← Ch.0500 | Ch.0502 → |
Hạ Lam Chương vừa rời đi, Yến Thiếu Ngu cũng như có điều suy nghĩ, dời ánh mắt nhìn về phía cô.
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt không nhìn anh, cô ăn một miếng mì sợi, khuôn mặt bị hơi nóng trong bát mì hun lộ đến hồng hào, đôi môi đỏ căng bóng tựa như hoa đào nở rộ khiến cô càng thêm xinh đẹp.
Yến Thiếu Ngu mím môi nhìn cô hồi lâu, chợt thấy mình trước kia đúng là không biết tốt xấu, cứ luôn từ chối cô.
Hơn nữa, nhìn vào tình hình hiện tại, cô không hề thiếu người theo đuổi, tùy tiện ăn một bữa cơm cũng có thể đụng phải một tình địch.
Cố Tiểu Tây nhịn một lát, môi đỏ chu lại phì một tiếng rồi bật cười, quay đầu bắt gặp ánh mắt hơi xúc động của anh, tự nhiên giơ tay vỗ vỗ vai anh: "Đừng áp lực, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi."
Yến Thiếu Ngu liếc qua cái tay đang vỗ như "Hai anh em tốt", môi mỏng đỏ hồng mím nhẹ.
"Ánh mắt anh sao thế? Em nói thật mà, anh không có lòng tin vào bản thân sao?" Giọng điệu Cố Tiểu Tây có chút chế nhạo, hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, xem như đã mở ra một thế giới mới, cô phải nhìn thêm vài lần nữa mới được.
Yến Thiếu Ngu ăn hai ba miếng xong bát mì, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói: "Đi thôi."
Cố Tiểu Tây vui vẻ, cô không nói gì, chỉ nhận lấy mì hoành thánh đã gói sẵn rồi cùng Yến Thiếu Ngu trở về bệnh viện.
Trên đường về, hai người còn gặp phải một chuyện.
Cố Tiểu Tây vốn định tiện đường đến xã cung ứng mua chút thịt heo, nhưng còn chưa tới gần, đã nhìn thấy từ xa hai hàng người thật dài đang đứng, một hàng nối thẳng tới xã cung ứng, một hàng khác thì hướng tới công ty lương thực, người người nhốn nháo, ai cũng cầm đồ đựng để mua lương thực.
Yến Thiếu Ngu cau mày, trầm giọng nói: "Xu hướng thiếu lương thực đã càn quét huyện Thanh An, mọi người đã bắt đầu tích trữ lương thực."
Đôi môi Cố Tiểu Tây mím lại, nhìn cảnh tượng gần như mất kiểm soát trước mặt, trong lòng cô cũng có chút nặng nề.
Mọi người đều đã trải qua một thời kỳ khó khăn, không ai biết rõ cảm giác đói hơn họ. Đó là một chuyện sẽ chết người, trước mặt tử vong, không ai có thể bình tĩnh được. Nhìn điệu bộ này của mọi người, có vẻ như hận không thể đổi toàn bộ tiền tiết kiệm và phiếu lương thực trong nhà thành lương thực.
Cố Tiểu Tây than nhẹ một tiếng rồi lắc đầu nói: "Quên đi, chúng ta về thôi."
Yến Thiếu Ngu gật đầu, hai người cùng nhau trở về bệnh viện.
Cố Tiểu Tây nói: "Anh về trước đưa cơm cho Thiếu Ương đi, mì sắp nở ra hết rồi."
Chỉ sợ là trái tim của người cha già Cố Chí Phượng đang có cảm xúc hết sức phức tạp đối với người con rể tương lai Yến Thiếu Ngu đã "Bắt cóc" con gái mình này, sẽ không thể thiếu được một hồi trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, cô không nỡ để anh phải chịu thiệt thòi như vậy.
Yến Thiếu Ngu hơi ngừng lại, lắc đầu: "Anh cùng em đi đưa cơm cho chú Cố."
Anh sắp rời khỏi đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, có thể mấy năm nữa cũng sẽ không trở về. Như vậy vốn không công bằng với Cố Tiểu Tây, nếu như trước khi rời đi, anh còn cố ý trốn tránh cha cô, chỉ sợ sau này ông ấy sẽ không yên tâm để con gái chờ anh nữa.
Cố Tiểu Tây nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, con ngươi đen như mun cũng rất bình tĩnh, không hề có vẻ bối rối khi sắp phải đối mặt với "Cha vợ".
Cô bĩu môi, lúc đi về phía phòng bệnh còn không nhịn được, nói: "Anh không lo lắng chút nào sao?"
Yến Thiếu Ngu sững sờ: "Lo lắng? Vì sao lại lo lắng? Cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt."
Khóe miệng Cố Tiểu Tây giật một cái, đúng là không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng thân phận không còn giống lúc trước nữa mà.
Yến Thiếu Ngu bị vẻ mặt cổ quái của cô làm cho tức cười, trong con ngươi nhạt nhẽo tràn đầy ý cười, anh vươn thay sờ đỉnh đầu cô, thong dong nói: "Đừng sợ, anh sẽ nói chuyện thật tốt với chú Cố."
Cố Tiểu Tây nghe giọng điệu lành lạnh của anh, cũng cong mắt, ừm một tiếng.
← Ch. 0500 | Ch. 0502 → |