← Ch.0177 | Ch.0179 → |
Đồng tử của Cố Tiểu Tây co rút lại, yết hầu cô bị bóp chặt, cảm giác ngạt thở khiến người ta đau đớn ập tới.
Cô nhìn khuôn mặt dữ tợn gần trong gang tấc của Cố Duệ Hoài, đột nhiên có cảm giác rất lạ lẫm, mà anh hai đã đón cô về nhà chăm sóc ở đời trước đã rất xa xôi, xa không thể chạm nữa.
Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài sửng sốt, hai người gào thét kéo Cố Duệ Hoài ra, nhưng anh ta lại giống như bị trúng tà, sức lực lớn đến mức kinh người, hai người bọn họ nhất thời không thể lay chuyển được anh ta.
"Cố Duệ Hoài! Ngươi đúng là điên ma! Bé là em gái ruột của mày!"
"Thằng hai, buông tay! Em mau buông tay! Bé à!"
Toàn thân Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài run rẩy, bọn họ hoàn toàn không ngờ thảm kịch em em tương tàn lại xảy ra ở nhà họ Cố.
Khi Cố Tiểu Tây đang iãy dụa vươn tay tách bàn tay Cố Duệ Hoài ra, chợt nghe thấy anh ta khàn giọng nói: "Cố Tiểu Tây, tại sao mày không chết đi? Mày ích kỷ như vậy, còn sống cũng chỉ hại người trong nhà! Mày chết đi! Chết đi!"
Từng tiếng nguyền rủa tàn ác khiến Cố Tiểu Tây giật mình.
Cô đột nhiên bất lực vùng vẫy, buông lỏng hai tay ra, trong thoáng chốc, dường như cô thấy được thảm kịch cả nhà mình đời trước, bọn họ đứng trước mặt cô, vẻ mặt lạnh băng, hận ý trong ánh mắt như muốn lao ra!
Là cô đã hại cả nhà, là cô đã hại tất cả mọi người.
Một luồng ánh sáng trắng chập chờn trước mắt Cố Tiểu Tây, chợt có một bóng dáng thon dài xuất hiện trước mặt cô.
Người đó đứng ngược sáng nên cô không thể nhìn rõ, nhưng anh lại đưa tay về phía cô, ngón tay của anh rất dài, xương cốt lịch sự tao nhã xinh đẹp, lòng bàn tay rất lớn, làn da hơi mỏng bao phủ các đường gân mạnh mẽ.
Cố Tiểu Tây nhìn đôi bàn tay quen thuộc này, bỗng nhiên sinh ra khát vọng sống.
Cô bắt đầu ra sức giãy giụa, thậm chí còn vươn tay bóp cổ Cố Duệ Hoài.
Cuối cùng, vào giây phút cuối cùng, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng kéo được Cố Duệ Hoài đang nổi điên ra, bẻ quặt cánh tay anh ta ra sau lưng, hai người hoảng sợ đến độ toát cả mồ hôi lạnh.
Cố Tiểu Tây lùi lại vài bước, ôm chặt lấy cái cổ đau nhói của mình rồi ho dữ dội.
"Cố Duệ Hoài! Em thật sự điên rồi, điên rồi!" Toàn thân Cố Đình Hoài run như là lá rụng trong gió thu, mắt anh ấy mở rất lớn, tựa hồ đến bây giờ vẫn không thể kịp phản ứng.
Sắc mặt Cố Chí Phượng trắng bệch, hơi thở cũng uể oải đi rất nhiều.
Đối với một người cha mà nói, không có gì kích thích hơn, đau lòng hơn so với việc tận mắt nhìn thấy con trai giết con gái mình.
Cố Duệ Hoài không nhúc nhích, để hai người bọn họ khóa tay lại, nhưng mà đôi mắt dài nhỏ tràn ngập bạo lực vẫn nhìn chằm chằm vào trên người Cố Tiểu Tây, sát ý trong mắt đến bây giờ vẫn chưa biến mất.
Động tĩnh ở bên ngoài quá lớn, Cố Tích Hoài cũng không nhịn được ôm Yến Thiếu Đường mở cửa phòng đi ra.
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?" Anh ấy nhìn tình hình trước mắt, có chút ngẩn ngơ.
Nhưng mà lúc này không có ai trả lời vấn đề của anh ấy cả, một lúc sau, Cố Duệ Hoài dần dần tỉnh táo lại, mới lạnh lùng cười một tiếng rồi thoát khỏi cánh tay Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài: "Xem các người bị doạ kìa."
Cố Đình Hoài tuyệt vọng nhìn người em trai đầu óc không rõ ràng lắm, thậm chí mơ hồ phát điên này.
Anh ấy biết, đời này, muốn để người này quay đầu sợ là quá khó khăn.
Điền Tĩnh, Điền Tĩnh, quả nhiên là sao chổi nhằm vào nhà họ Cố bọn họ!
Lúc này, Cố Chí Phượng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Duệ Hoài, ánh mắt giống như bi ai lại như tĩnh mịch, một lát sau, ông ấy mở miệng, giọng nói khàn đặc đến cực điểm: "Cố Duệ Hoài, miếu nhà họ Cố nhỏ, không chứa được tôn Đại Phật như mày, sau này đừng trở về nữa."
"Cha!" Vẻ mặt Cố Tích Hoài hoảng hốt, giọng nói cũng thay đổi theo.
Môi Cố Đình Hoài mấp máy một chút, nhưng cuối cùng anh ấy cũng quay đầu đi.
Anh ấy không thể nói gì để cầu xin nữa, thằng hai đã điên rồi, để ở nhà cũng chỉ chuốc họa.
Dường như Cố Duệ Hoài cũng bị lời nói của Cố Chí Phượng làm cho choáng váng, biểu cảm trên mặt hơi đông cứng lại.
Anh ta bỗng nhiên cười lên, nhưng trong mắt lại bị bi thương che kín, trong giọng nói tràn ngập một loại phẫn nộ và thống khổ khi bị vứt bỏ: "Lại là vì Cố Tiểu Tây, trước kia vì nó mà xem nhẹ tôi, bây giờ cũng vì nó mà đuổi tôi đi?"
"Ha ha, nực cười! Thật nực cười!"
Cố Duệ Hoài khàn giọng cười, nói xong, anh ta kéo cái chân bị thương rời đi.
← Ch. 0177 | Ch. 0179 → |