← Ch.0243 | Ch.0245 → |
Sắc mặt Cố Đình Hoài cũng rất phức tạp.
Một mặt, anh ấy cũng giống như Cố Tiểu Tây, rất tức giận với Cố Duệ Hoài, cho dù sau này không cho thằng hai trở lại, anh ấy cũng sẽ không nói thêm nửa lời, đã làm sai thì phải nhận trừng phạt.
Thế nhưng, nếu hình phạt như vậy được áp dụng trực tiếp vào cơ thể thằng hai thì anh ấy lại không đành lòng.
Cố Đình Hoài thấy Cố Tiểu Tây không có hứng thú nên đổi chủ đề, anh ấy hút sợi mì sồn sột: "Em vẽ xong tranh tường rồi à?"
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Ừm, hoàn thành được hai ngày rồi."
Hai ngày qua, khi rảnh rỗi cô thường nấu cơm và đi đưa cơm cho Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài, hoặc là đưa Yến Thiếu Đường lên núi một ít trái cây. Cuối thu quả đã rụng gần hết, chỗ còn lại vừa chua vừa nhỏ, cô muốn làm thành đồ hộp, có thể sẽ ăn ngon hơn.
Cố Tiểu Tây khẽ gật đầu, lại nói: "Trong đại đội thế nào?"
"Công điểm đã được kết toán rõ ràng, còn lại vẫn chưa biết, cứ chờ người của công xã đến xem qua rồi nói sau, nói không chừng nếu may mắn thì em có thể kiếm được việc làm ở công xã Hoàng Oanh." Cố Tiểu Tây cười nói.
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Cố Đình Hoài sáng rực lên, mây mù bị Cố Duệ Hoài che khuất cuối cùng cũng tan biến một chút.
Cũng không phải trong nhà chỉ có chuyện xui xẻo, đương nhiên là không, tóm lại luôn có điều đáng giá khiến cho người ta vui vẻ
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài đã đi làm về. Tốc độ của hai người rất nhanh, cô đoán là bọn họ đã nghe được chuyện Cố Đình Hoài trở về, cho dù Cố Duệ Hoài có tệ đến đâu thì anh ta cũng từng là một phần trong gia đình này.
"Thằng cả, mọi chuyện sao rồi? Người có bị làm sao không?" Cố Kim Phượng còn chưa vào cửa, giọng nói đã đi vào trước.
Cố Tiểu Tây đứng dậy đi lấy cho hai người bát mì, cô đã làm rất nhiều mì.
Cố Đình Hoài uống nốt chỗ nước mì còn lại rồi ợ một cái, cuối cùng thì cảm xúc bấp bênh trong khoảng thời gian này cũng ổn định lại, khi quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của cha già Cố Kim Phượng nhà mình.
Sự lo lắng trong mắt ông ấy rất rõ ràng, có thể nhìn ra ông ấy đang lo lắng cho Cố Duệ Hoài rất nhiều.
Ngược lại thì Cố Tích Hoài lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh, như thể anh ấy không hề tò mò về kết quả của chuyện này, dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ này thật sự không khác gì Cố Tiểu Tây cả, nghĩ đến hình ảnh ấm áp cả nhà quây quần quanh bàn ăn trước kia, trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác khó chịu.
Cố Đình Hoài kể lại chuyện đã xảy ra, căn phòng im lặng một lúc lâu.
"Cha, hẳn là sau này thằng hai sẽ đi theo mẹ." Sau khi suy nghĩ một lát, Cố Đình Hoài vẫn nói ra chuyện này.
Đau dài không bằng đau ngắn.
Mặc dù đứa con trai mà ông ấy đã nuôi nấng hai mươi năm rời đi, nhận mẹ đẻ cũng bình thường, nhưng sau này nó vào nhà họ Tần, phải gọi Tần Vạn Giang là cha. Sự thay đổi này không thua gì một loại đau đớn khó tả đối với Cố Chí Phượng.
Cố Tích Hoài ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Tây một chút, anh ấy đã có suy đoán này từ lâu, bây giờ chỉ là xác nhận lại mà thôi.
Cũng không phải Cố Chí Phượng hoàn toàn không biết gì về chuyện này, một lúc sau, ông ấy thở dài một tiếng: "Vậy thì cứ như vậy đi, về sau thằng hai đi theo bà ấy, cũng coi như đã giải quyết được một nỗi lo lắng của cha. Thôi được rồi, về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Mấy người đều yên lặng gật đầu, hiểu rằng sau này ba chữ "Cố Duệ Hoài" sẽ thành một đề tài cấm kỵ.
Cố Tiểu Tây nấu mì xong, múc ra đưa cho Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài, nói: "Anh cả, vừa vặn anh trở về, anh giúp em chăm Thiếu Đường vài ngày đi, mấy ngày nay em có việc phải làm, không có lúc nào rảnh tay cả."
← Ch. 0243 | Ch. 0245 → |