Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 069

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 069
Tiểu thuyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 69: Không đứng đắn Chúc Tòng Duy bị anh hôn nhẹ vào mắt, một cái chạm như chuồn chuồn đạp nước, hoàn toàn không mang ý tứ dư thừa nào. Cô vốn đang nói dối, bị anh vạch trần cũng không cảm thấy bối rối. Nhưng cô không ngờ rằng hôm nay anh lại không hôn môi, chỉ hôn mắt cô thôi. Hai người cùng bước vào bệnh viện, Chúc Tòng Duy hỏi: “Anh vừa đến hay đã đợi ở đây lâu rồi?” Ôn Trình Lễ trả lời: “Anh mới tới. ” “Không sợ em đổi đường giữa chừng sao? Nếu em bị kẹt xe, có khi anh phải chờ lâu đấy. ” Chúc Tòng Duy nhắc nhở, “Anh mặc phong phanh thế này. ” “Anh không lạnh. ” Ôn Trình Lễ nắm lấy tay cô, “Em tự cảm nhận?” Nhiệt độ từ tay anh không hề thấp, còn ấm hơn cả nhiệt độ trên người Chúc Tòng Duy vừa bước ra từ chiếc xe hơi ấm áp, như một chiếc máy sưởi di động. Chúc Tòng Duy tỏ vẻ ghen tị, lẩm bẩm: “Cho em thì tốt biết mấy. ” Vào mùa đông, tứ chi cô lúc nào cũng lạnh buốt, thật là muốn gì không được nấy. Nghe thấy lời thì thầm của cô, Ôn Trình Lễ khẽ ngoắc ngón út của cô bằng ngón út của mình, nhẹ giọng: “Cầm tay anh, cũng chẳng khác gì đâu. ” Chúc Tòng Duy không trả lời, chỉ đi mua thêm một củ khoai lang từ chiếc xe đẩy nhỏ, vì hôm nay anh không ăn. “Anh không bị Jet lag à?” “Trên máy bay anh đã ngủ rồi. ” Lúc này, trời đã chạng vạng, trong và ngoài bệnh viện đều sáng đèn, xung quanh là những người nhà vội vã xách hộp giữ nhiệt, hoặc những bệnh nhân vừa ăn tối xong đang tản bộ. Chúc Tùng Duy nhắc đến quyết định của bà mình: “Trước đây bà luôn cố chịu đựng sự khó chịu của hóa trị, có lẽ là vì để ý đến suy nghĩ của em. ” Sớm từ lần gọi video hôm ấy, Ôn Trình Lễ đã hỏi chú Trang, biết được rằng hai ngày đó cô ở lại bệnh viện, anh đã đoán được rằng bà nội cô đã quyết định dừng hóa trị. Anh không có ý định kể với cô về những gì mình từng thảo luận với bà. “Có thể bà có suy nghĩ đó, nhưng chắc chắn không phải tất cả. Tự bà cũng có ý chí sống rất mạnh mẽ. ” Ôn Trình Lễ biết cô đang cảm thấy áp lực trong lòng, liền nói, “Em cũng nên hiểu rằng, bà là người rất có chủ kiến. ” Chúc Tòng Duy đồng ý với điều này. Có thể một mình nuôi cô lớn khôn, chỉ nhận sự giúp đỡ từ Hạ Quân, nhiều năm như thế, nếu bà không mạnh mẽ và kiên định, thì không thể nào làm được. “Người lớn tuổi nghĩ thoáng là chuyện tốt. ” Ôn Trình Lễ cười nhạt: “Trước đây bác sĩ nói bà cụ nhà anh không được khỏe, giờ vẫn có thể chơi mạt chược. ” Dù mắt kém, tai nghễnh, bà vẫn có thể ngồi chơi vài tiếng đồng hồ. Nghe anh nói, tâm trạng của Chúc Tòng Duy khá lên không ít: “Lần trước bà nội anh còn rủ em chơi bài cùng, em nghi ngờ mình sẽ thua bà đấy. ” Ôn Trình Lễ đáp: “Không sao, dù em có gian lận bà cũng không nhìn thấy đâu. ” “?” Chúc Tòng Duy không ngờ anh