Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 050

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 050
Phòng tắm
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 50: Đút gì cơ Chúc Tòng Duy không tin vào mấy lời bâng quơ của anh, lại bị những câu nói thẳng thắn ấy làm cho ngỡ ngàng: “… Đây là anh tính, không phải em. ” Phạt anh kiểu này cũng chẳng khiến cô được lợi gì cả. Ôn Trình Lễ nét mặt vẫn bình thản, như thể chẳng hề nao núng: “Vậy chỗ nào không tính?” Tất nhiên là— Dựa vào đâu mà anh cứ muốn nhìn là được nhìn chứ! Chúc Tòng Duy mím môi, ngăn những lời trách móc vừa bật tới đầu lưỡi. Anh lại vừa nhắc nhở cô, mấy lần anh làm quá mà chưa được cô cho “trả thù”. Cô ôm chặt bộ quần áo trong tay, giọng điệu nghiêm nghị: “Dù sao cũng không tính, em nghĩ… nên đổi sang một cách phạt khác. ” Chúc Tòng Duy ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt kiên quyết: “Người đưa ra hình phạt phải là em mới đúng. ” Biểu cảm lý lẽ đầy nghiêm túc của cô khiến trong ánh mắt Ôn Trình Lễ hiện lên một chút ý cười mơ hồ. Anh khoanh tay đứng thẳng, chiếc áo choàng tắm trên người nhờ động tác ấy mà chồng lên nhau, để lộ đường xẻ sâu nơi cổ áo, kéo dài xuống vùng xương quai xanh. So với dáng vẻ một quý ông cấm dục khi vừa trở về nhà, lúc này anh toát ra một sự quyến rũ lười biếng và đầy ung dung, giống như một công tử quý tộc đang tận hưởng cuộc sống thanh nhàn. Ôn Trình Lễ thản nhiên hỏi: “Vậy cách của em là gì?” Đọc Full Tại . vision Chúc Tòng Duy vốn định lấp li3m rằng cô chỉ đơn thuần muốn phạt anh, nhưng nghĩ lại, anh đã làm quá nhiều lần như vậy, chẳng lẽ cô lại để mình chịu thiệt? Hơn nữa, lần trước cô muốn xem mà chưa được xem, nếu anh đã dám hỏi, cô cũng dám nói. Chúc Tòng Duy hơi hé môi, bước gần anh thêm một bước: “Chính là chuyện lần trước… trước khi anh đi công tác, chúng ta đã nhắc tới…” Cô tránh ánh mắt của anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng dường như có chút e thẹn thoảng qua. Ôn Trình Lễ hiểu rõ cô đang nói gì, nhưng vẫn cố tình giả vờ không biết: “Trước khi đi công tác, anh nói với em rất nhiều chuyện. Là chuyện nào cơ?” “Anh làm sao mà không nhớ chứ. ” Cô tức tối lườm anh. “Anh không nhớ thì làm sao bây giờ?” Anh tỉnh bơ đáp trả. Chúc Tòng Duy cảm thấy anh ta có lẽ đang cố tình né tránh: “Anh chắc chắn nhớ mà, nếu không thì… làm sao mà anh lại xử lý ở đó được?” Rõ ràng tối hôm ấy, cô đã cảm thấy có chút gì đó hơi lởm chởm. Anh từng nói nếu cô muốn xem, anh sẽ “chuẩn bị trước”. Tuy cô không xem hai hôm trước, anh vẫn xử lý, chứng tỏ anh không quên chuyện này. “Ồ, ” Ôn Trình Lễ cất giọng nhẹ nhàng kéo dài, như bỗng hiểu ra điều cô ám chỉ. “Hóa ra là chuyện đó. ” Rõ ràng đây là chuyện cô nhắc tới trước, nhưng