← Ch.04 | Ch.06 → |
"Anh đoạt đàn bà của Diệp Lăng Thiên?" Vừa vào cửa A Thần liền hỏi Quân Ngạo.
Quân Ngạo vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mang theo một loại thỏa mãn trước nay chưa từng có, thảnh thơi ăn bữa sáng phong phú.
"Cô ấy không phải là đàn bà của Diệp Lăng Thiên, chẳng qua là trợ lý thư kí."
Điều này hắn đã từ trên người cô chứng thực qua, cũng đã hưởng thụ qua tư vị ngọt ngào của cô.
Cô là người phụ nữ của hắn!
Ngồi bên cạnh hắn, A Thần vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn."Đại ca, anh chẳng lẽ đã đối với cô ấy..."
"Không sai." Hắn khoái trá trả lời, cũng đưa tay cầm cốc nhấp một hớp cà phê.
"Đại ca, bắt cóc nhưng là chuyện phạm pháp, hơn nữa anh muốn đàn bà căn bản không cần giành, đàn bà muốn lên giường với anh có rất nhiều a!" A Thần tuyệt không hiểu nói. Đại ca bên cạnh luôn luôn không thiếu mỹ nhân yêu thương nhung nhớ cư nhiên cũng làm ra loại chuyện giành đàn bà không có văn hóa này?
"Cậu nói không sai, nhưng cô ấy không giống."
"Có cái gì không giống? Cô ta rất đẹp hay là rất hung? Hoặc là cô ta căn bản không nguyện ý... Anh chẳng lẽ bởi vì cô ta không muốn mà bắt cóc cô ta đi?"
A Thần không thể tin được nhìn Quân Ngạo đang cười. Cái dạng biểu tình này của đại ca giống như nếm món thịt sư tử ngon, điều này cho thấy người phụ nữ kia đã bi thảm lạt thủ tồi hoa rồi.
"Em không hiểu..."
Liếc hắn một cái, Quân Ngạo lạnh lùng nói: "Có cái gì mà không hiểu, cô ấy đã là người phụ nữ của tôi."
A Thần thật là Trương Nhị Kim Cang (đây chắc là nhân vật trong truyện xưa của TQ, tớ không biết, bạn nào biết giúp tớ nhé) không lần được đầu mối. Hắn là nghe được nhầm hay tinh thần phân liệt sao?
Nếu không hắn như thế nào nghe được đại ca luôn lấy tỉnh táo, tự chủ tự hào nói ra những lì đủ tham muốn giữ dục đây?
Đại ca mặc dù thân là đường chủ đứng đầu Tứ Long Đường, mọi người đều đặt cho hắn tước hiệu bạo quân, nhưng mọi người biết hắn đều hiểu hắn lãnh huyết tàn khốc, biểu hiện chuyên chế chỉ giới hạn trong mở rộng quyền lực.
Đại ca luôn luôn không đem đàn bà đặt ở đáy mắt.
Hắn thậm chí có dạo cho rằng đại ca có phải trong lòng hoặc sinh lí có vấn đề, không thương đàn bà cũng không thể yêu đàn bà.
"Anh muốn cô ta, nhưng cũng phải xem anh lưu được cô ta không?" A Thần nghiêm túc nói.
Nghe vậy, Quân Ngạo nụ cười từ từ biến mất, con ngươi đen không chút nào vui vẻ."Việc này nói như thế nào?"
"Đại ca, anh có biết hay không anh buộc Điền tiểu thư đi, chẳng những rõ ràng không đem Diệp môn xã coi vào đâu, cũng chọc giận Diệp Lăng Thiên, hắn đã buông lời muốn anh thả Điền tiểu thư, nếu không bất luận bỏ ra bất kì giá cao nào đều phải chiến đấu tới cùng với anh, cái bộ dạng hung ác kia, dáng vẻ phẫn nộ giống như bị người đoạt đi thứ trân quý nhất, bảo bối đau lòng nhất, anh rõ ràng khẳng định cô ta không phải đàn bà của Diệp Lăng Thiên?"
Quân Ngạo không có mở miệng, chẳng qua sắc mặt càng thêm thâm trầm khó coi.
Cô là như vậy sao?
Thật ra thì hắn cũng không loại bỏ khả năng này.
