Trưởng thành là học cách không rơi lệ
← Ch.095 | Ch.097 → |
“Tít — tít… tít — tít…”
Cố Thám từ từ mở mắt, đập vào mắt là một mảng trắng toát, bên giường treo hai chai dịch dinh dưỡng.
“Có ai không!”
… Không có ai đáp lời.
“Có ai không!” Cố Thám cao giọng hơn, lần này cuối cùng cũng có phản ứng. Tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài hành lang: “Môn chủ! Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!” Người bước vào là Lôi Ưng cao lớn vạm vỡ.
Trời đã vào thu, hắn cũng khoác thêm áo khoác. Hóa ra đại hán cũng sợ lạnh.
“Vừa nãy cậu đi đâu vậy?”
Lôi Ưng gãi đầu, đáp: “Tiểu thiếu gia mới tỉnh, Tô tiểu thư… à không, môn chủ phu nhân với quản gia Lam đang ở phòng bệnh tiểu thiếu gia chăm sóc cậu ấy!” Từ sau khi biết thân phận thật của Tô Nặc Hiền là con ruột của Cố Thám, Lôi Ưng mừng muốn phát điên. Hắn vốn đã rất thích Tô Nặc Hiền, giờ cậu bé thật sự trở thành con trai của Cố Thám, đám người Lam Thành cũng vui tít mắt.
Nghe Tô Nặc Hiền tỉnh lại, quả tim Cố Thám mới buông xuống. “Dẫn tôi đi gặp con. ”
“À mà, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Đã gần chạng vạng rồi. ” Cố Thám vào phòng cấp cứu lúc 9 giờ 20 tối hôm trước, phẫu thuật kéo dài tới tận 3 giờ sáng, giờ anh đã ngủ được mười hai tiếng.
Mới có mười hai tiếng? “Nono tỉnh nhanh vậy sao?” Cố Thám có chút kinh ngạc. Đúng là đứa nhỏ này hồi phục quá mạnh mẽ.
...
Trong phòng bệnh của Tô Nặc Hiền, một đám người vây quanh cậu hỏi han đủ điều, đến mức không ai để ý đến Cố Thám đã tới.
Anh đứng tựa cửa, nhìn Lam Thành ân cần dâng nước cam cho Tô Nặc Hiền, trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ trẻ con: Mình bị mất sủng rồi!
Nếu Lam Thành biết ý nghĩ này, chắc chắn vừa buồn cười vừa bất lực.
“Eric, con tỉnh rồi à. ” Mắt thấy mọi người nói chuyện mãi không dứt, Cố Thám cuối cùng không nhịn nổi lên tiếng.
Nghe thấy giọng anh, mọi người trong phòng đồng loạt quay lại nhìn.
“Môn chủ!” — Đây là đám thuộc hạ.
“Thiếu gia!” — Đây là Lam Thành.
“Cố Tam. ” — Đây là An Hy Diêu. Thương Giai Nhã đứng lạnh lùng bên cạnh, không lên tiếng.
Cố Thám nhìn chằm chằm hai người duy nhất chưa mở miệng, chờ họ phản ứng.
“Haha… Cố Thám, anh tỉnh rồi. ” Tô Hi cười cười, có phần ngượng ngùng. Cố Thám tỉnh lại, nỗi lo trong lòng cô tan biến, nhưng tim lại trở nên bối rối. Anh tỉnh rồi, nghĩa là chuyện xảy ra bảy năm trước sắp bị khơi lên.
Cố Thám gật đầu, “Ai cũng thấy là anh tỉnh rồi. ” Gì mà chột dạ quá mức, chính là bộ dạng hiện giờ của Tô Hi.
Nghe thế, nụ cười trên mặt Tô Hi cứng đờ. Cố Thám đúng là người nhỏ mọn, nhớ thù dai!
“Cảm ơn ba Cố đã hiến máu cho con. ” Tô Nặc Hiền ngẩng mặt cười, sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt.
