Đo Lường
← Ch.052 | Ch.054 → |
Biên tập: Ross
Chương 53: Đo lường
“Tứ ca, cậu hơi quá đáng rồi đó. ”
Dung Tiễn nghe thấy lời của Ôn Trình Lễ liền không nhịn được mà đặt đũa xuống. Ở đây chỉ có mình anh là độc thân, mà ngay cả Tống Hoài Tự hai ngày nay cũng đang chuẩn bị kết hôn.
Nói chính xác hơn, anh cảm thấy mình đang bị “khoe mẽ” thẳng mặt.
Tống Hoài Tự khẽ nhếch môi: “Không chỉ là quá đáng thôi đâu. ”
Rõ ràng anh đang nhân cơ hội này để khoe khoang và trêu ngươi những người ở đây.
“Không có đâu. ” Ôn Trình Lễ giữ nguyên vẻ mặt bình thản, “Tôi chỉ đưa ra một so sánh khách quan mà thôi. ”
“Tứ ca, đây mà gọi là khách quan à?” Dung Tiễn đặt nghi vấn.
“Hiển nhiên là không khách quan. ” Tống Hoài Tự đáp, giọng điệu như thể đang thưởng thức, “Rõ ràng là chủ quan, Tứ ca thích vợ mình gọi anh ấy là ‘Tứ ca’ hơn. ”
Câu nào hai người này cố tình nhắc đến hai chữ “Tứ ca”, rõ ràng là đang trêu ngươi anh.
Dung Tiễn trợn mắt, gọi thêm một chai rượu mạnh, “Người khoe vợ phải tự phạt ba ly. ”
Không ngờ người đầu tiên phản đối ý kiến này lại là Tống Hoài Tự. Anh ấy nói: “Tôi không đồng ý với điều đó. ”
Dung Tiễn liếc mắt: “Chẳng lẽ vì cậu sắp có vợ rồi à?”
Tống Hoài Tự nhấc cằm, chỉnh lại: “Chính xác là mười hai tiếng hai mươi phút nữa. ”
Bây giờ là bảy giờ mười phút tối, sáng mai tám giờ rưỡi cục dân chính mới mở cửa.
“… Được rồi, được rồi. ”
Sóng sau xô sóng trước, thậm chí người này còn tính chi tiết đến từng phút, khiến Dung Tiễn nổi da gà, “Tôi thật sự chịu không nổi hai người các cậu nữa rồi. ”
Ôn Trình Lễ cũng không ngờ Tống Hoài Tự lại khoe mẽ đến vậy, nhưng điều đó cũng không ngăn anh tiếp tục châm chọc Dung Tiễn:
“Vài năm trước, Dung công tử đuổi theo tình yêu khắp thành phố, quên rồi sao?”
Khi đó, Dung Tiễn còn đang theo đuổi Khúc Nhất Mạn, mà khi ấy cô mới chỉ là một ngôi sao nhỏ. Nhưng cả giới giải trí đều biết anh ra tay vô cùng hào phóng và lãng mạn, khiến người hâm mộ cặp đôi này tràn ngập khắp nơi.
Thậm chí không cần anh phải khoe, cả mạng xã hội đều đưa tin về cách anh vì tình yêu mà làm mọi chuyện.
Năm đó vào sinh nhật Khúc Nhất Mạn, ánh sáng cả thành phố Ninh rực rỡ suốt cả ngày. Tất cả mọi người đều nhìn thấy lời chúc mừng và màn tỏ tình được chiếu trên bầu trời đêm.
Nhưng về sau, vì cuộc chiến giành tài sản của nhà họ Dung, Dung Tiễn lo sợ họ sẽ làm tổn thương Khúc Nhất Mạn, nên tự ý chia tay cô và đưa cô đến Tần thị ở Bắc Kinh.
Sau này, Khúc Nhất Mạn ở Tần thị từng bước trở thành nữ hoàng màn ảnh. Khi nhà họ Dung ổn định, Dung Tiễn mặt dày tìm đến nơi cô ở, nhưng vẫn không thể được tha thứ.
Hiện tại, cặp đôi này được gọi là “đỉnh điểm của BE”, khiến mọi người đều mong chờ một màn “tuy thê hoả tá tràng. ”
Về phía Tần thị, Tần Tắc Sùng – một trong những người bạn thân của Dung Tiễn – luôn cho rằng hai người họ chẳng qua tự làm khổ nhau. Nếu hiểu lầm đã được hóa giải, thì nên nhanh chóng tái hợp và tận hưởng cuộc sống ngọt ngào.