Có lẽ Diệp Lăng Thiên là bởi vì chưa kịp thưởng thức đến thân thể ngọt ngào của cô đã bị hắn đoạt lấy mà cảm thấy không cam lòng, hơn nữa bởi vì sĩ diện không nhịn được mà muốn cùng hắn đòi cô lại.
Tuổi của Diệp Lăng Thiên đủ để làm cha của cô, lại vẫn vọng tưởng nhúng chàm cô, quả thật là quá đáng!
Không! Cô ở trong ngực hắn nức nở uyển chuyển, dáng vẻ quyến rũ chọc người chắc chắn sẽ không lừa dối, hắn bất kể cô là thân phận gì, hắn chỉ xác định một chuyện, hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, hắn muốn định cô.
Bất luận kẻ nào cũng không thể từ bên cạnh hắn cướp đi cô!
"Đại ca, anh ngàn vạn lần đừng có giống em đần như vậy, nhất thời uống rượu say trúng bẫy của đàn bà, chẳng những thất thân còn bị người khác vu hãm là cha ruột của đứa trẻ, sống sờ sờ mà bị đàn bà đùa bỡn. (Đọc cái đoạn này mà Heo cảm thấy buồn cười quá, anh ấy sướng rồi bảo người khác vu hãm mình, nghe như kiểu trẻ con bức xúc ấy haha). Nghĩ điều này A Thần liền nôn chết.
Cậu không phải là đàn ông hả? Dùng tên của tôi lừa gạt đối phương vốn là không đúng, là đàn ông thế nào không dám dùng tên thật của mình?" Quân Ngạo lúc này nhớ tới chuyện A Thần mạo danh hắn.
"Này..."
"Nếu không phải vì tôi và cậu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình như anh em, bác gái lại đối xử với tôi như con trai ruột, nếu không chỉ việc cậu mạo dnah tôi lừa gạt người ngoài, làm hại phá hư danh tiếng của tôi, tôi có thể đem cậu trục xuất khỏi Tứ Long Đường, căn bản không cần chú ý tới cái gì tình nghĩa huynh đệ."
"Đại ca, em lúc ấy bị đùa giỡn, nhất thời tức giận, hơn nữa Diệp Phân dựa vào Diệp Lăng Thiên, ỷ vào cô ta là con gái của lão Đại Diệp môn xã đối với em lớn tiếng, cho nên em mới không cam lòng yếu thế, mang tên của anh ra, thật xin lỗi."
Quân Ngạo lẳng lặng trừng mắt nhìn vẻ mặt hối lỗi của A Thần, tên vẻ mặt sâu xa khó hiểu, làm A Thần không đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Chạm đến ánh mắt lộ ra lạnh lẽo của hắn, A Thần cảm thấy hết sức bất an.
"A Thần, tôi muốn cậu cưới Diệp Phân."
"Cái gì? Muốn em cưới cô ta? Em không muốn!" Muốn kết hôn cô ta, hắn tình nguyện trước giết, cũng không cần sau này bị người ta cười nhạo hắn là bị đàn bà thiết kế mà kết hôn, làm không tốt tươnglai người đàn bà kia còn có thể làm cho hắn bị cắm sừng đây.
"Nếu chứng minh đứa nhỏ là của cậu, cậu liền không thể không cưới cô ta." Quân gạo kiên quyết nói.
"Nhưng chứng minh như thế nào?"
"Đứa trẻ sau khi sinh, so sánh DNA." Hắn nhàn nhạt nói.
"DNA! Vậy ít nhất còn phải bảy, tám tháng nữa đi?"
"Cho nên cậu còn có bảy, tám tháng độc thân tự do tự tại có thể qua, bởi nếu đứa trẻ xét nghiệm là của cậu, cậu nhất định phải phụ trách cưới cô ta."
"Nếu như em kiên trì không cưới đây?" A Thần tức giận nói, vẻ mặt giống như đứa bé trai chưa trưởng thành.
Trên thực tế, tính cách của A Thần cũng giống như đứa bé trai, nặng về hưởng lạc, lại luôn trốn tránh, sợ phải chịu trách nhiệm và nghĩa vụ sau này.
Huynh đệ của mình là tính tình như thế nào, Quân Ngạo cực kì hiểu rõ.