lại nói thế, không nhịn được cười: “Anh nói gì vậy, em không thèm gian lận để thắng người lớn đâu. ” Ôn Trình Lễ nhướn mày: “Có chí khí. ” Chúc Tùng Duy hỏi: “… Bà nội biết anh làm thế không? Kỹ thuật chơi bài của anh thế nào?” Ôn Trình Lễ từ tốn: “Em đoán xem?” “Đôi khi cố tình thua cũng khiến người lớn vui hơn. Nhưng mà, anh đâu thiếu chút thẻ bài đó. ” Chúc Tùng Duy thốt lên: “Anh đúng là tài y phục thân. ” Anh còn biết dùng chiêu này, không trách được tại sao bất kỳ bà cụ nào chỉ cần nói vài câu với anh đều yêu quý anh ngay, thật đúng là quá khéo léo. Ôn Trình Lễ chuyển về chủ đề chính: “Em đã nghĩ xong khi nào đón bà về nhà chưa?” Tối nay họ nói hết bà nội này đến bà nội khác, may mà Chúc Tòng Duy phân biệt được ai là bà nội ruột của mình. “Chắc trong vài ngày tới thôi. ” Cô đáp, “Một khi đã quyết định, em không định để bà ở lại bệnh viện lâu thêm nữa. ” Bệnh viện, nơi tập trung đông thân nhân bệnh nhân, đa phần đều là những người mắc bệnh nan y, bầu không khí hoàn toàn khác hẳn bên ngoài. Ôn Trình Lễ trầm ngâm: “Nếu vậy, tại sao không phải tối nay?” Chúc Tòng Duy nắm lấy cổ tay anh để nhìn đồng hồ: “Bây giờ có phải hơi muộn rồi không, trời đã tối cả rồi. ” Ôn Trình Lễ mặc cô nghịch ngợm, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần xác nhận bà có thể về Ôn Viên tối nay, những chuyện khác cứ để người khác làm, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. ” Chúc Tòng Duy suy nghĩ một lát: “Vẫn là để mai đi, có lẽ bà chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Hơn nữa, còn phải hỏi ý kiến bác sĩ nữa. ” Ôn Trình Lễ gật đầu đồng ý. Sau đó, anh nhìn cô chăm chú: “Tối nay em hãy về ngoài kia nghỉ ngơi đi. ” Liên tục chăm bà mấy ngày trong bệnh viện, nếu không vì biết cô không chịu rời đi, anh đã sớm lên tiếng. Chúc Tòng Duy định từ chối, nhưng khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, cô cuối cùng đành gật đầu, rồi hỏi: “Thế còn anh?” Ôn Trình Lễ kéo dài giọng: “Còn chưa nghĩ ra. ” Chúc Tòng Duy tưởng anh sẽ thay mình ở lại bệnh viện qua đêm: “Không cần chăm bà tối nay đâu, anh cũng về nghỉ đi. ” Anh vừa đi công tác về, lại bị lệch múi giờ, để anh thức đêm thì đúng là hơi quá đáng. Ôn Trình Lễ hỏi ngược lại: “Anh về đâu?” Rõ ràng là anh cố ý hỏi, Chúc Tòng Duy cũng cố ý đáp: “Cần hỏi sao, tất nhiên là về Ôn Viên rồi. ” Ôn Trình Lễ khẽ cười: “Nhưng anh không muốn về. ” Chúc Tòng Duy bị ánh mắt của anh nhìn đến đỏ cả mặt: “Vậy… miễn cưỡng để anh ở cùng em vậy. ” Ôn Trình Lễ vô cùng phối hợp: “Vạn phần cảm tạ sự miễn cưỡng của bà Ôn. ” —- Sáng hôm sau. Bác sĩ Trương đến bệnh viện từ rất sớm, sau khi kiểm tra phòng xong, một thực tập sinh đi theo hỏi khi nhìn thấy một nhóm người đứng bên ngoài phòng bệnh cách đó không xa: “Đây là người nhà bệnh nhân đến gây sự sao?” “Gây sự gì chứ, cậu từng thấy ai gây sự mà lại im lặng thế này chưa?” Bác sĩ Trương