← Ch.0965 | Ch.0967 → |
Cho dù trong vụ nổ lớn như vậy rất khó được 𝐭𝖔à_п ⓣ𝖍_â_y, nhưng cô vẫn không muốn bỏ qua cơ hội xa vời này.
Vương Hâm là anh hùng, anh ấy không nên ⓒ𝒽ế_𝐭 như vậy ở mỏm núi Lăng Xuyên, anh ấy phải được nhận chiến công thuộc về mình một cách đường đường chính chính, chứ không phải quân đội cầm tấm biển chiến công hạng nhất đưa về nhà, người đã 𝒸♓·ế·𝐭, những vinh dự này có tác dụng gì?
Tốc độ của Cố Tiểu Tây rất nhanh, sau khoảng mười phút, cuối cùng cô cũng đến nơi xảy ra vụ nổ, nơi này cách vách đá rất xa, trước khi c𝒽ế-t, Vương Hâm vẫn dẫn kẻ thù đi ra xa, sợ 𝒷_🅾️_Ⓜ️ sẽ lan đến gần chiến hữu của mình.
Khi cô đến gần, một làn sóng nhiệt vẫn chưa lắng xuống đã ập đến trước mặt.
Cố Tiểu Tây nhìn những xác chế-ⓣ đen kịt lộn xộn khắp mặt đất, cảm thấy ớn lạnh, những xác c.𝐡ế.ⓣ này đều mặc đồng phục của binh sĩ nước M, đáng tiếc т♓●1 𝖙h●ể phân tán khắp nơi và hầu hết chúng đều không hoàn chỉnh.
Cây cối xung quanh đều bị vặn gãy, ngổn ngang lộn xộn, thậm chí có cây còn đổ đè lên †ⓗ*ı ✞ⓗ*ể.
Cô không dám trì hoãn, tìm kiếm Vương Hâm trong số những xác c♓ế_ⓣ la liệt trên mặt đất.
Quân phục của nước Z là một màu xanh cỏ mạnh mẽ, cô còn nhớ rõ anh ấy mặc áo lót màu trắng, hoàn toàn khác biệt với binh sĩ nước M. Sau khi tìm kiếm một hồi, cô nhìn thấy một bóng người nằm rạp trên mặt đất.
Thân hình người này rất gầy, bộ quân phục màu xanh cỏ của anh ấy rách nát, bẩn thỉu, còn người thì bất động.
Khoảnh khắc Cố Tiểu Tây nhìn thấy Vương Hâm, cổ họng cô chua xót, bởi vì 𝐭*♓*â*𝓃 𝖙*𝖍*ể của anh ấy cũng không được hoàn chỉnh.
Người nằm rạp trên mặt đất thiếu một cánh tay, hai cái đùi cũng không còn, giống như một nhân trư*, cô nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình rồi chạy tới lật người anh ấy lại, khi nhìn rõ khuôn mặt của Vương Hâm, một nỗi buồn không nhịn được bừng lên.
*Nhân trư: Người lợn, một hình phạt đáng sợ thời phong kiến. Người bị gọi là nhân trư là người không còn tay chân, không còn mắt thậm chí là tai cũng mất đi và không thể nói chuyện do bị ép uống thuốc câm và bị bỏ vào chuồng lợn trở thành một thứ người không ra người vật không ra vật, vô cùng đáng sợ.
*Nhân trư: Người lợn, một hình phạt đáng sợ thời phong kiến. Người bị gọi là nhân trư là người không còn tay chân, không còn mắt thậm chí là tai cũng mất đi và không thể nói chuyện do bị ép uống thuốc câm và bị bỏ vào chuồng lợn trở thành một thứ người không ra người vật không ra vật, vô cùng đáng sợ.
Đôi mắt anh ấy nhắm nghiền, người không còn thở nữa, nhưng trên môi lại có một độ cong vui vẻ.
Nếu như dáng vẻ này bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng khi lọt vào trong mắt Cố Tiểu Tây, cô hiểu đến lúc chết Vương Hâm cũng không hề hối hận, có thể dọn sạch chướng ngại cho chiến hữu, thậm chí anh ấy còn cảm thấy thỏa mãn.