"Nếu như không lập gia đình, có thể, lập tức rút khỏi Tứ Long Đường, rút khỏi giang hồ!"
"Cái gì? Không được rồi! Đại ca."
A Thần còn muốn kháng nghị, lại thấy Quân Ngạo sớm không nói hai lời quay người đi.
Nguy rồi! Lần này hắn thảm!
Xem ra đại ca lần này là nghiêm túc, nếu như hắn không đồng ý cưới Diệp Phân, sẽ phải rút khỏi Tứ Long Đường, hắn mới không cần, nhưng...
Hắn cũng không có kế khả thi, chẳng lẽ thật muốn hắn cưới Diệp Phân?
Điền Mật cũng không hiểu Quân Ngạo kiên trì đối với cô là từ lòng tin nào.
Từ lúc hai người mới gặp mặt, hắn đã quyết định muốn cô sau đó, liền không ngừng dùng hành vi cùng ngôn ngữ của hắn nói cho mọi người biết cô là vật sở hữu của hắn.
Hắn muốn cô!
Hắn thương cô!
Hắn cưng chiều cô!
Chỉ kém nói ra hắn yêu cô.
Vậy mà cô quả thật nếu nghe được hắn yêu cô ba chữ này, cô sẽ có dũng khí tiếp nhận sao?
Đoạn thời gian này, cô cảm giác được yêu là hạnh phúc.
Đối mặt với sự toàn tâm toàn ý của hắn, yêu thương che chở, cô hoài nghi mình đến tột cùng có thể kháng cự bao lâu mà không sa vào lười tình mà hắn cố quăng ra đây.
Ai! Cô mau biến thành một kẻ lười biếng vô dụng rồi.
Trên thực tế, hắn vẫn không có hủy bỏ lệnh cấm túc cô, ngược lại cô chẳng còn muốn chạy trốn.
Cô thừa nhận cô đối với sự cưng chiều của hắn có khuynh hướng nghiện.
Tình yêu của hắn giống như thuốc mê từng giọt từng giọt xâm nhập vào trong máu của cô, làm cô không cách nào quên hắn.
Có lẽ đúng theo lời hắn, cô sớm muộn sẽ yêu hắn.
Chẳng qua là thời gian sớm muộn mà thôi.
Ai! Cô làm sao mà chọc phải người đàn ông bá đạo ngạo mạng này đây?
Là kiếp trước cô thiếu hắn quá nhiều sao?
Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Chị dâu!"
Nghe tiếng, Điền Mật buồn bực mà nghĩ, cô đã nói mấy ngàn lần, mấy vạn lần, cô không muốn nghe bọn họ gọi cô chị dâu.
Nhưng mà huynh đệ Tứ Long Đường mặc dù tôn kính cô, nhưng cũng là nghe lời của Quân Ngạo, cô căn bản không thể bác bỏ.
"Chuyện gì?" Điền Mật cách cánh cửa hỏi.
"Chị dâu, có chuyện... Xin chị giúp một tay."
Nghe giọng nói người tới hết sức nôn nóng bất an, Điền Mật bèn đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa hai người trẻ tuổi cao cao gầy teo, chỉ thấy vẻ mặt họ rất là khẩn trương.
"Chị dâu." Hai người cung kính chàomột cái.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Chị dâu, xin chị cứu anh em tốt của chúng tôi..."
Ở trong Tứ Long Đường nếu như phạm vào Đường quy, nhất loạt phải nhận trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Lúc này trong đại sảnh, tất cả mọi người đều không dám phát ra một chút âm thanh, chẳng qua tầm mắt thủy chung rơi vào trên người Quân Ngạo mặt không biểu tình, không nói một câu.
Người đàn ông quỳ trước mặt Quân Ngạo cả người không ngừng run rẩy, tên của hắn gọi là Long Nhất, ở Tứ Long Đường mặc dù không có chức vị đặc biệt, nhưng cũng trung thành tận tâm.
Thế mà mấy ngày trước hắn bị người ta phát hiện tùy ý tham ô công quỹ, làm ra chuyên phản bội tổ chức, theo như Đường quy xử lý phải chặt tay phải, chân trái.
"Long Nhất, dựa theo hành vi mà cậu phạm phải, phải theo Đường quy tiếp nhận trừng phạt nghiêm khắc nhất, cậu có thể tâm phục khẩu phục."
