Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 070

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 070
Vào Vai
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 70: Bậu cửa sổ, hồ bơi Ánh mắt của Ôn Trình Lễ lướt qua màn hình một cách hờ hững, sau đó anh tắt điện thoại và đặt nó về chỗ cũ, không tiếp tục xem những gì hiện trên màn hình của Chúc Tòng Duy. Trang vừa rồi, nội dung quá đỗi rõ ràng. Anh rút điện thoại của mình ra, nhập tên cuốn tiểu thuyết vào ô tìm kiếm. Bỏ qua các đường dẫn quảng cáo, anh nhanh chóng tìm được trang web chính thức. Phần tóm tắt truyện ngay lập tức hiện lên trước mắt: Sau khi kết hôn, nữ chính sống trong một cuộc hôn nhân không có đời sống chăn gối. Rồi một ngày nọ, đêm nào cô cũng mơ thấy những giấc mơ tình ái, trong đó cô quan hệ với rất nhiều người khác nhau. Những người đó cũng, rất đa dạng, anh chồng, bạn thân khác giới, đồng nghiệp, cấp trên, và thậm chí là kẻ thù của chồng… Ôn Trình Lễ khựng lại, ánh mắt hơi động, rồi tiếp tục lướt qua danh sách các chương truyện. Có lẽ vì nội dung nhạy cảm nên để thu hút độc giả, tiêu đề các chương được tóm tắt rất ngắn gọn và tr@n trụi. Anh nhanh chóng nhận ra chương mà Chúc Tòng Duy đang đọc là chương thứ mười từ cuối lên, có vẻ mô tả cảnh nữ chính và cấp trên của chồng… bên bậu cửa sổ. Bậu cửa sổ… đúng là một địa điểm mới lạ. Đôi mắt Ôn Trình Lễ khẽ nheo lại, cuối cùng thoát khỏi giao diện trang web. Thú thật, việc Chúc Tòng Duy đọc tiểu thuyết hay xem phim loại này không nằm ngoài dự đoán của anh. Bởi trước giờ, cô chưa bao giờ cố ý che giấu sở thích ấy. Từ trước đến nay, cô luôn giữ một thái độ cởi mở và tò mò với những vấn đề liên quan đến chuyện phòng the. Nhưng trước đây, anh từng nghĩ rằng sự hiểu biết của cô phần lớn đến từ công việc, bởi cô rất am hiểu về cơ thể con người. Bây giờ xem ra, có lẽ nguồn cảm hứng của cô nằm ở những cuốn tiểu thuyết thế này. Và tận mắt thấy nội dung cụ thể, dù sao cũng khiến anh có đôi phần bất ngờ. Ừm… có lẽ là vì tên cuốn sách. Ngoại tình, lén lút sau lưng chồng… Mặc dù Ôn Trình Lễ không hề đưa nội dung truyện vào thực tế, nhưng cái tựa đề này quả thực quá gần gũi với đời sống thật. Liệu khi đọc, cô có thấy bản thân bị cuốn vào sâu hơn không? —- Trong lúc đánh răng, Chúc Tòng Duy bất chợt nhớ ra mình quên thoát giao diện tiểu thuyết. Anh ấy nhận cuộc gọi có phát hiện ra không nhỉ? Cô súc miệng thật nhanh rồi vội vã quay về phòng ngủ. Người đàn ông không còn ngồi bên mép giường, mà đang quay lưng lại, cởi áo khoác và đặt đồng hồ lên tủ đầu giường. Ánh mắt Chúc Tòng Duy lướt qua vòng eo săn chắc ẩn dưới lớp áo sơ mi của anh, rồi bước nhanh đến giường, cầm lấy điện thoại. Thấy màn hình đã tắt, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng mở khóa, cô thoát ngay giao diện tiểu thuyết. Nhưng vừa làm, cô lại lưỡng lự. Nếu anh không biết mà mình hỏi, chẳng phải giống như “giấu đầu lòi đuôi” sao? Ngước mắt nhìn lên, cô cẩn thận quan sát biểu cảm của anh. Trên khuôn mặt anh không có chút dấu hiệu gì bất thường. Ôn Trình Lễ cúi xuống nhìn cô: “Nhìn anh làm gì thế?” Ánh mắt họ chạm