dong lý trí, thật sự có ảo giác mình không được cô yêu.
Là anh bỏ ra quá ít, chưa đủ hiểu rõ cô sao? Hay là cô thật không đủ để tâm, mới có thể dễ dàng chúc phúc như vậy? Cô nói chuyện bình tĩnh, giống như cô giải quyết việc công ở studio...
Giang Thận Viễn lặng lẽ đi sau lưng Đông Hải Hân đến phòng khách, đứng tủ giày màu đen thì, rốt cục không nhịn được mở miệng: "Hải Hân, chăm sóc bản thân thật tốt."
"Tôi sẽ." Đông Hải Hân nhếch môi cười yếu ớt rất dịu dàng, rất đẹp, rất công thức.
"Hải Hân..." Mang giày xong, Giang Thận Viễn quay đầu kêu một tiếng.
"Ừ?" Cô ngước mắt.
"Anh không nói được cảm giác đó là gì, nhưng cuối cùng anh cảm thấy... Em thật giống như theo đuổi cái gì, hoặc là vội vả muốn chạy trốn cái gì, em cước bộ rất gấp rất nhanh, một mình đấu đá lung tung... Anh luôn bị em bỏ rơi phía sau..."
"Thận Viễn, anh nói quá sâu sắc, tôi nghe không hiểu." Đông Hải Hân buồn cười nhún vai."Nếu như tôi đang đeo đuổi cái gì, cái đó nhất định là chi phiếu hoặc là tiền đi..."
"Hải Hân, em biết anh không nói cái này." Giang Thận Viễn vạch trần tâm tư của cô, nhàn nhạt thở dài."Tạm biệt."
"Ừ." Đông Hải Hân vì Giang Thận Viễn kéo ra cửa lớn ra, nhìn thấy bóng người cao lớn đứng yên ngoài cửa đột nhiên dừng lại.
Cố Tư Bằng? Sao anh lại ở đây?
Ánh mắt Cố Tư Bằng lướt qua Đông Hải Hân, ngừng lại trên người Giang Thận Viễn sau lưng cô.
"Rất tốt, cậu cũng đến!"
Cố Tư Bằng nhếch miệng cười với Giang Thận Viễn, sau đó đi qua Đông Hải Hân, kết hợp quyền vừa dứt khoát vừa chuẩn, hung hăng giáng xuống gò má phải của Giang Thận Viễn!
"Cố Tư Bằng!"
Đông Hải Hân lanh tay lẹ mắt đỡ Giang Thận Viễn lảo đảo mấy bước, lấy tay bắt cánh tay Cố Tư Bằng lại muốn xông lên. Cô thề đời này cô rất ít không có hình tượng rống to.
Cố Tư Bằng kéo cô ra, đưa tay vừa thẳng quyền không nghiêng lệch.
Giang Thận Viễn bị đánh ngã xuống đất, dùng ống tay áo lau khóe miệng rỉ ra vết máu, không có đánh trả.
"Cố Tư Bằng! Mau dừng tay!" Đông Hải Hân rống to.
"Nói xin lỗi với Hân Hân!" Cố Tư Bằng níu lấy cổ áo của Giang Thận Viễn, căm giận kéo anh đứng lên, trong mắt tràn đầy tàn ác rõ ràng."Mau! Nói xin lỗi với Hân Hân!"
"Chuyện gì xảy ra?" Nghe tiếng va chạm liên tiếp vang lên Phương Cầm và Đông Hải Âm cũng lao ra.
Tay Cố Tư Bằng kéo Giang Thận Viễn vẫn không tính buông ra.
"Cố Tư Bằng! Anh nháo đủ chưa?" Đông Hải Hân hổn hển kéo Cố Tư Bằng ra, ngăn ở giữa anh và Giang Thận Viễn."Hải Âm, em đi lấy đá viên đến đây; dì, người đi vào trước đi. Về phần anh! Đi rửa mặt ngồi bình tĩnh. Thận Viễn, anh có khỏe không?"