Chỉ thấy bả vai Long Nhất rũ xuống, giống như đối với tất cả đều không ôm bất cứ hi vọng nào.
Thật ra thì theo tính cách của Quân Ngạo, mệnh lệnh của hắn một khi quyết định, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào sửa đổi.
Sự nghiêm khắc cùng vô tình của hắn giống như biệt hiệu mà người trong hắc đạo đặt cho hắn.
Ánh mắt Quân Ngạo nhìn về hai gã thủ hạ tay cầm dao găm, ý bảo bọn họ có thể động thủ.
Vậy mà hai gã thủ hạ lại lôi lôi kéo kéo, chậm chạp không chịu động thủ.
Quân Ngạo chú ý ánh mắt của những người khác thỉnh thoảng liếc về phía cửa, giống như ngoài cửa sẽ xuất hiện một người cứu thế tới thay đổi cục diện bi thảm sắp phát sinh này.
Quân Ngạo trong lòng cười lạnh, đưa tay lên cầm trà nóng khẽ nhấp một hớp.
Từ khi hắn tiếp nhận Tứ Long Đường, chưa từng có người nào dám cãi mệnh lệnh của hắn, trừ phi có người không muốn sống, huống chi nếu như không đáng làm như vậy, thì hắn như thế nào lãnh đạo vô số thủ hạ đây.
Hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất luận kẻ nào mà thay đổi mệnh lệnh của hắn cùng Đường quy.
Đột nhiên, hương trà truyền đến hơi thở người của hắn, chân mày hắn không khỏi nhíu lại.
Không! Không phải bất luận kẻ nào cũng có thể cãi lời, ảnh hưởng, thay đổi mệnh lệnh của hắn.
Trước khi gặp phải Điền Mật, có lẽ mệnh lệnh của hắn nói là làm, nhưng sau khi gặp phải cô, hắn cũng không dám đảm bảo.
Thật may, cục cưng bé nhỏ của hắn không tới ầm ĩ, nếu không đã có thể nguy rồi.
Đột nhiên, ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, tâm Quân Ngạo không khỏi căng thẳng.
"Em tới làm cái gì?" Giọng nói của hắn có chút ác liệt.
Điền Mật vốn đang cảm giác mình không nên tới, nhưng vừa nghe đến mồm mép của hắn ác liệt như thế, lo ngại của cô hoàn toàn biến mất, thay vào đó là lửa giận xông lên.
"Tôi cũng không muốn đến đây xem một mặt dã man của anh, chẳng qua là nhận ủy thác của người ta."
"Được người nào ủy thác? Lại nhờ cậy em chuyện gì?"
"Nhiếp Quân Ngạo, anh trước khi phải xử phạt một người, có điều tra qua vì sao hắn phải làm ra chuyện tham ô công quỹ hay không đây?"
"Nhân chứng, vật chứng đều có, còn có gì để nói!" Giọng nói của Quân Ngạo như một chuyện đương nhiên.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc về hai người phía sau Điền Mật, thực rõ ràng, theo như lời cô được người ủy thác chính là hai người này nhờ cậy. Hắn nhất định phải đem hai cái kẻ ăn cây táo rào cây sung này đuổi ra ngoài!
"Đây chỉ là bề ngoài, chân tướng sự việc là con của hắn sinh bệnh, cần một khoản tiền thuốc thang, cho nên..."
"Cần tiền hắn có thể tới tìm anh a!" Quân Ngạo lạnh lùng cắt đứt lời của cô.
"Tìm anh? Anh xem một chút cái bộ dạng hung thần ác sát của anh, mặt lạnh có thể chết rét người, thấy anh liền nhũn chân, đâu còn dám mở miệng hướng anh vay tiền?" Điền Mật không vui lên án.
"Hắn cần phải tới tìm anh, mà không cần tự chủ trương phạm vào Đường quy!"
"Hắn là có lỗi, nhưng tình cảm có thể tha thứ, anh có thể tha thứ cho hắn một lần không? Nếu như anh thật đem hắn chặt tay chặt chân, vậy tương lai hắn sinh sống như thế nào? Con của hắn còn đang ngã bệnh."
Điền Mật hiểu người thân ngã bệnh nhưng không có tiền để khám bệnh, lo lắng cùng thống khổ, cái loại hành hạ do không giúp được so với người bệnh càng thêm gian nan.
