← Ch.0744 | Ch.0746 → |
Lúc hai người đi tới nhà ga đã là buổi chiều, bởi vì bị bắt cóc và thất lạc hành lý nên trên người Tống Kim An đã không còn tiền. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể mặt dạn mày dày ăn bánh nướng mè mà Cố Tiểu Tây mời.
Ngược lại, anh ta không hề nghi ngờ vì sao trên người Cố Tiểu Tây còn tiền. Anh ta vừa gặm bánh vừa ngượng ngùng nói: "Đồng chí Cố, còn phải làm phiền cô mua vé xe cho tôi. Đợi đến khi nào tới tỉnh H, tôi sẽ trả lại tiền còn cho cô."
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Hoa cô nương tiền, thực chất bên trong có loại cảm giác khó chịu.
Cố Tiểu Tây lười biếng, ăn bánh, thờ ơ nói: "Không cần khách sáo."
Hai người đơn giản ăn chút gì đó. Cố Tiểu Tây đi mua vé xe, từ thành phố Phong vẫn không thể fdi tới thẳng tỉnh H, còn cần phải ngồi hai chuyến xe lửa. Dựa trên tình huống hiện tại của Tống Kim An, cả hai phải đồng hành cùng nhau trên chặng đường này.
Cho đến khi ngồi trên xe lửa, dây thần kinh căng thẳng của Tống Kim An mới được thả lỏng, anh ta ngắm nhìn con đường rời khỏi thành phố Phong, đôi môi mấp máy.
Anh ta cười khổ nói: "Thật không ngờ một người đã trưởng thành như tôi cũng có một ngày bị bọn buôn người này bắt cóc."
Cố Tiểu Tây nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không nói chuyện. Trên thực tế, nếu không phải gặp phải một kẻ bắt cóc tống tiền hiếm có như Hình Kiện, thật sự đúng là không có ai sẽ bắt cóc một nam thanh niên như thế. Đương nhiên, cũng sẽ không có người đàn ông to con nào bị lừa như thế.
Tống Kim An cũng không thèm để ý tới sự im lặng của Cố Tiểu Tây. Anh ta cảm thấy sau khi cô có thể cứu thoát anh ta khỏi tay của bọn buôn người đã là tha thứ hành động trước kia của mình rồi. Anh ta há mồm muốn giải thích vài câu về sự việc của Điền Tĩnh, nhưng lại sợ chạm đến vảy ngược của Cố Tiểu Tây nên không nói gì.
Nhưng anh ta lại rất không quen dưới mắt yên tĩnh cùng trầm mặc, nghĩ nghĩ, vẫn là chủ động tìm chủ đề: "Lúc trước, cô có nói kẻ đứng đằng sau đám buôn người này là con rể của quản đốc xưởng Lưu Ly ở thành phố Phong sao?"
Dù anh ta có ngây thơ nhưng cũng không ngốc, anh ta biết chuyện gì có thể nói với Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, chú ý tới trong mắt của anh ta không được tự nhiên, cũng không có chọc thủng, nói ra: "Tôi chỉ nghe bọn họ nói rằng việc đầu tiên làm là quay về thành phố Phong, cũng không biết rõ tình huống ở xưởng Lưu Ly là như thế nào, chuyện trong đó còn cần anh phải đi điều tra."
"Cô yên tâm đi, tôi thu được tin tức sẽ thông báo cho cô biết." Tống Kim An thấy cô tiếp lời không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Có điều, nghĩ đến mục đích lần này đi tới tỉnh H của Cố Tiểu Tây, ánh mắt của anh ta hơi ảm đạm, nói: "Cô tới tỉnh H sẽ ở đâu? Để tôi sắp xếp một chỗ ở cho cô nhé? Cô không vào quân khu thứ tám được, tôi cũng có thể chuyển lời tới Thiếu Ngu giúp cô."
Nghe thấy lời nói này, Cố Tiểu Tây hiếm khi sửng sốt một chút. Cô quan sát Tống Kim An từ trên xuống dưới, khẽ lắc đầu.
Cô biết một chút về tâm tư của Tống Kim An. Có lẽ bởi vì đời này cô ở trước mặt anh ta nói không ít chuyện về Điền Tĩnh, dẫn đến việc anh ta không có tình cảm sâu sắc với cô ta. Ngược lại, anh ta lại có chút cảm xúc vừa vi diệu vừa phức tạp với cô.
Dưới sự thúc đẩy của phần tình cảm này, mà anh ta còn có thể chuyển lời cho Yến Thiếu Ngu giúp cô, ngược lại con người anh ta quả thực không tệ đến thế.
Cố Tiểu Tây trầm ngâm một lát, hỏi: "Anh có thể giúp tôi chuyển lời tới anh ấy sao?"
Tống Kim An gật đầu nhẹ, đáp: "Quân khu thứ tám quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, người bình thường ngay cả tới gần cũng khó khăn, người thân đi thăm cũng đều phải tới vào thời gian cố định. Tôi cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, nhưng tôi có thể giúp cô chuyển lời cho cậu ấy, hỏi xem có thể đến thăm viếng hay không."
Lúc này, Cố Tiểu Tây không có từ chối nữa, cô khách sáo nói: "Vậy thì cám ơn anh."
Đây cũng là lần đầu tiên cô quay lại quân khu thứ tám và cũng là lần đầu tiên cô lấy thân phận người thân của quân nhân đến thăm người thân. Cô thật sự không ngờ rằng không cho phép người ngoài tiến vào trong quân khu. Nếu không phải là Tống Kim An sớm nói, e rằng chuyến đi này thật sự là đi uổng công mà.
"Không có việc gì, có thể giúp được hai người cũng tốt mà." Tống Kim An xua tay, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
← Ch. 0744 | Ch. 0746 → |