Dung Tiễn nghẹn họng, đành thua cuộc: “Tôi bây giờ là ông già cô đơn, hai người đã kết hôn hoặc sắp kết hôn tha cho tôi đi. ”
Ôn Trình Lễ gật đầu: “Đúng là sắp chỉ còn mình cậu độc thân thôi. ”
Anh rót một ly rượu mạnh, nâng ly về phía Tống Hoài Tự: “Chúc mừng tân hôn trước, chúc cậu đạt được điều mong muốn. ”
Tống Hoài Tự bình thản nhận lời.
Hai người thản nhiên cụng ly ngay trước mặt Dung Tiễn, khiến anh ấy không nói nên lời.
—
Tại Ôn viên, người xâu chuỗi rèm ngọc là cô giáo Diêu Bội Lan. Ban đầu, bà định mang công việc về nhà làm, nhưng sau khi đến Ôn viên, bà quyết định ở lại.
Lý do thứ nhất là những viên ngọc này quá quý giá, hơn nữa số lượng lên tới hàng ngàn viên, bà không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối trong xưởng làm việc của mình.
Lý do thứ hai, Ôn viên thật sự quá đẹp. Từ ăn uống đến sinh hoạt đều vô cùng tiện nghi. Có thể làm việc tại một nơi tốt như vậy, ai mà muốn quay về xưởng của mình nữa.
Sau khi từ bệnh viện về lúc hơn sáu giờ tối, Chúc Tòng Duy ghé qua Ôn viên. Hiện tại, cô giáo Diêu cùng với trợ lý Tiểu Chu đang ở riêng trong một viện nhỏ.
Hai người cùng làm việc, đã hoàn thành một số sản phẩm bán thành phẩm. Khi các chuỗi ngọc va vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Chúc Tòng Duy nhìn thấy liền ngứa ngáy tay:
“Tôi có thể thử làm không?”
Cô Diêu cười: “Đương nhiên là được. ”
Sau đó bà bổ sung: “Nhưng nếu sợ khó quá, cô có thể thử làm vòng tay hoặc dây chuyền trước. ”
Chúc Tòng Duy nghĩ một lát rồi chọn:
“Làm vòng tay đi, chắc là đơn giản hơn. ”
Cô Diêu để Chúc Tòng Duy chọn những viên ngọc mình thích. Vì mỗi viên ngọc bích ở đây đều có sắc nước khác nhau.
Những viên ngọc mát lạnh lần lượt được Chúc Tòng Duy chọn và đặt vào hộp.
Ngoài ra, còn có một số phụ kiện do cô Diêu mang theo. Bởi nếu rèm ngọc chỉ dùng những viên ngọc mà Tống Hoài Tự gửi đến, thì sẽ quá đơn điệu.
Cô Diêu lấy ra một chiếc thước dây mềm:
“Lại đây, để tôi đo cổ tay cô trước, xem cần khoảng bao nhiêu ngọc. ”
“Cần đo sao?”
Chúc Tòng Duy lắc đầu: “Không phải làm cho tôi đâu. ”
Nếu không phải do không tiện đeo, cô đã chẳng dùng những viên ngọc bích đẹp thế này để làm rèm ngọc.
Tiểu Chu trạc tuổi Phạm Trúc cười tinh nghịch:
“Cô ơi, chắc chắn là để tặng cho Ôn tiên sinh rồi. ”
Ngay khi vừa đến Ôn viên, cô bé đã biết rèm ngọc và chuông gió đều là ý tưởng của Chúc Tòng Duy. Những món đồ đơn giản thế này mà Ôn tiên sinh lại cất công mời người làm, đủ thấy anh rất coi trọng cô.
Thực ra, ý định ban đầu của Chúc Tòng Duy là làm tặng Hạ Quân và bà nội mỗi người một cái, nhưng Tiểu Chu đã nói ra. Cô không tiện phủ nhận, vì như thế sẽ làm Ôn Trình Lễ mất mặt, đồng thời ảnh hưởng đến hình ảnh vợ chồng hòa hợp của họ trước mặt người khác.
Vậy nên cô mỉm cười, coi như ngầm thừa nhận suy đoán của Tiểu Chu. Dù sao làm một chiếc vòng tay cũng không tốn công sức, coi như một món quà.