Cho nên cô hy vọng hắn không cần vô tình như thế.
"Điền Mật, không cần can thiệp vào quyết định của anh, ngoan ngoãn trở về phòng đi, đây là việc công, phụ nữ không cần nhúng tay." Giọng nói Quân Ngạo rất nhẹ, nhưng lại làm cho mọi người cảm thấy sự ớn lạnh trong lời nói.
Điền Mật mím chặt môi, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm hắn.
Cô nhìn không đến ánh mắt ôn nhu cùng nụ cười ngày thường của hắn, chỉ cảm thấy hắn là một người xa lạ.
Một người đàn ông lạnh như băng, vô tình.
Là bạo quân mà người trong Tứ Long Đường vừa kính vừa sợ, không phải Quân Ngạo trong trí nhớ yêu cô, thương cô.
Hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi nói: "Nếu như... nếu như em xin anh nể tình em, không cần..."
"Người tới! Đem chị dâu về phòng!" Quân Ngạo vô tình ra lệnh.
"Nhiếp Quân Ngạo?!"
Điền Mật không thể tin được nhìn hắn đuổi cô giống như con mèo, con chó, còn không đem lời của cô để trong lòng.
Cô cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương mãnh liệt.
Né trang tay người bên cạnh đưa qua, cô cuồng nộ nói: "Tự tôi sẽ đi!" Cô hất cằm ngạo mạng, lạnh lùng nói: "Nếu như anh đúng là máu lạnh, vô tình, sau này huynh đệ nào dám vì anh tận trung, bán mạng, chính anh cần thận suy nghĩ một chút!"
Quân Ngạo hung hăng nhìn chằm chằm cô, thật lâu mới mở miệng: "Muốn anh hạ thủ lưu tình thì có thể, muốn anh cho em mặt mũi cũng có thể, chỉ cần em nhất định thay hắn chịu phạt, em có gan này sao?"
Lời của hắn khiến cho mọi người ngừng thở.
Sắc mặt Điền Mật cũng một trận trắng xanh. Hắn muốn chặt tay phải, chân trái của cô.
"Nếu như em sợ liền ngoan ngoãn trở về phòng chờ anh." Trong mắt Quân Ngạo tràn đầy khiêu khích.
"Chị dâu, chị không cần vì em hy sinh như thế, em trừng phạt đúng tội, không cần chị tới chịu phạt thay." Long Nhất vội vàng nói. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Quân Ngạo, "Đại ca, động thủ đi!"
"Người đâu..."
"Chờ chút! Tôi đồng ý!" Nhắm mắt lại, Điền Mật hít sâu một hơi mà nói.
Thoáng chốc bốn phía yên lặng đến ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Quân Ngạo sắc mặt lạnh lùng, không hề vẻ mặt vô tình nữa.
Người phụ nữ này có phải hay không nhân dịp hỗn loạn muốn khảo nghiệm tầm quan trọng của cô trong mắt hắn.
Chẳng lẽ cô không hiểu bộ dạng khiêu chiến quyền uy của hắn như vậy, sẽ làm hỏng uy tín lãnh đạo thủ hạ của hắn sao?
Điền Mật cũng biết cô can thiệp là không đúng, nhưng cô chính alf không muốn nhìn thấy Quân Ngạo trở thành người lãnh đạo không hiểu tình lý, lãnh khốc vô tình.
Bởi vì tàn bạo tất vong, nhân ái vô địch, là đạo lí nghìn đời không đổi.
"Được, em thật không sợ chết, coi như em có gan!" Quân Ngạo nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe được giọng nói dịu dần của hắn, mọi người đều biết hắn khuất phục.
Đây chính là một lần phá lệ.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Điền mật không khỏi tăng thêm nhiều phần tôn kính, cũng biết được Điền Mật trong lòng Quân Ngạo chiếm địa vị trọng yếu cỡ nào.
Điền Mật cũng không nhịn được lộ ra một chút vui vẻ như có như không.
Đang lúc mọi người cho là Quân Ngạo đã thỏa hiệp, lại nghe hắn lạnh lùng mở miệng: "Đem chị dâu mang về trong phòng, dùng dây trói lại!".
← Ch. 04 | Ch. 06 → |