Nghe cậu nói, Cố Thám khẽ cong môi cố gắng nở một nụ cười hiền lành. Nhưng khổ nỗi bản thân anh không hợp với cười, vừa cười trông như xác sống bị ép hé môi. Tô Hi và Tô Nặc Hiền suýt nữa nhịn không nổi bật cười.
“Không có gì, là điều nên làm. ” Cố Thám đáp, ánh mắt nhìn Tô Nặc Hiền trở nên sâu xa. Anh không tin cậu bé này không biết 🍳u𝐚_𝐧 ♓_ệ thật sự giữa họ, có lẽ đã biết từ lâu, chỉ là không nói ra.
Điều này khiến Cố Thám có chút u oán — làm con trai Tô Hi, đúng là áo bông nhỏ biết làm nũng, chẳng thèm để tâm tới “áo giáp” của bố!
“Eric mới tỉnh, mọi người không nên làm phiền lâu, mau về hết đi, hôm khác quay lại thăm cũng được. ” Cố Thám khoanh tay ra lệnh, đám người lập tức rút lui. Nhưng An Hy Diêu và Thương Giai Nhã thì không phải người dễ sai khiến.
Cố Thám nheo mắt, ánh nhìn lập tức trở nên nguy hiểm. An Hy Diêu nhún vai, lơ đi, ngẩng cao đầu bước ra.
“Cố Thám, nếu rảnh thì gọi cho tôi nhé, số của tôi, bạn trai cô có đó. ” Thương Giai Nhã nói, đặc biệt nhấn mạnh chữ “bạn trai”, còn liếc Cố Thám một cái đầy ẩn ý.
Mặt Tô Hi lập tức đỏ ửng, ngại ngùng vô cùng.
Tô Nặc Hiền nhìn Cố Thám, lại nhìn Tô Hi, lập tức rúc vào chăn, che mắt, thầm nghĩ: Cầu trời đừng có xuất hiện cảnh không phù hợp thiếu nhi.
“Giờ có thể nói chuyện giữa em và anh rồi chứ?”
“Chuyện gì?” Tô Hi giả vờ ngu ngơ.
“Em chắc chắn muốn nói mấy chuyện đó ở đây sao?” Cố Thám nhướng mày, thấy cô chưa chịu đứng lên liền nói luôn: “Có người nhìn thì trong sáng, mà trên giường lại phong tình ℊ_ợ_ï ↪️ả_m…” Vừa nói xong, trong mắt anh toàn ý cười.
Say rượu rồi, Tô Hi đúng là hoàn toàn khác hẳn.
Tô Hi nghe vậy thì luống cuống tay chân. Còn người dưới chăn thì run lên từng đợt, rõ ràng là cũng đang cười nhạo người mẹ nào đó.
“Cố Tam thiếu! Đồ lưu manh!” Tô Hi bật dậy khỏi giường bệnh, giận dữ bỏ đi. Cố Thám khẽ cười, đến ngồi bên cạnh Tô Nặc Hiền, kéo chăn xuống. Vì mất máu quá nhiều, sắc mặt cậu nhóc tái nhợt. Vừa cúi người, đầu anh bỗng choáng váng.
“Con trai, những gì ba nợ con, ba sẽ dần dần bù đắp. ”
Nghe từ “con trai”, thân hình Tô Nặc Hiền khẽ run, mũi cay xè.
Khi còn ở Mỹ, cậu từng thấy rất nhiều người cha gọi “con trai — con trai”, và từng nghĩ, tại sao chưa từng có người đàn ông nào gọi cậu như thế? Cậu cứ ngỡ cả đời mình sẽ không bao giờ được nghe một tiếng “con trai”.
Thì ra, được gọi là “con trai”… lại là cảm giác như vậy.
Hạnh phúc xen lẫn xót xa.
