Chương 40
← Ch.039 | Ch.041 → |
Biên tập: Ross
Chương 40: Phần Thưởng
Chúc Tòng Duy không ngủ quá lâu, khi mở mắt ra, ánh nhìn của cô tình cờ chạm vào ánh mắt của anh.
Cô vẫn còn ngái ngủ, giọng nói lí nhí:
“Anh cứ nhìn em mãi làm gì? Em vừa rồi ngủ xấu lắm ạ?”
“Không phải. ”
Ôn Trình Lễ không thu hồi ánh mắt, mà trả lời cô:
“Anh muốn hôn em. ”
“…?”
Đầu óc còn chưa tỉnh táo của Chúc Tòng Duy chững lại hai giây:
“Anh nói gì cơ?”
Ôn Trình Lễ kiên nhẫn lặp lại:
“Lúc em chưa tỉnh, anh không muốn thừa cơ hội. ”
Chúc Tòng Duy ngồi thẳng người, chiếc áo khoác trên vai trượt xuống. Cô chậm rãi tìm cớ:
“…Bây giờ cũng phải tập luyện sao?”
“Không phải luyện tập, ” anh nói.
“…”
“Nếu em nghĩ là luyện tập thì mới cho phép, vậy coi như là luyện tập. ”
“…”
Ý tứ của anh không cần nói cũng hiểu.
Nụ hôn ngắn buổi chiều, chỉ cần nghĩ đến, vẫn không thấy đủ.
Chúc Tòng Duy không nói lời nào, Ôn Trình Lễ đổi cách thuyết phục:
“Xem như phần thưởng anh nhận được hôm nay, được không em?”
Anh nghiêng người về phía cô, giọng trầm thấp:
“Thưởng cho anh một nụ hôn. ”
Không rõ là đang yêu cầu phần thưởng, hay là đang dụ dỗ cô.
Chúc Tòng Duy cảm thấy đầu mình có lẽ cũng bị gió biển thổi mờ mịt, nếu không sao lại không tìm được lời nào phản bác, như thể ngầm đồng ý.
Người đàn ông cúi người tới gần, hôn lên môi cô. Trong xe, tiếng nhạc vang lên át cả nhịp thở hoà làm một của họ, chỉ có chính họ mới nghe thấy rõ.
Anh hôn rất nhẹ nhàng, một nụ hôn thoáng qua, sau đó lùi lại một chút, yết hầu khẽ chuyển động, dường như đang chờ đợi cô.
Chỉ là Chúc Tòng Duy không hiểu ý anh, nên Ôn Trình Lễ tiếp tục hôn xuống, từ môi trên đến môi dưới.
Trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ lóe lên trong đầu cô là: dường như cô lại có thể chạm vào viên châu trên môi của anh.
Qua lớp áo khoác, cô chống tay lên ghế, bị anh áp sát vào cửa kính xe, rồi lại bị anh kéo eo đưa trở về, gần hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên khi hôn anh, cô chạm vào eo của anh.
Ôn Trình Lễ không hài lòng với sự nhẹ nhàng thoáng qua, nhưng vẫn cho cô cơ hội thở.
Mỗi lần cô sắp không thở nổi, anh đều rời khỏi môi cô, hôn lên khóe môi hoặc lúm đồng tiền. Khi cô thở được vài nhịp, anh lại cúi xuống hôn sâu hơn, hết lần này đến lần khác.
Hôm nay anh rất đắc ý, giờ lại càng được nước lấn tới.
Chúc Tòng Duy mãi sau mới thốt lên lời than phiền giữa những lần thở d ốc:
“Anh làm gì thế?”
“Không làm gì cả, ” giọng Ôn Trình Lễ rất thấp, “chỉ là muốn hôn em, vẫn chưa xong đâu. ”
Mọi người đều biết anh luôn kiềm chế và lễ độ, nhưng điều anh giỏi nhất chính là làm những việc táo bạo nhất trong khuôn khổ phép tắc.
Không biết đã bao lâu, cuối cùng họ đến sân bay.
Ôn Trình Lễ ngả người ra sau, ánh mắt lướt qua khung cảnh sân bay ngoài cửa sổ, rồi quay lại nhìn gương mặt rực rỡ của Chúc Tòng Duy.
Đầu ngón tay anh chạm vào khóe môi cô, nhẹ nhàng lau đi:
“Về nhà thôi. ”
Nếu thời gian trễ thêm chút nữa, trên máy bay riêng, có lẽ họ đã có thể lâu hơn.
Ánh mắt của Chúc Tòng Duy có chút lạc lõng, hoàn toàn bị những nụ hôn ngắt quãng mà dai dẳng của anh làm cho mơ hồ, mãi đến khi hiểu ra ý anh, cô mới phản ứng.
Cô đẩy anh:
“Ngồi ngay ngắn đi…”
Chút nữa tài xế chắc chắn sẽ xuống mở cửa xe, tư thế này thật sự quá mờ ám.
Ôn Trình Lễ từ tốn ngồi lại vị trí cũ, liếc nhìn cô một lần nữa, khóe môi khẽ cong. Bộ dạng hiện giờ của cô thật quá rõ ràng.
May mà là ban đêm, hơn nữa, dù có thấy, họ cũng sẽ coi như không thấy.
Tuy vậy, để cô đỡ ngại, Ôn Trình Lễ dùng áo khoác làm khăn quàng, gấp lại mấy lần, quấn quanh vai và cổ cô, vừa khéo chắn được gió lạnh đầu thu.
Sau khi máy bay riêng hạ cánh, họ trực tiếp trở về Ôn Viên.
Mọi người trong nhà đã biết buổi chiều hai người ra ngoài chơi và tối sẽ không về ăn cơm, nên sớm đã dùng bữa và giờ đang ngồi trò chuyện trong sảnh chính.
Ôn Cảnh Hựu lái xe về trước vài phút, đem chuyện chiều nay Ôn Trình Lễ câu được con cá lớn kể một cách sinh động như thật, khiến bà cụ liên tục kinh ngạc.
“To như vậy sao!”
“Có đem về nhà không?”
Khi bước đến ngoài sân, Chúc Tòng Duy và Ôn Trình Lễ đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả bên trong. Cô khẽ thì thầm với anh:
“Cháu trai anh mà sống thời cổ đại chắc chắn sẽ thành người kể chuyện nổi tiếng. ”
Ôn Trình Lễ gật đầu nhẹ:
“May mắn nhờ cái miệng này. ”
So với anh trai Ôn Cảnh Thâm, Ôn Cảnh Hựu đúng là người khuấy động không khí trong nhà. Nhưng trong gia đình Ôn, người trẻ không cần quá xuất sắc, chỉ cần nhân cách tốt là được.
“Con hay nói chú con không biết câu cá, nhưng nhìn hôm nay vận may của chú ấy không tệ. Hay là cưới vợ rồi nên vận khí cũng thay đổi?”
Là giọng của Tạ Thiệu.
Vừa bước đến cửa, Chúc Tòng Duy chợt sững lại.
Chuyện này mà cũng kéo tới việc cưới vợ được sao? Không hổ danh là mẹ con nhà này: người thì tin vào nụ hôn may mắn, người thì tin cưới vợ đổi vận.
Thấy hai người cùng bước vào, mọi ánh mắt trong sân đều hướng về phía họ.
Tạ Thiệu mỉm cười:
“Nhân vật chính đến rồi. ”
Bà nhìn hai người, rõ ràng sau khi đi chơi về, trạng thái của họ tốt hơn trước nhiều. Xem ra, bà có thể bớt lo mà tận dụng cơ hội này để vun đắp thêm.
Hạ Quân kéo tay Chúc Tòng Duy, hỏi:
“Chơi vui không?”
Chúc Tòng Duy gật đầu:
“Trước đây con chưa từng thử, thấy cũng khá thú vị, chỉ là ngồi thuyền lâu hơi chóng mặt. ”
May mà giữa chừng họ dừng lại trên biển, nếu cứ chạy thuyền mãi, có lẽ cô thực sự sẽ phải dùng thuốc chống say mà Đào Mạn đã chuẩn bị sẵn.
Hạ Quân cười:
“Vậy là tốt rồi. ”
Cô thầm nghĩ, hai người này trông còn giống đôi tình nhân hay vợ chồng hơn cả cô với Ôn Trình Quân lúc trước, hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu của cô.
Vì có bà nội và cụ bà ở đây, Ôn Cảnh Hựu được dịp mạnh dạn hơn:
“Chú nhỏ cũng õng ẹo quá, câu được con cá đã gọi ngay là nhờ thần may mắn của mình. ”
“…”
Tất cả mọi người trong sân đều nhìn sang Chúc Tòng Duy.
Thần may mắn ấy còn ai khác ngoài cô, người lần đầu tiên đi cùng Ôn Trình Lễ.
Dù Chúc Tòng Duy có giả vờ bình tĩnh đến đâu, ánh mắt của mọi người vẫn khiến cô thấy ngượng ngùng. May mà ánh đèn trong sân mờ nhạt, dù tai cô có đỏ lên thì ở khoảng cách này cũng khó nhận ra.
La Thụy Chi cười khẽ:
“Cũng có lý đấy chứ. ”
Tạ Thiệu thì nhìn con trai mình, người đang ra vẻ chăm chú thưởng trà. Những lời này mà từ miệng nó thốt ra, quả thật là “ngọt đến mức ngấy”.
Đến cả Hạ Quân cũng cảm thấy xấu hổ thay:
“Cái cậu Trình Lễ này, diễn y như thật. Ai mà biết được họ chỉ là kết hôn hợp đồng chứ!”
Gần khuya, chú Trang mang một chiếc hộp gỗ không quá lớn bước vào sân.
“Cậu Tống nhờ người mang đến, nói là ngài thắng được, còn bảo lần này chỉ là tình cờ, lần sau sẽ không dễ dàng thua đâu. ”
Hôm nay tâm trí anh ấy không đặt ở chuyện câu cá.
Chúc Tòng Duy vừa tắm xong, tóc vừa được sấy khô, liền thấy người đàn ông khoác áo choàng trở về phòng với một chiếc hộp nhỏ trong tay.
“Đây là gì thế?”
Đến tận khuya còn đưa qua.
Ôn Trình Lễ mở chiếc hộp tinh xảo ra, bên trong là hơn mười viên ngọc tròn màu xanh biếc. Dưới ánh đèn, chúng phát ra ánh sáng xanh lặng lẽ. Nếu nhìn kỹ, từng viên ngọc đều không giống nhau.
Anh lấy hai viên ra, xoay tròn trên đầu ngón tay, thản nhiên nói:
“Hôm nay câu cá, Hoài Tự thua. ”
Nếu anh không nhắc, cô gần như đã quên mất chuyện này.
Lúc ăn tối, Dung Tiễn có nói rằng Tống Hoài Tự thua một món đồ cho Ôn Trình Lễ, còn tự cười nhạo mình chỉ vào bếp nấu ăn, không mất mát gì.
Chúc Tòng Duy cầm một viên lên, cảm giác mát lạnh trơn tru trong lòng bàn tay. Rõ ràng đây không phải chất liệu bình thường:
“Đây là ngọc à?”
“Phỉ thúy. ”
“Nhiều vậy sao. ” Cô cứ nghĩ chỉ vài viên để cược, không ngờ lại nhiều đến thế.
Chúc Tòng Duy lắc đầu. Quả nhiên là nhà giàu, ngay cả cá cược khi câu cá cũng chơi lớn như vậy, mà viên nào cũng không phải rẻ.
Ôn Trình Lễ ước lượng số lượng viên ngọc. Có lẽ Tống Hoài Tự cố ý đưa số này để vừa đủ làm một chuỗi vòng tay, thậm chí còn dư vài viên để linh hoạt sử dụng.
Anh hỏi:
“Để anh làm thành vòng tay cho em nhé?”
Cổ tay cô trắng ngần, đeo vòng tay màu xanh biếc này chắc chắn sẽ rất hợp.
Chúc Tòng Duy lắc đầu:
“Lúc làm việc vướng lắm. ”
Nếu đeo vòng tay này, không chỉ gây cảm giác phô trương, mà thực sự sẽ ảnh hưởng đến việc cô đeo găng tay làm việc.
Ôn Trình Lễ khẽ nhướn mày:
“Vậy chẳng phải anh sẽ mất đi nhiều cơ hội để phô trương lòng hư vinh của mình sao. ”
Gia đình Ôn đôi khi hiện đại, nhưng cũng có những truyền thống rất cổ điển. Ví dụ như anh luôn cho rằng việc đàn ông mua trang sức cho phụ nữ là điều hiển nhiên.
“Làm gì mà nhiều hư vinh đến vậy. ”
Chúc Tòng Duy bật cười:
“Anh đừng hư vinh nữa, thực dụng vẫn tốt hơn. Em không thể để ảnh hưởng đến công việc, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận từ đầu rồi sao. ”
Cô luôn thích nhắc anh câu “chúng ta đã thỏa thuận từ đầu”.
Ôn Trình Lễ khẽ gật đầu:
“Được thôi. ”
Chúc Tòng Duy nhìn kỹ hơn:
“Có thể dùng vào việc gì khác không? Tốt nhất là để ở nhà mà tiện dùng. ”
Ôn Trình Lễ bật cười:
“Ngọc thế này thì dùng làm gì được chứ. Ngoài trang sức hay đồ trang trí, mà nếu làm đồ trang trí thì số này vẫn quá ít. ”
Chúc Tòng Duy không nghĩ ra cách nào để dùng những viên ngọc này:
“Vậy cứ để đấy đi, sau này có gì khác thì tính cũng chưa muộn. ”
“Để đấy thì phí quá. ” Anh muốn tận dụng ngay.
Ôn Trình Lễ trầm ngâm:
“Hoài Tự chắc còn nhiều. Đòi thêm vài viên nữa thì sẽ có thể dùng được. ”
Chúc Tòng Duy ngước nhìn anh, nghi ngờ cách anh “đòi” này chính là tiếp tục cá cược:
“Anh lại định đánh cược với anh ấy à? Nếu anh thua thì sao?”
Ôn Trình Lễ không định đánh cược, nhưng thấy cô lo lắng, anh cũng không giải thích thêm, chỉ thả viên ngọc trong tay vào hộp.
Ngón tay dài đóng hộp lại, anh thản nhiên nói:
“Vậy thì phiền thần may mắn của anh chiếu cố thêm chút nữa. ”
Bị anh nói mãi, Chúc Tòng Duy cũng miễn dịch:
“Được rồi, được rồi. ”
Dù sao những viên ngọc này cũng là đưa cho cô, mà cô cũng có chút lòng tham.
Sự đồng ý của cô làm Ôn Trình Lễ nhận ra, một việc nói nhiều làm nhiều, cô sẽ quen dần với nó.
Anh khẽ nhướn mày. Đây đúng là một thói quen rất hữu ích, và cũng đáng để tận dụng.
Chúc Tòng Duy tối nay mặc bộ đồ ngủ mới mua lần trước.
Cô chọn một chiếc váy ngủ lụa trắng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo ngắn. Đây là chiếc váy ngủ trông đứng đắn nhất mà cô có. Lên giường, cô cởi áo khoác để lên ghế, bên trong là chiếc váy hai dây mỏng nhẹ.
Cô hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Ôn Trình Lễ, chỉ tự nhiên vén chăn nằm xuống.
Dù buổi tối cô có chợp mắt một lúc trên xe, thời gian không dài, nên sau khi tắt đèn cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ôn Trình Lễ lại không ngủ được.
Đêm nay trăng sáng hơn thường lệ, ánh sáng len qua cửa sổ, đến cả hoa văn chạm trổ trên đỉnh giường cũng có thể thấy được chút bóng mờ.
Hoa văn phức tạp nhưng ý nghĩa đơn giản: chủ yếu về con cháu đầy đàn, phúc lộc viên mãn.
Những điều mà anh từng nghĩ chẳng liên quan gì đến mình.
Thời tiết gần đây bắt đầu trở lạnh, không chỉ vào ban đêm mà sáng sớm cũng vậy.
Dù tối qua ngủ muộn, Ôn Trình Lễ vẫn tỉnh dậy lúc hơn năm giờ, tinh thần tỉnh táo, không cảm thấy mệt mỏi.
Anh vén chăn chuẩn bị xuống giường. Không biết do động tác của anh hơi lớn hay gió luồn vào chăn, Chúc Tòng Duy trở mình, mắt vẫn chưa mở hẳn.
“Anh dậy sớm thế…” Cô thì thầm, giọng nói ngái ngủ mềm mại như tơ lụa.
Ôn Trình Lễ nhìn cô một lúc, cô lại nhanh chóng ngủ tiếp.
Chúc Tòng Duy thực sự tỉnh giấc khi trời sáng rõ.
Cô ngồi trên giường, thần trí chưa tỉnh hẳn, hơi muốn nấn ná thêm. Lúc này, cô nhìn thấy bóng lưng của Ôn Trình Lễ sau tấm bình phong.
Dường như phát hiện cô đã dậy, anh bước ra từ phía sau bình phong.
Ánh mắt cô rơi vào chiếc áo choàng tắm anh đang mặc, bất giác trách nhẹ:
“Sáng sớm đã tắm nữa, đúng là lãng phí nước…”
Câu trả lời của Ôn Trình Lễ thẳng thắn và đơn giản:
“Anh tưởng em biết, đàn ông buổi sáng đều có phản ứng s1nh lý. ”
Cô bỗng khựng lại.
Ánh mắt cũng vô thức hạ xuống theo lời anh, dừng ở phần bị áo choàng che khuất, nơi dây thắt áo rủ xuống.
Hiện giờ không nhìn thấy gì, nhưng anh lại đang đối diện cô…
Tất nhiên cô biết chuyện “phản ứng buổi sáng”!
Chỉ là nhất thời không nghĩ tới, dù sao cũng không phải ngày nào cũng gặp, và đây cũng là lần đầu tiên cô thấy.
Cô bỗng nhớ lại một chuyện.
Lần trước cô cũng từng lẩm bẩm anh tắm buổi chiều, hôm đó là thử đồ ngủ…
Anh từng nói mình là một người đàn ông bình thường, và hôm đó, họ còn xảy ra sự cố trớ trêu: cô bị lộ, anh lại giúp cô tháo nội y.
Nghĩ thế nào cũng có thể liên hệ đến chuyện này.
Cô không nhịn được thử hỏi dò:
“Vậy chiều hôm thử đồ ngủ tuần trước, anh…” Không phải cũng vì phản ứng s1nh lý chứ?
Ôn Trình Lễ hơi bất ngờ khi nghe cô nhắc lại chuyện cũ, nhưng không phủ nhận:
“Quan sát của bà Ôn thật nhạy bén. ”
Chúc Tòng Duy vội vàng phản bác:
“Ai mà quan sát chuyện này!”
Anh không tranh luận với cô thật hay giả, thuận miệng đáp:
“Được, không phải quan sát, là em thông minh, suy một biết mười. ”
“…”
Chúc Tòng Duy nghe mà thấy chẳng khác gì câu trước. Ai lại muốn “suy một biết mười” trong chuyện này chứ.
Nhưng lời anh nói là thật, cô lại không phản bác được. Cô không nên hỏi câu vừa rồi, giờ mặt đỏ bừng, không biết do gối tì hay vì xấu hổ.
Tuy nhiên, cô vẫn không kìm được tò mò:
“…Vậy anh tắm nước lạnh à?”
Ôn Trình Lễ nhìn cô một lát.
Anh nhận ra cô dường như không né tránh những chủ đề này. Có lẽ do công việc của cô, việc hiểu về cấu tạo và s1nh lý cơ thể con người là điều bình thường.
“Thỉnh thoảng có. ”
Cô hiểu ý, ngoài những lần tắm nước lạnh, thì còn có cách giải quyết khác. Về việc dùng cách nào, anh từng bóng gió rằng tay mình rất “khéo”…
Trí tưởng tượng của cô bắt đầu hoạt động, những gì đọc trong sách hóa thành thực tế. Cô không kìm được nghĩ đến dáng vẻ của anh khi ấy, ánh mắt dành cho anh cũng dần thay đổi.
Ôn Trình Lễ nhận thấy ánh mắt cô đang nhìn mình.
Anh không ngờ suy nghĩ thực sự của cô, chỉ nghĩ rằng cô đang lo lắng về chuyện chăn gối. Anh điềm tĩnh nói:
“Đừng lo, anh sẽ không ép em phải giúp anh giải quyết. ”
“Trước khi đến lúc đó, anh sẽ phục vụ em trước. ”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tứ rất biết cách “phục vụ” [ngại ngùng][ngại ngùng].
← Ch. 039 | Ch. 041 → |