Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 011

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 011
Lời hay ý đẹp
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 11

Tân hôn vui vẻ Ánh mặt trời dần lụi tàn, Hạ Quân ngắm cảnh cũng thấy mệt, đứng dậy vận động một chút thì nhìn thấy bóng người đang đi qua con đường nhỏ ngoài sân. “Về sớm thế à?” Nếu nói trong nhà họ Ôn ai là người quen biết rộng rãi nhất, ngoài lão phu nhân ra, e rằng chỉ có Ôn Trình Lễ. Trong thoáng chốc, Hạ Quân nảy ra ý định hỏi anh xem những người được chọn trong danh sách mai mối có ai có khuyết điểm gì bà chưa biết không. Nhưng rồi bà nhanh chóng kìm lại suy nghĩ đó. Anh trông có vẻ cũng khá bận rộn. Đúng lúc đó, lão phu nhân đã tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa. Hạ Quân thu lại đống hồ sơ tự tay chuẩn bị rồi đi đến chỗ bà cụ. La Thụy Chi vừa tỉnh đã nghe người hầu kể lại việc Hạ Quân bận rộn cả buổi: “Chiều nay bận gì vậy? Nghe nói con in rất nhiều tài liệu, đang tìm việc à?” Công ty của Hạ Quân trước khi kết hôn làm ăn rất tệ, nay đã phá sản. Hiện bà chỉ quanh quẩn trong nhà. Nhà họ Ôn tất nhiên có thể sắp xếp công việc cho bà, nhưng bản thân Hạ Quân vẫn chưa nghĩ ra mình muốn làm gì. “Không phải ạ. ” Hạ Quân khẽ cười, “Chẳng thấy Tòng Duy yêu đương gì, nên con muốn xem vài người mai mối cho con bé. ” Bà không giấu giếm chuyện này, biết đâu lão phu nhân còn có thể đưa ra vài lời khuyên hữu ích. La Thụy Chi chợt hiểu ra, liền mỉm cười. “Còn trẻ mà. ” Bà vừa cười vừa nhấp một ngụm trà. “Nhìn nó có vẻ không muốn yêu đương đâu, quan trọng nó có chịu không? Trình Lễ nhà mình còn không chịu đi gặp mặt ai nữa kìa. ” Chuyện cốc trà sữa sáng nay bà đã nghe kể, biết chắc chắn Ôn Trình Lễ không thể tự mua cho mình. Rất có khả năng là Chúc Tòng Duy đã mua cho anh. Hai người họ hẳn có chút giao tiếp riêng tư. La Thụy Chi lúc đầu còn nghĩ nhiều, giờ xem ra có lẽ chỉ là chuyện mời nhau uống nước bình thường. Nếu con bé mua được cho bà uống, chắc cũng sẽ mời bà thôi. Hạ Quân nói: “Chuyện này là con bé chủ động đề xuất đấy ạ, dù sao thì bà nội con bé… Còn Trình Lễ xuất sắc thế kia, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thôi. ” Bà không bình luận gì về Ôn Trình Lễ, dù sao anh cũng là người thân của họ. La Thụy Chi khẽ lắc đầu, thở dài: “Con bé đúng là hiếu thuận. ” Con gái vẫn tốt hơn, bà và bà nội của Chúc Tòng Duy có lẽ cũng là cùng một hoàn cảnh. Chỉ là bà lớn tuổi hơn mà thôi. Bình thường cũng nhờ bảo dưỡng tốt, ăn thực phẩm dinh dưỡng, lại có bác sĩ gia đình, nhưng một lão phu nhân thì không thể sống mãi. “Nếu chọn được người phù hợp, nhất định dẫn đến gặp bà nhé. ” La Thụy Chi cười tủm tỉm. “Con bé dù sao cũng xuất giá từ nhà họ Ôn, bà sẽ chuẩn bị một chút của hồi môn. ” Câu “của hồi môn” mà bà cụ nói đương nhiên không phải thứ tầm thường, Hạ Quân hiểu rõ điều đó. “Vâng ạ. ” Hạ Quân không khỏi bật cười, lại nhớ tới dự định của Ôn Trình Quân. Nếu thành công, điều bà vừa nói sẽ trở thành sự thật. Chiều nay, các nhân viên mai táng cũng khá rảnh rỗi. Không nói đến việc khách hàng bị nhà tang lễ mới thu hút hết, đa số gia đình người quá cố bây giờ đều chọn trực tiếp hỏa táng sau khi để thi thể lưu vài giờ. Chúc Tòng Duy ngồi trong văn phòng đọc sách một lúc lâu thì nhận được tin nhắn của Hạ Quân. Hạ Quân: [Hôm nay dì tìm được vài chàng trai cùng tuổi, tối con về xem, thấy ai được thì dì sẽ dò hỏi thêm. ] Đúng là dì Quân, hành động lúc nào cũng nhanh chóng. Chúc Tòng Duy trả lời: [Nhanh vậy sao ạ!] Hạ Quân: [Đây mới chỉ là danh sách thôi, đợi đến lúc thực sự khảo sát rồi sàng lọc, chắc cũng phải mất thời gian, chọn lựa hai chiều không dễ đâu. ] Chúc Tòng Duy đương nhiên hiểu rõ. Đang định trả lời thì đàn anh Từ Hành gửi đến tin nhắn mới: [Sư muội, có thể ra ngoài nói chuyện một lát không?] Chúc Tòng Duy nhìn tin nhắn, ngẩng đầu lên nhìn qua, đôi con ngươi đẹp thoáng hiện chút nghi hoặc. Đối phương chỉ chỉ ra bên ngoài. Cô suy nghĩ một chút, rồi gật đầu. Tới cuối hành lang, Chúc Tòng Duy khẽ hỏi: “Sư huynh, anh có chuyện gì muốn nói mà không thể để Phạm Trúc và mọi người biết sao?” Từ Hành trầm mặc một lúc, ánh mắt hướng đến cô gái bên cạnh, góc nghiêng của cô tinh tế mà dịu dàng: “Sư muội, nghe nói dạo này em muốn kết hôn?” “Ừm. ” “Đã tìm được người phù hợp chưa?” Chúc Tòng Duy nghe ra chút gì đó không ổn, hàng mi khẽ chớp, làm như không hiểu hàm ý của anh ấy: “Tìm được rồi. ” Cô chưa từng nghĩ đến chuyện tìm người yêu trong môi trường làm việc, huống hồ là sư huynh. Nếu ngày nào đó cãi nhau, công việc cô yêu thích cũng sẽ trở nên phiền phức. Dù chưa có, cô cũng sẽ nói đã có, dù sao ngoài cô ra, chẳng ai biết thật giả. Từ Hành sững người: “Nhanh vậy? Người đó thế nào?” Chúc Tòng Duy khẽ cong khóe mắt, giọng điệu thoáng chút bâng quơ: “Ừm, người ấy rất tốt, dịu dàng, chu đáo, lại còn đẹp trai nữa. ” Nói ra câu này, trong một thoáng, cô cảm thấy như đang miêu tả Ôn Trình Lễ. Nhưng thực ra, đây chỉ là những tiêu chí trong lòng cô khi nghĩ đến người bạn đời lý tưởng của mình. Dẫu rằng cô chưa bao giờ nói mình là người chú trọng ngoại hình, nhưng ai lại không thích một người đẹp mắt? Chỉ tiếc, sư huynh Từ Hành lại không phải gu của cô. Từ Hành thoáng thất vọng, ánh mắt rũ xuống: “Được thôi, nếu có cơ hội, nhớ dẫn anh gặp mặt. Nhưng sư muội à, trước khi kết hôn, nhất định phải tìm hiểu kỹ. ” Làm việc tại nhà tang lễ, vốn dĩ rất khó tìm đối tượng. Anh ấy cứ mãi độc thân, nhưng nếu cô ở một môi trường khác, có lẽ người theo đuổi đã đầy cả công ty. Ấy thế mà, ngay cả anh – “gần nước gần non” – cũng chẳng thể “được trăng”. Chúc Tòng Duy nhẹ giọng: “Cảm ơn sư huynh. Có cơ hội, em sẽ mời mọi người ăn cơm. ” Thấy ánh mắt anh ấy vẫn còn lưu luyến, sợ anh nghĩ ngợi nhiều, trước khi quay lại văn phòng, cô bổ sung thêm: “Lúc đó, em sẽ gửi cả kẹo cưới. ” Dù sao, người cô dẫn đến gặp mọi người chắc chắn không phải Ôn Trình Lễ. Người đó sẽ là đối tượng mà Hạ Quân tìm được. Từ Hành đứng ngẩn người trong hành lang, thoáng hối hận vì không hỏi sớm hơn, cũng không lắng nghe mấy đồng nghiệp nữ đồn đoán. Nếu biết sớm, có lẽ anh ấy vẫn còn cơ hội. Mãi đến khi giọng nói của phó giám đốc vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, anh ấy mới giật mình. “Tiểu Từ, tôi thấy cậu và Tiểu Chúc đứng nói chuyện ở đây, sao con bé ấy đi rồi mà cậu trông buồn bã thế?” Vừa nãy, ông ta đi ngang qua, nhìn thấy hai người trò chuyện, lòng thầm nghĩ mối quan hệ giữa Chúc Tòng Duy và Ôn Trình Lễ không phải bình thường. Sao giờ lại đứng nói chuyện riêng với Từ Hành? Từ Hành quay đầu, cất lời chào: “Chào phó giám đốc. ” Anh ấy nhớ lần trước Phạm Trúc kể phó giám đốc từng muốn làm mai cho Chúc Tòng Duy nhưng bị từ chối. Vì vậy, lần này, anh ấy chẳng giấu giếm, còn có ý để ông ta từ bỏ ý định. “Thật ra, sư muội sắp kết hôn rồi. ” Phó giám đốc ngớ người: “Hả?” Chúc Tòng Duy sắp kết hôn? Từ bao giờ? Đối tượng là ai? Ôn Trình Lễ có biết không? Trong lòng ông ta ngổn ngang trăm mối, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm nhiên, giả vờ thăm dò: “Đây là tin vui đấy. Đối tượng của Tiểu Chúc là ai thế? Sao tôi chưa từng nghe nói?” Ông cứ nghĩ cô và Ôn Trình Lễ có gì đó, chẳng lẽ giờ đã kết thúc? Từ Hành thản nhiên lặp lại lời Chúc Tòng Duy: “Sư muội nói, người ấy dịu dàng, chu đáo, lại đẹp trai nữa. ” Phó quản lý nghe xong, lòng khẽ dao động. Miêu tả này… chẳng phải chính là Ôn Trình Lễ sao? _ Gần hết giờ làm, trời ở Ninh Thành bất ngờ đổ mưa. May mắn thay, Chúc Tòng Duy lúc nào cũng chuẩn bị sẵn một chiếc ô trong suốt trong văn phòng. Sau khi xuống xe ở bệnh viện, giữa dòng người qua lại, cô thu hút không ít ánh mắt. Dưới làn mưa mờ ảo, bóng dáng mảnh mai ấy tựa như bước ra từ một bức tranh. Gần bệnh viện có một quầy bán khoai lang nướng, Chúc Tòng Duy mua một củ, kèm theo hai chiếc thìa nhỏ. Hôm nay, tác dụng phụ của đợt hóa trị đã thuyên giảm nhiều, nhưng bà nội vẫn chưa lấy lại được sức sống như trước. Nghe bác sĩ nói quá trình điều trị diễn ra thuận lợi, cô mới tạm an lòng. Răng của Hà Thục Hoa đã rụng khá nhiều, nhưng nhờ có hàm giả, ăn khoai lang mềm mại như thế này không thành vấn đề. Bà ăn được vài miếng thì lắc đầu, nhìn cháu gái múc từng thìa từng thìa ăn, nhẹ giọng nói: “Nếu mai trời mưa, con đừng đến nữa. ” Chúc Tòng Duy đáp: “Mưa thì có gì đâu ạ. ” Hà Thục Hoa thở dài: “Bà không yên tâm. Hay là con đi cùng bạn trai, để cậu ấy đưa đón?” “…” Chúc Tòng Duy đành dệt thêm một lời nói dối: “Trời mưa, anh ấy còn bận tăng ca hơn. ” Lời bịa khi đó nói ra quá nhanh, giờ nghĩ lại, đúng là có chút không ổn. Chúc Tòng Duy thầm nghĩ, chờ khi sức khỏe của bà nội ổn định, cô sẽ nói mình và Ôn Trình Lễ đã “chia tay”. Sau đó, tranh thủ khoảng thời gian mười ngày nửa tháng để chọn ra một đối tượng từ danh sách mà Hạ Quân tìm được, tiến tới ký hợp đồng kết hôn. Tất cả đều theo hướng nhanh gọn, không để bà nội kịp phản ứng, cũng chẳng có thời gian tiếc nuối về sự hoàn hảo của Ôn Trình Lễ. Ăn xong khoai lang, cô dẫn bà đi rửa tay và đánh răng. Đến lúc rời khỏi bệnh viện và lên xe, cô mới nhớ mình đã quên lấy ô. Nhưng cũng may, trời đã tạnh mưa. Ai ngờ khi về đến Ôn Viên vào khoảng mười giờ, trời lại đổ mưa lất phất. Khi cô bước vào cổng, bảo vệ đưa cho cô một chiếc ô. Chúc Tòng Duy nhìn màn mưa mỏng nhẹ, như không hề tồn tại, thêm phần đường về nhà cũng không xa, liền lắc đầu: “Không cần đâu, mưa nhỏ thôi ạ. ” Đi xuyên qua khu vườn rộng lớn của Ôn viên, khung cảnh tĩnh