← Ch.0144 | Ch.0146 → |
Cố Tiểu Tây cũng không biết sau khi mình đi, Cố Duệ Hoài bị Điền Tĩnh điều khiển xoay vòng vòng.
Nhưng cho dù có biết cũng không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, dù sao lúc này Cố Duệ Hoài đã mất trí, trong lòng trong mắt ngoại trừ Điền Tĩnh thì không chứa được bất kỳ ai, hiện nay tác dụng của anh ta chỉ có thể làm mồi nhử và móc câu.
Cô chỉ mong đến ngày Điền Tĩnh tiết lộ bộ mặt thật, Cố Duệ Hoài có thể tỉnh táo một chút, đừng đối đấu trở mặt với người nhà.
Cố Tiểu Tây xách giỏ trở về công xã Hoàng Oanh, nhân viên bán hàng vẫn là nhóm lần trước cô từng gặp.
Trong đó, người cô có ấn tượng nhất chính là vị nhân viên bán hàng thắt bím tóc kia, khí chất dịu dàng, giống như tháng sau là sẽ kết hôn, phải nói là vô cùng xinh đẹp.
Hôm nay cô đến xã cung ứng là muốn mua chút nguyên liệu làm quần áo cho Thiếu Đường, phiếu vải là lần trước khi cô đến thành phố Chu Lan, cha con bé nhét vào, không có bao nhiêu nhưng cũng đủ làm cho Thiếu Đường một bộ quần áo mới.
Việc sử dụng và quản lý phiếu vải rất nghiêm ngặt, không được làm giả, không được sửa hay xóa, không được mua bán, thậm chí trên phiếu vải còn viết thời hạn sử dụng có hiệu lực.
Cố Tiểu Tây tìm ngay người nhân viên bán xinh đẹp: "Xin chào, có thể giúp tôi lấy vải không?"
Dường như hôm nay cô ta có chút hoảng hốt, cũng không đan áo len, ngồi sững sờ ở đó, cho đến khi Cố Tiểu Tây nói chuyện mới lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên nói: "Được, được, phiền cô chờ một lát."
Diêu Mỹ Lệ đứng lên, đi lấy vải vóc trong hộc tủ.
"Ha ha, cô cẩn thận vào, đừng để vải rơi xuống, làm bẩn là phải bồi thường đấy!" Nhân viên bán hàng trông ưa nhìn ở bên cạnh cười đùa, ánh mắt có chút châm chọc, giống như đang nhìn phượng hoàng rơi lông vậy.
Cố Tiểu Tây nhíu mày nhìn cô ta, lần trước chính là người này lải nhải không ngừng, thật sự ồn ào.
Uông Thanh chú ý thấy ánh mắt của Cố Tiểu Tây, quay đầu trừng cô một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Lúc cô ta nhìn về phía Cố Tiểu Tây thì vẻ mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên một chút ghen tị chua xót, rồi lại nhìn dáng người nở nang của cô, cười nói: "Với dáng người của cô, muốn may quần áo cũng tốn không ít vải, phiếu vải cô cầm có đủ không?"
Diêu Mỹ Lệ lấy vải từ trên quầy xuống, quay đầu nhìn về phía nhân viên bán hàng ưa nhìn, giọng điệu hơi nghiêm túc: "Uông Thanh, cô có thể bớt nói mấy câu được không?"
Uông Thanh cười khẩy: "Cô cho rằng cô vẫn là con dâu của bí thư công xã sao?"
Cố Tiểu Tây nghe được mấy chữ "Bí thư công xã" thì vẻ mặt khựng lại, đáy mắt xẹt qua một vệt u ám.
Sắc mặt Diêu Mỹ Lệ trắng bệch, tay nắm chặt vải vóc, không biết là đau lòng hay là khó chịu, dáng vẻ lúng túng làm cho một nhân viên bán hàng khác nhìn không nổi nữa, nói giúp: "Được rồi Uông Thanh, mọi người đều là đồng nghiệp, cô đừng có nói nữa."
Uông Thanh hừ một tiếng, trong giọng nói khó nén vẻ hả hê: "Tôi cũng không nói sai."
Cố Tiểu Tây bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nhìn Uông Thanh bằng nửa con mắt, giọng điệu lạnh nhạt: "Xã cung ứng có nhân viên cay nghiệt như cô, đúng là xui xẻo. Vào đây dựa vào quan hệ gì thế?"
← Ch. 0144 | Ch. 0146 → |