Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 013

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 013
Xác nhận
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 13

Cá xem ai là người kết hôn trước? Chúc Tòng Duy chưa từng nghĩ đến việc phát triển quan hệ với anh, thậm chí còn từng lo rằng anh sẽ cười nhạo mình. Nhưng cô không bao giờ ngờ tới việc Ôn Trình Lễ lại có hành động tự tiến cử như vậy. Liệu có nên cân nhắc tôi? Sao anh có thể dễ dàng nói ra câu này chứ! Chúc Tòng Duy bất giác nhấp một ngụm nước trái cây, che giấu sự bối rối. Đôi tay trắng ngần cầm lấy ly thủy tinh trong suốt, đầu ngón tay thon dài với móng hồng nhạt khẽ m ơn trớn trên thân ly. Cô liếc nhanh về phía người đàn ông đối diện. Anh dường như không hề có ý rút lại câu nói ấy. “… Anh Ôn, ý anh là?” Cuối cùng cô cũng lên tiếng hỏi. Ôn Trình Lễ bắt gặp ánh mắt dò xét của cô, anh ngồi thẳng người, đan tay vào nhau, ánh nhìn kiên định không rời khỏi cô. “Trong mọi chuyện, đều phải theo thứ tự trước sau. ” “So với những người khác, người bạn trai trên danh nghĩa của em, là tôi chẳng phải nên có quyền ưu tiên hơn sao?” Trước sau và ưu tiên – hai khái niệm này là như thế nào? Hơn nữa, cái danh bạn trai chỉ là thỏa thuận miệng, cũng có thể dùng trong tình huống này sao? Chúc Tòng Duy mải suy nghĩ, bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu. Lại thêm cú sốc vừa rồi, cô nhất thời không biết trả lời thế nào. So với những đối tượng xem mắt khác, Ôn Trình Lễ đương nhiên xuất sắc hơn nhiều. Một danh sách dài những người phù hợp e rằng cũng không thể sánh bằng anh. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc đưa anh vào danh sách lựa chọn. Đừng nói là cô, có lẽ người khác cũng không dám nghĩ như vậy. Lúc này, thư ký Tống cùng quản lý nhà hàng bước đến bàn. Thư ký Tống thông báo: “Sếp, Tống Tổng đã đến. ” Quản lý nhà hàng hỏi Chúc Tòng Duy: “Quý cô đây có muốn gọi thêm món gì không?” Vừa nãy trên tầng hai, chủ tịch Ôn trực tiếp xuống tầng dưới ngồi cạnh vị tiểu thư này. Hai người còn trò chuyện một lúc, có vẻ quan hệ không hề bình thường. Ôn Trình Lễ chợt nhớ ra tối nay mình có hẹn, nhưng lại xuất hiện ở đây một cách đột ngột, không tiện nói chuyện nhiều. Giờ có thêm người, càng không thích hợp để bàn tiếp. Để cô tự suy nghĩ rồi mới đưa ra câu trả lời có lẽ tốt hơn. Ngay cả chính Ôn Trình Lễ cũng không ngờ rằng mình lại làm theo “ý tưởng vụng về” của thư ký Tống. Nhưng ngẫm lại, đôi lúc hành động bốc đồng cũng không phải là điều tồi tệ. Thư ký Tống không hay biết mình đã cản trở “việc lớn” của sếp, chỉ nghĩ rằng cuộc trò chuyện giữa Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy hoàn toàn bình thường. Nhờ sự chen ngang của người ngoài, bầu không khí trầm mặc ban đầu cũng bớt căng thẳng hơn. Chúc Tòng Duy dường như cũng có thời gian để thở, cô cầm thực đơn gọi hai món. Cô cảm thấy hơi đói. Ôn Trình Lễ khẽ gợi ý: “Gan ngỗng áp chảo ở đây khá ngon. ” Chúc Tòng Duy nhẹ đáp một tiếng. Rất nhanh sau đó, thư ký Tống quay lại thông báo rồi rời đi, còn quản lý nhà hàng thì đích thân mang thực đơn cô gọi vào bếp. “Có lẽ câu hỏi của tôi hơi đường đột. ” Ôn Trình Lễ đứng dậy, vóc dáng cao lớn khiến anh phải cúi xuống nhìn cô từ trên cao. Ánh mắt lướt qua chiếc cổ thon mảnh của cô, giọng trầm ấm tiếp tục nói: “Dù nghe có vẻ giống đùa, nhưng tôi không hề có ý trêu chọc cô. ” Chúc Tòng Duy ngẩng đầu, ánh mắt dao động. Ôn Trình Lễ chỉ vào thực đơn, nói: “Tối nay không phải thời điểm thích hợp để nói tiếp. Đề nghị của tôi, Chúc tiểu thư có thể cân nhắc một cách nghiêm túc. ” “Ghi hóa đơn vào tôi. ” “Không cần—” Chúc Tòng Duy ngăn lại, “Ôn tiên sinh, anh cứ bận việc của mình đi. ” Ôn Trình Lễ khẽ cười: “Để cậu ta chờ vài phút cũng không sao. ” Anh đặt hai ngón tay lên bàn, gõ nhẹ: “Cô cứ xem tôi như một đối tượng mới. Trả bữa này, cũng coi như là bổn phận của tôi. ” “…” Chúc Tòng Duy cạn lời, đặt tay dưới bàn, đầu ngón tay không kìm được mà nắm lấy góc khăn trải bàn mềm mại. Trước khi đi, Ôn Trình Lễ không quên nói với cô: “Dùng bữa ngon miệng. ” Chúc Tòng Duy vội gật đầu, trong lòng thầm mong anh nhanh đi. Ôn Trình Lễ nhìn thoáng qua biểu hiện như muốn “đuổi khách” của cô, bất giác mỉm cười. Cô có biết không, dáng vẻ này của cô càng khiến đàn ông muốn trêu ghẹo. Nhưng dừng đúng lúc thì tốt hơn, nếu không sẽ làm cô sợ. — Tại phòng riêng trên tầng hai. Tống Hoài Tự tựa lưng thoải mái trên ghế, vẻ mặt vốn chính trực nay lại pha thêm chút bỡn cợt. “Nói chuyện xong rồi?” Anh ấy nhướng mày trêu chọc khi thấy Ôn Trình Lễ bước vào. Dù trên danh nghĩa là hậu bối, nhưng bạn bè thân thiết thường không quá để t@m đến lễ nghĩa. Nhiều lúc anh còn vui miệng gọi một tiếng “Tứ ca” hoặc “Tứ gia” để chọc Ôn Trình Lễ. Hành lang tầng hai rất dễ quan sát. Tống Hoài Tự dĩ nhiên cũng thấy cô gái ngồi đối diện Ôn Trình Lễ ban nãy. Ánh mắt anh đầy vẻ thích thú. “Sao không hủy bữa tối luôn đi, để cậu tiếp tục hẹn hò với giai nhân?” Trong nhóm bạn của họ, chỉ có Dung Tiễn từng yêu đương, nhưng tiếc là giờ bạn gái đã chia tay anh ấy. Còn Thẩm Kinh Niên thì gần đây bận theo đuổi chủ quán trà kiêm nghệ sĩ bình đàn, ai cũng biết. Chỉ là không ai nghĩ đến việc Ôn Trình Lễ có duyên mới. Trước đó, Tống Hoài Tự vẫn nghĩ Ôn Trình Lễ chẳng mấy quan tâm chuyện kết hôn, thậm chí có thể là người cưới muộn nhất trong nhóm, hoặc không kết hôn luôn cũng chẳng ngạc nhiên. Ôn Trình Lễ ngồi xuống, lạnh nhạt đáp: “Nói đủ chưa?” “Vẫn chưa đâu. ” “Còn ngứa mồm chuyện gì?” Ôn Trình Lễ liếc nhìn anh ấy, giọng điệu pha