nhau, khiến tim cô đập loạn nhịp: “Anh đứng trước mặt em, em không nhìn anh thì nhìn ai?” “Anh cấm em nhìn lúc nào?” Ôn Trình Lễ nhếch môi cười khẽ, “Nếu nhìn chưa đủ, muốn cùng vào phòng thay đồ không?” Chúc Tòng Duy lắc đầu lia lịa. Lời mời đó tuyệt đối không có ý tốt! “Mai em làm ca sáng, ” cô nhấn mạnh, vừa nhắc nhở vừa ngầm ám chỉ, “Trước bảy giờ phải có mặt, hơn sáu giờ đã phải dậy rồi. ” Nói cách khác, tối nay chỉ được ngủ thôi. Nhưng Ôn Trình Lễ làm như chẳng nghe thấy lời ám chỉ đó. Nếu không phải chính tay anh nhận cuộc gọi phân công ca sáng, giờ phút này chắc chắn anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế. Giờ phút này, Ôn Trình Lễ lại nghĩ, cuộc gọi vừa rồi rốt cuộc có nên tồn tại hay không. Anh bình tĩnh nói: “Anh vừa mới nhận cuộc gọi, làm sao quên được. ” Chúc Tòng Duy nhìn theo bóng anh đi vào phòng tắm, trong khi bản thân nằm trên giường trằn trọc. Cô chỉnh lại thời gian nghỉ ngơi của mình, cố tìm ra vấn đề ở đâu. Khi Ôn Trình Lễ quay lại và nằm xuống bên cạnh, cô cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Anh vừa nãy chỉ nghe điện thoại thôi à?” “Sao thế?” “Có nhìn thấy gì không nên thấy không?” “Cái gì mới tính là không nên thấy?” Hỏi qua hỏi lại mãi, chẳng hỏi được điều gì, cuối cùng Chúc Tòng Duy không kiềm được nữa: “Anh có phải đã nhìn thấy tiểu thuyết em đang đọc không?” Ôn Trình Lễ cuối cùng cũng quay mặt lại. Trong phòng ngủ, đèn đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn đặt ngoài bình phong, để tiện đi vệ sinh ban đêm. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua, hắt nhẹ vào bên trong. Ôn Trình Lễ mở lời: “Em đang nói đến cuốn sách có tên là Ngoại tình trong mộng, lén lút sau lưng chồng?” Anh cố tình kéo dài giọng, từ tốn đọc từng chữ trong tiêu đề của cuốn tiểu thuyết. Tên truyện đầy mùi “bất chính, ” nhưng anh lại đọc với vẻ nghiêm túc đến mức khiến Chúc Tòng Duy nghe mà tê cả da đầu, lập tức vươn tay che miệng anh lại. Lúc đọc trộm không thấy có gì, nhưng bị anh đọc to ra ngoài thế này, tự dưng lại thấy ngượng chín mặt! Chắc chắn là tại cách anh đọc! Ôn Trình Lễ không gỡ tay cô ra, chỉ mấp máy môi, mơ hồ nói dưới lòng bàn tay cô: “Không phải em đang hỏi anh sao?” Chúc Tòng Duy xấu hổ lẫn tức giận: “Em đâu có bảo anh nói toạc ra thế!” Ôn Trình Lễ ung dung đáp: “Không nói ra, làm sao xác nhận được anh có nhìn nhầm hay không?” “…” Chúc Tòng Duy có cảm giác mình vừa chết vì xấu hổ. Cô bỏ tay ra, ấm ức nói: “Em chỉ hỏi thôi, anh đúng là mạnh miệng, giỏi cãi!” Ôn Trình Lễ hơi nhếch môi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đọc thì cũng đọc rồi, sao phải ngại nói?” Tất nhiên là khác chứ! Chúc Tòng Duy buồn bực. Đáng lẽ cô nên tự mình nghe điện thoại, đúng là tại cô quá mất cảnh giác. Cô buông tay, nhẹ nhàng đặt lên vai anh: “Ngại gì chứ. Nếu anh tò mò nội dung thì cứ đọc đi. ” Chúc Tòng Duy nghĩ bụng, chắc anh sẽ không đọc đâu. “Chỉ một chương thôi đã đủ làm phong phú kiến thức của anh rồi. ” Ít nhất, trước giờ Ôn Trình Lễ chưa từng nghĩ đến bậu cửa sổ. Chúc Tòng Duy nghĩ đến nội dung cô đã đọc tối nay. Mấy chục chương