Làn môi mềm mại
← Ch.025 | Ch.027 → |
Biên tập: Ross
Chương 26: Chủ động Hai từ ngắn gọn ấy rơi xuống từ trên cao, khiến Chúc Tòng Duy ngẩn người. Hình như trước đây anh chưa từng gọi cô như vậy. Chúc Tòng Duy nhớ lần trước mình gọi anh là “ông xã” chỉ để khiến bà anh tin rằng cuộc hôn nhân của họ là “vì tình yêu”. Lần này, anh gọi cô là “bà xã”, cũng với cùng một mục đích. Nhưng cách anh gọi lại tự nhiên hơn hẳn, như thể họ thực sự là một cặp vợ chồng hạnh phúc, tràn đầy tình cảm. Tiếng bước chân dừng lại ở cổng trăng khuyết. Chúc Tòng Duy quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của ba người. Một là người giúp việc, hai người phụ nữ còn lại cô không quen biết, nhưng đoán rằng người đi đầu là mẹ của Ôn Trình Lễ. Hồi Hạ Quân kết hôn, mẹ của Ôn Trình Lễ không về kịp vì sự cố, chỉ gửi lời chúc qua video, nên họ chưa từng gặp nhau. Bà tên là Tạ Thiệu, kết hôn qua mai mối nhưng lâu dần nảy sinh tình cảm với chồng. Cuộc sống hôn nhân của họ rất hạnh phúc. Hiện tại, dù tuổi tác không còn trẻ, bà vẫn giữ gìn sắc vóc cẩn thận, trông trẻ hơn tuổi thật cả chục năm. Tóc bà được nhuộm đen, uốn xoăn nhẹ nhàng, mặc một chiếc sườn xám dáng rộng thêu hoa tinh xảo. Sự quý phái và sang trọng toát lên từ bà khiến những người xung quanh chỉ như nền phụ họa. Chỉ khi thấy bà, Chúc Tòng Duy mới thực sự cảm nhận được sự tao nhã của gia đình nhà họ Ôn, từ trên xuống dưới đều có một phong thái rất riêng. Cô cảm giác bàn tay đặt nơi eo mình lại siết nhẹ. Ôn Trình Lễ không ôm quá chặt, chỉ khẽ đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, thậm chí vị trí tay cũng vô cùng lịch thiệp. Anh bình thản lên tiếng: “Mẹ về rồi. ” Tạ Thiệu chăm chú quan sát hai người. Ánh mắt bà lướt từ bàn tay anh đang ôm eo cô lên trên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Chúc Tòng Duy. Nhờ sự kín đáo của con trai, ngay cả bà cũng chưa từng xem qua ảnh của con dâu. Lúc này mới nhận ra chính là người này. Một cảm giác vừa bất ngờ cũng vừa hợp lý. Dẫu sao, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ôn Trình Lễ nghiêng đầu một chút, giọng nói trầm ấm: “Chúc Tòng Duy, đây là mẹ chúng ta. ” Lần này, anh gọi thẳng tên cô, giọng điệu nhẹ nhàng mà đong đầy. Anh còn chưa buông tay sao? Chúc Tòng Duy đứng sát bên anh, mùi hoa quế nồng đậm xâm chiếm hô hấp, khiến đầu óc cô thoáng trị trệ. Thậm chí hương thơm nhẹ trên người anh cũng không phải là ngọai lệ. Cô cất giọng nhẹ nhàng: “Con chào mẹ ạ. ” Chúc Tòng Duy không phải là người hay lãng phí cảm xúc. Nếu người khác không đối xử tốt với cô, cô cũng chẳng bao giờ cố làm hài lòng họ, kể cả đó là mẹ của Ôn Trình Lễ. Từ nhỏ, hình bóng người mẹ đã rời xa cô, nên cô chẳng ôm nhiều mong chờ. Cái ít ỏi còn lại, cô gửi gắm cho Hạ Quân. Nếu mẹ anh và cô có thể tôn trọng nhau, cô sẽ không ngại gọi bà một tiếng “mẹ”. “Chúc Tòng Duy nhỉ?” Tạ Thiệu khéo léo lập lại câu, giọt nói điềm đạm, kèm theo nụ cười thoải mái mà chẳng thấy rõ cảm xúc khác. “Hai đứa đang hái hoa quế à?” Bà không dùng những câu xã giao kiểu “lần đầu gặp con”, mà lựa chọn một câu hỏi đời thường để bắt đầu cuộc đối thoại. Chúc Tòng Duy khẽ gật đầu: “Vâng ạ. ” Tạ Thiệu không đứng lại trước cổng, mà bước thẳng vào trong sân: “Sao không nhờ người khác làm, mà lại tự tay hái? Hai đứa tính pha trà hay làm món ăn?” “Làm đồ ăn ạ. ” Ôn Trình Lễ buông tay khỏi eo cô, nhưng bàn tay anh lại vô tình chạm vào tay cô đang để hờ bên người. Những ngón tay dài xiết nhẹ tay cô, như động tác vô tình: “Trước đó Tử Duy nói sẽ hái hoa quế làm đồ ăn cho con, con nghĩ tự tay hái sẽ ý nghĩa hơn. ” Lời nói này hoàn toàn không phải nói dối. Bỏ qua bối cảnh ban đầu, rất giống một hoạt động lãng mạn. “…” Không chỉ Chúc Tòng Duy im lặng, mà cả Tạ Thiệu và quản gia Đào Mạn cũng thoáng sửng sốt. Tạ Thiệu vốn rất hiểu rõ tính cách của con trai, hiếm khi thấy chuyện mới mẽ này. Còn Đào Mạn, quản gia gắn bó hơn mười năm với nhà họ Ôn, không giấu được độ kinh ngạc. Tạ Thiệu suy tư một chút, nhẹ nhếch khóe môi: “Chắc chúng ta đã lựa thời điểm không hợp. Thôi, mẹ về trước, hai đứa tiếp tục nhé. ” Chúc Tòng Duy nhìn Ôn Trình Lễ. Anh khẽ gật đầu: “Mẹ về nghỉ ngơi trước đi ạ. ” Chờ ba người đi khuất, Chúc Tòng Duy mới thở phào, rút tay lại, buộc miệng nói: “Mẹ anh dễ tính hơn em nghĩ. Em cứ tưởng hôm nay sẽ căng thẳng lắm. ” Tay anh đột nhiên trống không. Ôn Trình Lễ khẽ nhếch môi cười, giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp: “Đời thực khác xa trên phim mà. ” Chúc Tòng Duy cũng cười: “Phải không? Đôi khi còn ly kỳ hơn cả phim ấy chứ. ” Ôn Trình Lễ cúi xuống nhìn cô, giọng chắc chắn: “Yên tâm, ở nhà họ Ôn sẽ không có chuyện gì ly kỳ hơn phim truyền hình đâu. ” Câu nói ấy đầy dứt khoát. Với những gia tộc lâu đời như nhà họ Ôn hay họ Thẩm, thứ họ coi trọng nhất là gia phong. Nếu gia phong có chút vấn đề, họ đã sớm bị lịch sử xóa sổ. Chúc Tòng Duy nhìn quanh thấy không còn ai, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ anh chắc không phát hiện ra gì đâu nhỉ? Diễn xuất của chúng ta cũng khá ổn đấy. ” Ôn Trình Lễ đưa tay gỡ những cánh hoa nhỏ vướng trên tóc cô, từng chút, từng chút một, gom lại trong lòng bàn tay. Anh không trả lời câu hỏi trước của cô, mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Lần sau, khi diễn, không thể để mình anh nói. Bà Ôn đây cũng phải phối hợp, nói sao cho thân mật hơn một chút. ” Chúc Tòng Duy khẽ đáp, giọng điệu bình thản: “Hôm nay là lần đầu, lần sau sẽ có kinh nghiệm. ” Chỉ là gọi một tiếng “ông xã” thôi mà, cô đã gọi qua rồi, có gì mà phải sợ? Ôn Trình Lễ im lặng vài giây, nhìn cô từ trạng thái ngượng ngùng ban đầu đến lúc này đã hoàn toàn bình thản, khóe môi anh khẽ cong lên, nụ cười đầy ẩn ý. —- “Tôi cứ nghĩ phu nhân sẽ ở lại nói thêm vài câu với họ. ” Rời khỏi sân một đoạn, quản gia Đào Mạn mới lên tiếng. Tạ Thiệu phẩy tay, nụ cười nhẹ nhàng: “Không cần thiết phải tốn thời gian như vậy. Không thấy hai vợ chồng nó đang tận hưởng không gian riêng à? Chúng ta đứng đó chẳng khác gì bóng đèn cả. ” Đào Mạn không nhịn được cười. Phu nhân dù lớn tuổi nhưng tính cách rất hiện đại, đôi lúc lại dí dỏm lạ thường. “Đúng là vậy. ” Đào Mạn ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Không ngờ thiếu phu nhân lại là cô Chúc. Khác với tưởng tượng của tôi, trông cô ấy rất bình tĩnh, dịu dàng. ” Bà cứ nghĩ, người có thể khiến Ôn Trình Lễ chấp nhận kết hôn chóng vánh phải là một cô gái chủ động, rực rỡ và táo bạo. “Nghe nói khi cô Chúc dọn vào nhà họ Ôn, cô ấy và cậu Tư chẳng thường gặp nhau mấy. ” Nhân viên trong nhóm làm việc tại Ôn Viên đều giữ kín chuyện, ngay cả quản gia lớn như ông Trang cũng không hé nửa lời. Tạ Thiệu cười nhẹ, giọng điệu mang chút ý vị sâu xa: “Cũng không giống với tưởng tượng của tôi. ” Bà đã từng trải qua điều tương tự. Khi mới cưới bố Ôn, cả hai cũng chỉ giữ lễ nghĩa, phải một thời gian dài mới bắt đầu đối đáp với nhau thật lòng. Việc phải diễn vai đôi vợ chồng yêu nhau trước mặt người lớn là chuyện không lạ. Bà nói thêm: “Làm sao bà biết chúng chưa gặp nhau bao giờ?” Đào Mạn thoáng nhận ra chút ẩn ý nhưng cũng không tiện hỏi thêm. Phu nhân không muốn nói, bà sẽ không tiếp tục. “Còn tiểu thư Giang…” “Trình Lễ đã không muốn thì chẳng ai ép được nó cưới. Giang Duyệt hiểu rõ điều đó hơn ai hết. ” Tin tức về cuộc hôn nhân của Ôn Trình Lễ rầm rộ khắp nơi, chẳng có chút ý định che giấu nào. Ở bất kỳ quốc gia nào mà Tập đoàn Ôn Thành có mặt, đều tràn ngập lời chúc mừng. Giang Duyệt hẳn cũng đã nhìn thấy. Lần này trở về nước, cô ấy cũng muốn cùng Tạ Thiệu đến Ôn Viên, nhưng bà từ chối. Bà trở về là để thăm con trai và con dâu, chúc phúc cho cuộc hôn nhân này, chứ không phải để khiến con dâu cảm thấy khó chịu. Có cô gái nào chấp nhận được chuyện mẹ chồng mình mang một người từng thích chồng mình về nhà? Tạ Thiệu đã lớn tuổi, nhưng chưa đến mức hồ đồ. — Ôn Cảnh Hữu tỉnh dậy lúc hơn mười giờ, nghe nói bà nội đã về nên liền chạy đến chính viện. Cậu bất ngờ thấy Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy vừa trở về từ sân sau. “Chú út, hai người cùng nhau đi hái hoa quế ạ?” Cậu cảm thấy như bị “ném cơm chó” vào mặt, liền lẩm bẩm: “Việc đơn giản thế mà cũng phải cùng làm, một người làm chẳng phải đủ rồi sao?” Ôn Trình Lễ liếc cậu: “Hai người làm sẽ nhanh hơn. ” Ôn Cảnh Thâm, anh trai của Cảnh Hữu, từ phía sau vỗ nhẹ vai cậu, bật cười: “Cậu đúng là ngốc thật. Chú út và thím út mới cưới, thích ở bên nhau thì làm gì cùng nhau chẳng được. Đừng xen vào. ” Ôn Cảnh Hữu chột dạ, nhận ra mình lỡ lời: “Đúng vậy, không liên quan đến em. Không vấn đề gì cả. ” Chúc Tòng Duy đứng bên cạnh, nhìn hai anh em nhà này, chợt nhớ lại hồi mới gặp họ ở lễ cưới của Hạ Quân. Khi đó, họ đều là những người lịch lãm, nghiêm túc. Giờ thì rõ ràng tính cách của họ hoàn toàn trái ngược. Ôn Trình Lễ quay sang nhìn cô, thản nhiên nói: “Không cần để ý đến chúng nó. ” “…” Ôn Cảnh Hữu lập tức im lặng, ngoan ngoãn như con chim cút. Chúc Tòng Duy bật cười. Ôn Trình Lễ không chút nể mặt, nói thẳng trước mặt cậu, thật khiến người ta khó xử. Cô mang hoa quế đến bếp. Những cánh hoa cần được rửa sạch trước khi chế biến. Chị Chu vội vàng nhận lấy: “Để tôi làm cho. ” Chúc Tòng Duy hơi do dự, nghĩ xem có nên làm mẫu chút ít, bởi cô đã nói trước mặt mẹ chồng là sẽ làm món này cho anh. Nhưng nhìn chị Chu thành thạo như vậy, cô nhận ra mình chỉ khiến công việc thêm rắc rối. Chị Chu hỏi: “Phần hoa này không nhiều, vậy làm bữa trưa hay để chiều dùng cho trà chiều?” Chúc Tòng Duy suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đáp: “Làm bữa trưa đi. Chị chọn món nào anh ấy thích ăn là được. ” Đã diễn thì phải diễn trọn vai. Để món ăn lên bàn bữa trưa, ai nấy đều thấy được, như vậy sẽ không lệch với lời cô đã nói. Dù có lẽ sẽ không tránh khỏi vài lời trêu chọc. Chị Chu mỉm cười hiểu ý: “Được, được. ” Cậu Tư chắc chắn sẽ được ăn món này. Chúc Tòng Duy khẽ xoa mặt, nói với chị Chu: “Làm phiền chị rồi. ” Bữa trưa hôm nay vì có cả Ôn phu nhân, lại là lần đầu tiên mẹ chồng con dâu chính thức gặp mặt nên được tổ chức rất trang trọng, không khác gì một bữa tiệc gia đình trước đây. Cuối cùng, món được chị Chu chọn là “Đầu Sư tử hoa quế”. Ba viên “đầu sư tử”*, mỗi viên to bằng nắm tay, có màu sắc đậm đà, rắc thêm những vụn hoa quế vàng óng, nằm gọn trong bát nước sốt sánh mịn. *Thịt viên tứ hỉ (đầu sư tử): thịt viên Trung Quốc. “Đây là món mợ út đặc biệt dặn làm riêng cho cậu út. ” Chị Chu cười tươi, rồi tiếp: “Kết thúc bữa trưa còn có chè hoa quế, món đó thì mọi người đều có phần. ” Lời vừa dứt, tất cả ánh mắt trong phòng liền đồng loạt hướng về phía Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy. Chúc Tòng Duy đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng không ngờ chị Chu lại nói thẳng đến vậy, khiến cô có chút ngượng ngùng, bàn tay không tự chủ mà xoắn nhẹ gấu áo. Ôn Trình Lễ khẽ cười, không hề né tránh ánh nhìn nào, kéo cả đ ĩa đầu sư tử đến trước mặt mình, bình thản nói với mọi người: “Món này chỉ có một, con xin phép ăn trước. ” Chúc Tòng Duy cảm thấy xấu hổ không thôi. May mà hôm nay cô xõa tóc, che khuất phần gáy, nhưng vành tai vẫn đỏ bừng. Trong lòng âm thầm trách mình: Nếu biết trước thế này, đã chẳng bảo chị Chu làm vào bữa trưa. Ôn Cảnh Hữu há hốc miệng, nhìn chằm chằm người chú của mình. Người chú lạnh lùng kiệm lời mà cậu quen thuộc nay lại bày ra bộ dạng khác lạ. Nhìn quanh những người khác — tất cả đều bị “phát cơm chó” rồi! Hôn nhân là như thế này sao? Ngay cả chú út của cậu trong đầu cũng toàn tình yêu. Cuộc sống có vợ thật đặc biệt, lại còn được đối xử ưu tiên nữa! Ôn Trình Lễ chẳng hề bận t@m đến ánh mắt của mọi người, thản nhiên nói: “Mọi người nhìn con làm gì, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon. ” Ôn Cảnh Hữu chớp thời cơ trêu chọc: “Chú út, chú nhất định phải ăn hết nhé, đây là tấm lòng của thím út, không được lãng phí đâu!” Ôn Trình Lễ đáp, giọng nhàn nhạt: “Cậu nghĩ chú là cậu à?” Hạ Quân khẽ ho một tiếng, muốn giúp Chúc Tòng Duy giảm bớt sự ngượng ngùng: “Không sao đâu, lần sau bảo chị Chu làm thêm là được. Nhà mình nhiều hoa quế mà. ” Mọi người đồng ý gật đầu, nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Trước khi ăn, Ôn Trình Lễ gạt bớt vụn hoa quế trên mặt viên đầu sư tử, rồi múc một viên cho vào bát của Chúc Tòng Duy. Chúc Tòng Duy nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ đây chắc cũng là một phần thưởng cho “màn diễn”. Viên đầu sư tử béo mịn, hòa quyện giữa thịt nạc và mỡ, khi cắn vào, nước sốt thơm ngọt tứa ra, ở giữa còn có lòng đỏ trứng muối bùi bùi, mặn mà, vị ngon lan tỏa. ___ Sau bữa ăn, mọi người cùng ngồi lại trò chuyện. Trước mặt mọi người, Tạ Thiệu lấy ra một bao lì xì đỏ thắm và một món quà là một sợi dây chuyền thanh lịch. “Công việc của con không tiện đeo vòng tay, nên mẹ chọn dây chuyền. ” Chúc Tòng Duy hít sâu một hơi, khẽ nói: “Mẹ… mẹ không cần tặng con đâu ạ. ” Tạ Thiệu biết hoàn cảnh gia đình cô, không ép cô phải đổi cách xưng hô ngay, chỉ cười nhẹ: “Sao lại không tặng? Như thế thì thật thất lễ. ” Không đợi cô phản ứng, bà đã đặt bao lì xì vào tay cô. “Được rồi, các con đi chơi đi, đừng ở đây nữa. ” Bà không giữ cô lại để hỏi han hay làm khó, ngược lại, còn chủ động giục họ rời đi. Chúc Tòng Duy không ngờ lần gặp đầu tiên với mẹ chồng lại nhẹ nhàng đến vậy, còn nhận được một bao lì xì lớn và quà nữa. Chắc hẳn số tiền trong đây cũng ngang với của bà nội chồng. Kết hôn với Ôn Trình Lễ, niềm vui lớn nhất có lẽ là được nhận lì xì! —- Ra khỏi phòng trà, Chúc Tòng Duy nhẹ nhàng chọc vào cánh tay Ôn Trình Lễ: “Mẹ anh dễ gần thật đấy. Trước đây anh làm em nghĩ bà rất nghiêm khắc. ” Ôn Trình Lễ liếc cô, ánh mắt thoáng nét đùa cợt: “Đó là vì bà thích em. ” Chúc Tòng Duy ngẫm nghĩ: “Nhanh vậy sao? Đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, cùng lắm là có chút thiện cảm, có khi vì yêu ai yêu cả đường đi không nhỉ?” Ôn Trình Lễ bật cười: “Sao không phải vì em có năng lực trời phú?” Câu nói khiến Chúc Tòng Duy chìm vào suy nghĩ. Đúng là từ trước đến nay, những trưởng bối cô thật lòng đối xử đều rất thích cô — ngoại trừ mẹ ruột của cô. “Dù sao, cửa ải đầu tiên đã vượt qua, sau này sẽ dễ dàng hơn. ” Cô mỉm cười: “Chiều nay em phải đến bệnh viện. ” “Anh đi cùng em. ” Anh nói. Chúc Tòng Duy lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, em tự đi được. ” Ôn Trình Lễ gật đầu, nói: “Vậy để anh tiễn em. ” Lần này, cô không từ chối. Cô biết anh hôm nay không đến công ty, việc cùng nhau rời khỏi Ôn Viên sẽ tránh để mọi người nghi ngờ. Hà Thục Hoa gần đây ở bệnh viện, tâm trạng vô cùng thoải mái. Có Hạ Quân đứng ra bảo đảm, bà càng tin tưởng rằng Ôn Trình Lễ là một người thích hợp để kết hôn. Dù bản thân có ra đi, bà cũng không còn phải quá bận lòng. Nay tâm sự đã được giải tỏa, tinh thần nhẹ nhõm, lại càng có lợi cho bệnh tình của bà. Trước khi rời đi, Chúc Tòng Duy gặp điều dưỡng mới mà nhà họ Ôn tìm được. Bà họ Lý, tầm ngoài bốn mươi, dáng vẻ gọn gàng, chu đáo. Khi cô đến bệnh viện, Hà Thục Hoa đang trò chuyện với các thân nhân của bệnh nhân khác. Thấy cô, bà lập tức ngừng lại, dù câu chuyện có hay đến đâu cũng không bằng việc gặp cháu gái. “Hôm nay không đi làm à?” Hà Thục Hoa hỏi. “Con đang nghỉ phép cưới ạ. ” Chúc Tòng Duy kiểm tra đồ đạc của bà, dịu dàng nói: “Bà có uống thuốc đúng giờ không? Từ hôm nay, dì Lý sẽ chăm sóc bà. ” Dì Lý chỉ giới thiệu ngắn gọn rồi bắt đầu công việc. Hà Thục Hoa tò mò: “Sao lại thay người?” Chúc Tòng Duy cười mỉm, nhẹ nhàng giải thích: “Nhà họ Ôn sắp xếp đấy ạ. Dì ấy ở gần bệnh viện, còn biết nấu rất nhiều món ngon mà không ảnh hưởng đến sức khỏe, bà sẽ được thưởng thức những bữa ăn tuyệt vời. ” Hà Thục Hoa gật đầu: “Người nhà họ Ôn chu đáo quá. ” Có thể nghĩ chu đáo đến vậy, chắc hẳn cháu gái bà ở nhà họ sống ổn, nếu không, họ cũng chẳng bận t@m đến bà. Chúc Tòng Duy cẩn thận nói: “Hôm nay con còn muốn nói với bà, gia đình họ Ôn mong chính thức gặp mặt bà. Dù sao chúng con kết hôn hơi vội. ” “Đúng là nên gặp mặt. ” Hà Thục Hoa cố tình tỏ vẻ trách móc: “Có lý nào bậc trưởng bối chưa quen biết mà lớp trẻ đã kết hôn? Con đúng là to gan thật. ” Bà lắc đầu rồi thở dài, giọng pha chút vui vẻ: “May mà Tiểu Ôn là người đáng tin cậy. ” “Con biết lỗi rồi, bà ơi. ” Chúc Tòng Duy nũng nịu. Hà Thục Hoa tuy rất mong gặp gia đình nhà họ Ôn ngay lập tức, nhưng bà hiểu mọi việc cần chuẩn bị chu đáo. Cuối cùng, bà quyết định: “Thứ bảy tuần này đi. ” Bà cần chỉnh trang một chút, không thể để người ta xem nhẹ cháu gái của mình được. “Con nhớ mang bộ đồ mới của bà ở nhà đến nhé. ” Tháng trước, Chúc Tòng Duy đã mua cho bà một bộ quần áo mới. Vì nghĩ ở bệnh viện không cần diện, bà để lại ở nhà. “Con nhớ rồi, nhất định sẽ giúp bà ăn mặc thật trang trọng. ” Hà Thục Hoa bật cười, trách nhẹ: “Trang trọng làm gì, lỡ dọa người ta thì sao? Là chuyện vui, cứ nên tươi tắn, mang niềm vui mà đến. ” —- Chúc Tòng Duy rời bệnh viện khi trời đã về chiều. Về đến Ôn viên, cô chào qua mọi người rồi quay lại viện riêng của Ôn Trình Lễ. Cô thấy một người làm vườn đang cắt tỉa khóm hoa hồng nguyệt quý. Những cành hoa bị cắt được đặt gọn sang một bên. Cô tiến lại gần, hỏi nhẹ nhàng: “Những cành hoa này không dùng đến nữa à?” Người làm vườn đáp: “Dạ vâng, đây là hoa sắp tàn. Nếu không ai trong nhà cần, tôi sẽ mang ra ngoài xử lý. Mợ út muốn giữ lại không? Tôi sẽ chọn vài cành đẹp nhất. ” Nghe cô muốn lấy hoa, người làm vườn lập tức niềm nở. Khóm nguyệt quý này trồng quanh tảng đá Thái Hồ, nhiều năm nay, mỗi độ hoa nở là một mảng trời hồng rực rỡ, đẹp như tranh vẽ. Chúc Tòng Duy đặc biệt yêu thích sắc hoa này. Những cánh hồng phấn xen lẫn chút xanh non ở nhụy, hương thơm dịu dàng, thanh tao như chính màu sắc của chúng. “Cho tôi vài cành thôi, tôi sẽ đi lấy bình hoa. ” Cô bước nhanh về viện nhỏ. Đúng lúc đó, Ôn Trình Lễ từ thư phòng bước ra. Người đàn ông đã tắm gội, mặc bộ đồ ở nhà, dáng vẻ thư thả, điềm tĩnh. Cô không nhìn anh, chỉ hỏi: “Ở đây có bình hoa nào không anh?” “Có. ” Anh khẽ nhướng mày: “Em định cắm hoa à?” Cô chỉ xuống dưới: “Em thấy họ cắt mấy cành nguyệt quý, muốn lấy về để trong phòng, nhìn cho tươi tắn. ” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi dẫn cô vào thư phòng. Anh lấy từ phòng kho ra một chiếc bình cổ: “Nguyệt quý chóng tàn, chỉ vài ngày là héo. ” “Nhưng nhìn vài ngày cũng đáng mà. ” Ánh mắt cô dừng trên bình hoa, ngạc nhiên: “Nhìn giống bình cổ quá. ” “Bình ngọc xuân thời Tống. ” Anh đáp, giọng bình thản. Cô vừa định chạm vào đã ngừng lại. Đúng là bình cổ! “Đây đâu phải cắm hoa, đây là thưởng bình!” Anh đặt chiếc bình xuống bàn, bình thản nói: “Cùng ngắm thì càng đẹp. Để không một góc còn phí hơn, chẳng phải bình hoa cũng chỉ để cắm hoa?” Thấy cô do dự, anh khẽ cười: “Đi chọn hoa đi. ” Cô suy nghĩ một lúc, rồi quyết định. Trong phòng anh cũng có không ít đồ cổ, thêm một bình cũng chẳng sao. Cô mang về vài cành hoa đang nở rộ, từng bông hoa to tròn, lớp cánh dày xếp chồng, đẹp không chê vào đâu được. Anh giúp cô rửa sạch bình, rồi tỉ mỉ cắm từng cành. Động tác tao nhã, đôi tay dài cầm hoa khéo léo, ánh sáng phản chiếu trên gương mặt anh, khiến mọi thứ như một bức tranh sống động. “Anh cũng biết cắm hoa ạ?” Cô ngạc nhiên. “Anh còn biết chế tạo hương. ” Anh nhàn nhạt đáp. Cô nhìn anh chăm chú. Anh mỉm cười, hỏi cô: “Thích hoa không?” “Có ai lại không thích hoa chứ. ” Cô gật đầu. “Nhà mình trồng nhiều hoa lắm. Nếu em thích, sau này mỗi ngày anh đều cho người cắt hoa mới mang đến chỗ làm của em. ” Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, nhưng gợi ý ấy làm cô hơi xao lòng. “Tuy nhiên, cắt nhiều quá liệu có khiến vườn nhà mình trông lưa thưa không đẹp không?” Anh bật cười: “Nếu vậy thì dùng hoa từ vườn khác. Ở ngoại ô nhà anh còn có một khu vườn lớn nữa. ” Cô nhớ đến bó hoa hồng anh tặng lần trước: “Chỗ đó trồng hoa hồng mà anh từng tặng phải không ạ? Em cứ tưởng hoa mua ngoài tiệm. ” “Của nhà trồng. ” Anh nhẹ nhàng đáp. Cô băn khoăn: “Mang hoa đến nhà tang lễ có phiền không ạ?” “Làm sao lại phiền. ” “Vậy thì không thể dùng bình hoa này được. Nếu chẳng may vỡ hay bị mất, thì tiếc lắm. ” Chúc Tòng Duy cầm điện thoại lên, ý định đặt mua vài chiếc bình hoa giá phải chăng hơn. Ôn Trình Lễ mỉm cười, ánh mắt như có chút trêu chọc: “Anh chờ được. ” Cô cảm thấy anh đang châm chọc mình, liền bĩu môi: “Dù không phải là bình cổ như của anh, nhưng cũng đều là bình hoa. Anh không được chê đâu. ” Anh nhướng mày, giọng trầm thấp đầy ý tứ: “Anh nào dám chê bình hoa của phu nhân. ” Câu nói tưởng chừng vô tình nhưng lại như đang khẽ ve vuốt trái tim cô. Chúc Tòng Duy đỏ ửng hai tai, không biết là do bối rối hay ngượng ngùng. Không đáp lời, cô cẩn thận ôm bình hoa về phòng ngủ, đặt nó lên chiếc bàn nhỏ ngay gần giường. Sáng mai, khi vừa tỉnh dậy, chỉ cần vài bước chân là có thể thưởng thức vẻ đẹp dịu dàng của những bông hoa. —- Đêm buông xuống Ôn Trình Lễ tắm trước, xong xuôi chỉ cần rửa mặt. Khi anh ra khỏi phòng tắm, Chúc Tòng Duy mới bước vào. Sau khi tắm xong, cô mặc váy ngủ, đứng bên ngoài đánh răng. Ánh mắt cô dừng lại trên tuýp kem đánh răng của anh. Lạ thật, hình như không có thương hiệu. Đêm qua do quá hồi hộp chuyện ngủ chung, cô không để ý kỹ. Nhưng giờ thấy, không nhịn được tò mò. Đánh răng xong, cô gọi anh lại. Ôn Trình Lễ đang đọc tạp chí trong phòng ngủ, nghe tiếng cô gọi, anh bước đến cửa phòng tắm: “Có chuyện gì vậy em?” Anh nghĩ có lẽ vòi nước hay máy nóng lạnh bị hỏng. Không ngờ Chúc Tòng Duy mở cửa, cầm tuýp kem hỏi: “Kem đánh răng của anh sao không có thương hiệu vậy?” Hôm nay cô mặc váy ngủ tay phồng, làm nổi bật đôi vai thon gầy và xương quai xanh quyến rũ. Phần tóc mái được cố định bằng băng đô lông xù, để lộ gương mặt trắng trẻo, thanh tú. Ánh mắt Ôn Trình Lễ lướt qua tuýp kem trong tay cô: “Đây là loại tự làm. ” Chúc Tòng Duy kinh ngạc: “Nhà anh còn tự làm cả kem đánh răng à?” ” Lạ lắm à. ” Anh tựa vào khung cửa, thản nhiên nói: “Việc chế tạo hương cần nghiên cứu hoa, thảo dược… Công thức làm kem đánh răng cũng dựa vào những kiến thức đó. ” Anh mở nắp, đưa cô xem: “Loại này là sản phẩm hợp tác vài năm gần đây với nhà họ Tống, sử dụng men vi sinh y học kết hợp với điều chế hương liệu. Nhưng ngành này không phải trọng tâm của tập đoàn, chủ yếu để người trong nhà sử dụng. ” Chúc Tòng Duy đưa lên mũi ngửi, hương thơm thanh mát, thoang thoảng chút mùi thuốc. Cô nhớ tới một câu từng đọc trên mạng: “Không giống hàng xa xỉ ngoại quốc, hàng nội địa tốt lại ít được lưu truyền ngoài thị trường. ” Ôn Trình Lễ giọng đều đều: “Rất nhiều thứ trong nhà đều tự chế. Hương tối nay em dùng là phiên bản cải tiến của ‘Ngỗ Lê Trướng Trung Hương’, có tác dụng an thần, dễ ngủ. ” Chúc Tòng Duy rất thích, trước giờ cô chưa hỏi, mà giờ mới biết loại hương nổi tiếng ấy vẫn luôn ở trong cuộc sống thường nhật của mình. “Vẫn còn nhiều loại em chưa thử. ” Anh hơi ngừng lại, giọng nói có phần chậm rãi: “Lần sau có thể thử ‘Hoa Nhụy Phu Nhân’. ” “Hoa Nhụy Phu Nhân?” Cái tên nghe thật lôi cuốn. Chúc Tòng Duy hỏi: “Mùi hương có dễ chịu không? Mà này, hay giờ em thử kem đánh răng của anh nhỉ?” Hôm nay, cả hai đã thoải mái hơn so với ngày hôm qua, lời cô nói ra cũng tự nhiên. “Em sẽ thích thôi, ” Ôn Trình Lễ đáp. Do chiều cao chênh lệch, Chúc Tòng Duy phải ngước lên nhìn anh. Từ góc này, cô dễ dàng thấy rõ đôi môi của anh, phần chóp môi hơi nhô, nhìn có vẻ mềm mại như thạch. Lần trước, cô vô tình cắn nhẹ qua, nhưng giờ đã quên mất cảm giác. Chỉ là mỗi lần nhìn lại, cô vẫn thấy muốn. Ý nghĩ vừa lướt qua, Chúc Tòng Duy khẽ sững người, không kịp đáp lại lời anh. Ánh mắt Ôn Trình Lễ dịu dàng, nhìn thẳng vào cô, khóe môi thấp thoáng ý cười. “Mùi thơm lắm. ” Giọng anh vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt dường như có chút sâu lắng hơn. Chúc Tòng Duy bỗng không kìm được mà nghĩ xa, rốt cuộc anh đang nói về kem đánh răng, hay chính đôi môi kia? Cô vội lắc đầu, xua tan dòng suy nghĩ lạ lùng. Chúc Tòng Duy vội vã đẩy lùi