Đông Hải Hân rút khăn giấy trên bàn ra, lau khô vết máu bên khóe môi của Giang Thận Viễn.
"Anh không sao." Giang Thận Viễn cười khổ. Khi sáng nay trong điện thoại anh nói cho Cố Tư Bằng anh phụ lòng Đông Hải Hân, anh đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Cố Tư Bằng đánh, chỉ là không ngờ sẽ đến nhanh như vậy.
"Này! Anh Thận Viễn, đá viên." Đông Hải Âm đưa túi chườm nước đá đặt trên gương mặt Giang Thận Viễn.
"Tốt lắm tốt lắm, không sao. Dì đi vào trước đi, người không phải sợ nhìn thấy máu nhất sao? Từ từ đầu sẽ choáng váng." Đông Hải Hân đến bên cạnh Phương Cầm đang đứng bất động, vỗ cánh tay của bà giống như trấn an.
Phương Cầm sợ máu nhất, trước kia mấy đứa trẻ bọn họ chợt bị thương ngoài da, Phương Cầm luôn là sắc mặt trắng bệch bôi thuốc cho các cô.
"Được được được, dì đi vào dì đi vào, người trẻ tuổi các con từ từ nói chuyện, chuyện gì thì nói cho tốt, nói là được, đừng động tay động chân..." Phương Cầm lo lắng nhìn Cố Tư Bằng và Giang Thận Viễn, hai đứa bé này bà đều biết, bình thường rõ ràng cực kỳ ngoan nha...
Đông Hải Hân trợn mắt nhìn Cố Tư Bằng không hề có vẻ xấu hổ, sau đó lặng lẽ nháy mắt với Đông Hải Âm.
"Mẹ, con đi vào với người." Đông Hải Âm chợt hiểu ý, thân mật nắm tay Phương Cầm đi vào trong phòng, biến mất ở đầu khác hành lang.
"Hải Hân, anh xuống lầu trước." Giang Thận Viễn mở miệng.
"Chậm đã, tôi còn chưa nghe cậu nói xin lỗi với Hân Hân." Cố Tư Bằng vòng hai tay trước ngực, vênh váo hung hang ngăn trước người Giang Thận Viễn.
"Đủ rồi! Không cần ai nói nói xin lỗi tôi." Đông Hải Hân kéo Cố Tư Bằng ra, quay đầu nói với Giang Thận Viễn: "Thận Viễn, anh có thể tự mình xuống lầu sao? Có muốn để bạn gái của anh lên đỡ anh hay không?"
Giang Thận Viễn lắc đầu, mà nghe thấy mấy chữ "Bạn gái" mấu chốt này Cố Tư Bằng càng tức hơn. dien@@@đan@@@lqd@@@
Đông Hải Hân thấy Cố Tư Bằng lại muốn kích động xông lên vung quyền với Giang Thận Viễn, liền mở cửa lớn ra, đẩy Giang Thận Viễn ra ngoài.
"OK, được, vậy tôi không tiễn lâu, Bye!" Đông Hải Hân đóng cửa sắt.
Phòng khách vừa mới ồn ào trong nháy mắt khôi phục yên tĩnh.
Đông Hải Hân thấy ánh mắt Cố Tư Bằng muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn tay trái của anh mới vừa rồi dùng để đánh người.
"Muốn nói gì trở về phòng em rồi hãy nói!" Đông Hải Hân cắt ngang lời của Cố Tư Bằng chưa ra khỏi miệng, cất bước đi đằng trước anh, dẫn anh vào phòng, nghe thấy mình phát ra tiếng thở dài nhàn nhạt.
Cô biết Cố Tư Bằng tìm cô làm gì.
Cuộc đời của cô từ hai mươi chín tuổi bắt đầu là một đống hỗn loạn.
Trước mắt, cô còn không muốn Đông Hải Âm ghé đầu núp sau hành lang, hoặc là bất luận kẻ nào biết.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |