← Ch.0989 | Ch.0991 → |
Cố Tiểu Tây hơi híp mắt: "Tống Kim An đâu? Bên phía anh ta không xảy ra chuyện gì chứ?"
Hiện tại Tống Kim An đang có quan hệ hợp tác với phố lương thực, nếu phố lương thực thật sự xảy ra vấn đề gì, anh ta cũng chạy không thoát, đương nhiên, điều cô quan tâm cũng không phải cái này, mà là Điền Tĩnh, đây chính là một trong số nguyên nhân chính yếu cô mời Cố Đình Hoài tới.
Cô cần phải thời khắc chú ý đến hướng đi của Tống Kim An, phòng ngừa Điền Tĩnh lén lút tới Phong Thị, lợi dụng phố lương thực của cô để kiếm lợi cho bản thân, như vậy gần đây cô nhất định sẽ ói đến chết, nhưng cẩn thận nghĩ lại, loại khả năng này là rất lớn.
Điền Tĩnh là người nắm giữ tiên tri, trong lòng cô ta biết rõ giá trị của Tống Kim An, đối với một người nỗ lực bò về phía trước mà nói, không thể nào dễ dàng buông tha một tấm "phiếu cơm lâu dài" như vậy, mà dựa vào năng lực của cô ta, Tống Kim An hẳn đã là ứng cử viên tốt nhất và cũng thích hợp nhất mà cô ta có thể tiếp xúc đến, cho nên cô ta nhất định sẽ không vứt bỏ tấm thẻ Tống Kim An này.
Chẳng qua, đời này Điền Tĩnh bị Nhậm Thiên Tường dây dưa không thôi, còn khiến Tống Kim An tận mắt chứng kiến đủ loại chật vật của cô ta, cặp môn đăng hộ đối này thật sự còn có thể ở bên nhau mà không hề có khúc mắt, trở thành đôi thần tiên quyến lữ người người ca ngợi ở thủ đô kiếp trước không?
Yến Thiếu Ngu nghiêng mắt nhìn cô một cái, chú ý tới biểu cảm thờ ơ trên mặt cô, duỗi tay nắm lấy ngón tay lạnh băng của cô.
Cố Đình Hoài liếc nhìn một cái, chỉ làm như không thấy, anh ấy đương nhiên biết điều Cố Tiểu Tây muốn hỏi là cái gì, nhưng lắc đầu nói: "Tống Kim An vẫn luôn cải tiến chính sắc, tích cực tiến hành xây dựng địa phương, thật sự không xảy ra vấn đề gì."
Cố Tiểu Tây khẽ nhướng đuôi lông mày, gật đầu nói: "Lương thực lần này đưa tới cũng đủ duy trì một thời gian khá lâu, em và Thiếu Ngu muốn về nhà, anh cả cũng đi cùng đi, lần này trở về chúng em muốn tổ chức hôn lê, còn có hôn lễ của anh và chị dâu cả, nên làm sớm rồi."
Nhắc tới cái này, bầu không khí có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cố Đình Hoài nghĩ đến hai người trước mặt đã làm báo cáo kết hôn, đến cả ảnh kết hôn cũng đã chụp, anh ấy cũng không nói được lời chỉ trích nào, đổi góc độ tự hỏi, nếu người xảy ra chuyện là Bạch Mân, vậy anh ấy nhất định cũng sẽ vượt vạn dặm xa xôi chạy đi tìm cô ấy.
Nghĩ như vậy, trong lòng Cố Đình Hoài liền bình thường hơn rất nhiều, nói với Yến Thiếu Ngu: "Thiếu Ngu, sau này hãy đối xử thật tốt với con bé, con bé đã hy sinh rất nhiều vì chú, đến cả công việc cũng từ bỏ để đến bên cạnh chú, lần này đến cả mạng cũng không thèm để ý, từ nhỏ đến lớn, anh còn chưa từng thấy con bé chấp nhất với điều gì như vậy đâu, chú cũng không thể làm gì có lỗi với con bé đấy."
Yến Thiếu Ngu gật đầu, nói với giọng trịnh trọng: "Anh cả yên tâm."
Anh không thể nói được lời nào dễ nghe, nhưng bản thân anh từ trước đến nay chưa bao giờ nói ngoa bao giờ, nếu như không làm được anh sẽ không đồng ý.
Cố Đình Hoài ngược lại cũng không ép anh phải hứa hẹn điều gì, nói: "Ngày mai đi, chờ sự việc phố lương thực hôm nay lắng xuống, ngày mai chúng ta sẽ về nhà, cha và những người khác cũng lo lắng cho em, em nghĩ nên giải thích cho bọn họ thế nào đi."
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt, ranh mãnh nói: "Cần giải thích gì cơ? Nói lời xin lỗi rồi làm nũng chút, không phải chuyện này sẽ xong sao?"
Nghe thấy lời này, Cố Đình Hoài liền im lặng, quay đầu rời đi, Yến Thiếu Ngu thì cười khẽ một tiếng, vuốt ve ngón tay tinh tế hơi lạnh trong lòng bàn tay, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Sao anh lại không biết em còn biết làm nũng thế?"
Trong ấn tượng của anh, cô vẫn luôn là một cô gái rất sắc bén, lúc nên ra tay sẽ ra tay, sấm rền gió cuốn cũng không nương tay, một cô gái sắt đá như vậy, thế mà còn có lúc sẽ làm nũng với người khác sao? Dù sao anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Cố Tiểu Tây nhếch khóe môi thành độ cung nhỏ: "Thứ anh chưa từng thấy nhiều lắm, đồng chí Yến, sau này cân nhắc kỹ hơn đi."
Nói xong, cô liền đuổi theo bước chân Cố Đình Hoài, trò chuyện với anh ấy về phố lương thực.
Yến Thiếu Ngu nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, bỗng nhiên cúi đầu cười hai tiếng, lồng ngực phập phồng, sung sướng đến cực điểm.
← Ch. 0989 | Ch. 0991 → |