Nhìn cậu, Cố Thám càng thêm đau lòng. Đứa nhỏ này, rõ ràng muốn khóc lắm rồi. “Eric, nếu muốn khóc, thì ôm lấy ba mà khóc. Trước mặt ba, dù con có tám mươi tuổi cũng vẫn là đứa trẻ. Khóc đi, không có gì đáng xấu hổ cả. ”
Nghe vậy, Tô Nặc Hiền càng thấy mũi cay cay, nhưng nước mắt thì như vàng, mãi chẳng rơi nổi.
Trước mặt Lại Nhược Nhã thì nước mắt rơi như đậu, nhưng giờ thực sự đau lòng lại chẳng thể khóc. Có lẽ… đó chính là trưởng thành.
Trưởng thành không phải là tuổi tác, mà là khi cảm thấy tủi thân đến mức nghẹn ngào vẫn cắn răng không để nước mắt rơi, vẫn giữ lại sự kiêu hãnh.
Thấy cậu vẫn kiên cường không rơi lệ, mắt sáng trong veo, Cố Thám lặng lẽ xúc động. Trải qua bao nhiêu khổ đau, mới có thể có được bản lĩnh như thế. Anh cúi người hôn nhẹ lên gương mặt cậu bé, thì thầm bên tai:
“Ba thương con, đừng từ chối ba, nếu con từ chối… ba sẽ rất buồn đấy. Biết không?”
Anh không ngờ, từ “ba” lại dễ thốt ra đến vậy.
Tô Nặc Hiền ⓢïế●т 𝖈●♓ặ●🌴 chăn, khẽ gật đầu: “…Vâng. ”
...
Trên sân thượng bệnh viện, bên dưới là khoảng không cao hơn trăm mét.
Tô Hi ngồi khoanh chân trên lan can, gió thu thổi nhẹ làm mái tóc đen nhánh tung bay như liễu rủ.
Cố Thám khoác bệnh phục, vai trùm áo khoác màu be — chính là chiếc áo sáng qua cùng Tô Nặc Hiền đi mua. Anh đặt tay lên lan can, ánh mắt luôn dõi theo Tô Hi, sợ cô bị gió thổi bay mất, luôn sẵn sàng ra tay kéo cô lại.
Sự im lặng dịu dàng còn hơn ngàn lời.
“Vậy… người bảy năm trước là anh, đúng không?” Tô Hi cúi đầu, cảm nhận ánh mắt anh cứ dán vào sau lưng mình. Có gì đẹp đâu mà nhìn mãi vậy?
Cố Thám gật đầu. “Là anh. ”
“Vậy giải thích được rồi, sao khi ấy anh cứ hỏi mãi xem em có nhận ra anh không. ” Là cô ngốc quá. Giờ nghĩ lại, những biểu hiện lạ lùng của anh hồi trước đã rõ ràng rồi. “Nhưng… nhưng em nhớ không ra gương mặt đó. ”
Cô đưa tay vuốt gương mặt anh, tỉ mỉ đối chiếu với ký ức.
Từng đường nét giống hệt, môi mỏng, mắt lạnh, mày sắc, tất cả đều giống.
“Nhưng không hiểu sao, em cứ thấy anh không phải là người đó?” Cô nhíu mày, nghĩ mãi không ra.
Cố Thám cầm lấy tay cô, nói một câu khiến cô suýt phát điên: “Hôm đó, anh đeo mặt nạ. ”
Là mặt nạ da người được làm riêng.
Tô Hi: “……”
“Đệt! Anh đeo mặt nạ mà còn trách em không nhận ra anh à!” Tô Hi tức muốn nổ phổi, đúng là đồ dở hơi! Chính mình ngụy trang rồi lại trách người ta không nhận ra!
Nghe Tô Hi mắng, Cố Thám im thin thít. Thật ra anh cũng vừa mới nhớ ra chuyện này khi cô sờ mặt anh. Hôm đó anh có hẹn với một kẻ giang hồ nguy hiểm, nên để đảm bảo an toàn, đã đeo mặt nạ.
Không ngờ, lại thành lý do khiến Tô Hi không nhận ra.
“Anh…” Tô Hi cạn lời.