Chỉ là, Ôn Trình Lễ chắc cũng chẳng đeo đâu. Cô chỉ từng thấy anh đeo đồng hồ.
Cô Diêu gật đầu, mỉm cười:
“Được thôi, vậy cô phải nói cho tôi biết cổ tay anh Ôn có kích thước bao nhiêu. ”
Chúc Tòng Duy thật sự không biết:
“Chưa đo bao giờ. ”
Cô làm hình tròn bằng hai tay:
“Chắc cỡ này. ”
“Chắc chắn không?”
“Chỉ chắc một chút thôi. ”
Chúc Tòng Duy hoàn toàn dựa vào trí nhớ về cảm giác khi từng nắm tay Ôn Trình Lễ để đoán.
Cô Diêu không nhịn được cười, lấy một chiếc thước dây mới từ hộp ra:
“Thế này đi, tối nay cô về đo lại, tôi sẽ dạy cô cách thiết kế kiểu dáng trước. ”
Chúc Tòng Duy nhận thước dây:
“Được. ”
Thước dây của họ có nhiều loại, hình như đều được đặt làm riêng. Chiếc thước cô nhận không quá dài, tổng chiều dài chỉ 30 cm.
“Thước dây của các cô ngắn ghê, là đặt riêng sao?”
“Ừ, để tiện lợi hơn. Làm vòng tay thường dùng đến, nếu thước dài quá lại phiền phức. ”
Chuyện nhỏ thế này, chắc Ôn Trình Lễ sẽ chịu để cô đo chứ nhỉ?
Khi thiết kế vừa phác thảo xong kiểu dáng, Chúc Tòng Duy nhận được cuộc gọi từ Ôn Trình Lễ, nhưng người nói chuyện không phải là anh.
“Là tôi đây, Tứ ca uống say rồi. ” Đầu dây bên kia là giọng của Dung Tiễn.
Chúc Tòng Duy rất có ấn tượng với Dung Tiễn. Trong nhóm bạn của họ, anh ấy là người hướng ngoại nhất, giọng nói cũng đặc biệt nhất.
“Anh ấy say sao?”
Ôn Trình Lễ mà cũng say được ư? Chẳng phải tửu lượng của anh rất tốt sao? Nếu dễ say như vậy thì tiếp khách thế nào?
Dung Tiễn khẽ hắng giọng:
“Thật đấy, tối nay chúng tôi có uống rượu mạnh. Chị dâu, chị mau tới đón anh ấy đi. ”
Chúc Tòng Duy ừ một tiếng:
“Được, các anh đang ở đâu?”
Thật ra cô nghi ngờ chuyện này là giả. Ôn Trình Lễ say thì tài xế cũng có thể đưa về, cô đến có ích gì? Nhưng nếu từ chối, trông sẽ quá vô tình.
“Trước cổng Ôn viên. ”
“?”
Đã đưa đến cổng rồi, sao không đưa thẳng vào, có phải không vào được đâu.
Chúc Tòng Duy càng cảm thấy chuyện này không bình thường.
Khi đến trước cổng chính của Ôn Viên, nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn ở ghế sau, suy nghĩ của Chúc Tòng Duy càng thêm khẳng định—rõ ràng anh không hề say.
Dung Tiễn phất tay chào, lái chiếc siêu xe rời đi.
Chúc Tòng Duy quay sang nhìn Ôn Trình Lễ:
“Anh thật sự say rồi sao?”
“Không. ” Ôn Trình Lễ trả lời dứt khoát.
“Nghe nói người say thường nói ngược lại đấy. ”
Chúc Tòng Duy cúi người, ghé sát cửa xe quan sát anh. Trên người anh thoang thoảng mùi rượu nhàn nhạt, quyện lẫn với hương trầm dịu nhẹ, tạo nên một cảm giác vừa dễ chịu vừa hơi choáng váng.
Cô vẫy tay trước mặt anh, cố ý hỏi:
“Ôn Trình Lễ, đây là mấy ngón?”
Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, bật cười:
“Cho dù anh có say, cũng không đến mức mù lòa đâu. ”
“Chẳng phải trước đây anh từng giả vờ sao?” Chúc Tòng Duy buột miệng phản bác, rồi nhận ra mình trả lời hơi sai, liền chuyển sang thúc giục:
“Thôi, mau về nhà đi!”
Thay vì nghe lời, Ôn Trình Lễ kéo nhẹ cổ tay cô, khiến cô nghiêng người ngã vào lòng mình. Sau đó, anh thuận tay đỡ lấy chân cô, bế thẳng lên xe.
Chúc Tòng Duy hoa mắt chóng mặt vì tình huống bất ngờ, cố gắng chống tay lên người anh để ngồi dậy. Hơi thở ấm áp của anh phả nhẹ bên tai cô.
“Uống rượu xong không nên để gió lùa. ” Anh trầm giọng nói.
“Anh không thể nói đàng hoàng hơn à?” Chúc Tòng Duy vừa thở gấp vừa nhích người ngồi sang ghế bên cạnh, miệng lầm bầm:
“Làm gì mà bất ngờ thế chứ. ”
Ôn Trình Lễ không nói gì, ánh mắt dõi theo cô chỉnh lại quần áo.
Xe chầm chậm lăn bánh vào Ôn Viên.
Chúc Tòng Duy nhận thấy, có lẽ Ôn Trình Lễ đã uống một chút, nhưng rõ ràng anh chưa say, chỉ là hành động có phần phóng khoáng hơn bình thường.
Cô tò mò hỏi:
“Các anh đã uống bao nhiêu vậy?”
Ôn Trình Lễ nhàn nhạt đáp:
“Không nhiều. ”
Câu trả lời không khác gì chưa nói. Chúc Tòng Duy liếc nhìn anh thêm lần nữa, ngoài mùi rượu thoang thoảng, cô không phát hiện điều gì bất thường.
Ôn Trình Lễ nhận ra ánh mắt dò xét của cô, khẽ cong môi hỏi ngược:
“Trông anh giống người say lắm sao?”
Chúc Tòng Duy trầm ngâm vài giây rồi đáp:
“Người say thì mỗi người một kiểu. Có người im lặng ngủ, có người hành động mất kiểm soát, nào là nôn mửa, làm loạn, nói nhảm, khoác lác, thậm chí còn có cả xu hướng bạo lực. ”
Cô quan sát anh thêm lần nữa, cảm thấy anh vẫn bình tĩnh và tỉnh táo như mọi ngày.
“Giống anh thế này thì càng giống chưa uống hơn. Tư duy mạch lạc, hành động chuẩn mực. ”
Thực ra, trong lòng Chúc Tòng Duy cũng muốn thấy anh có chút phản ứng khác lạ, ví dụ như làm trò ngốc nghếch hoặc gây cười, nhưng tiếc là không có.
Ôn Trình Lễ nhướn mày nhẹ, bật cười:
“Vậy thì anh thuộc kiểu người có rượu mà vẫn thanh tao rồi. Đợi lần sau, để em thử xem rốt cuộc anh uống bao nhiêu là đủ say. ”
Chúc Tòng Duy ít uống rượu, chỉ thích nếm thử vài loại rượu trái cây. Cô không từ chối, chỉ cười khẽ:
“Được thôi, có dịp thì thử. ”
Trong phòng ngủ, ông Trang đã chuẩn bị sẵn trà giải rượu.
Ôn Trình Lễ thong thả uống một ngụm, còn Chúc Tòng Duy lấy từ trong túi ra một chiếc thước dây nhỏ.
Anh tò mò hỏi:
“Em định làm gì vậy?”
“Em cần đo cho anh. ”
“Đo gì?”
Ôn Trình Lễ đặt cốc trà xuống bàn, liếc nhìn chiếc thước dây ngắn ngủn trong tay cô.
“Thước của em có vẻ ngắn nhỉ?”
Chúc Tòng Duy cầm thước, ra hiệu anh đưa tay ra:
“Đo cổ tay thôi. ”
Ôn Trình Lễ nhướng mày, đặt cánh tay lên bàn, không nói thêm gì.
Chúc Tòng Duy cẩn thận dùng thước quấn quanh cổ tay anh, rồi bỗng nhận ra ánh mắt anh đầy ẩn ý. Cô nghi ngờ hỏi:
“Lúc nãy, anh nghĩ em định đo cái gì?”
Ôn Trình Lễ mỉm cười đầy ẩn ý:
“Không nghĩ gì cả. ”
Khi Ôn Trình Lễ vừa mở miệng, Chúc Tòng Duy đã cảm giác anh đang nghĩ gì đó không đứng đắn.
“Cảm giác như anh vừa nghĩ gì bi3n thái…”
Nhân lúc cô đang dùng cả hai tay để quấn thước dây quanh cổ tay anh, Ôn Trình Lễ bất ngờ nhéo nhẹ má cô, cúi đầu thấp giọng:
“Nói vậy, chẳng lẽ chính em đang nghĩ gì bi3n thái sao?”
Hai từ “bi3n thái” từ miệng anh thốt ra, mang theo ý vị đầy sâu xa, khó hiểu.
Chúc Tòng Duy cố tỏ ra bình tĩnh:
“Anh không nghĩ, làm sao biết em nghĩ gì?”
Cô hạ tầm mắt xuống chiếc thước dây, nhìn con số hiển thị. Cổ tay anh đo được đến 18 cm, khiến cô sửng sốt vài giây.
“Sao thế?” Ôn Trình Lễ hỏi.
Ánh mắt Chúc Tòng Duy rơi vào những ngón tay thon dài của anh. Không nhịn được, cô cầm thước dây đo thêm lần nữa, phát hiện bàn tay anh rộng đến 21 cm.
“Đây là chiều dài của người cao lớn sao?” Cô kinh ngạc thốt lên.
“Dài lắm sao?”
Ôn Trình Lễ không mấy bận tâm, chỉ có điều thước dây và ngón tay cô lướt qua lướt lại trên tay anh, hơi nhột khiến anh muốn né tránh.
“Rất dài đấy!” Chúc Tòng Duy buột miệng, vì những người cô từng gặp trước đây, chẳng ai có được vóc dáng cao lớn và đôi tay hoàn mỹ như vậy.
Cô lén liếc anh từ trên xuống dưới, cảm giác giống như đang ngắm nhìn người mẫu nam. Đáng tiếc là trong bản báo cáo sức khỏe của anh, cô chỉ nhớ có ghi số đo vòng eo—74 cm. Còn vòng ngực thì lại không đề cập.
“Giá mà hôm nay mang thước dài, có khi đo luôn được rồi. ”
Tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu:
“Đáng tiếc, thước ngắn quá, đúng không?”
“…”
Anh làm sao mà biết!
Chúc Tòng Duy đỏ mặt, cảm thấy như suy nghĩ của mình bị nhìn thấu, lập tức chối bay:
“Ai nói chứ?”
Ôn Trình Lễ nhàn nhã giơ tay, những ngón tay thon dài chạm nhẹ lên má cô, đầu ngón tay dừng lại ở đuôi mắt, dịu dàng vuốt v3 hai lần.
“Đôi mắt em nói với anh đấy. Nó bảo: ‘Em rất muốn đo thử vòng ngực của anh’. ” Anh nghiêm túc trả lời.
“…”
Cái quái gì đây.
Chúc Tòng Duy vừa tức vừa ngượng, mặt đỏ bừng. Cô siết thước dây chặt hơn quanh cổ tay anh.
Ôn Trình Lễ khẽ rên lên một tiếng.
Cô tưởng anh đau, bèn vênh mặt lên:
“Biết hậu quả của việc nói lung tung chưa?”
Anh bật cười khẽ:
“Nhưng vẫn chưa đủ chặt. ”
“…”
Sao sau khi uống rượu, anh lại như biến thành một người khác thế này!
Chúc Tòng Duy cảm thấy không thể chịu nổi nữa, quyết định buông xuôi:
“Được thôi… đúng là em muốn đo thử xem vòng ngực của anh bao nhiêu thật đấy…”
Thấy anh đã đoán ra, cô tiếp lời:
“Nhưng thước hôm nay ngắn quá, không đo được. Hay anh nói thẳng cho em biết đi?”
“Chưa đo bao giờ. ” Anh đáp hờ hững, tựa như đang nói về người khác.
Chúc Tòng Duy hơi hoài nghi, nhưng bất ngờ bị anh giật mất chiếc thước dây.
“Thước này tuy không đủ dài để đo vòng ngực, nhưng đủ để đo thứ khác. ”
“Thứ khác? Thứ gì?” Cô ngay lập tức cảnh giác.
“Thứ mà em nghĩ là ‘bi3n thái’ ấy. ” Anh thấp giọng nói, đôi mắt mang ý cười đầy ám muội.
Tác giả có lời muốn nói:
Bậc thầy lý thuyết—Chúc Tòng Duy: “Thứ đó có nhiều lắm… xấu hổ. ”
← Ch. 052 | Ch. 054 → |