← Ch.1027 | Ch.1029 → |
Điền Tĩnh nằm trên mặt đất cười ha ha, không biết qua bao lâu, cô ta khẽ ngẩng đầu liếc nhìn cái bụng của mình, cảm nhận được"🍳⛎●ỷ tử" đang không ngừng vặn vẹo và lớn lên trong bụng, vui 💲*ướ*ⓝ*🌀 trong mắt cô ta càng sâu, kết hợp với dáng vẻ toàn thân 〽️á·ц tươi càng làm cho người ta sợ hãi.
"Cố Tiểu Tây, 𝒬⛎●ỷ tử cảm nhận được mẫu thể gặp nguy hiểm, chuẩn bị giáng sinh, cho dù 𝒸h.ế.†, tao cũng muốn lôi mày chôn cùng!" Nói xong, Điền Tĩnh quay đầu nhìn xung quanh với vẻ khó khăn: "Một nơi tốt như vậy, không gian tốt như vậy, ở trong tay mày đúng là lãng phí. Nếu có kiếp sau, tao nhất định phải cướp bằng được nó, ɢ𝐢ế_† 💲ạ_𝒸_𝖍 chúng mày! Ha ha ha..."
Tiếng cười khặc khặc thê lương của Điền Tĩnh quanh quẩn trong không gian Tu Di, một giây sau, phần bụng của cô ta đột nhiên vỡ thành một cái hố to!
Hô hấp của Cố Tiểu Tây hơi sững lại, nắm thật chặt tay Yến Thiếu Ngu.
Lỗ thủng lớn trên bụng Điền Tĩnh không ngừng tràn ra 𝐦á-𝖚 tươi, sau đó, một bàn tay nhỏ tựa hồ da bọc xương thò ra khỏi bụng ta, một lát sau, một đứa bé dáng vẻ q_⛎_á_ⓘ 𝒹_ị bò ra!
Ngũ quan đứa bé bằng phẳng, tròng mắt đen ngòm, chính là "ⓠu*ỷ tử" mà Điền Tĩnh đã nói!
Yến Thiếu Ngu đột nhiên rút súng lục từ thắt lưng ra, bóp cò, bắn vài phát về phía "Ⴓ-⛎-ỷ tử".
Đạn xé gió lao ra, rất dễ dàng xuyên thủng trán và 𝖙♓â*𝓃 ⓣ*𝖍*ể của "𝒬⛎.ỷ tử", nhưng mà nó cũng chỉ r⛎*ⓝ 𝓇ẩ*γ một cái, sau đó lộ ra vẻ mặt dữ tợn nhe răng nhìn về phía Yến Thiếu Ngu. Rõ ràng là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng trong miệng nó lại có răng nanh.
Cố Tiểu Tây vô cùng chán ghét, cô tiện tay ném một nắm hạt giống ra ngoài, hạt giống gặp đất phát triển điên cuồng, có lẽ do ở trong không gian Tu Di nên tốc độ sinh trưởng nhanh hơn nhiều so với bên ngoài, chỉ trong chớp mắt, dây leo rậm rạp đã trói "Q*⛎*ỷ tử" lại.
"Ⓠ_𝐮_ỷ tử" giãy dụa kịch liệt, răng nanh gặm nhấm dây leo, 🅿️-𝒽-á-т 𝖗-a â-m t-♓-𝒶ռ-h xì xì xì.
Hơi thở âm tà của nó là khắc chế rất mạnh đối với thực vật, nhưng mà một "𝐐.𝐮.ỷ tử" vừa ra đời, cho dù ba đầu sáu tay cũng không chống cự nổi tốc độ sinh trưởng của dây leo, không lâu sau, "Ⴓ·υ·ỷ tử" đã kiệt sức, mềm oặt bị trói ở trong dây leo.
Cố Tiểu Tây liếc qua Điền Tĩnh đang thở ra thì nhiều mà hít vào không được bao nhiêu, lại nhìn về phía "𝐐𝐮*ỷ tử", vẻ mặt cô rất khó coi.
"Nên xử lý thứ này như thế nào? 〽️á-u chó đen? Hay là đi tìm đạo sĩ vẽ lá bùa rồi dán lên? Đừng nói là chúng ta còn phải đi tìm hàng đầu sư chứ?" Cô chưa từng tiếp xúc với những thứ ma 𝐪⛎●ỷ này, hôm nay ngẫu nhiên đụng phải, đúng là có chút không biết làm sao.
Yến Thiếu Ngu nhíu mày, mặc dù không phải là anh hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nhưng cũng biết rất ít.
Hai người nhìn nhau không nói gì, một lúc sau, Cố Tiểu Tây ngập ngừng nói: "Hay là dùng năng lực chữa trị thử một chút?"
Cô có thể cảm giác được hơi thở của "🍳●𝐮●ỷ tử" trái ngược với năng lực chữa trị của cô, có thể nó sẽ là thứ tốt để kiềm chế.
Yến Thiếu Ngu yên lặng gật đầu, đối mặt với loại tình huống này, cũng chỉ có thể dùng cách siêu phàm để đối phó.
Cố Tiểu Tây bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào "Q-𝐮-ỷ tử" đang bất động, cô nắm dây leo đang trói chặt nó, năng lực chữa trị tựa như một dòng chảy xuống dây leo, tất cả đều rót vào "Ⴓu-ỷ tử", trong chốc lát, những tiếng rít bén nhọn vang lên!
✝️*𝖍*â*𝖓 t♓*ể "Ⓠ●𝖚●ỷ tử" bốc khói trắng, giống như một gáo nước lạnh dội lên than củi, những tiếng xèo xèo vang lên không dứt bên tai, nhưng chỉ trong chốc lát, cơ thể 🍳ц*ỷ dị của "𝒬⛎-ỷ tử" đã hóa thành sương mù, tiêu tán trong không khí, như thể nó chưa từng xuất hiện.
Không biết có phải Điền Tĩnh cảm giác được"𝒬-𝖚-ỷ tử" tiêu tán hay không, mà trong miệng cô ta phun ra một ngụm 𝐦á_𝐮 tươi.
Đôi mắt cô ta tối tăm mờ mịt, †𝒽â-𝖓 ✞𝒽-ể cũng giống như bị hút khô năng lượng, trở nên già nua không chịu nổi.
"Cố, Cố Nguyệt, Tiểu Tây.. , Thua mày...Tao...Tao thật sự... Không cam tâm!" Điền Tĩnh xụi lơ, đôi mắt phản chiếu cảnh tượng bình yên và đẹp đẽ của không gian Tu Di, trong hơi thở vẫn còn hương lúa, hương trái cây quanh quẩn, hoàn toàn không còn thở nữa.
← Ch. 1027 | Ch. 1029 → |