← Ch.0528 | Ch.0530 → |
Cố Tiểu Tây nhìn cảnh tượng này, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
Thời đại này phụ nữ không mặc áo lót quần lót, tất cả đều dựa theo đàn ông mà làm chuẩn, bên trong mặc áo ba lỗ với quần ngắn là được rồi.
Có lẽ Lưu Nhị Nhĩ cũng không có ý định giữ áo trong của Lý Siêu Anh lại làm chứng cứ, để phòng ngừa cô ta hối hận khi ở bên gã. Gã cũng không có ngờ sẽ có ngày này, đại khái chỉ muốn giữ đồ đạc của vợ người khác lại làm đồ kỷ niệm.
Lý Siêu Anh nhìn áo ba lỗ quần đùi rơi trên mặt đất, sắc mặt xanh trắng đan xen, kiên trì nói: "Ai biết anh lấy trộm ở đâu ra, dựa vào cái gì nói là của tôi chứ? Không thể là của Cố Tiểu Tây sao? Chỉ dựa vào cái này?"
Hoàng Phượng Anh vừa nghe, trước tiên thấy không vui, phỉ nhổ Lý Siêu Anh rồi nói: "Tiểu Cố còn chưa có kết hôn, nói mấy lời bẩn thỉu này là muốn làm bẩn lỗi tai ai đây? Đây là chuyện giữa cô và Lưu Nhị Nhã, đừng có đụng chuyện là lôi người khác vào!"
Lưu Nhị Nhĩ nhìn cô ta chằm chằm, không chút hoảng hốt, khóe miệng kéo ra một đường cong tàn nhẫn: "Dựa vào cái này còn chưa đủ? Vậy nốt ruồi son trên mông mày thì sao, hay vết bớt trên đùi của mày nữa? Hoặc là vết sẹo ở trước ngực mày?"
Lời này nói không nhanh không chậm, khiến ánh mắt các xã viên không hẹn mà cùng hội tụ trên người Lý Siêu Anh.
Mặt Lý Siêu Anh xám như tro tàn, bàn tay chống trên mặt đất, cả người không còn sức lực. Mỗi lần Lưu Nhị Nhĩ nói ra một câu, sắc mặt của cô ta lập tức xám xịt thêm một phần, cho đến cuối cùng đã xụi lơ trên mặt đất, không còn ý định biện minh nữa.
Lưu Nhị Nhĩ cười khẩy nhìn về phía Lý Siêu Anh, người phụ nữ này mong muốn gã ngồi tù, vậy tất cả cùng chết đi!
Cảnh tượng tai tiếng về mối quan hệ bất chính vừa ly kỳ lại hoàng đường này cũng xem như bụi trần lắng đọng.
Các xã viên cảm thấy mới mẻ, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Lý Siêu Anh và Lưu Nhị Nhĩ ở giữa, thậm chí với cả Lôi Đại Hoa và Trần Nhân, trong miệng thì lẩm bẩm. Tuy rằng đã hạ giọng, nhưng Lôi Đại Hoa vẫn nghe lọt vào tai.
"Góa phụ Lý này đúng là không hề kén chọn, Lưu Nhị Nhĩ mà cô ta cũng có thể để ý. Ôi, sớm biết tôi cũng..."
"Ha ha, thật không ngờ Lý Siêu Anh lại là loại người này, thế mà còn tốt số được gả cho Trần Nguyệt Thăng."
"Mấy người nói xem, góa phụ Lý và Lưu Nhị Nhĩ làm chuyện này lúc nào?"
"..."
Lôi Đại Hoa nghe những lời xấu xa này, đầu óc choáng váng từng đợt, suýt nữa đứng không vững muốn ngất đi. Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Lý Siêu Anh đang xụi lơ trên mặt đất, đột nhiên gào khóc một tiếng, nhào tới ra sức đánh cô ta.
"Đồ đê tiện! Này thì đê tiện! Dám cắm sừng con tôi, đánh chết cô! Đánh chết cô!"
Lôi Đại Hoa cũng không có chút khách sáo, các thủ đoạn như túm tóc, cào mặt, lột quần áo đều dùng tới. Tuy rằng ngày thường bà ta ở nhà sống trong nhung lụa, nhưng khi nổi giận thì ra tay cũng không thể khinh thường, chỉ chốc lát sau Lý Siêu Anh đã trở nên chật vật không chịu nổi.
Lưu Nhị Nhĩ thấy mà hết sức hả giận, nhưng về sau, lại có chút lo lắng cho con của mình, do dự có nên đi lên ngăn cản hay không, nhưng nhìn thấy Lôi Đại Hoa đang nổi điên, vẫn không dám tiến lên thêm dầu vào lửa.
Về phần Trần Nhân, cũng ngơ ngác đứng tại chỗ như một con rối gỗ, nhìn người mẹ xưa nay luôn cho mình là người thành phố, lại trở thành người đàn bà chanh chua cấu xé Lý Siêu Anh. Sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, cả người run rẩy.
Sao lại như vậy?
Cô ta nhìn các xã viên xung quanh hoặc là cười nhạo, hoặc là thương hại, hoặc là vui sướng khi người gặp họa, bỗng cảm thấy có chút mờ mịt.
Cô ta không rõ vì sao mọi chuyện lại phát triển đến bước đường này, nhà cô ta chính là gia đình công nhân gương mẫu vẻ vang, làm sao lại có thể trở thành trò cười ở trong đại đội? Cô ta cũng không dám tưởng tượng lát nữa anh cô ta về sẽ là cảnh tượng gì.
Bản thân Trần Nhân cũng ngại mất mặt, đương nhiên không muốn tiến lên ngăn cản Lôi Đại Hoa, chỉ có thể mặc cho trò hề này tiếp diễn.
← Ch. 0528 | Ch. 0530 → |