chút trêu chọc: “Miệng nhàn như thế thì lát nữa ăn nhiều vào. ” Tống Hoài Tự lười biếng đáp lại: “Được thôi. Cậu gọi món gì tôi ăn món đó. Nhưng hiện tại tôi quan tâm chuyện khác, không định kể sao?” Ôn Trình Lễ cười khẩy: “Tôi cũng tò mò chuyện nhà cậu. Em trai cậu gây chuyện, nhà họ Hứa phản ứng thế nào?” Giọng điệu của Tống Hoài Tự phẳng lặng như mặt hồ: “Hôn ước sẽ không bị hủy. ” Ôn Trình Lễ nghe vậy, chợt nhớ lại hành động nóng vội của mình tối nay. Anh nhấp một ngụm trà, như đang xem kịch vui, liền hùa thêm: “Hiểu rồi. ” Tống Hoài Tự liếc mắt nhìn anh. Ôn Trình Lễ nhướng mày, lấy điện thoại ra, lướt đến khung trò chuyện với Chúc Tòng Duy. Danh bạ WeChat của anh chủ yếu là người quen, không đối tác quan trọng thì cũng là lãnh đạo công ty, nên danh sách tin nhắn khá dài. Tin nhắn cuối cùng với Chúc Tòng Duy là chiều hôm qua, hỏi cô có rảnh không. Tin nhắn đó đã chìm xuống cuối, phải tìm mới ra. Ngón tay dài của anh dừng lại, sau đó gửi tin nhắn: [Tối nay đưa em về nhé?] Vài giây sau, cô trả lời: [Không cần đâu. ] Ôn Trình Lễ từ trước đến nay luôn hành động dứt khoát, đã quyết định thì không thay đổi, huống chi là chuyện kết hôn. Anh nhắn tiếp: [Đối tượng xem mắt đưa đằng gái về nhà là chuyện nên làm mà. ] Đầu bên kia không trả lời ngay, chắc đang nghĩ cách từ chối khéo. Ôn Trình Lễ ngẩng đầu, thấy Tống Hoài Tự đang uống rượu, nhướng mày nhìn anh, dù không nói gì nhưng ánh mắt thì rõ ràng hết thảy. Anh đặt chén rượu xuống, thản nhiên thừa nhận: “Phải, cậu đoán đúng rồi. ” Tống Hoài Tự hỏi: “Người nhà sắp xếp?” “Không phải. ” “Bao lâu rồi?” “Đừng hỏi. Chưa chắc đã thành. ” Ôn Trình Lễ rót thêm rượu, nhấp một ngụm, rồi nói tiếp, “Mấy hôm nữa mẹ tôi về nước, chắc còn mang theo cả Giang Duyệt. ” Tống Hoài Tự gật gù, hiểu ra vấn đề. Anh ấy biết chuyện phiền toái này. Nhưng vẫn hờ hững đáp lại câu trước đó: “Còn có chuyện gì mà Ôn Trình Lễ không làm được sao?” _ Ôn Trình Lễ im lặng. Dù sao thì Chúc Tòng Duy cũng là một người rất có chủ kiến. Ở phòng bên cạnh, thư ký Tống và thư ký của Tống Hoài Tự, Giang Thần, đang ngồi tán gẫu. Thư ký Tống nói: “Tôi vẫn nghĩ sếp tôi cưới trước sếp anh đấy. ” Giang Thần lắc đầu: “Nhà họ Tống và họ Hứa có hôn ước, chắc chắn sếp tôi cưới trước. ” “Người đính hôn là em trai của tổng giám đốc Tống, hôn ước cũng có phải của sếp anh đâu!” Thư ký Tống nhắc, “Tối nay sếp tôi còn trò chuyện với một cô gái, anh cũng thấy rồi đó. ” Giang Thần bật cười: “Cậu em trai sắp bị đá rồi. ” Sau đó, anh hỏi dò: “Cô gái ngồi đối diện chủ tịch Ôn ban nãy là tiểu thư Chúc phải không?” Hai người sếp đều là bạn bè, nên những gương mặt bên cạnh đối phương thường không xa lạ, nhưng người phụ nữ này lại chưa từng gặp qua. Thư ký Tống gật đầu, nhưng không khỏi suy nghĩ. Cô Chúc thân thiết với Hạ Quân, sếp của cậu ta lại đang vướng lớp quan hệ này, liệu mọi chuyện có suôn sẻ? Giang Thần cười: “Cược không? Ai cưới trước. ” Thư ký Tống không chịu thua: “Cược thì cược. Một cốc trà sữa. ” “Keo kiệt. ” Giang Thần chế nhạo. “Thôi được, cược một tháng lương. ” “Đùa à, lương anh tính theo năm mà. ” “Không được, tôi tính theo tháng. Nếu cược năm, chắc tôi đủ uống trà sữa cả đời mất. ” Thư ký Tống bĩu môi, kiên quyết không nhượng bộ. _ Anh ta đâu phải đối tượng xem mắt gì chứ. Nhận được tin nhắn của Ôn Trình Lễ, Chúc Tòng Duy suýt nữa đã định chỉnh lại cách dùng từ của anh, đồng thời từ chối lời đề nghị cùng về Ôn viên. Cô cần yên tĩnh. Nhưng rồi nghĩ lại, cô quả thực cũng muốn hỏi anh, tại sao lại nói ra câu đó. Nếu Ôn Trình Lễ muốn kết hôn, chắc chắn không thiếu đối tượng, sao có thể là vì thương hại cô bị cho leo cây? Chúc Tòng Duy không hề thấy mình đáng thương. Trên đời này còn bao nhiêu chuyện đáng thương hơn. Chẳng qua đối tượng xem mắt không đến, cô chỉ bực mình vì đối phương không nói trước, lãng phí thời gian của cô và cả công sức của Hạ Quân. Hạ Quân đã tận tình giúp cô như vậy, chắc chắn không lường trước chuyện này. Biết được, bà ấy nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô. Chúc Tòng Duy ăn hết bữa lúc nào không hay, phát hiện món ngon nhất quả nhiên là món gan ngỗng áp chảo mà Ôn Trình Lễ gợi ý, thơm giòn vừa phải, mềm mịn tan trong miệng. Có lẽ anh rất am hiểu về ẩm thực. Nếu tối nay Lý Vân Triết đến như dự định, không biết họ sẽ gọi món gì. Cũng có thể vì Ôn Trình Lễ tự nhận mình là đối tượng xem mắt, khiến cô không khỏi so sánh anh với những người khác. So với những đối tượng cô còn chưa gặp mặt, một người đã từng tiếp xúc như Ôn tiên sinh, thực sự vượt xa họ. Cuối cùng, Chúc Tòng Duy uống thêm một ly rượu vang nhỏ, không say nhưng đủ để có cảm giác. Sau đó, cô nhắn lại: [Được. ] Ôn Trình Lễ không để cô chờ lâu, hai phút sau, cô đã thấy anh. Bên cạnh anh còn một người đàn ông khác cũng đẹp trai không kém, trước giờ cô chưa từng gặp. Đúng là những người đẹp đều chơi với nhau. Không bàn chuyện gì khác, ít nhất cũng rất mãn nhãn. Trên đường về, hai người không nói câu nào. Thư ký Tống không có mặt, tài xế lại càng kín tiếng, trong xe chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Chúc Tòng Duy tựa đầu vào cửa sổ, ánh đèn đường lướt qua hắt lên gương mặt cô. Ôn Trình Lễ là người mở lời trước: “Lúc trước em nhờ tôi giả làm bạn trai, chẳng phải rất to gan sao?” Chúc Tòng Duy quay đầu lại, khẽ cau mày: “Chuyện này không giống. ” Ôn Trình Lễ cười nhẹ: “Khác chỗ nào? Chỉ là vị trí hỏi và trả lời đổi cho nhau. Em hỏi là giả vờ, còn tôi là thật lòng. ” Anh ngừng lại một chút, rồi bất chợt bật cười, tiếng cười trầm thấp vang lên trong không gian kín của xe: “Sau này cũng không cần lo bà nội em phát hiện ra sự thật nữa. ” Một câu nói, đúng ngay trọng điểm. Chúc Tòng Duy vô thức đưa tay chạm vào vành tai, tiếng cười của anh phảng phất bên tai khiến cô như chạm phải một dòng điện. Suýt chút nữa, cô đã bị anh dễ dàng thuyết phục. Nhưng khi lấy lại bình tĩnh, cô lên tiếng: “Tại sao anh lại đột ngột nói chuyện này với tôi?” Ôn Trình Lễ thừa nhận: “Đúng là hơi đường đột thật. ” Anh dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc: “Nhưng em không cần lo. Tôi sẽ không lợi dụng hôn nhân để làm gì bất hợp pháp. ” Anh không phủ nhận mình hành động theo cảm tính, chấp nhận đề nghị của thư ký Tống, nhưng một khi đã nói ra thì sẽ không thu hồi lại. “… Tôi đâu có nghĩ như thế. ” Anh có thể làm chuyện gì bất hợp pháp được chứ? Cô làm việc ở nhà tang lễ mỗi ngày, nếu phải sợ, thì người lo lắng hẳn phải là anh. Với khối tài sản của anh, nếu kết hôn với cô, chắc chắn anh thiệt hơn. “Nhưng tôi đâu hiểu gì về anh. ” Cô khẽ nhắc nhở. Thời gian họ quen biết cũng chưa lâu. “Những người em xem mắt trước đó em cũng đâu hiểu gì. ” Anh nhẹ nhàng chỉ ra điểm bất hợp lý. “Chuyện này khác. ” Cô lập tức phản bác. Xem mắt là từ đầu đã nhắm tới mục đích yêu đương và kết hôn. Cô cần một cuộc hôn nhân theo hợp đồng, hoàn toàn không giống với những gì anh vừa nói. Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nhận ra anh vẫn chưa biết gì về điều kiện cô đặt ra. Ôn Trình Lễ nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn sâu hút mà bình thản: “Đúng là khác, nhưng trước hết em phải suy nghĩ đến việc thay đổi cách nhìn nhận về tôi. Đừng coi tôi như một người quen qua các bậc trưởng bối, hãy nghĩ tôi như một người đàn ông độc thân. Sau đó chúng ta mới nói chuyện tiếp được. ” Anh nhấn mạnh “đàn ông độc thân”. Trong lòng Chúc Tòng Duy khẽ dao động. Quả thật trước giờ, cô chỉ coi anh như một người quen nhờ mối quan hệ gia đình, lần trước nhờ giả làm bạn trai cũng là bất đắc dĩ. Nhưng giờ đây, anh rõ ràng đang muốn thay đổi cách cô nhìn nhận mối quan hệ này. Một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ, điều này hoàn toàn bình thường. Hàng mi cô khẽ run, đôi môi mím lại không nói. Câu nói cuối của anh, nhẹ nhàng mà không giấu được sự áp đảo, như gõ thẳng vào bức tường giữa hai người, khiến không khí trong xe bất giác trở nên mờ ám. Trái tim cô cũng chợt rối loạn. “Người hôm nay em đi xem mắt là ai?” Anh cuối cùng cũng nhớ ra và hỏi. Chúc Tòng Duy ngước nhìn anh. Người đàn ông đối diện cô nở nụ cười nhạt nhòa nhưng đầy ý tứ: “Tôi muốn biết đối thủ cạnh tranh của mình là ai. Yêu cầu này không quá đáng chứ?” Anh ta được tính là đối thủ cạnh tranh sao? Chúc Tòng Duy bỗng thấy khó tin, nhưng vẫn buột miệng trả lời: “Lý Vân Triết. ” _ Trên đường về Ôn Trình Lễ tìm trong trí nhớ nhưng không nhớ ra “Lý Vân Triết” là ai. Trong vòng quan hệ của anh, không có chỗ cho những người không quan trọng. “Rõ ràng là một đối tượng xem mắt không đạt tiêu chuẩn. ” Anh kết luận. Một người không đến đúng hẹn, để phụ nữ phải chờ mà không lời giải thích hay xin lỗi, đủ thấy gia giáo kém cỏi, tính cách cũng không phù hợp. _ Ở một nơi khác, Lý Vân Triết vừa đến nhà hàng Vân Hồ thì bất giác hắt hơi. Anh ta không nghĩ nhiều, chỉ nhanh chóng đi theo vị trí mà gia đình mình đã nói. Đến bàn ăn, anh ta thấy chỗ ngồi đã bị một đôi tình nhân chiếm. Lý Vân Triết đến gần, định hỏi, nhưng người đàn ông ngồi đối diện đã tỏ vẻ không mấy thiện cảm: “Tôi đang ăn tối với bạn gái mình, cậu nói linh tinh gì đấy?” Xem ra đối phương đã đi mất. Lý Vân Triết đành đến quầy lễ tân hỏi, liền nhận được thông báo đối phương đã thanh toán xong từ 10 phút trước. Những người phục vụ đứng gần đó nghe chuyện liền tụm lại bàn tán: “Ê, có phải người vừa rồi chính là đối tượng xem mắt của cô gái kia không nhỉ?” “Trông cũng không đến nỗi, nhưng làm thế này thì thật chẳng ra gì. ” “Biết đâu anh ta có chuyện gì thật thì sao?” “Chuyện gì mà để người ta chờ ở đây lâu vậy? Tôi còn ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta. Chắc là uống xong mới đến đây, rõ ràng cố ý bùng hẹn mà. ” Quản lý nhà hàng nghe thấy, bước ra xem xét, liếc Lý Vân Triết một cái rồi lắc đầu. Người như anh ta hoàn toàn không thể so với Ôn Trình Lễ. Trong giới thượng lưu ở Ninh Thành, không có bí mật nào được giữ kín. Qua các mỗi xã giao, quản lý không khó để biết Lý Vân Triết là ai. Ban đầu còn định báo cho Ôn Trình Lễ, nhưng giờ đây, chuyện này thậm chí không đáng nhắc tới nữa. _ Trở lại trên xe Nửa sau chặng đường về Ôn Viên, trong xe hoàn toàn yên lặng. Mùi hương trầm thoang thoảng khiến Chúc Tòng Duy gần như thiếp đi. Chỉ đến khi xe dừng lại trong khuôn viên, trước lối nhỏ tách hai hướng đi, họ mới nói chuyện. Ôn Trình Lễ lên tiếng: “Em muốn quyết định tối nay, hay để mai?” “Mai!” Chúc Tòng Duy đáp ngay. Đáp xong cô mới nhận ra, anh cố ý chỉ đưa ra hai lựa chọn, như vậy cô không thể trì hoãn thêm đến ngày mốt hoặc muộn hơn. Nhưng Ôn Trình Lễ hoàn toàn không tỏ ra nao núng vì mánh khóe bị phát hiện. Anh bình thản: “Vậy tối nay nghỉ ngơi thật tốt. Một số chuyện có thể để lần sau bàn tiếp. ” Nụ cười anh thoáng nhẹ trên môi: “Tất nhiên, nếu mai em có câu trả lời sớm hơn thì càng tốt. ” Chúc Tòng Duy đáp lời, giọng có chút miễn cưỡng: “Không nhanh được đâu. ” Ánh mắt anh nhìn xuống, sắc bén nhưng đầy ý vị, như bao trùm cả người cô. Anh khẽ nhếch môi, giọng nói thong thả: “Không vội. ” Cô liếc anh, bất giác hỏi: “Nếu tôi từ chối thì sao?” Tối nay anh không đeo kính, ánh mắt hoàn toàn