trôi qua với đủ loại chi tiết phong phú. Bị anh nhắc đến, mặt cô đỏ lên. Vậy mà còn nói “một chương” rõ ràng là rất nhiều kiến thức mới! Cô đặt tay trên vai anh, vuốt xuống ngực anh một cách vô thức: “Tiểu thuyết đều là giả cả mà. ” Ôn Trình Lễ cười khẽ, giọng nói đầy ý vị: “Chưa thử làm sao biết là giả?” Rồi anh nhẹ nhàng gạt tay cô ra. Chúc Tòng Duy không ngờ, chỉ vuốt một chút mà anh cũng không cho. “Anh sao lại keo kiệt thế chứ?” “Ngày mai em có ca sáng, hơn sáu giờ phải dậy. ” Anh mượn lời cô ban nãy để nhắc nhở, giọng điệu đầy ẩn ý. Anh dừng lại một chút, rồi tiếp lời: “Hay em không muốn ngủ?” Chúc Tòng Duy còn đang ngẩn ngơ thì nghe anh nói: “Anh không ngại, nếu bà xã muốn thực hành lý thuyết ngay bây giờ. ” “Em thích anh đóng vai gì đây?” Ôn Trình Lễ tiếp tục: “Anh chồng, bạn thân, hay là cấp trên?” “…” Chúc Tòng Duy bất giác nghĩ đến cảnh Ôn Trình Lễ thực sự đóng những vai đó, đầu óc thoáng chốc đầy hình ảnh nguy hiểm. Không được! Cô lập tức thu tay lại, không dám chạm bừa nữa. “Tạm thời không vai gì cả, bà xã mệt rồi. ” Thực hành gì đó, tạm gác lại đi. Đột nhiên, cô cảm thấy sáng mai phải đi làm cũng không tệ lắm. Ôn Trình Lễ mở mắt, nhìn lên trần nhà. Công việc của cô, giờ giấc đúng là phiền phức. —- Sáng hôm sau. Chúc Tòng Duy thức dậy theo tiếng chuông báo thức. Cô chưa kịp động đậy thì bàn tay của người đàn ông bên cạnh đã vươn qua, tắt chuông. Từ khi kết hôn đến giờ, mỗi lần cô phải làm ca sáng, anh cũng không bao giờ ngủ tiếp mà luôn dậy cùng cô. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Hai người rửa mặt xong rồi cùng nhau xuống nhà ăn sáng. Chị Chu luôn dậy sớm, chỉ khác ở chỗ là làm bữa sáng sớm hay muộn. Với chị, việc chuẩn bị bữa sáng cho hai người đơn giản vô cùng. Trước khi đi làm, Chúc Tòng Duy còn mang theo một cốc sữa đậu nành vừa ép xong, dùng chiếc cốc đặc biệt để từ từ uống trên đường. Buổi sáng trời rất lạnh, cô ngồi vào xe liền cảm thán: “Vẫn là nằm cuộn trong chăn ngủ nướng thoải mái hơn. ” Ôn Trình Lễ ừ một tiếng: “Muốn ngủ nướng thì chỉ có đổi công việc thôi. ” Chúc Tòng Duy hỏi: “Công việc nào mà có thể làm muộn, tan sớm đây?” Ôn Trình Lễ thản nhiên đáp: “Hình như là công ty của chồng em. ” Chúc Tòng Duy quay đầu lại nhìn anh. Bình thường anh không bao giờ tự xưng như vậy, chắc chắn là ảnh hưởng của cuốn tiểu thuyết tối qua vẫn chưa tan hết. “Thế chẳng phải không đi làm còn thoải mái hơn, chỉ cần tiêu tiền của anh thôi. ” “Nhưng em không chịu mà. ” Anh nói đúng. Chúc Tòng Duy không muốn làm bà nội trợ toàn thời gian. Nếu không, ngay từ đầu cô đã nghỉ việc, chứ không phải ngày ngày đến nhà tang lễ làm việc. “Thế anh còn hỏi làm gì, em cũng đâu có thể đến công ty của anh được. ” “Chỉ là hỏi thôi, ” Ôn Trình Lễ hờ hững đáp, “Lỡ một ngày nào đó em chán công việc hiện tại thì sao?” Chúc Tòng Duy nghĩ bụng, cũng có lý. Ôn Trình Lễ nói tiếp: “Nếu em đến công ty của tôi, có lẽ không cần giả vờ nữa, thực sự trở thành cấp dưới của tôi. ” Chúc Tòng Duy bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Quả nhiên— “Mặc dù hơi khác với trong tiểu thuyết, ” anh bình thản so