khi anh nói thẳng ra, mặt Chúc Tòng Duy lại tự dưng nóng bừng lên. “Đúng, chính là chuyện đó. Hay là… kết thúc luôn tối nay?” Ôn Trình Lễ cụp mắt, chăm chú nhìn cô hồi lâu. Trong ánh mắt sâu thẳm của anh, cô không đọc được cảm xúc nào. Xung quanh chỉ có làn hơi ẩm và hơi nóng quấn quanh, nhưng bầu không khí thì tĩnh lặng như bị ngưng đọng. “Em chắc là tối nay chứ?” “…Anh nghĩ cái này là hình phạt đối với anh à?” Biểu cảm của Ôn Trình Lễ khó đoán: “Có lẽ vậy. ” Hai lần anh nhắc đến chuyện này với cùng một giọng điệu, khiến Chúc Tòng Duy cũng thoáng chần chừ. Nhưng nghĩ kỹ lại, người ta chỉ khi đối mặt với điều không có lợi cho mình mới không dễ dàng đồng ý. Thế nên cô vẫn khẽ “ừm” một tiếng. Cô muốn xem là chính, còn đây có phải phạt anh hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần thỏa mãn sự tò mò của mình là được. “Em chắc chắn. ” “Được. ” Anh đồng ý ngay tắp lự. Chúc Tòng Duy lại thấy anh đồng ý nhanh quá, vội hỏi lại: “Thật à?” Ôn Trình Lễ buông thõng hai tay, từ từ hạ tay từ cổ áo choàng tắm xuống đến dây thắt ngang hông, rồi giơ hai tay lên, ánh mắt thản nhiên: “Tuỳ em. ” Giọng nói trầm thấp của anh như mang theo lực hút. “…” Chúc Tòng Duy bất giác cảm thấy căng thẳng, nhanh quá, sao mới đồng ý xong mà anh đã “phó mặc” bản thân một cách trực diện như vậy? Tay cô vô thức đưa ra một chút theo hướng cử động của anh, nhưng bỗng dừng lại, rồi nhận ra—chờ đã— Cô nhớ ra trọng điểm: “Không phải, cái em muốn xem không phải là cái này. ” Ôn Trình Lễ nhướng mày, giọng mang chút hứng thú: “Vậy là cái gì?” Chúc Tòng Duy dùng mu bàn tay áp lên mặt, cố làm giảm đi nhiệt độ trên má. Giọng cô nhỏ đến mức gần như chỉ mình cô nghe được: “Em muốn xem… anh tự mình giải quyết. ” Cô liếc mắt nhìn khuôn mặt anh, “Phản ứng của anh ấy. ” Ôn Trình Lễ khẽ ừ một tiếng, dưới ánh mắt mong đợi của cô, anh không lộ vẻ gì mà chỉ khẽ nhếch môi, “Vấn đề là, hiện tại anh không có. ” Giọng anh nhẹ nhàng, êm ái, nhưng lại khiến cô không muốn nghe thêm. Chúc Tòng Duy hạ tay xuống, hơi nhíu mày, không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, “Vậy sáng mai thì sao? Nhưng sáng mai em có thể phải đi làm. ” Nếu sáng mai cô nhận được thông báo công việc, rồi nếu… anh mất quá nhiều thời gian, cô sẽ phải chậm trễ ở nhà, liệu có ổn không? Ôn Trình Lễ thản nhiên đáp, “Vậy em đừng đi nữa. ” Giọng anh nhẹ nhàng chậm rãi, “Hoặc là, đợi anh có phản ứng. ” Chúc Tòng Duy suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói, “Ai mà biết anh sẽ có phản ứng lúc nào chứ. ” “Đương nhiên có cách nhanh chóng. ” Ôn Trình Lễ nghiêng người, ghé sát tai cô, “Em giúp anh đi. ” Chúc Tòng Duy bất ngờ quay đầu lại, môi nhẹ nhàng lướt qua gương mặt anh chưa kịp rời đi, “Dạ?” “Để anh có phản ứng. ” Ôn Trình Lễ nghiêng đầu, nhìn cô, vẻ mặt vẫn thanh nhã như mọi khi, nhưng lời nói lại mang chút khiêu khích. “Đối với em mà nói, chắc chắn là rất dễ. ” Anh nói hai từ “rất dễ” một cách đầy quyến rũ. Chúc Tòng Duy có cảm giác mình có thể đạt được mục tiêu, lại vừa cảm thấy Ôn Trình Lễ chưa hẳn là thiệt thòi, nhưng nếu tính ra thì mức độ hài lòng của cô có lẽ cao hơn. Với cô, cảm giác của bản thân vẫn quan trọng hơn cả. Còn về việc anh nói để anh đ ộng tình, cô tạm thời chưa biết làm sao để nhanh chóng khiến anh có phản ứng s1nh lý. Có lẽ mặc chiếc áo ngủ buộc dây đó sẽ có hiệu quả, nhưng cô vẫn chưa muốn, vì điều này đâu khác gì với đề nghị ban đầu của Ôn Trình Lễ. “Ví dụ như, hôn, vuốt v3. ” Ôn Trình Lễ thản nhiên đưa ra câu trả lời đơn giản nhất, “Anh nghĩ chắc sẽ ổn. ” Chúc Tòng Duy nghi ngờ, “Nếu không thành công thì sao?” Ôn Trình Lễ cười nhẹ, “Có vẻ em tưởng tượng sức kiềm chế của một người đàn ông quá mạnh rồi. ” Chúc Tòng Duy cố tỏ ra bình tĩnh, “Ồ. ” Chủ yếu vì hôn đối với cô không phải là chuyện quá khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thích thú. Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt, không biết khả năng kiềm chế của anh là mạnh hay yếu, trước đây cô chưa từng để ý. Một lúc lâu sau, Chúc Tòng Duy nói, “Anh cao quá. ” Nếu cô chủ động hôn anh, chắc chắn sẽ rất mệt—trước giờ toàn là anh cúi xuống, còn cô thì ngửa mặt lên, mà lần nào cũng khiến cổ căng cứng. Ôn Trình Lễ nhìn cô vài giây. Khi cô còn đang loay hoay nghĩ cách, anh bất ngờ nhấc bổng cô lên. “Anh làm gì thế!” “Chẳng phải em vừa chê anh cao quá sao?” Ôn Trình Lễ, với sức mạnh kinh ngạc, dễ dàng đặt cô lên bồn rửa phía sau. Chúc Tòng Duy vô thức ngả người vào lòng anh. Đôi chân thon nhỏ của cô bị động tác bước đi của anh tách ra, vắt ngang hông anh. Chiều cao của Ôn Trình Lễ khiến bồn rửa trong phòng ngủ chính được thiết kế cao hơn tiêu chuẩn thông thường, làm chân cô không thể chạm đất. Cô không ngờ anh lại làm vậy, nhưng thực sự đã giải quyết được vấn đề. Phía dưới là mặt đá lạnh lẽo, phía trước là cơ thể cứng rắn của anh, cô hoàn toàn không thể lùi cũng chẳng thể tiến. “Được rồi, được rồi. ” Cô nghiêng đầu, vừa vặn để đôi môi mình đặt ngang tầm tai anh. Hơi thở nóng bỏng của cô phả vào tai anh, mơn man từng cơn. Bàn tay đặt trên vai anh khẽ dịch chuyển, rồi cô đổi thành nâng khuôn mặt anh lên, chủ động hôn vào môi anh. Đôi môi anh tối nay vẫn còn chút sưng nhẹ do cô gây ra. Không kìm được, cô li3m nhẹ qua. Ôn Trình Lễ không ngờ cô lại táo bạo và nhanh nhẹn như vậy. Khoảng cách gần khiến anh thấy rõ đôi mắt nhắm chặt đầy căng thẳng của cô. Nhưng anh không động đậy. Anh không hôn trả, khiến nỗ lực của cô trở nên vô ích. Khuôn mặt cô đỏ bừng, lui ra sau một chút. “Sao anh không động đậy gì hết?” Bàn tay của anh vẫn đặt trên eo cô, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Là em muốn anh có phản ứng, sao lại còn bắt anh phối hợp? Như thế chẳng phải anh phải bỏ ra quá nhiều rồi sao?” “…” Đúng là keo kiệt! Đây mà tính là bỏ ra nhiều sao? Chúc Tòng Duy không đồng ý với câu nói của anh, nhưng vì mục tiêu trước mắt, cô lục lọi trong đầu những chi tiết từng đọc trong tiểu thuyết. Ánh mắt cô hạ xuống, dừng lại ở phần yết hầu nhô cao của anh. Ánh mắt lóe lên, ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào. Chỉ mới chạm nhẹ, yết hầu anh đã chuyển động theo phản xạ khi anh nuốt nước bọt. Ngón tay cô lướt qua rồi lại đặt xuống. Kinh nghiệm của cô hoàn toàn dựa trên lý thuyết từ sách vở, như một tờ giấy trắng, nhưng lần đầu thực hành lại vừa vụng về vừa táo bạo. Cô cúi đầu, hôn lên yết hầu anh. Đọc Full Tại . vision Đôi mắt Ôn Trình Lễ trầm xuống. Anh không biết cô học ở đâu, nhưng rõ ràng là rất hiệu quả. Chúc Tòng Duy coi đó như đôi môi anh, chỉ khác là một cái mềm, một cái cứng. Cô nhớ trong tiểu thuyết viết rằng yết hầu của đàn ông không được chạm vào, nhưng cô chạm rồi mà chẳng thấy phản ứng gì, liền cắn nhẹ một cái. Ngay lập tức, một tiếng hít thở sâu trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô. Ôn Trình Lễ siết nhẹ eo cô, như thể bị chạm vào điểm yếu. Anh giữ lấy khuôn mặt cô, hôn xuống không cho cô cơ hội phản ứng. Chúc Tòng Duy vốn đã ngẩn người, nay càng rơi vào trạng thái choáng váng vì nụ hôn của anh. Suy nghĩ mông lung của cô như tan biến, suýt quên cả mục đích ban đầu. Cho đến khi cô cảm nhận rõ sự thay đổi của anh, lý trí mới quay trở lại. Cô ra sức đẩy vai anh. Anh không chịu thả ra, cô đành đấm thêm vài cái. Rồi như thể vừa giành được luồng không khí trong lành, cô thở hổn hển nói: “Anh… bây giờ có rồi. ” “Ừ. ” Khi nãy, Ôn Trình Lễ vô tình làm lỏng dây buộc tóc của cô. Mái tóc dài giờ phủ lên mu bàn tay anh, khẽ đung đưa theo từng cử động của cô. Ánh mắt Chúc Tòng Duy đầy vẻ trách móc. “Không phải anh không phối hợp sao? Sao tự dưng lại nổi điên thế?” “Em chọn chỗ không hợp. ” Giọng anh trầm thấp. “… Em chọn đại thôi. ” Cô chống chế. Đến giờ cô mới nhận ra, hóa ra những gì đọc trong tiểu thuyết thực sự có tác dụng. Cô hơi mất tự nhiên, lại càng khó xử hơn vì trạng thái hiện tại của anh, đã thế anh còn đang áp sát cô. Cô vội vàng chuyển chủ đề: “Em có thể xem chưa?” Ôn Trình Lễ chỉ đáp: “Đừng hối hận. ” “Em sẽ không hối hận đâu, ” cô phản bác. Trong suy nghĩ của Chúc Tòng Duy, chuyện này vốn dĩ phải rất thẳng thắn, giống như trong các bộ phim, hoàn toàn không có chút lãng mạn nào. Nhưng hành động của Ôn Trình Lễ lại toát lên sự tao nhã đến khó tin. Có lẽ anh cảm thấy việc này không phù hợp để làm trên giường, nên bế cô đến bồn rửa trong phòng tắm. Ánh đèn ở đây sáng rực rỡ, không có bất kỳ che đậy nào. Động tác của anh tao nhã bao nhiêu, vẻ ngoài của anh cuốn hút bấy nhiêu, thì những gì lộ ra sau khi chiếc áo choàng tắm mở ra lại hoang dại và nguyên sơ bấy nhiêu. Giống như cánh tay anh, cơ thể anh nổi rõ những đường gân xanh và mạch máu. Trước đây, dù từng có tiếp xúc thân mật, nhưng cô chưa thực sự nhìn thấy. Giờ đây, hình ảnh này mang đến cho cô cú sốc mạnh về mặt thị giác. Chúc Tòng Duy khẽ “á” một tiếng ngắn ngủi, vội vàng dùng tay che mắt lại. Trước đó anh từng bảo cô sẽ bị dọa sợ, nhưng thực ra không đến mức xấu xí như anh nói. Chỉ là với trạng thái hiện tại, bị dọa sợ đúng là thật. Ôn Trình Lễ dường như đã đoán trước được phản ứng của cô. Chúc Tòng Duy lại len lén hé ngón tay, để lộ một khe nhỏ nhìn trộm. Cô thấy bàn tay dài thon của anh vòng lấy, giống như cách anh thường nắm cổ tay cô vậy. Ngay trước mặt cô, anh thản nhiên làm điều cô muốn nhìn. Người ta thường nói phòng tắm là nơi hát hay nhất vì tiếng vọng như một hệ thống âm thanh tuyệt vời. Giờ đây, Chúc Tòng Duy có thể cảm nhận điều đó rõ ràng. Tiếng thở gấp gáp của anh, trầm thấp và đầy từ tính, vang vọng trong không gian. Thế nhưng biểu cảm của anh vẫn điềm tĩnh, nét đối lập này khiến cô có cảm giác như một đóa hoa cao ngạo đang phá giới. Ôn Trình Lễ chỉ cách cô vài bước chân, bàn tay còn lại của anh vẫn nhẹ nhàng m ơn trớn mu bàn tay cô. “Che làm gì?” “Không phải em muốn xem sao? Che che đậy đậy thế này chẳng khác nào không che. ” Cô bị ngón tay anh lướt qua làm cho giật mình, nơi chạm vào như bị thiêu đốt. Giọng cô nhỏ hẳn, “Anh đừng để ý em, cứ làm đi…” Có lẽ vì hoảng loạn, giọng nói vốn thanh lạnh của cô giờ mềm mại hơn nhiều. Giọng Ôn Trình Lễ như mang theo ma lực, “Thật sự không muốn chạm vào?” Chúc Tòng Duy vội vàng lắc đầu. Mặc dù động tác lặp đi lặp lại, cô vẫn nhìn chăm chú suốt một lúc lâu, đến mức mặt bàn lạnh lẽo dưới người cô cũng dường như trở nên ấm áp. Nghe tiếng thở của anh thay đổi, đôi chân cô vô thức khép lại. Đang mải mê nhìn, cô nghe thấy anh nói: “Tối nay có lẽ sẽ còn tệ hơn. ” “Tại sao?” Chúc Tòng Duy cầm tay che mắt đã mỏi, mang theo chút tâm lý “đâm lao thì theo lao”, dứt khoát không che nữa. Dù sao cũng chỉ là nhìn, nhìn thẳng thì có gì to tát. Nhưng ánh mắt cô vẫn thường lẩn tránh trong lúc ngượng ngùng, cứ bị giọng anh kéo lại, khiến lòng cô rối bời. “Em nhìn như vậy, khó mà dừng lại được, ” giọng anh trầm thấp đến cực điểm. “Đó… đâu phải lỗi của em, ” cô nói như để chống chế. Ngón tay Ôn Trình Lễ trượt xuống chân cô, xuống nơi lộ ra từ dưới mép váy. “Vậy em muốn anh ngâm mình trong nước