← Ch.0168 | Ch.0170 → |
"Mẹ" trong trí nhớ của anh ấy đã rất mông lung, chỉ mơ hồ nhớ rõ hình bóng, mà hôm nay nhìn lại, ngũ quan và hình bóng đều trùng khớp, mới làm cho anh ấy hiểu được, nhiều năm qua chỉ có bọn họ thay đổi, chứ bà ta thì không.
Bà ta vẫn xinh đẹp như trước, thậm chí trẻ đến mức nhìn không ra tuổi thật, có thể thấy cuộc sống cũng không có làm khổ bà ta.
"Ừ." Cố Đình Hoài cũng không nói nhiều về chuyện giữa Điền Tĩnh và Cố Duệ Hoài, chỉ thản nhiên đáp một tiếng.
Lâm Cẩm Thư nhìn ra được Cố Đình Hoài không có gì để nói với bà ta, trong lòng lại đau khổ, quay đầu nhìn Cố Tiểu Tây không có lấy một chút biểu cảm, mím môi, cố gắng giữ vững tinh thần, nặn ra một nụ cười nói: "Được rồi, vậy mẹ đi trước đây."
Cố Tiểu Tây gật đầu, cùng Cố Đình Hoài nhìn bà ta rời đi.
Cố Đình Hoài nhìn bóng lưng của bà ta, một hồi lâu nói không ra lời, cho đến khi Cố Tiểu Tây chế nhạo: "Làm sao vậy anh cả? Bao nhiêu năm không gặp, vừa nhìn thấy mẹ ruột là trong lòng sục sôi, muốn nhận lại mẹ à?"
Cô ngược lại không có phản đối chuyện các anh nhận Lâm Cẩm Thư, dù sao thân phận mẹ ruột không thể nào chối bỏ.
Còn về phần cô, cả đời này cô chỉ có cha thôi.
Hành động lúc trước của Lâm Cẩm Thư đúng là đã làm tổn thương mấy đứa nhỏ bọn họ, nhưng người đau đớn nhất thật ra vẫn là Cố Chí Phượng yêu bà ta sâu đậm, cho nên, nếu nói đến tha thứ thì cô không có hứng thú.
Mà cuộc sống như "Chim hoàng yến" của Lâm Cẩm Thư, cô cũng không định nhúng tay vào.
Tất cả, chờ cuộc sống của cả nhà bọn họ thật sự thay đổi rồi hẵng tính.
Khóe miệng Cố Đình Hoài co rút, quay lại gõ một cái vào đầu Cố Tiểu Tây: "Em đấy, đúng là cái gì cũng nói được!"
Dứt lời, anh ấy lại quay đầu nhìn vào trung tâm y tế, chần chờ nói: "Chúng ta đi thật sao?"
Cố Tiểu Tây nhẹ nhàng nhướng mí mắt, nhìn vẻ mặt vui mừng đi vào trung tâm y tế của Điền Tĩnh, nói: "Anh cả, anh xem, người chăm sóc đến rồi, chúng ta còn vào đó góp vui làm gì?"
Vừa nhìn thấy Điền Tĩnh, Cố Đình Hoài không khỏi nhướng mày.
Không biết có phải bị em gái hun đúc hay không, mà giờ đây anh ấy vừa nhìn thấy Điền Tĩnh, cũng chán ghét không kiềm chế được.
Điền Tĩnh rũ mắt suy nghĩ cái gì đó, không thấy Cố Tiểu Tây và Cố Đình Hoài đâu, cho đến khi xoay người đi, nghe được một câu nói nhẹ nhàng: "Nghĩ cái gì vậy? Cười đến mức răng sắp rơi xuống đất rồi."
Cả người Điền Tĩnh cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, đầu tiên là nhướng mày, nhưng khi nhìn thấy Cố Đình Hoài ở bên cạnh, lại lập tức làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, giọng nói mềm mại: "Anh cả Cố, Tiểu Tây, mọi người tới rồi sao."
Cố Tiểu Tây cười như có như không nhìn Điền Tĩnh: "Quen biết được bí thư công xã Hoàng Oanh, vui vẻ vậy sao?"
Vừa nghe được lời này, Điền Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô, nghĩ đến Lâm Cẩm Thư vừa mới đi được nửa đường đột nhiên trở về, trong lòng âm thầm bực bội, chắc chắn mẹ con họ đã chạm mặt.
Trong tiểu thuyết, phần sau thiết lập đoàn sủng của Cố Tiểu Tây cũng không hề sụp đổ, không chỉ có nam chính yêu cô sâu đậm, cha và ba anh trai cũng cưng chiều, còn chiếm được sự yêu thương của cha dượng, anh kế, cùng với mẹ ruột.
Không nói đến những yêu thương này có xen lẫn quan hệ lợi ích hay không, nhưng đoàn sủng chính là đoàn sủng, thân là con gái ruột của tác giả, Cố Tiểu Tây ôm bao trọn cả tình yêu, tình thân và tình bạn!
Cô ta lại không muốn nhìn thấy người khác hạnh phúc như vậy!
Nhưng tại sao? Vì cái gì mà Cố Tiểu Tây lại tốt số thế!
Vừa rồi cô ta đã âm thầm ám chỉ, làm cho Cố Duệ Hoài nổi điên, đuổi Lâm Cẩm Thư và Tần Vạn Giang đi, lại thuận thế đưa bọn họ ra cửa để lấy lòng, nhưng sao mẹ con Cố Tiểu Tây và Lâm Cẩm Thư vẫn có thể gặp lại nhau? Chẳng lẽ đây thật sự là may mắn của nữ chính?
Không! Cô ta không tin! Những thứ này đều có thể thay đổi!
Nếu cô ta đã được lọt vào mắt xanh của đại thần mà xuyên đến đây, thì sao có thể không đấu lại một thổ dân?
← Ch. 0168 | Ch. 0170 → |