lặng, mùi cỏ cây và đất ẩm phảng phất trong không khí, khiến lòng cô dịu lại. Đi đến cuối con đường nhỏ, một bóng dáng xuất hiện. Người đàn ông cầm chiếc ô đen, cả người toát lên vẻ trầm tĩnh. Dưới ánh đèn mờ xuyên qua làn mưa, làn da anh trắng như sứ, đường nét khuôn mặt lạnh nhạt, bước chân thong dong mà chậm rãi. Tay còn lại của anh cầm điện thoại, hình như đang nói chuyện với ai đó. Khoảnh khắc ấy như một thước phim, đẹp đến mức khiến người ta ngỡ ngàng. Chúc Tòng Duy thoát khỏi sự choáng ngợp, hai người cứ thế bước về phía nhau, tự nhiên dừng lại ngay giữa con đường nhỏ. Cô không ngờ sẽ gặp anh vào lúc này. Ôn Trình Lễ thoáng chút bất ngờ, nhưng chỉ trong hai giây, ánh mắt anh đã trở lại bình thản. Anh nói vài câu ngắn gọn, kết thúc cuộc gọi. “Anh Ôn, ” Chúc Tòng Duy chủ động lên tiếng trước. Chiếc ô đen của anh rất lớn, hơi nghiêng về phía cô, che đi khoảng không trên đầu cô, ngăn cản những hạt mưa đang rơi ngày một nặng hơn. “Không mang ô?” Ánh mắt anh dừng trên gương mặt trắng nõn của cô. Mái tóc đen của cô điểm vài giọt nước mưa, đôi hàng mi cũng ướt, chớp mắt một cái liền tan biến, rơi xuống. Anh cao hơn cô rất nhiều, chiếc ô cũng được giơ lên cao. Chúc Tòng Duy chợt thấy mình hơi bất cẩn, lẽ ra nên nhận chiếc ô từ bảo vệ. “Khi nãy mưa còn nhỏ, tôi không lấy ô ở cổng. ” Thư ký Tống đứng phía sau Ôn Trình Lễ lặng lẽ xoay người rời đi, có lẽ là quay về lấy ô khác. Chúc Tòng Duy không hiểu ý định của cậu ta, chỉ nghĩ anh quên mang theo tài liệu gì đó, liền thuận miệng nói: “Tôi về trước nhé?” Ôn Trình Lễ ngắn gọn đáp: “Đợi đã. ” Hai chữ như lời ra lệnh, nhưng không hề khiến người khác cảm thấy khó chịu. “À, ” Chúc Tòng Duy khẽ gật đầu. Ôn Trình Lễ hạ mắt nhìn cô, ánh mắt phẳng lặng, chậm rãi nói: “Tối nay, tôi gặp phó giám đốc của các em. ” Chúc Tòng Duy lập tức nhíu mày. Vị phó giám đốc kia chẳng phải người tử tế gì, trước đây còn đoán già đoán non chuyện cô và Ôn Trình Lễ có quan hệ mờ ám. “Ông ta nói gì sao?” Cô thắc mắc, cũng tò mò muốn biết tại sao hai người họ lại gặp nhau. Chẳng lẽ Ôn gia có hợp tác gì với cơ quan dân chính? “Đúng là có nói. ” Anh giữ vẻ mặt điềm nhiên. “Không phải lời hay ho chứ?” Cô gặng hỏi. Ôn Trình Lễ nhớ lại cuộc trò chuyện ban chiều, đến giờ vẫn cảm thấy khó tin, khóe môi hơi nhếch lên: “Nghe thì có vẻ là lời tốt đẹp. ” Lời tốt đẹp? Thật sao? Chúc Tòng Duy bán tín bán nghi. Vị phó giám đốc kia tâm cơ đầy mình, vừa nhìn đã biết không phải kiểu người tử tế. Cô nhìn anh, thấy anh cứ nói nửa chừng, rõ ràng cố ý treo lửng để k1ch thích trí tò mò của cô. “Vậy anh Ôn có thể nói rõ ông ta đã nói gì không?” “Thật sự muốn nghe?” Anh hỏi lại, giọng điệu như đang mời gọi. “Thật sự. ” Ánh mắt hai người giao nhau. Chúc Tòng Duy nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, cảm giác ánh mắt ấy như đang chất chứa điều gì đó rất khó hiểu. Những giọt mưa rơi lộp bộp trên mặt ô. Người đàn ông nhìn thẳng vào cô, giọng nói trầm ấm như nhấn chìm trái tim cô cùng những giọt mưa ấy. “Ông ta chúc chúng ta tân hôn vui vẻ. ” Anh hơi ngừng lại, rồi hỏi: “Cô Chúc, em có muốn bổ sung hay giải thích gì không?”

HẾT CHƯƠNG 11

Chương (1-100)