Một gian là được rồi
← Ch.103 | Ch.105 → |
Mà người trước mặt, như thiếu niên đi ra từ trong bức họa, mặc dù cũng là tóc bạc, lại hoàn toàn khác xa.
Mộc Hi hoàn toàn phát không được tính tình đối với hắn, lời ngon tiếng ngọt dỗ mấy câu, cũng không thấy hắn hài lòng. Hắn như là đứa bé cá biệt, đối với Mộc Hi có ý muốn giữ lấy cực kỳ cường liệt, đối với nam tính ngoài mình, đều mang theo một loại địch ý không thể coi thường. Câu nói ban đầu của cung tỳ kia 'Mơ ước mỹ mạo của Đông Phương điện hạ đã lâu', làm cho hắn rất là bất mãn với Đông Phương Trường Minh.
"Vừa lúc, mấy ngày nay ta cũng không bận, các ngài liền ở thiên điện, ta sẽ cho người đưa các ngài du ngoạn ở thần đô, hôm nay trời đã tối, các ngài nghỉ ngơi..." Mộc Hi gọi hai cung tỳ tới, nói: "Đi chuẩn bị hai gian phòng xinh đẹp nhất..."
"Không cần." Trường Minh chậm rãi buông cái chén, thản nhiên nói: "Một gian là được rồi."
Mộc Hi ngây ngốc một lát, lập tức cười ra: "Xin lỗi, là ta sơ sót, người tới, chuẩn bị thiên điện tốt nhất, cánh hoa rải lên suối nước nóc, chuẩn bị rượu hảo hạng, tối nay, mời hai vị nghỉ ngơi thật tốt."
Vẻ mặt Khuynh Anh xanh xao, Trường Minh đã thay nàng trả lời: "Đa tạ."
...
...
Người hầu dẫn bọn họ đi ra ngoài, ở trên hành lang, Khuynh Anh trong lúc vô tình quay đầu lại, thấy thiếu niên kia đã bá đạo ôm Mộc Hi, không nói gì liền hôn nàng, hai thân thể trẻ tuổi quấn nhau, sau đó nhào tới trên mặt đất phủ kín lá cây.
... Cạch.
Cửa điện đóng.
Tầm mắt bị ngăn cách.
Khuynh Anh xoay đầu trở về, không nghĩ qua là, liền thấy được một màn không thích hợp cho thiếu nhi như vậy.
Nếu Họa Long thực sự là Họa Long kia, vậy hắn là Tu La, Mộc Hi là thần tộc, tại sao sẽ ở cùng nhau.
Hiện thực cùng truyền thuyết, rốt cuộc khác xa bao nhiêu...
"Nàng đang suy nghĩ gì?" Đột nhiên, bên tai vang lên giọng Trường Minh.
Khuynh Anh lấy lại tinh thần, mới giật mình phát hiện mình đã đứng ở trong phòng, cửa bị đóng, đám cung nữ cũng dốc lòng đưa tới y phục sạch sẽ cùng rượu ngon. Thế nhưng, ngay chính giữa phòng lá cái giường lớn đầy cánh hoa là chuyện gì xảy ra?!
"Ở đây không an toàn, vì thế, nàng cần phải ở bên cạnh ta." Trên mặt Trường Minh vẫn không có biểu tình dư thừa, hắn ngồi trên ghế, đối với cái giường lớn ái muội như có mắt không tròng: "Ngày yên ổn chỉ sợ sẽ không lâu lắm, nàng cần giữ thể lực, sau này có lẽ không có cuộc sống hòa hoãn. Tối nay nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ giúp nàng coi chừng xung quanh..."
Khuynh Anh cười xấu hổ, biết mình suy nghĩ nhiều, mới nói: "Ta vừa rồi chỉ là nhớ tới một người quen, vì thế, ta ở đoán, chuyện ở đây phát sinh, có thể đều là giả hay không..."
"Không, không gian bởi vì chấp niệm mà sinh ra, đều là việc người kia từng trải qua." Trường Minh nhìn ngoài cửa sổ, "Vì thế, tất cả những gì nàng thấy được, đều là chân thật, thế nhưng, bởi vì chấp niệm quá sâu, sự tình khó quên nhất sẽ tái hiện, tình huống tối nay nàng thấy được, ngày mai lại trở nên không giống."
"Như vậy người thiếu niên kia thực sự là Họa Long?!" Khuynh Anh thầm than.
Thì ra, lúc mặt của hắn không có bị hủy đi, là hoàn hảo như thế. Nhưng nàng nhớ, là hắn mở ra vòng xoáy màu đen này, vì thế, hắn hẳn là cũng ở trong không gian này, không biết, hắn nhìn thấy một màn này, tâm tình sẽ thế nào.
"Đây chẳng qua là bộ dáng tạm thời của Họa Long, lúc người tộc Tu La một ngàn tuổi, sẽ biến thân triệt để, biến thành một bộ dáng khác." Trường Minh chậm rãi nói: "Sách sử ghi chép, hắn là vương mạnh nhất Tộc Tu La, hắn lấy tư thái người mạnh nhất, trực tiếp leo lên vương vị, nhưng lại giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, đăng cơ không lâu, liền biến mất triệt để."
Dừng một chút, hắn mới nói tiếp: "Còn có truyền thuyết, là hắn huyết tẩy thành Thái dương, tru diệt toàn bộ sinh linh một tòa thành trì trong thành Thái dương..."
Khuynh Anh cứng đờ.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân bay lên.
Họa Long nàng biết, vẫn dùng tên Mộc Hi mà sống. Hắn ở trong Vực sâu U Minh vẫn tìm kiếm nàng, từ đầu tới cuối, chưa bao giờ buông tha.
..."Ngươi không muốn đi ra ngoài sao?" Nàng hỏi.
..."Không, ta không muốn... Ta muốn tìm được người kia, còn không có tìm được, ta sẽ gặp vẫn tìm như thế." Hắn nói.
..."Người kia là một cô gái sao?"
..."... Ta quên rồi... Thế nhưng ta rất muốn tìm được người kia, nếu như người kia đứng ở trước mặt của ta, ta nhất định có thể nhận ra được..."
..."Nếu người kia đã không ở nơi này, làm sao bây giờ?"
..."Không, ta sẽ tìm được... Người kia nhất định ở trong này... Nhất định."
Tất cả yêu hận quấn quýt si mê, nhân quả nguyên do, sao lại là một dạng cố chấp thật sâu như vậy.
"Tu La chẳng lẽ vô tình vô nghĩa như thế thật?"
"Tộc Tu La là thần tộc viễn cổ, về sau bởi vì quá mức khát máu, rơi xuống thành ma, trái lại cắn nuốt ma tộc, trở thành trong bá chủ bóng đêm." Trường Minh lắc lắc đầu, "Bọn họ cũng không phải là vô tình vô nghĩa, mà là không cách nào khống chế tình cảm của mình, bọn họ khát máu giết chóc, lúc thức tỉnh vào ngày một ngàn tuổi, sẽ dùng máu tế lệ khí của mình."
"Cũng bởi vì như vậy, bọn họ vứt bỏ tình cảm của mình, vô tình vô nghĩa, cũng mới sẽ vô bi vô đau." Hắn nói.
"Tu La cùng thần tộc không thể sống hòa bình với nhau sao?"
"Rất khó... Bọn họ vĩnh viễn không có khả năng sống chung như thần tộc bình thường, bọn họ theo đuổi ngôi vị kẻ mạnh chí cao, chỉ có giết chóc cùng máu tươi, mới có thể làm cho bọn họ có thể an bình."
Khuynh Anh khẽ run lên.
Nàng đột nhiên nhớ lại đôi mắt đỏ máu của Lam Tranh, hắn đè nén dục vọng của mình thật sâu, hắn cũng không phải là muốn giấu diếm, có lẽ, hắn chỉ không cách nào kể ra.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |