Vay nóng Tima

Truyện:Cố Tiểu Tây - Chương 0422

Cố Tiểu Tây
Trọn bộ 1149 chương
Chương 0422
0.00
(0 votes)


Chương (1-1149)

Siêu sale Lazada


Một người đàn ông trung niên khoác áo vén rèm đi ra, một tay ông ta nắm vạt áo, một tay cầm tẩu thuốc, sau khi đi ra đánh giá Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây một cái: "Đại đội sản xuất Đại Lao Tử?"

Cố Tiểu Tây gật đầu: "Vâng, hôm trước không phải trời mưa to sao? Khi đó chúng tôi đang ở trên núi, bị nhốt ở đó."

Người đàn ông trung niên nhìn kỹ hai người, thấy dáng vẻ bọn họ chật vật, trên người toàn là bùn đất thì biết không có nói dối. Tuy nhiên, năm nay lương thực thu hoạch không tốt, các đại đội đều thiếu lương thực, chẳng phải thu nhận họ thì phải cho đồ ăn sao?

Cố Tiểu Tây sống hai kiếp, tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, đương nhiên nhìn thấu vẻ không tình nguyện của ông ta.

Cô nói: "Chú à, chú có thể nói cho cháu biết bí thư chi bộ của đại đội chú ở đâu không, để cháu xem ông ấy có thể thu nhận chúng cháu đến chỗ chăn nuôi ở một đêm không, sáng sớm ngày mai chúng cháu sẽ trở về."

Nghe xong lời này, người đàn ông trung niên nhìn cô một cái, gật đầu nói: "Tôi đưa hai người đến đó."

Ông ta không muốn thu nhận hai người, trong lòng cũng có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là đồng hương bị nhốt, dẫn đường thì có thể.

Cố Tiểu Tây cười nói: "Vậy thì cảm ơn chú."

Người đàn ông trung niên xua tay, mở cửa nhà, xỏ chân vào đôi giày rũ xuống rồi đi về một phía.

Ông ta vừa đi vừa nói: "Thấy tuổi tác hai người không lớn, vừa mới kết hôn không bao lâu đúng không? Lên núi tìm thức ăn à? Có thể sống sót trở về cũng may mắn lắm rồi. Có phải đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng thiếu lương thực không? Haiz, năm tháng khó khăn."

Ông ta vừa nói vừa hút một điếu thuốc, biểu cảm trên mặt có chút tang thương.

Nghe vậy, đuôi lông mày của Yến Thiếu Ngu giật giật, vừa muốn mở miệng, đã nghe Cố Tiểu Tây nói: "Đúng vậy đó chú, năm tháng khó khăn, năm nay mọi người không thể có được một năm phát đạt. Đúng rồi, còn chưa hỏi, đây là đại đội gì vậy? Trước đây cháu cũng chưa từng tới."

Người đàn ông trung niên đi ở phía trước, nghe xong lời này, quay đầu nói: "Lúc hai người vào thôn không thấy cây liễu già ở đầu thôn sao?"

Cố Tiểu Tây vừa nghe, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, sắc mặt của anh lại không có chút thay đổi nào.

Tuy nhiên cũng đúng, anh đến từ thủ đô, cũng không phải người bản địa, đương nhiên không rõ ràng chuyện huyện Thanh An có mấy đại đội trực thuộc.

Theo cô được biết, chỉ có một đại đội lấy "Liễu" đặt tên, mà đặc thù chính là đầu thôn có một gốc cây liễu đã được trăm năm, thân cây to lớn, cần hai người trưởng thành ôm mới hết. Tính ra, tuổi còn lớn hơn cả huyện Thanh An.

Mà đại đội này, chính là đại đội Liễu Chi!

Vừa rồi tâm tư của cô đều đặt ở trên ngọn đèn còn sáng, hơn nữa bên ngoài quá tối, cũng không mấy để ý đến tình huống đầu thôn, ngược lại không thấy được cây liễu kia. Nếu không cũng không cần phải làm điều thừa thãi mà hỏi thăm đồng hương này.

Người đàn ông trung niên không nhận được câu trả lời cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Đại đội Liễu Chi cách đại đội sản xuất Đại Lao Tử của hai người một khoảng, xem ra hai người lạc đường trên đỉnh núi đã chạy đi xa rồi. Nhưng cũng không sao, ngày mai vừa hay trong đội muốn đẩy xe bò đi công xã, hai người có thể đi theo."

"Đại đội Liễu Chi?" Yến Thiếu Ngu dừng bước, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên.

Tay đang nâng hai chân Cố Tiểu Tây của anh cứng đờ, ngay sau đó đầu ngón tay khẽ run, tiết lộ cảm xúc trong lòng anh.

Cố Tiểu Tây vỗ nhẹ vai anh, ý bảo anh tỉnh táo lại.

Cô cũng không ngờ lại trùng hợp đến vậy, hai người ở trong núi đầu óc choáng váng, chạy đi cả một ngày mà lại chạy tới đại đội Liễu Chi. Cho nên, trong cái rủi có cái may, xem ra ông trời cũng mượn cơ hội này để cho Yến Thiếu Ngu một cơ hội đi thăm người thân.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1149)