sánh, “em thấy cái nào thú vị hơn?” Giọng anh trầm thấp: “Làm với sếp của em, hay là làm với sếp của chồng em?” Chúc Tòng Duy lập tức liếc nhìn phía trước. May mà giọng anh đủ nhỏ, lại sát bên cô, có lẽ tài xế phía trước không nghe thấy. Cô làm ra vẻ điềm nhiên, uống vài ngụm sữa đậu nành: “Giờ em thấy cả hai đều không thú vị. ” Ôn Trình Lễ có vẻ suy nghĩ gì đó, lại hỏi: “Không thích kiểu này? Hay là em thích kiểu khác?” Chúc Tòng Duy quyết định không đáp lại anh nữa. —- Nhờ cuộc đối thoại này, Chúc Tòng Duy không thể đọc tiếp cuốn tiểu thuyết đó, cuối cùng dứt khoát loại nó khỏi giá sách. Bởi cô lo rằng, lần sau Ôn Trình Lễ sẽ hỏi đến một vai khác. Mặc dù suy nghĩ thì có vô số, nhưng khi làm công việc hóa trang cho người quá cố, Chúc Tòng Duy không bao giờ để tâm trí mình lơ đãng. Sáng nay, người quá cố cô phục vụ là một chàng trai trẻ, làm lập trình viên. Nguyên nhân tử vong là do làm việc quá sức và thức khuya liên tục. Nghe đến nguyên nhân, Chúc Tòng Duy im lặng. Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy so với những ông chủ vô lương tâm ngoài kia, Ôn Trình Lễ thực sự là một cấp trên đủ tốt. Có lẽ vì vậy mà Tống Ngôn dù bận rộn nhưng vẫn giữ được tính cách vui tươi, không bị áp lực đè nặng. Nếu cô thực sự không làm công việc này nữa, có lẽ cô sẽ cân nhắc đến công ty anh làm việc. Hóa trang xong đã là ba tiếng sau. Đúng 10 giờ, thi thể được chuyển vào phòng tang lễ để người thân tiễn biệt, sau đó tiến hành hỏa táng. Mọi việc kết thúc trong buổi sáng. Buổi chiều, Chúc Tòng Duy không có lịch làm việc. Phạm Trúc cũng rảnh rỗi. Cô nàng lén hỏi: “Sư tỷ, cuốn tiểu thuyết hôm qua em giới thiệu thế nào? Có phải nhiều cảnh nóng quá không?” Chúc Tòng Duy giữ vẻ mặt bình thản: “Ừ, nhiều thật. ” Phạm Trúc hào hứng: “Chị đọc đến đâu rồi? Em thích nhất phần sếp, tối qua em còn tìm được một bộ phim văn phòng nữa cơ!” Chúc Tòng Duy giờ đây không thể nhìn thẳng vào chữ “sếp”: “Chị chưa đọc hết, mới đến đoạn bậu cửa sổ thôi. ” Phạm Trúc hạ giọng thì thầm: “Ôi trời, tiếc quá. Sau đó còn có đoạn bể bơi nữa, là bể bơi ngoài trời, k1ch thích lắm!” Lúc đầu Chúc Tòng Duy không thấy bỏ qua thì có gì đáng tiếc, nhưng nghe cô nàng nói thế, cô lại tò mò xem đoạn bể bơi viết gì. Phạm Trúc cảm thán, lại tò mò hỏi: “Nghe nói nhà người giàu đều có bể bơi to đùng, nhà anh rể có không? To không chị?” Chúc Tòng Duy thật sự chưa chú ý bao giờ, cô chỉ biết có phòng tập gym: “Chị cũng chưa thấy, để chị hỏi thử. ” Không biết Ôn Trình Lễ có bận không, nhưng cô vẫn nhắn tin hỏi thẳng: [Nhà anh có bể bơi không?] Có vẻ anh không bận, câu trả lời gửi về rất nhanh: [Có, không chỉ một cái. ] Chúc Tòng Duy cảm thấy lạ, cô chưa từng thấy qua, chỉ biết phòng ngủ của họ có một phòng tắm lộ thiên, bồn tắm ở đó rất đẹp. [Ở đâu thế anh? Trông thế nào vậy ạ?] [Một số nằm trong khuôn viên, một số ở tầng hầm, hoặc trên mái. Về hình dáng…] [To hơn nhiều so với những gì trong tiểu thuyết em đọc. ] […] Chúc Tòng Duy ngơ ngác. Sao anh ấy lại biết cả nội dung sau này của cuốn tiểu thuyết? Tác giả có lời muốn nói: Chúc Tòng Duy: 【Khóc nức nở】

Chương (1-100)