← Ch.0985 | Ch.0987 → |
Sáng sớm hôm sau, Cố Tiểu Tây bị đánh thức bởi tiếng kèn quân đội.
Cô đứng dậy mở cửa nhìn thoáng qua, đúng lúc mặt trời vừa ló dạng, bầu trời tối tăm bị ánh sáng ban mai phá vỡ, khắp chốn lộ ra hy vọng.
Trong lúc Cố Tiểu Tây tắm rửa đánh răng, liền nhìn thấy Lý Đông Đông xách túi đi tới, trên mặt anh ấy nở nụ cười, hàm răng trắng trông tươi như ánh mặt trời, khi nhìn thấy cô liền giơ cái túi trong tay lên: "Chào buổi sáng quân y Cố! Tôi đến đây đưa quần áo cho cô."
"Quần áo?" Cố Tiểu Tây rót nước vào trong ly, đứng dậy đi đến trước mặt Lý Đông Đông, cúi đầu nhìn vào trong túi, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: "Quân phục? Tôi cũng phải mặc sao?"
Lý Đông Đông tức giận nói: "Nếu không thì sao? Hôm nay chính là đại hội nghị trao tặng quân công, cô là người được trao tặng quân hàm, đương nhiên phải ăn mặc trang trọng chút, bộ quần áo này được may vội, kích thước hẳn phù hợp, cô mau đi thử đi."
Cố Tiểu Tây bật cười, gật đầu nói: "Được rồi, vậy anh ở đây chờ tôi một chút."
Lý Đông Đông gật đầu: "Chờ cô thay quần áo xong, lại đến căn tin dùng bữa sáng, sau đó tôi đưa cô đến đó."
Cố Tiểu Tây cầm theo cái túi lên lầu, thay vào bộ quân phục mới tinh, kích thước đích xác vừa người, cô lại buộc tóc lên, đột mũ quân đội, lập tức liền cảm thấy cả người trở nên nghiêm túc, đến cả hơi thở cũng trở nên hiên ngang.
Cô rũ mắt nhìn lại chính mình, ai có thể nghĩ đến có một ngày cô cũng sẽ mặc trên người bộ trang phục này chứ?
Cố Tiểu Tây bước xuống lầu, liền đón nhận ánh mắt thưởng thức của Lý Đông Đông và chị dâu Thành.
Chị dâu Thành có chút kích động: "Em gái, em mặc bộ trang phục này rất vừa vặn, ra dáng đấy! Làm vẻ vang phái nữ chúng ta!"
Cố Tiểu Tây mím môi cười, không nói gì, sau khi trò chuyện hai câu cùng chị dâu Thành, liền đi theo Lý Đông Đông đến căn tin, dùng ăn bữa sáng xong, đã được dẫn đến địa điểm tổ chức đại hội nghi thức, nơi này đã sắp xếp thành từng đội trận hình vuông.
Các chiến sĩ nghiêm kiểu quân đội thẳng tắp, xếp hàng chỉnh tề, dùng cảm xúc tràn đầy nhiệt tình nghênh đón nghi thức trao quân hàm sắp tới.
Cô nhìn thấy trung đội 168 đứng ở phía trước, người dẫn đầu chính là Yến Thiếu Ngu.
Cố Tiểu Tây được Lý Đông Đông sắp xếp vào hàng ngũ quân y, tuy rằng dáng người cô cái 1m7, nhưng đứng trong đội ngũ quân y vẫn có vẻ nhỏ yếu, những quân y này đều là từng giao tiếp khi ra tiền tuyến, khi nhìn thấy cô đều lộ ra gương mặt tươi cười.
Chẳng mấy chốc, nghi thức trao quân hàm đã bắt đầu, Từ Xuyên Cốc đứng trên bục phát biểu phía trước, kể lại đủ loại sự tích xảy ra ở tiền tuyến, trong đó bao gồm chiến tích đột phá trọng đại của trung đội 168 như dẫn kẻ địch vào mỏm núi Lăng Xuyên, lại phát hiện pháo đài dưới lòng đất, rồi tiếp tục nêu gương những cái tên của chiến sĩ đã anh dũng hy sinh trong chiến dịch lần này, Cố Tiểu Tây nghe thấy tên Vương Hâm trong số đó.
Sau khi toàn trường mặc niệm, Từ Xuyên Cốc tổng kết bài phát biểu, chính thức bắt đầu phong quân hàm và huân chương chiến công cho các chiến sĩ có công trong chiến dịch chiến tiền tuyến lần này, người đầu tiên được nêu tên, chính là những liệt sĩ đã hy sinh cho tổ quốc lần này.
Tuy rằng bọn họ đã hy sinh cho tổ quốc, nhưng quốc gia sẽ an ủi người nhà bọn họ, và vinh quan nên nhận là điều không thể thiếu.
Cố Tiểu Tây nghe hết cái tên này đến cái tên khác, không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tên "Yến Thiếu Ngu", cô đột nhiên ngước mắt nhìn lên, liền nhìn thấy thấy Yến Thiếu Ngu trong bộ quân phục thẳng tắp đang nghiêm tiến lên, đi đến trước mặt Từ Xuyên Cốc.
Thân hình anh cao lớn, sống lưng thẳng tắp, đứng dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt, tươi đẹp như mộng.
Giọng nói của Từ Xuyên Cốc vừa trang nghiêm vừa túc mục: "Hiện tại trao tặng đồng chí Yến Thiếu Ngu quân hàm thiếu tá!"
Vừa dứt lời, ông ấy tiến lên, đích thân đeo huân chương lên vai Yến Thiếu Ngu, trịnh trọng nói: "Hy vọng cậu đeo quân hàm trên vai, gánh vác vinh quang và trách nhiệm, gánh vác sứ mệnh và lời thề của một quân nhân, trong bất cứ thời điểm nào cũng phải thấy lợi ích của tổ quốc và nhân dân lên hàng đầu!"
Yến Thiếu Ngu mím chặt môi mỏng, giơ nắm tay phải lên, trịnh trọng tuyên thệ theo lời nói của Từ Xuyên Cốc, từng chữ đều vang vang.
Cố Tiểu Tây nhìn dáng người cao lớn của anh, khóe mắt đuôi lông mày đều nhếch lên cười.
← Ch. 0985 | Ch. 0987 → |