Cố Tiểu Tây cắn chặt hàm răng, đặt tay lên lồng 𝓃𝐠ự·c không còn phập phồng nữa của Vương Hâm, đáng tiếc, khoảnh khắc năng lực chữa trị tiếp xúc t♓â●𝓃 𝖙●𝐡●ể của anh ấy, nó tiêu tán, giống như không tìm thấy đầu nguồn, mờ mịt khắp tứ phương.
Lòng bàn tay cô hơi şıế-🌴 ↪️hặ-т, các đốt ngón tay trắng bệch, cô nhắm mắt lại, vẫn quá muộn.
Đúng lúc này, Cố Tiểu Tây nhận được tin tức từ cỏ cây, lại có một đội ngũ đang nhanh chóng tiếp cận với tốc độ rất nhanh.
Cô nhẹ nhàng che dấu cảm xúc, đặt 𝖙𝐡*ℹ️ 𝐭h*ể Vương Hâm xuống, sau đó cấp tốc chui vào trong bụi cỏ ẩn nấp, một lát sau, một đội binh sĩ nước M cầm súng đến đây, hiển nhiên bọn họ cũng bị tiếng nổ thu hút.
Ánh mắt Cố Tiểu Tây lạnh như băng nhìn chằm chằm bọn họ, bàn tay 𝐦ả.п.𝒽 𝐤.𝐡.ả.ռ.𝒽 ✔️цố*ⓣ ν*ⓔ dây leo dưới chân, nhưng cô còn chưa ra tay thì đột nhiên có tiếng súng tiểu liên vang lên, ngay sau đó, lồng 𝐧🌀ự·c một đội binh sĩ nước M nổ thành hoa 〽️á·ц, bị bắn thành cái sàng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đó là người của nhóm Yến Thiếu Ngu tới.
Kinh nghiệm tác chiến của binh sĩ nước M vô cùng phong phú, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Sau khi những người phía trước bị ℊℹ️●ế●t, đám binh sĩ ở phía sau dùng chính †♓*❗ ✞𝖍*ể của đồng đội mình làm lá chắn rồi cấp tốc rút lui. Nhưng nơi vụ nổ xảy ra quá vắng vẻ, khí thế của mấy người Yến Thiếu Ngu lại rào rạt, hỏa lực rất mạnh, gần như bắn xuyên thấu lá chắn người, 𝖒-á-𝐮 me phun ra tựa như Tu La tràng*.
*Tu La tràng: Miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải 𝖈𝖍*ℹ️ế*п đ*ấ*u đến 𝐜𝒽ế_ⓣ trong một hoàn cảnh khó khăn.
*Tu La tràng: Miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải 🌜♓𝐢ế*п đ*ấ*𝐮 đến 🌜·ⓗ·ế·т trong một hoàn cảnh khó khăn.
Trong chốc lát, đội quân binh sĩ nước M đã bị ✞.𝐢.ê.𝖚 ⓓ.ℹ️.ệ.✝️ hoàn toàn.
Yến Thiếu Ngu cầm súng tiểu liên trong tay, chân dài sải bước về phía trung tâm vụ nổ.
Vẻ mặt anh lạnh lẽo, ánh mắt nguy hiểm, tuy khuôn mặt gầy gò đã mất đi nhan sắc trước kia, nhưng khí thế tựa như lưỡi đao quanh người lại khiến người ta phải giật mình, đi thẳng qua đống xác 𝐜·hế·𝐭 trên mặt đất, không dừng lại cho đến khi nhìn thấy một 𝐭-♓-ⓘ ⓣ-𝒽-ể không đầy đủ mới ngừng bước chân.
Yến Thiếu Ngu ngơ ngẩn, anh lẳng lặng nhìn †_♓_❗ t♓_ể đó một lúc, một lúc sau, hắn bước lên phía trước, giơ tay phải lên chào theo quân lễ.
← Ch. 0965 | Ch. 0967 → |