← Ch.0237 | Ch.0239 → |
Khi Yến Thiếu Đường ăn xong, Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài mới đi làm về.
Cố Chí Phượng còn chưa vào cửa, đã lớn tiếng nói vọng vào: "Con gái, bức tranh con vẽ trên tường kia đẹp quá, dọc đường đi mọi người đều nghe ngõng chỗ cha xem con học được từ đâu, ôi, con khiến cha nở mày nở mặt!"
Trên mặt Cố Tích Hoài cũng nở nụ cười, mấy ngày nay cuộc sống của mọi người rất phong phú, q uan hệ giữa người trong nhà cũng vô cùng hòa thuận.
Anh ấy chợt phát hiện, hoá ra người khiến trong nhà nặng nề hỗn loạn lại là anh hai Cố Duệ Hoài.
Cố Tiểu Tây không trả lời câu này, chỉ mỉm cười hỏi: "Hôm nay hai người làm việc có mệt không? Tối hôm nay con chuẩn bị làm sủi cảo đấy."
"Làm sủi cảo?"
"Làm sủi cảo?"
Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài trăm miệng một lời ngạc nhiên thốt lên một tiếng, đồng thời trong miệng tứa ra một chút chất lỏng khả nghi, suy nghĩ một chút thì hình như ngoại trừ lúc ăn tết thì sủi cảo đều cách bọn họ rất xa xôi, cho dù ăn thi cũng là sủi cảo bằng bột mì rất kém.
Họ đã nhìn thấy túi bột mì trắng như tuyết ở nhà, nếu dùng nó để bao sủi cảo thì đúng là vừa thơm vừa đẹp mắt!
Cố Tiểu Tây bị phản ứng của hai người làm cho buồn cười, cô vuốt cằm nói: "Đúng vậy, ăn sủi cảo."
Nói xong, cô bắt đầu bận rộn, nhân sủi cảo đã được trộn xong, chỉ cần chia bột thành những miếng nhỏ là có thể bắt đầu cán bột và gói sủi cảo.
Cố Tích Hoài đi rửa tay, lại nhìn Cố Tiểu Tây đang làm như nước chảy mây trôi ở trước bếp lò, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
Mấy ngày nay Cố Tích Hoài bắt đầu làm việc, đã không ít công nhân trẻ tuổi có dính líu quan hệ với anh ấy đều nói gần nói xa để hỏi thăm tin tức của cô em gái nhà mình, ngẫm lại Cố Tiểu Tây người gặp người ngại lúc trước, anh ấy vẫn chưa thấy quen lắm.
Nhưng mà, nhìn dáng người yểu điệu mỹ nhân dưới ngọn đèn dầu hỏa, Cố Tích Hoài không khỏi chặc lưỡi.
Cô em gái này của anh ấy đúng là được ông trời ưu ái cho một vẻ đẹp tự nhiên, dung mạo này khá giống với vẻ "Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn" như trong sách nói. Mỗi khi nhìn cô thì chỉ cảm thấy những từ ngữ để miêu tả cái đẹp trong sách cuối cùng đã có bản mẫu rồi.
Sau khoảng một giờ bận rộn, sủi cảo đã được gói xong.
Những chiếc sủi cảo mập mạp được vớt ra khỏi nước sôi, bốc lên hơi nước trắng xoá ở trong bát, hương vị độc đáo của sủi cảo tràn ngập trong phòng, hơi nóng bốc lên che kín một tầng sương mù mông lung ấm áp.
Cố Tiểu Tây bưng sủi cảo lên bàn, Cố Chí Phượng không chờ được nữa há mồm cắn xuống, nước sốt tràn đầy, phần nhân vừa miệng mỹ vị, lại chấm thêm nước dấm rồi mở miệng cắn từng miếng một, nó ngon đến mức không thể dừng nuốt lại.
Cố Tích Hoài cũng không khá hơn là mấy, anh ấy đang ăn ào ào như hổ đói vậy.
Không nói bọn họ, ngay cả Yến Thiếu Đường vừa mới ăn trứng hấp cũng ăn bốn cái sủi cảo.
Bữa ăn vừa kết thúc thì chuông báo ghi công điểm vang lên.
Một nhà Cố Tiểu Tây cầm theo sổ công điểm, đỡ cái bụng tròn vo rồi đi theo dòng người đến chỗ chăn nuôi. Nhưng mà so sánh với vẻ cô đơn chiếc bóng, không ai buồn để ý trong dĩ vãng, thì bây giờ nhà họ Cố có thể nói là một chiếc bánh thơm ngon, nhóm xã viên trên đường đi đều vô cùng nhiệt tình.
"Ông Cố đi ghi công điểm đấy à, con gái ông cũng ở đây sao, ôi, trông dáng dấp duyên dáng thật đấy."
"Cố Tích Hoài! Chờ tôi một chút, đợi một chút!"
"Tích Hoài, chúng ta cùng đến chỗ chăn nuôi ghi công điểm đi?"
"..."
Ý của đám người không ở trong lời, ngoài miệng tuy đang nói với Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài, nhưng ánh mắt kia lại thỉnh thoảng liếc về phía Cố Tiểu Tây đang ôm Yến Thiếu Đường, thái độ này khiến Cố Kim Phượng vừa kiêu ngạo vừa chua chát trong lòng.
Ông ấy nhìn con gái nhà mình một chút, khẽ thở dài trong lòng, con gái của ông ấy cũng đã đến tuổi tìm nhà chồng rồi.
Cố Tiểu Tây thờ ơ với mọi người, cho dù có người lấy hết dũng khí tiến lên bắt chuyện với cô thì cũng không nhận được bất kỳ phản ứng nhiệt tình nào. Đúng kiểu, anh đã từng hờ hững với tôi, bây giờ tôi đã cao đến độ anh không trèo lên nổi.
← Ch. 0237 | Ch. 0239 → |