Nhẫn cưới
← Ch.018 | Ch.020 → |
Biên tập: Ross
Chương 19: Làm những điều vợ chồng mới cưới hay làm Chúc Tòng Duy nhanh trí nghĩ ra cách đối phó tình thế, cô cho rằng chỉ cần một cách xưng hô là đủ để thuyết phục người khác. Qua điện thoại, khác hẳn đối mặt trực tiếp, dù lúc này má cô đang đỏ bừng, cũng chẳng ai nhìn thấy được. Chỉ có chú chó nhỏ trong phòng cô là biết chuyện, nhưng nó lại chẳng hiểu cảm xúc của con người. Ôn Trình Lễ hiểu rõ cô chỉ giả vờ gọi như vậy, nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ gọi anh là “ông xã” – giọng nói vừa thân mật vừa dịu dàng ấy khiến anh không khỏi khựng lại trong giây lát. Anh quay sang nhìn bà nội. Mặc dù bà đã lớn tuổi, tai nghe không còn rõ, nhưng không biết liệu bà có nghe thấy hay không. “Như vậy là được rồi, anh đã nghe thấy. ” “Chắc là bà nội anh cũng nghe thấy rồi chứ?” Chúc Tòng Duy hỏi. “Chắc là nghe rồi. ” Anh đáp. Đáp án kiểu “chắc là” này thật khiến người ta không yên tâm. Thực ra, cô cũng gọi rất khẽ, lần đầu tiên làm chuyện này, quả thực rất ngại ngùng. Chẳng lẽ còn phải gọi lại lần nữa? Lúc nãy chỉ là hành động bộc phát, giờ bình tĩnh lại, cô nghĩ kỹ: “Vậy anh đưa điện thoại cho bà nội, để em nói chuyện với bà?” Ôn Trình Lễ bật cười khẽ: “Không cần đâu. Gọi điện chỉ để làm bằng chứng, phần còn lại để anh nói, em nghỉ ngơi đi. ” Giọng cười trầm thấp của anh khiến Chúc Tòng Duy hơi ngượng, cô đưa điện thoại ra xa một chút. Nhìn lại, cuộc gọi đã kết thúc. Cô nhìn điện thoại, nghĩ bụng: “Thôi, vậy cũng đỡ phiền. ” Ôn Trình Lễ quay sang nhìn bà nội: “Bây giờ bà tin rồi chứ?” Thực ra, ngay từ lúc anh gọi điện, La Thuỵ Chi đã tin một phần. Bởi lẽ, nếu không phải từ trước đã bàn bạc, thì phối hợp ăn ý như vậy không phải chuyện dễ dàng. Dù bà không nghe rõ họ nói gì, nhưng lời mở đầu của Chúc Tòng Duy, bà đã nghe ra được, và cảm thấy có phần chân thật. Suốt cuộc đời trải qua bao thăng trầm, đây là lần đầu tiên bà thấy ngỡ ngàng như vậy. Chúc Tòng Duy là ai? Chỉ là cô bé được gửi gắm ở nhà bà, con gái một người bạn cũ của Hạ Quân, bà xem cô như con ruột. Hai người này vốn chẳng liên quan gì đến nhau. “Con—” La Thuỵ Chi lần đầu tiên không biết nói gì, hạ giọng: “Tử Duy chẳng phải ngang tuổi cháu gái của con sao?” Ôn Trình Lễ bình thản rót trà cho bà, nhẹ nhàng xoa lưng bà: “Bà nói thế chỉ để nghe thôi. ” La Thuỵ Chi không nghĩ đến việc hai người kết hôn giả. Dù sao, chuyện này khá hiếm, mà nếu giả thì chắc chắn sẽ tìm đối tượng môn đăng hộ đối để có lợi hơn. Bà chỉ nghĩ chắc chắn là cháu trai mình đã “dụ dỗ” cô gái trẻ ngây thơ: “Tội nghiệp con bé, thế còn chị dâu con phải làm sao?” Ôn Trình Lễ điềm đạm: “Chị dâu chắc cũng đoán