← Ch.0527 | Ch.0529 → |
Nghe vậy Lôi Đại Hoa nhíu mày, như suy tư gì đó nhìn Cố Tiểu Tây một cái. Huống gì tuy lời này hơi khó nghe nhưng không phải không có lý, đại đội ai mà không biết Cố Tiểu Tây lúc thích con trai bà ta chấp nhất đến nhường nào?
Hoàng Phượng Anh đứng bên cạnh Cố Tiểu Tây, lạnh lùng nói: "Lý Siêu Anh, nếu muốn bôi nhọ thật thì cũng là Lưu Nhị Nhĩ nói, liên quan gì đến Tiểu Cố? Huống hồ đôi mắt của quần chúng sáng như tuyết, cô cảm thấy Tiểu Cố hiện giờ còn vừa mắt đội trưởng Tiểu Trần ư?"
Các xã viên vốn bị lời nói của Lý Siêu Anh thuyết phục bất giác gật đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tiểu Tây, ai còn tâm tư nghĩ gì khác? Huống chi bây giờ người ta đã làm công chính thức cho nhật báo quần chúng, điều kiện vô cùng tốt!
Ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử Trần Nguyệt Thăng được coi như hậu sinh không tệ, nhưng so sánh với người thành phố vẫn kém quá xa.
Nếu để bọn họ nói, với điều kiện như Cố Tiểu Tây thì tìm một kẻ làm công chức cấp cao trong thành phố có lẽ cũng có cơ hội!
Cố Tiểu Tây vỗ nhẹ Hoàng Nguyệt Anh đang thở phì phò, nhìn Lý Siêu Anh đang khóc sướt mướt, cất giọng châm chọc: "Chị dâu Lý, chị xác định lời chú Lưu nói là cố tình bôi nhọ chị? Đứa con trong bụng chị thật sự của Trần Nguyệt Thăng?"
Nghe được lời cô nói, Lý Siêu Anh bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đầy căm hận nhìn cô chằm chằm.
Cô ta nói với giọng điệu chói tai: "Là cô thông đồng với Lưu Nhị Nhĩ bôi nhọ tôi, muốn gả cho lão Trần, đừng cho là tôi không biết! Cái loại đàn bà như cô cả ngày chỉ nghĩ cách quyến rũ chồng người khác, nên đánh chết! Đánh chết!"
Cố Tiểu Tây lắc đầu, cười mỉa bảo: "Bình tĩnh chút đi, y như người đàn bà đanh đá vậy."
"Chú Lưu vì chị mà chẳng thèm để ý gì, theo như tôi biết mục đích chú ta trộm bò là để bồi bổ cơ thể cho chị đúng không nhỉ? Chị thật sự tuyệt tình vậy ư? Chú ta sắp ngồi tù rồi đấy."
Da mặt Lưu Nhị Nhĩ co giật, theo bản năng nhìn Lý Siêu Anh, người phụ nữ duy nhất ngủ cùng gã.
Nhưng sau khi nghe Cố Tiểu Tây nói xong, ánh mắt Lý Siêu Anh sáng lên trông thấy, ngồi tù?
Nghĩ đến chuyện Lưu Nhị Nhĩ sắp ngồi vào đồn công an, trong lòng cô ta nảy lên chút hy vọng, chẳng thèm nhìn Lưu Nhị Nhĩ lấy một cái, giọng điệu khinh thường nói: "Đến giờ còn đòi dính líu đến tôi? Một gã đàn ông như Lưu Nhị Nhĩ ai mà coi trọng cho được?"
"Gã trộm bò là vì gã hết thôi, là vì ích kỷ, là phạm pháp! Nên bị bắt lại!"
Cô ta nói năng hùng hồn, chứa sự tàn nhẫn đến tận xương tủy.
Trái tim của Lưu Nhị Nhĩ giật thót, khó tin nhìn Lý Siêu Anh, ấy mà cô ta hận gã đến vậy?
Cố Tiểu Tây khẽ tặc lưỡi, thương hại nhìn Lưu Nhị Nhĩ tứ cố vô thân còn bị khinh thường: "Chú Lưu à, chú nghe thử đi, chị dâu Lý không thừa nhận lời chú nói, giờ chú lại phải gánh vác tội danh bôi nhọ đồng chí giai cấp rồi."
"À phải rồi ha, khi đó Điền Tĩnh bôi nhọ tôi còn bị lôi ra chỉ trích, bắt đi lao động cải tạo. Chẳng hay chú Lưu bị nhiều tội dồn lại sẽ bị phạt thế nào đây? Haizz, chú Lưu lẻ loi một mình, cũng quá đáng thương."
Lời nói của Cố Tiểu Tây trong mềm có cứng, lọt vào tai Lý Siêu Anh lại như nghẹn trong cổ họng, vẻ mặt cô ta thoáng cứng đờ.
Lưu Nhị Nhĩ cắn răng, gương mặt đáng khinh hiện lên vẻ hung ác, gã vô cùng oán độc nhìn Lý Siêu Anh, như rắn độc chọn người để cắn, há mồm nói ngay: "Chướng mắt tao? Chẳng biết đứa nào ba ngày đến cái chỗ ở rách nát của tao tận hai ngày để ngủ rồi nhỉ?"
"Lý Siêu Anh, này thật sự coi bố mày là thằng ngu à?"
Dứt lời, Lưu Nhị Nhĩ đi về phía chỗ ngủ của mình. Một lát sau gã cầm một cái quần đùi quăng thẳng lên đầu Lý Siêu Anh, hét lớn: "Mày nhìn rõ cho bố mày xem cái này là của ai?"
← Ch. 0527 | Ch. 0529 → |