bật cười, “Hẳn là người nhà của Hà Thục Hoa đến đón bà về. ” Nói đến gia đình họ Ôn, có lẽ mấy sinh viên kia cũng không rõ mấy. Bác sĩ Trương bảo họ quay về làm việc, còn mình thì tiến đến phòng bệnh. Vừa nhìn vào, thấy Hà Thục Hoa đã xuống giường. Chú Trang đã chuẩn bị sẵn xe lăn, thậm chí Hà Thục Hoa còn không cần phải bước chân xuống đất. “Có phải hơi quá rồi không…” Hà Thục Hoa vốn định tự mình bước ra ngoài: “Tôi vẫn đi được mà. ” “Bên ngoài trời lạnh lắm. ” Chú Trang đáp. Chúc Tòng Duy cũng bị sự chu đáo này làm kinh ngạc: “Bà nội, về sớm cũng tốt mà, đã chuẩn bị cả rồi. ” Đã đến thì cứ về, Hà Thục Hoa nghĩ vậy cũng đúng. Những việc khác đều không cần lo, như lời Ôn Trình Lễ nói, mọi thứ đã được thu dọn nhanh gọn. Cả người giúp việc từng nấu các bữa ăn dinh dưỡng cũng được đưa về Ôn Viên. Trước khi đi, chú Trang còn để người mang những hộp trái cây đặc biệt chuẩn bị sẵn tặng cho những bệnh nhân khác và những người đã giúp đỡ. Bên trong hộp là các loại hoa tươi và trái cây được sắp xếp đẹp mắt, kèm theo những tấm thẻ ghi lời chúc tốt lành. Mọi người nhìn chiếc giường trống trơn. “Đúng là đi sạch sẽ thật. ” “Đón một bà cụ thôi mà cũng có nghi thức thế này. ” “Nhìn qua cứ tưởng giường này chưa từng có ai ở. ” Lên xe, Hà Thục Hoa cảm thấy dễ chịu hơn hẳn: “Xe nhà Tiểu Ôn đúng là tốt thật. ” “Nhà anh ấy còn tốt hơn. ” Chúc Tòng Duy thì thầm bên tai bà, “Còn đẹp hơn cả công viên lớn mà bà từng thấy, không khí cũng rất tuyệt. ” Hà Thục Hoa từng nghe cô kể về Ôn Viên, thậm chí Hạ Tuấn cũng từng nói qua. Nhưng khi vào cổng, còn phải ngồi xe đi thêm một đoạn, bà thực sự ngỡ ngàng. Bà khẽ đùa với cháu gái mình: “Nhóc con, biết sớm thế này, bà đến đây ở lâu rồi, có khi còn thoải mái hơn. ” Chúc Tòng Duy đáp: “Vậy thì cháu rể của bà chắc vui lắm, anh ấy đã muốn đón bà về từ hôm qua rồi. ” Hà Thục Hoa cảm thán: “Người bình thường thật sự không muốn kết hôn mà phải chăm sóc cả người bệnh của nhà vợ đâu. Thằng bé này đúng là tốt. ” Bao nhiêu cặp đôi vì những vấn đề gia đình mà chia tay trước khi cưới, huống hồ trường hợp của cháu gái bà lại không dễ dàng. Mang theo một bà lão ốm yếu như bà, dù có xuất sắc đến đâu, cũng khó tìm được người chấp nhận. Chính vì thế, trước đây bà luôn canh cánh trong lòng. Bà vừa mong cháu gái có thể tìm được người bầu bạn suốt đời, vừa nghĩ nếu mình ra đi sớm, có lẽ sẽ bớt gánh nặng cho cháu. Nhưng giờ đây, tất cả những lo âu đó đã tan biến. Bà không còn phải lo lắng điều gì nữa. Việc sắp xếp nơi ở cho bà nội của Chúc Tòng Duy tại nhà họ Ôn thực sự chu đáo. Khu viện dành cho bà không xa khu của Ôn Trình Lễ, chỉ cách nhau vài phút đi bộ. Thêm nữa, nó cũng gần khu vực của Hạ Quân, rõ ràng gia đình đã suy nghĩ đến mối quan hệ thân tình giữa mọi người. Vì bà vừa đến nên nhà họ Ôn không muốn quấy rầy, chỉ gửi đến vài món quà. Duy nhất mẹ của Ôn Trình Lễ, bà Tạ Thiệu, đã đến thăm: “Ban đầu định tổ chức một bữa tiệc chào mừng, nhưng đành chuyển sang ngày mai. ” Bà nội Chúc khiêm tốn: “Thật sự không cần phải tốn kém thế này. ” Tạ Thiệu mỉm cười dịu dàng: “Không đâu, bà thông gia đến đây để an dưỡng, hai nhà cùng nhau dùng một bữa cơm chính thức là chuyện nên làm. ” Sau khi Tạ Thiệu rời đi, bà nội Chúc không khỏi cảm thán sự giàu có của gia đình này. Từ cảm giác vui mừng chuyển sang chút lo lắng, bà thầm nghĩ: “Từ xưa, những người bình thường khi gả vào gia đình giàu sang, cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng. ” Chúc Tòng Duy mỉm cười rạng rỡ, dang hai tay xoay một vòng trước mặt bà: “Nào, bà xem kỹ đi, cháu gái bà trông có giống một người đang sống không tốt không?” Hạ Quân cũng lên tiếng: “Bà không cần lo lắng đâu, người nhà họ Ôn rất tốt. Còn về phần Trình Lễ, chắc chắn sẽ không phụ lòng Tử Duy của bà đâu. ” Nhắc đến Ôn Trình Lễ, hai chữ “phụ lòng” chưa bao giờ gắn liền với anh. Hạ Quân nhẹ giọng, như có ý trêu đùa: “Tử Duy nhà chúng ta thậm chí còn chiếm thế thượng phong. ” Lời nói khiến Chúc Tòng Duy thoáng đỏ mặt. May mắn thay, bà nội không để ý, chỉ khẽ thở dài: “Đúng là may mắn, gặp được một gia đình có nề nếp và giáo dục tốt. ” Hạ Quân gật đầu đồng tình: “Không sai, gia đình họ Ôn từ trên xuống dưới, mỗi người một tính cách nhưng đều là những con người đàng hoàng. Đến cả thằng bé Ôn Cảnh Hựu trông nhí nhố nhất cũng rất có lễ nghĩa. ” Khu viện nơi bà nội ở khá rộng rãi, cảnh sắc khác biệt với các khu khác. Giữa sân là một cây hồng lớn, trên cành vẫn còn những quả chưa chín hẳn, gợi lên nét đẹp yên bình của mùa thu. Ngoài những tiểu cảnh như giả sơn hay hành lang dài, còn có một hồ nước nhỏ trong sân ngoài. Dù hiện giờ là cuối thu, nhưng có lẽ đến mùa xuân hay hè năm sau, nơi này sẽ đẹp đến mê hồn. Khi mọi công việc dọn dẹp hoàn tất, Hạ Quân cũng rời đi. Bà cháu họ ngồi trên ghế nằm giữa sân, tận hưởng chút yên tĩnh của buổi chiều muộn. Chúc Tòng Duy dịu dàng nói: “Tối nay con sẽ ở lại đây với bà. ” Bà nội Chúc khẽ lắc đầu, từ chối với vẻ dứt khoát: “Bà lớn tuổi rồi, chẳng cần ai ở cùng cả. Lần đầu tiên được ở một nơi đẹp thế này, trên một chiếc giường lớn thế này, con đừng đến chiếm chỗ của bà. ” Bà biết Ôn Trình Lễ vừa đi công tác cả tuần qua, hôm nay mới trở về. Người ta thường nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn, ” bà sao nỡ trở thành kẻ cản trở uyên ương. Chúc Tòng Duy nhìn bà bằng ánh mắt nửa ngạc nhiên, nửa bất lực: “Thật sự không cần con sao?” “Không cần. ” Bà kiên định trả lời. “Bà bây giờ thật là tuyệt tình!” Chúc Tòng Duy cố tình than thở. Hà Thục Hoa không hề lay chuyển, còn đưa ra lý do vô cùng thuyết phục: “Bà sống cả đời trong căn nhà cũ kỹ rồi, giờ cũng muốn tận hưởng cuộc sống chút. ” —– Tối đó, Chúc Tòng Duy quay về phòng ngủ, điều này nằm ngoài dự liệu của Ôn Trình Lễ. Anh trở về từ bên ngoài, thấy cô dựa vào đầu giường, tay đang cầm điện thoại. Cô đã tắm xong, dáng vẻ thoải mái, hoàn toàn không giống người định đi đâu. Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng vén màn châu, cột lại ở mép giường, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Tối nay không ở lại với bà nội à em?” Chúc Tòng Duy lúc đó đang đọc tiểu thuyết mà Phạm Trúc chia sẻ. Anh bất ngờ đến gần khiến cô giật mình, theo phản xạ đặt úp màn hình điện thoại xuống. “Bà không cho ở lại. ” Ôn Trình Lễ nhìn thấy hành động của cô, tưởng rằng cô đang nhắn tin với bạn bè, những câu chuyện riêng tư của các cô gái mà cô không muốn anh xen vào. “Thì ra là vậy. ” Anh hiểu rõ suy nghĩ của người già. Ánh mắt Ôn Trình Lễ lướt qua gương mặt cô. Hai má cô hơi ửng đỏ, như phủ một lớp phấn hồng nhạt. Anh tiến sát lại gần, đặt tay lên trán cô, khẽ hỏi: “Phòng này nóng quá sao?” Anh khẽ chạm vào má cô, nhận thấy cả người cô cũng ấm. Anh nhíu mày: “Có phải sốt rồi không?” Bàn tay anh hiếm khi mát lạnh, khiến Chúc Tòng Duy thấy thoải mái. Cô giả vờ bình tĩnh trả lời: “Không phải sốt đâu, chỉ là phòng hơi nóng thôi. ” Chắc chắn không phải vì đọc tiểu thuyết quá “mãnh liệt”. Ôn Trình Lễ khẽ gật đầu, đứng dậy đi điều chỉnh nhiệt độ. Chúc Tòng Duy lúc này đang nằm trên chỗ của anh. Thấy anh đi, cô cũng đứng dậy rời giường, nói: “Em đi đánh răng đây. ” Vừa bước vào phòng tắm, điện thoại để trên giường của cô bất ngờ reo lên. Chúc Tòng Duy từ xa nói vọng ra: “Anh xem giúp em ai gọi vậy. ” Ôn Trình Lễ cầm lên, nhìn thoáng qua màn hình: “Là sư phụ em. ” “Ồ, chắc ông ấy gọi để nhắc em mai đi làm sớm. Anh nghe máy giúp em nhé. ” Chúc Tòng Duy trả lời, giọng lơ đãng. Công việc của cô không có gì cần giữ bí mật. Quả đúng như cô đoán, sau khi nghe máy, Hồng Bách Tuyền chỉ dặn cô sáng mai phải có mặt tại viện trước 7 giờ. Mấy ngày trước, Phạm Trúc đã lén tiết lộ cho Hồng Bách Tuyền biết thân phận của chồng đồ đệ mình. Vì vậy, khi nghe thấy giọng nam trong điện thoại, ông không khỏi cảm thấy có chút căng thẳng. Thế nhưng, Ôn Trình Lễ chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu về thời gian. Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh định đặt lại điện thoại về vị trí cũ. Tuy nhiên, giao diện cuộc gọi vừa biến mất, màn hình chưa kịp tắt đã hiện ra nội dung vốn đang mở. Chúc Tòng Duy có thói quen mỗi khi đọc tiểu thuyết sẽ kéo dài thời gian chờ tắt màn hình để không phải liên tục mở khóa khi rời tay. Từ lúc cô đặt điện thoại xuống đến giờ cũng chỉ mới hơn một phút. Ánh mắt Ôn Trình Lễ bất giác lướt qua những dòng chữ trên màn hình. Nội dung dường như không được đứng đắn lắm. Mà tiêu đề thì càng không đứng đắn chút nào —— “Ngoại tình trong giấc mộng: Mỗi đêm đều lén lút với người khác, bỏ mặc chồng”. •••••••• Tác giả có lời muốn nói: Ôn Tứ: [666] Tử Duy: Làm ơn đừng áp dụng vào thực tế.

Chương (1-100)