những suy nghĩ kỳ lạ, nhẹ nhàng đáp: “Sáng mai em thử xem sao, nếu không thích thì…” Cô không biết phải làm gì tiếp theo, đó là đồ của anh, mùi hương anh thích, nếu cô không thích cũng là chuyện bình thường. Dù sao, cô cũng tự mình muốn thử, không thể trách anh được. “Vậy còn tận mười mấy tiếng nữa. ” Giọng Ôn Trình Lễ hạ thấp, “Còn có cái gần hơn, em muốn thử luôn tối nay không?” “Em đánh—” “Lần trước là do anh sai, nói là sẽ bồi thường. ” Anh nghiêng người về phía cô, đôi mắt ấm áp như làn nước, “Lần này để em làm. ” Ai lại bồi thường kiểu này cơ chứ… Chúc Tòng Duy dễ dàng hiểu được ý anh, chắc là anh đang ám chỉ về nụ hôn hôm trước. Sao lại đột nhiên nói đến chuyện này chứ? Cô cảm thấy mặt nóng bừng lên, mùi hương trầm và đàn hương trong phòng khách hòa quyện với mùi hương mà cô đang dùng. Chúc Tòng Duy hít một hơi sâu, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, cố gắng giữ bình tĩnh: “Chúng ta còn cần luyện tập không?” Giọng Ôn Trình Lễ thật thấp, “Luyện tập cũng được, hoặc em có thể nhân lúc này “trả thù” anh?” Khoảng cách giữa họ càng gần, khi anh mở miệng, ánh mắt anh hút lấy cô, quyến rũ lạ thường. Chúc Tòng Duy có chút ngẩn ngơ, làm sao để “bồi thường” chuyện này nhỉ? Cuối cùng cô vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng cắn răng, không hề dùng lực, hôn nhẹ vào chóp môi của anh, mềm mại, căng đầy như thạch dẻo. “Chỉ thế này thôi à?” Giọng anh mơ màng, ngửi thấy hương cam ngọt ngào từ hơi thở của cô, thanh thoát mà dễ chịu. “Em không biết. ” Chúc Tòng Duy thật lòng đáp. “Anh cũng không biết. ” Anh bắt chước lại giọng cô. “…” “Vậy cùng học đi?” Chúc Tòng Duy cảm thấy anh chẳng phải là người không biết, có lẽ anh là thiên bẩm, chỉ một nụ hôn đã điêu luyện thế này thật chẳng công bằng chút nào. Cô thử cắn lên chóp môi anh, vừa cẩn thận lại rụt rè. Trong mắt Ôn Trình Lễ, đó như vô tình mà cũng thật có ý. Chúc Tòng Duy không nghĩ gì nhiều, cô chưa dám làm theo anh trước, nhưng anh lại mở miệng, lưỡi anh lướt nhẹ qua, nhanh chóng chiếm lấy thế chủ động. Chỉ là khác với sự mạnh mẽ hôm trước, lần này lại dịu dàng và kéo dài, tạo cho cô cảm giác mơ hồ. Cô không nhớ mình đã ngửi thấy hương kem đánh răng chưa, chỉ cảm thấy nụ hôn này thật thoải mái, cô hôn anh cũng rất thoải mái. Thời gian càng lâu, tiếng môi lưỡi đan xen càng nghe rõ, gương mặt cô đỏ ửng, không chỉ vì hơi thở của anh mà cơ thể cũng dần trở nên không có trọng lực. Ôn Trình Lễ mở mắt, nhìn thấy trong đôi mắt cô ánh lên một làn nước mờ. Sự cám dỗ vốn ẩn sâu trong anh lại trỗi dậy, nhưng anh đã hứa sẽ bồi thường, chỉ có thể kiềm chế bản thân. Ôn Trình Lễ áp trán mình lên trán cô, chỉ lùi lại một chút, bàn tay giữ chặt sau gáy cô, ngón cái m ơn trớn làn da mềm mại bên gò má. Chúc Tòng Duy cố ý ngả người ra sau, muốn tránh xa anh một chút. Cô vội vã đồng ý lời đề nghị của anh, nhưng kết quả lại không như tưởng tượng, dường như là anh đang chiếm ưu thế. Cô cảm thấy bất mãn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô lướt qua, cuối cùng dừng lại trên đôi môi anh, hình như nơi đó đã bị cô làm đỏ lên. Chóp môi của anh thật mềm, nhưng chỉ có một lần cô vô tình cắn nhẹ thôi. Ôn Trình Lễ nghe thấy cô gọi tên mình. “Ôn Trình Lễ, anh nói không giữ lời. ” “Anh nói để em làm, nhưng anh lại… động. ” —- Tác giả có lời muốn nói: Thật tuyệt vời, vợ tôi thích hôn, Ôn Tứ đã có thể cứu vớt rồi!
HẾT CHƯƠNG 26
← Ch. 025 | Ch. 027 → |