tr@n trụi, một khi đối diện, cô cảm giác như bị hút vào đôi con ngươi sâu thẳm đó. Ôn Trình Lễ vẫn giữ vẻ điềm nhiên: “Em hỏi tôi à? Tôi chỉ có thể nói… chẳng sao cả. ” Là người đưa ra lời đề nghị, anh ngược lại không hề tỏ ra nôn nóng. Ôn Trình Lễ quen với việc kiểm soát cục diện. Anh không có sở thích thao túng người khác, nhưng hầu hết mọi việc qua tay anh đều đạt được kết quả như mong muốn. Cô không nói gì thêm. Đúng là một câu hỏi vô ích. Một người đã đủ tự tin để đề xuất như anh, sao phải khiêm nhường? Nhưng anh không ép cô phải ngay lập tức đưa ra quyết định cuối cùng, điều này khiến Chúc Tòng Duy nhẹ nhõm hơn nhiều. Dù sao, tệ nhất cũng chỉ là từ chối. Từ chối rồi, chẳng lẽ anh sẽ ăn thịt cô? Nghĩ đến đây, cô bật cười thầm. _ Ở lối vào, Hạ Quân từ sân vườn bước ra, nhìn thấy hai người đứng bên nhau thì ngẩn ra, bất giác hỏi: “Cùng nhau về à?” “Trùng hợp thôi ạ. ” Chúc Tòng Duy đáp. Ôn Trình Lễ cũng phối hợp: “Tình cờ gặp được. ” Anh nhân cơ hội chào tạm biệt, xoay người rời đi. Dáng người cao lớn, thẳng tắp của anh dần khuất trong màn đêm. Hạ Quân không nghi ngờ gì, tiến lại gần hỏi: “Hôm nay gặp mặt thế nào?” Chúc Tòng Duy thở dài, không giấu giếm: “Đối phương không đến. ” Cô không có ý định tìm cớ giúp Lý Vân Triết. Không đến nghĩa là không đến. Hạ Quân cau mày: “Sao lại thế được? Cô của cậu ta đã cam đoan với dì là người này rất ổn, dì mới đồng ý. Lần đầu gặp đã thế này, quá bất lịch sự! Dì nhất định phải hỏi rõ ràng, họ phải xin lỗi chúng ta!” Lần đầu xem mắt mà bị cho leo cây, ai mà chịu nổi. Hạ Quân càng thêm xót xa, hỏi dồn: “Thế con có ăn gì không? Về trễ thế này, chẳng lẽ con ngồi đó đợi? Trời ạ!” Chúc Tòng Duy mỉm cười dịu dàng: “Con ăn rồi. Dì đừng lo, con không đợi lâu đâu, cũng không làm khổ mình. ” Hạ Quân lắc đầu, trách nhà họ Lý: “Chuyện này nhất định phải có lời giải thích. Chú Ôn mà biết, chú cũng sẽ không để con chịu thiệt thòi. ” Nghe lời nói đầy ấm áp của Hạ Quân, Chúc Tòng Duy cảm thấy thật may mắn. Nhưng nghĩ đến biến cố liên quan đến Ôn Trình Lễ tối nay, rồi lại nghe nhắc đến anh cả Ôn Trình Quân của anh, lòng cô khẽ chùng xuống. Cô chợt nhớ ra mình quên chưa kể với Ôn Trình Lễ chuyện anh trai anh từng định nhận nuôi mình… Đây là mối quan hệ kiểu gì thế này? “Không sao cả, Lý Vân Triết không được thì còn người khác. Danh sách còn dài, thiếu một người không đáng gì. Lần sau dì sẽ điều tra kỹ hơn. Dì đảm bảo chuyện này sẽ không tái diễn. ” Chúc Tòng Duy do dự, rồi lên tiếng: “Dì Quân… có chuyện này con muốn nói với dì. ” “Chuyện gì?” Cô đột nhiên thấy chột dạ, khẽ ho một tiếng: “Có lẽ… danh sách xem mắt của dì phải thêm một người nữa. ” Hạ Quân hỏi theo phản xạ: “Ai?” ___ Tác giả có lời muốn nói: Ôn Trình Quân: Là ai?!

HẾT CHƯƠNG 13

Chương (1-100)