lạnh cả đêm à?” Cô nghi hoặc, “Sao có thể?” Chắc chắn là anh phóng đại. Ôn Trình Lễ dùng tay còn lại vuốt v3 bàn tay cô, lúc thì bóp nhẹ, lúc lại đan vào các ngón tay cô. Tay kia của anh không biết từ lúc nào đã tăng tốc. Chúc Tòng Duy vô thức nín thở, tiếng thở của anh bên tai cô ngày càng nặng nề. “Giúp anh, được không?” Anh hỏi. “Không, không được…” Cô vội vàng từ chối hai lần. “Đồ tuyệt tình. ” Lúc này, sự cợt nhả của anh hoàn toàn khác với sự nho nhã ban ngày. Mọi thứ trước mắt trở nên mập mờ, tay cô bị anh giữ lại, dẫn đến trước mặt anh. Giống như lần trước, anh hôn lên tay cô. Cô không nhúc nhích được, hương sữa tắm còn sót lại trong không khí bỗng như xen lẫn mùi hoa sơn chi. Chúc Tòng Duy vẫn mặc chiếc váy len, dù trong phòng tắm thoáng mát, nhưng cô cảm thấy nóng bức như muốn toát mồ hôi. Ánh mắt cô bất giác nhìn xuống, nhận ra mọi thứ chẳng khác mấy so với trước, rồi chợt hiểu “khó mà dừng lại” anh nói nghĩa là gì. Ôn Trình Lễ đột nhiên bật vòi sen. Những giọt nước lạnh bắn lên người Chúc Tòng Duy, khiến cô bừng tỉnh. Cô cúi đầu nhìn vết ướt trên váy, cả gương mặt đỏ bừng: “Ôn Trình Lễ, váy của em…” “Ngày mai mua cho em cái mới. ” Anh chậm rãi rửa tay, áo choàng tắm vẫn mở rộng, tự nhiên đứng dưới dòng nước lạnh ngay trước mặt cô. Chúc Tòng Duy khẽ “ồ” một tiếng, không biết phải nói gì, vội vàng quay đi, muốn thoát khỏi khu vực này. Lúc này đã vào thu, nhiệt độ ban đêm thấp, nước lạnh càng thêm buốt giá. Vốn định cứ thế rời đi, nhưng lại nghe thấy giọng của Ôn Trình Lễ. Cô bất giác quay đầu, nhìn thấy anh lại tiếp tục làm hành động khi nãy ngay dưới dòng nước lạnh. Dáng vẻ anh hoàn toàn điềm nhiên, từng giọt nước từ trên đầu anh chảy xuống, làm ướt mái tóc đen, trượt dọc cơ thể, càng khiến anh thêm mê hoặc. Sao lại có thể như thế này, vừa quyến rũ vừa giống một bức tranh sơn dầu thời Trung cổ. Chúc Tòng Duy đứng như chôn chân, thì thầm: “Anh… anh thực sự định như vậy cả đêm sao?” “Không biết. ” Anh liếc nhìn cô. Ánh mắt Chúc Tòng Duy lúng túng lướt khắp nơi: “Em… Đây là chuyện của anh. ” Ai bảo anh lâu như vậy chứ. Ôn Trình Lễ thấy cô cứ nhìn lung tung, liền đưa tay kéo cô lại gần. Dòng nước lạnh từ vòi sen lập tức trượt từ chiếc váy len của cô xuống. Anh cúi đầu, giọng thấp trầm: “Em cũng nên tắm, để anh giúp em. ” Chúc Tòng Duy ngã vào lòng anh, bàn tay chạm vào làn da anh hòa cùng dòng nước. Cảm giác còn dễ chịu hơn cả lúc trước, cô nghĩ một cách khó hiểu. Dù không thể mở mắt vì nước rơi vào, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh đang tháo cúc áo của mình. Cô vội chất vấn: “Anh biết mình đang làm gì không đấy?” Tiếng nói trầm ấm vang lên bên tai: “Chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?”

Chương (1-100)