“Ơ… không đúng!” Cô bỗng nhiên ngẫm ra điều gì đó, Cố Thám ngước lên nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc. “Anh đeo mặt nạ, vậy cái tên đã chuốc rượu em sao biết mà gọi anh là Cố Tam thiếu?”
“Hắn là chủ quán bar đó, anh hay đến đó, hắn sao mà không nhận ra. ”
Tô Hi sững người, rồi chửi tục: “Má nó! Chủ quán mà còn muốn chiếm khách quen! Toàn lũ biến thái!” Những người Cố Tam thiếu quen đều là cái thể loại gì vậy?
Nghe cô chửi, Cố Thám mắt cũng không chớp. Kệ thôi, tên đó đúng là không ra gì thật. “Em hỏi xong rồi, giờ tới lượt anh. ”
“Anh muốn hỏi… về ngày sinh của Nono chứ gì?”
“Ừ. ” Cố Thám nhìn gương mặt ngoan cường của cô, hỏi: “Có thể nói cho anh biết vì sao con sinh muộn hai tháng không?”
Cơ thể Tô Hi khẽ run. Chuyện đó đến giờ cô vẫn còn sợ.
“Em… lúc phát hiện có thai thì con đã được hai tháng rồi. Em khi đó chỉ là một nữ sinh mười tám tuổi, lại ở nơi đất khách, nào dám sinh con?” Cô đưa tay vuốt bụng, thần sắc buồn bã. “Anh biết không, suýt nữa anh đã không được gặp con. ”
“Em đã đến bệnh viện làm phẫu thuật… nhưng con quá kiên cường, không làm sạch được. Ba tháng sau, bụng dần to lên, em mới phát hiện con vẫn còn. Lúc đó em thề… đời này, em sẽ không bao giờ từ bỏ Nono nữa!”
“Có lẽ vì thế, nên con sinh trễ hai tháng…”
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng nhẹ tênh.
Cố Thám không nói gì, lặng lẽ lắng nghe. Tuy vẻ mặt Tô Hi rất bình thản, nhưng anh biết, trong lòng cô đang rất đau.
Không có người mẹ nào không yêu con mình, buộc cô đi đến bước đó, chắc chắn là cuộc sống quá khắc nghiệt.
“Em vất vả rồi…” Anh đưa tay vén tóc trên trán cô, dịu dàng đến tột cùng. “Từ giờ về sau, cuộc sống của hai mẹ con, anh sẽ không bao giờ vắng mặt nữa. ”
“Thật chứ?”
“Ừ, thật. Mãi mãi không rời xa. ”
“Được!”
Cô ngẩn người nhìn trời mây, nỗi u sầu trong lòng cả ngày cuối cùng cũng tan biến. Nono bình an, Cố Thám tỉnh lại, chuyện năm xưa sáng tỏ… lần đầu tiên Tô Hi cảm thấy nhẹ lòng.
“Còn một chuyện nữa…”
“Chuyện của Cố Diệu?” Tô Hi thông minh đến mức chỉ cần một ánh mắt của anh đã đoán ra.
Ánh mắt dịu dàng ban nãy lập tức hóa băng. Cố Thám s-𝐢-ế-✝️ 𝖈h-ặ-𝖙 lan can, 𝖓ⓖ-𝖍-ïế-ռ 𝖗ă-ռ-🌀 gật đầu. “Đúng. ”
“Cũng chẳng có gì. Anh ta là đàn anh của em hồi đại học, từng giúp đỡ em vài lần. ” Cố Diệu đối với Tô Hi rất tốt, luôn lễ độ, từng nhiều lần giúp đỡ về tài chính. Có lần Tô Nặc Hiền ốm, cô phải đi xin ăn, may mà gặp được Cố Diệu, anh đã giúp cô vượt qua.
Nhưng sau đó, cô vẫn tự kiếm tiền để trả lại.
Đối với người tốt, cô không bao giờ có ý lợi dụng.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |