Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 039

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 039
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 39: Lời nói dối Chúc Tòng Duy ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của anh. Anh chẳng hề có ý định tránh né, thậm chí còn giữ nguyên thái độ bình thản. Trong hoàn cảnh này, anh lại đưa ra một yêu cầu thật nực cười, thậm chí còn pha chút đùa giỡn. “Anh mê tín quá. ” Cô nhắc nhở. “Mê tín và huyền học không giống nhau. ” Ôn Trình Lễ trả lời bằng giọng điệu bình thản, đồng thời dùng chiếc khăn bên cạnh lau tay. “Coi như vì muốn thắng mà anh bất chấp thủ đoạn đi. ” Ánh mắt anh nhìn cô, không nói thêm gì. Làm việc ở nhà tang lễ, Chúc Tòng Duy là người không tin vào những thứ mê tín dị đoan. Nếu trên đời thực sự có chúng, cô đã sớm gặp rồi. Thay vì nghĩ anh đang bất chấp để thắng, cô lại cảm thấy anh đang cố tình chọc ghẹo mình, hoặc… cố ý kiếm cớ để đòi một nụ hôn. Cô liếc nhìn xung quanh, những người khác đều đang mải móc mồi vào lưỡi câu, chẳng ai chú ý đến họ. “Nếu anh không câu được, thì đừng trách em nhé. ” Câu nói tuy không trực tiếp đồng ý, nhưng hàm ý sâu xa trong lời đã ngầm chấp nhận yêu cầu của anh. Ôn Trình Lễ mỉm cười, đôi môi cong lên đầy ý nhị: “Anh chắc chắn không trách em đâu. ” Cô gái trước mặt khẽ nhấc mũ lưỡi trai lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má anh. Gió biển thổi qua, Chúc Tòng Duy vội quay người nhìn về phía đại dương, tránh ánh mắt anh. “Thế là xong rồi, mau đi đi. ” Nhưng giây sau đó, gương mặt cô bị anh khẽ giữ lại, đôi bàn tay mạnh mẽ nhưng không hề thô bạo. Người đàn ông cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước, để lại một chút vị mặn của gió biển. Biển cả ngoài kia sóng vỗ rì rào, từng đàn hải âu thỉnh thoảng bay qua, mùi mặn của biển hòa lẫn với hương thơm trầm mặc trên người anh, tưởng chừng chẳng liên quan, vậy mà lại quyện vào nhau, bao trùm mọi giác quan. Khi Chúc Tòng Duy kịp phản ứng lại, Ôn Trình Lễ đã đi về phía đầu thuyền. Anh dám không xin phép cô trước! Chiếc du thuyền này được Ôn Trình Lễ mua riêng để câu cá, không hề phô trương như kiểu của Ôn Cảnh Hựu, nhưng cũng đủ sang trọng, mỗi tầng đều có chức năng riêng biệt. Kết quả của việc câu cá thường chỉ xoay quanh vài khả năng: câu được cá thường, cá hiếm, cá phải thả lại, hoặc thậm chí chẳng phải cá. Cuộc thi câu cá của họ chỉ để ganh đua cho vui, chẳng liên quan đến giá trị đắt đỏ của loài cá, chỉ đơn giản là ai câu được con to hơn. Động tác của Ôn Trình Lễ dứt khoát, anh chọn vị trí gần Dung Tiễn, vung tay một cái, dây câu đã được thả xa tít ngoài khơi. Dung Tiễn nhếch mép cười: “Ơ hay, vừa nãy hai người làm gì thế? Đừng nghĩ tôi không nhìn thấy nhé. ” Anh chẳng muốn nói thêm, thực sự thấy buồn cười trước sự thân mật của họ. “Ôn Tứ trông chẳng khác gì con trâu nước thế mà lại là một tên mê hôn hít cơ đấy?” Dung Hiền liếc sang Tống Hoài Tự, thấy anh ấy vẫn ở cạnh Hứa Nam Âm, không khỏi nghi ngờ họ cũng đang làm gì lén lút. Ôn Trình Lễ không vội, anh cố định cần câu, bên cạnh đã có người chuẩn bị sẵn nước uống, đồ ăn vặt và khăn sạch. Anh chậm rãi lau tay, giọng bình thản: “Không phải đâu, là vì cậu ghen tị thôi. ” Ôn Cảnh Hữu bước đến, tiếp lời: “Chú nói đúng, nhưng mà chú cũng xem bọn cháu như không tồn tại rồi. ” Ôn Trình Lễ cười nhạt, nhìn Ôn Cảnh Hữu: “Nếu chú không xem cậu là người, cậu nghĩ mình có thể lên thuyền sao?” Ôn Cảnh Hữu không chịu thua, dựa vào việc được Chúc Tòng Duy ủng hộ, bèn nhanh nhảu đáp lại: “Cháu lên được đây là nhờ thím nhỏ đồng ý mà. ” Lời vừa dứt, ánh mắt sắc bén của cậu phát hiện cần câu của Ôn Trình Lễ hơi rung. “Chú! Chú có cá rồi!” “Nhanh thế sao!” Dung Tiễn lập tức nghi ngờ. “Cậu thay mồi câu khác hay dùng công nghệ phải không, khả nghi lắm!” Ôn Trình Lễ nhướng mày, bản thân cũng bất ngờ vì cá cắn câu quá nhanh. Anh biết mình không phải lúc nào cũng may mắn như vậy. Có lẽ lần này thật sự được nữ thần may mắn phù hộ. “Có uẩn khúc thật. ” Anh nhấc cần câu lên, thong thả nói: “Đó là nhờ có nữ thần may mắn. Thế nào, đủ chưa?” Dung Tiễn: “…?” Ngay cả Ôn Cảnh Hữu, người vốn chẳng nhạy bén về chuyện tình cảm, cũng lập tức hiểu được ai là nữ thần mà anh nhắc đến. Cậu ho nhẹ một tiếng, cảm giác da gà nổi lên từng mảng. “Quá đáng sợ… Hóa ra kết hôn có thể khiến người ta thay đổi thế này. ” Nghe tin cần câu của Ôn Trình Lễ đã có cá, Chúc Tòng Duy lúc này đang uống nước trái cây cùng Đào Mạn cũng trở nên hào hứng, vội chạy ra xem. “Thật sự có hiệu nghiệm sao?” Dù không tin tưởng mấy, nhưng trong giây phút này, cô vẫn hy vọng may mắn của mình có thể truyền sang anh, giúp anh giành chiến thắng. Khi Chúc Tòng Duy đến nơi, vừa đúng lúc Ôn Trình Lễ kéo dây câu, lôi con cá lên. Bắp tay anh hơi siết lại, cơ bắp lộ rõ dưới lớp áo sơ mi ôm sát, vừa mạnh mẽ lại có chút … hoang dã. Rất hiếm khi cô thấy anh trong dáng vẻ này. Sự nam tính toát ra như một luồng khí áp mạnh mẽ, chỉ cần lại gần đã cảm nhận được sức hút mãnh liệt. Dung Tiễn đứng bên cạnh bình phẩm: “Cũng là cá mú thôi, tầm hơn 20 cân, không lớn lắm. ” Chúc Tòng Duy cảm thấy vậy là khá to, bèn hỏi: “Vậy con cá em câu lúc nãy thì sao?” Ôn Cảnh Hữu bật cười ha hả: “Nhiều nhất cũng chỉ tầm hơn 10 cân, nhưng vậy là không tệ rồi, hai loài cá này vốn khác nhau mà. ” Dung Tiễn lập tức bị k1ch thích, vội vàng rời đi: “Có khi nào ở đây có cá mú lớn hơn không nhỉ? Phải thử ngay mới được. ” Thấy mọi người đều rời đi, Chúc Tòng Duy cầm ly thủy tinh tiến lại gần Ôn Trình Lễ: “Vậy đủ chưa?” “Chưa đủ. ” “Được rồi. ” Cô lại lấy thêm đồ ăn vặt, chờ thuyền trưởng mang con cá đi cất. Không nhịn được, cô mở miệng hỏi: “Sao lúc nãy anh lại không xin phép em?” “Lúc nãy là lúc nào?” Ôn Trình Lễ hỏi, giọng tỉnh như không. “Anh tự biết. ” Chúc Tòng Duy không tin anh quên được. Ôn Trình Lễ vừa thay mồi câu, vừa từ tốn nói: “Ý em là chuyện mười phút trước anh rời đi và hôn em sao?” Anh không trả lời lý do, nhưng lại nói ra một cách nhẹ nhàng như thể đó là chuyện hiển nhiên. Nghe giọng điệu thản nhiên của anh, Chúc Tòng Duy cảm thấy không hề có chút áy náy nào: “Sao anh có thể bình thản như vậy?” Ôn Trình Lễ đáp lại: “Nợ nhiều không sợ đè người. ” Giống như một câu nói kinh điển: khi nợ ngân hàng một tỷ, họ sẽ lo lắng hỏi thăm anh, sợ anh không trả được. Cũng vậy thôi. Chúc Tòng Duy: “…” Chúc Tòng Duy không thể không nhớ lại: trước đây Ôn Trình Lễ không phải là người như thế này. Anh vốn luôn là người nhã nhặn và lễ độ. “Cẩn thận, em nguyền rủa anh câu không được cá lớn đấy. ” “Bà Ôn thật nhẫn tâm. ” Mặc dù nói vậy, nhưng giọng điệu của anh vẫn bình thản, rõ ràng chẳng hề sợ hãi chút nào. Giọng nói của anh nghe thật quyến rũ, làm Chúc Tòng Duy đỏ cả tai. Cô hậm hực cảnh cáo: “Đừng coi thường! Lỡ đâu từ giờ tới cuối buổi anh chỉ toàn tay trắng thì sao?” Ôn Trình Lễ hừ một tiếng, nhẹ nhàng đáp: “Sẽ không đâu. Em đã ban phước cho anh rồi, trừ khi em lấy lại. ” Lấy lại kiểu gì? Chúc Tòng Duy không khỏi nghĩ ngay đến nụ hôn vừa nãy, rồi vội vàng uống một ngụm nước trái cây để che giấu cảm xúc, suýt thì sặc. Cô lùi lại một bước, cố giữ khoảng cách. Nhìn bộ dạng bối rối của cô, Ôn Trình Lễ chỉ cười khẽ, ánh mắt đầy vẻ thích thú. Có vẻ như điểm câu này thực sự tốt. Dung Tiễn đã câu được không ít cá, nhưng kích cỡ đều chỉ tầm trung. Từ chỗ hứng khởi ban đầu, giờ anh ấy đã trở nên bình thản. Con cá lớn nhất của anh ấy chỉ nặng khoảng 32 cân, nhưng vì lúc xuất phát đã nghịch phá, thành tích của con cá này bị loại bỏ. Kết quả là, anh ấy vẫn không thể vượt qua Ôn Trình Lễ. Dung Tiễn nghiến răng, không thể tin nổi. Chẳng lẽ nữ thần may mắn thực sự hữu hiệu đến thế? Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã hơn hai giờ đồng hồ. “Trở về vừa kịp ngắm hoàng hôn. ” Từ xa, Hứa Nam Âm đang thưởng thức món sashimi từ con cá đỏ mình câu được, liền mời Chúc Tòng Duy ăn thử. Chúc Tòng Duy vốn không thích sashimi, nhưng vẫn nếm thử một miếng, cô lại thấy khá ngon, liền cảm thán: “Không hiểu sao bọn họ cứ phải ganh đua thế này. ” “Chắc là bản năng hiếu thắng của đàn ông thôi. Mình cũng chẳng hiểu được, quá rảnh rỗi rồi. ” Ôn Cảnh Hữu, vốn là kiểu người “ba ngày câu cá, hai ngày phơi lưới, ” sau một hồi câu thì đã vào khoang tàu chơi game. Chỉ còn lại ba người đàn ông vẫn kiên trì với cuộc đua của mình. Ai mà ngờ được, cả ba đều là những người làm mưa làm gió trên thương trường, vậy mà ngoài đời lại như những đứa trẻ với trò cá cược vặt vãnh này. Chúc Tòng Duy vừa ăn miếng sashimi cuối cùng, còn chưa kịp uống nước thì nghe tiếng thuyền trưởng hô lên: “Con này lớn đấy!” Cô ngẩng đầu, chỉ thấy mọi người đã tập trung hết bên chỗ của Ôn Trình Lễ. Hứa Nam Âm đứng dậy, mỉm cười nói: “Chúng ta qua xem thử đi. ” Khi Chúc Tòng Duy đến nơi, cô thấy Ôn Trình Lễ đang vật lộn với con cá. Anh từng giải thích với cô: có nhiều con cá không muốn bị câu lên, chúng sẽ cố vùng vẫy thoát thân, người câu cần phải đấu sức với chúng một cách kiên trì. Nhìn cây cần câu đã bị uốn cong mạnh, cô tò mò hỏi: “Bao lâu nữa thì kéo lên được?” Ôn Trình Lễ vẫn điềm tĩnh, thần sắc không hề thay đổi: “Không cần vội. ” Chúc Tòng Duy đứng bên cạnh, lo lắng theo dõi. Cô thậm chí còn hồi hộp hơn cả Ôn Trình Lễ – người đang đấu sức với con cá khổng lồ. Càng nghe Dung Tiễn đứng bên cạnh giải thích về kỹ thuật “cắt dây câu” và những nguy cơ có thể xảy ra, cô càng căng thẳng. Cô không biết con cá này lớn đến mức nào, nhưng chỉ cần nhìn cây cần câu bị uốn cong như cánh cung, cùng với tốc độ quay cuồng của máy câu, cô cũng hiểu rằng con cá này không phải hạng thường. Trái ngược với sự căng thẳng của cô, Ôn Trình Lễ vẫn giữ được sự điềm tĩnh, từng động tác của anh đều vô cùng chắc chắn. Ngay cả Ôn Cảnh Hữu cũng phải từ trong khoang tàu chạy ra, muốn xem màn trình diễn này. Chúc Tòng Duy cầm miếng trái cây, vừa nhai vừa dõi theo mặt trời đang dần chìm xuống đường chân trời. Ánh cam vàng rực rỡ của hoàng hôn tô điểm bầu trời, chiếu rọi lên mặt biển lấp lánh. Cuối cùng, chiến thắng cũng đến. Con cá bị kéo lên boong, tạo nên âm thanh nặng nề khi chạm sàn. Thuyền trưởng phấn khích tuyên bố kết quả: “93 cân!” Dung Tiễn tròn mắt: “Ôi trời! Đúng là kinh ngạc!” “Chú giỏi thật đấy!” Ôn Cảnh Hữu cũng không khỏi tán thưởng. Hôm nay chỉ là một buổi câu cá trong nước, không phải những vùng biển quốc tế nơi có thể gặp nhiều loài cá lớn. Thế mà Ôn Trình Lễ không chỉ gặp được, mà còn kéo được con cá này lên, đúng là kỳ tích. Tống Hoài Tự – vốn cả buổi chiều chẳng câu được gì – cười lớn trêu: “Xong rồi, khỏi phải thi nữa. Hôm nay cậu là nhà vô địch duy nhất. ” Ôn Trình Lễ nhướng mày, không nói gì, nhưng ánh mắt đầy vẻ tự mãn. Chúc Tòng Duy đứng cạnh, nhìn con cá khổng lồ, không khỏi kinh ngạc. Lúc này, Đào Mạn mang đến vài ly rượu. Ôn Trình Lễ lấy một ly, đôi tay dài và mạnh mẽ của anh cầm ly rượu lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, khẽ chạm vào chiếc tách trà nhỏ trong tay Chúc Tòng Duy. Dung Tiễn không nhịn được trêu: “Đã chạy ra ăn mừng với vợ yêu rồi. ” Anh uống cạn ly, không quên quay sang đáp lại lời trêu chọc của Dung Tiễn: “Thì sao nào?” Nói rồi, anh đưa tay vòng qua eo Chúc Tòng Duy, kéo cô sát lại gần. Chúc Tòng Duy ngượng đỏ mặt, nhưng lại không thể rời mắt khỏi anh. Mái tóc đen của Ôn Trình Lễ bị gió biển thổi tung, vài cúc áo ở cổ đã được tháo ra từ lúc nào, để lộ làn da rám nắng khỏe khoắn cùng những đường nét cơ bắp cuốn hút. Dáng vẻ tự tin, có phần ngạo mạn của anh lúc này khiến cô bất giác liên tưởng đến hình ảnh một con sư tử kiêu hãnh sau chiến thắng. Cô rụt rè nâng tách trà, nhẹ nhàng cụng vào ly rượu của anh. Âm thanh trong trẻo của sứ và thủy tinh va vào nhau dường như lấn át cả tiếng đập thình thịch trong lồ ng ngực cô. —- Hoàng hôn buông xuống, con tàu bắt đầu hành trình trở về. Bầu trời được nhuộm bởi sắc cam cháy rực rỡ, ánh chiều tà trải dài trên mặt biển, khiến từng gợn sóng như được dát vàng. “Thật đẹp!” Chúc Tòng Duy thốt lên, đưa điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc tuyệt diệu ấy rồi đăng lên mạng xã hội. Ôn Trình Lễ ngồi bên cạnh, bàn tay anh bất chợt rút ra một món đồ nhỏ từ túi váy của cô. Đôi ngón tay dài của anh cầm món đồ, khẽ nghịch một chút rồi hỏi: “Em mua thứ này từ lúc nào thế?” Chúc Tòng Duy nhìn anh đang nghịch món đồ chẳng đáng bao tiền, cảm thấy trong tay anh, thứ nhỏ bé ấy cũng được thổi hồn thêm giá trị khác. “Trước đây trên mạng có nhiều người không câu được cá lớn, bèn dùng cái này để giả bộ, ” cô nói. Hiển nhiên, những người như Ôn Trình Lễ sẽ chẳng bao giờ sử dụng thứ đó. Người đàn ông trước mặt thoáng suy tư: “Em mua cái này là để anh dùng à?” Chúc Tòng Duy lập tức chối: “Không phải. ” Ôn Trình Lễ không vạch trần lời nói dối vụng về của cô, chỉ bảo thuyền trưởng lấy một con cá ra, sau đó đặt cái chai nước nhỏ cỡ móng tay lên bên cạnh, chụp một bức ảnh và đăng lên vòng bạn bè. Chẳng bao lâu, điện thoại của anh liên tục vang lên. Chúc Tòng Duy tò mò ghé lại xem, phát hiện vô số bình luận tán dương không ngớt. Trong đó, nổi bật nhất chính là màn “thổi phồng cầu vồng” của thư ký Tống. Cô nghi ngờ, nếu như bình luận trong vòng bạn bè cho phép viết luận văn, chắc chắn anh ta sẽ không ngần ngại. Quả nhiên, cậu ta rất xứng đáng làm thư ký số một. “Anh đã có con cá lớn như vậy rồi, sao còn muốn khoe khoang thêm nữa?” Chúc Tòng Duy không hiểu nổi. “Giả sử em bình luận bên dưới rằng đây là giả, mọi người sẽ biết ngay. ” Ôn Trình Lễ điềm nhiên: “Mua rồi thì tất nhiên phải dùng chứ. ” Anh tiếp lời: “Dù em có nói ra, bọn họ cũng sẽ không tin. Không ai nghĩ rằng anh lại cần phải làm giả đâu. ” Chúc Tòng Duy: “…” Ôn Trình Lễ chăm chú nhìn cô, hỏi một câu bất ngờ: “Huống chi, em sẽ vạch trần lòng tự tôn và lời nói dối của chồng mình trước mặt người khác sao?” “Lòng tự tôn của ngài Ôn đúng là đặc biệt đấy!” Giọng cô có chút châm chọc. Nhưng thực tế, cô làm sao có thể làm vậy được? Với mối quan hệ của họ, khả năng cô nuông chiều sự tự tôn của anh còn cao hơn. Nhìn bộ dạng tự đắc của anh, cô thật sự không muốn thừa nhận rằng hôm nay anh rất đắc ý! Người nấu ăn không ai khác chính là Dung Tiễn. Mặc dù Tống Hoài Tự suốt buổi chỉ câu được vài con cá nhỏ, nhưng anh lại khéo léo trong việc chọn lọc. Điều này khiến Dung Tiễn không tin nổi, thậm chí nghi Hứa Nam Âm có dính dáng giúp anh ấy chót lọt hay không. Dù vậy, cuối cùng Dung Tiễn vẫn trở thành đầu bếp chính. Chúc Tòng Duy lúc đầu lo lắng, nhưng sau khi thử món, cô bất ngờ nhận ra hương vị rất ổn. Nghĩ kỹ lại, nếu Dung Tiễn không biết nấu ăn, chắc chẳng ai dám giao bữa ăn cho anh. Ngoài ra, cô nghe nói Tống Hoài Tự đã thua một món gì đó vào tay Ôn Trình Lễ, nhưng anh lại không nói cho cô biết đó là gì. Trở về khi trời đã tối. Đào Mạn có chút tiếc nuối. Cả ngày hôm nay chỉ toàn câu cá, bộ đồ bơi chuẩn bị riêng cho phu nhân cũng chưa kịp dùng, càng không có thời gian để đôi trẻ tận hưởng thế giới hai người. Có lẽ, phải chờ lần sau vậy. Không gian trong xe được ngăn bởi vách chắn, phía trước và phía sau như hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Sau một buổi chiều chơi đùa, Chúc Tòng Duy dần thiếp đi trong tiếng nhạc êm dịu trên xe. Ôn Trình Lễ cẩn thận khoác thêm cho cô chiếc khăn mỏng. Khi ngủ, cô đặc biệt ngoan ngoãn. Ôn Trình Lễ ngắm nhìn cô một lúc. Ánh sáng trong xe không quá rõ, nhưng những ánh đèn neon ngoài cửa sổ biến hóa không ngừng, làm gương mặt cô khi thì rực rỡ, khi lại dịu dàng. Trên đời này, có nhiều việc có thể tìm ra nguyên nhân. Nhưng riêng chuyện hôn cô, thì chẳng cần lý do gì cả. Nếu nhất định phải gán một lý do cho hành động hôm đó, thì lý do chỉ đơn giản là: anh muốn. Và hiện tại, anh vẫn muốn. Tác giả có lời muốn nói: Ôn Trình Lễ: Mức độ rung động +100 Chúc Tòng Duy: Mức độ rung động +80

Chương (1-100)