được rồi. ” La Thuỵ Chi càng cảm thấy đau đầu. Điều duy nhất bà thấy nhẹ nhõm là Hạ Quân và Chúc Tòng Duy không có quan hệ máu mủ. Nếu có người biết chuyện, cũng chỉ nói vài câu ngoài miệng mà thôi. Bà nghiêm mặt hỏi: “Con nói thật, có ép con bé không?” Thực ra, điều bà muốn hỏi là liệu có “dụ dỗ” hay không. Ôn Trình Lễ là người từng trải, điềm đạm, lại có ngoại hình và phong thái, rất dễ khiến cô gái trẻ như Chúc Tòng Duy xiêu lòng. Ôn Trình Lễ khẽ nhướng mày: “Lâu ngày sinh tình. ” La Thuỵ Chi hừ nhẹ: “Con bé mới ở đây được bao lâu? Hai đứa gặp nhau được mấy lần? Nói ra ai tin?” Ôn Trình Lễ bình thản: “Dạ, thực ra con đã thích cô ấy từ lâu, theo đuổi mãi cô ấy mới đồng ý. ” Điều này La Thuỵ Chi lại không nghi ngờ. Vì nếu là anh theo đuổi, đúng là rất khó có cô gái nào từ chối. “Con bé thật sự tự nguyện chứ?” “Bà yên tâm, nếu cô ấy không đồng ý, con cũng không thể ép cô ấy đi đăng ký kết hôn được. ” Ôn Trình Lễ khẽ cười: “Ngày mai, bà sẽ nghe cô ấy gọi bà là bà nội. ” La Thuỵ Chi tròn mắt: “Thật sao?” Bà đã mong chờ có cháu dâu từ lâu, nhưng mấy năm nay Ôn Trình Lễ vẫn chưa có động tĩnh gì, không ngờ lúc bà chẳng còn hy vọng, anh lại làm bà bất ngờ. Về thân phận… Thôi thì bà nhắm một mắt mở một mắt, dù sao nhà họ Ôn cũng không để Chúc Tòng Duy phải chịu thiệt thòi. La Thuỵ Chi cau mày: “Còn chị dâu con?” Ôn Trình Lễ nhấp một ngụm trà, ánh mắt trầm lặng: “Con sẽ tự nói chuyện với chị ấy. ” La Thuỵ Chi lại mở giấy đăng ký kết hôn ra xem, nhìn tấm ảnh đôi trên đó, quả thực trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Bà gấp lại, đưa trả: “Con nhớ kỹ, đã đưa người ta về nhà thì đừng để người ta chịu thiệt thòi. Còn mẹ con, con nói chưa?” Ôn Trình Lễ điềm tĩnh: “Chưa ạ. ” La Thuỵ Chi thở dài: “Mẹ con thích Giang Duyệt từ lâu, đã sớm xem con bé đó là con dâu. Biết chuyện này chắc sẽ không vui. ” “Không vui thì mặc bà ấy. ” Ôn Trình Lễ không để t@m đến ý của mẹ, ngón tay lướt nhẹ trên thành chén trà ấm: “Nếu bà ấy không thích, thì để bà ấy tự sinh thêm đứa khác. ” “…” La Thuỵ Chi cứng họng, không biết phải nói gì. Nếu để người ngoài nghe thấy, họ sẽ bảo Ôn Trình Lễ quá tùy tiện. Anh là con út sinh muộn, bố mẹ anh đã qua tuổi sinh con từ lâu. “Còn nữa, ” bà đột nhiên nhớ ra, “Kết hôn là chuyện trọng đại, vậy mà con lại lén lút bỏ qua các bước truyền thống để đi đăng ký trước. Những bước đó đâu thể bỏ qua được, ít nhất cũng phải có lễ dạm ngõ, sính lễ và một đám cưới đàng hoàng chứ!” Nhà họ Ôn là gia tộc trăm năm, hiện tại chỉ riêng chi chính của gia đình đã có ba trai một gái, thêm vào đó là một loạt con cháu nhỏ. Chưa kể đến họ hàng thân thích, các mối quan hệ xa gần lại càng không ít. Ôn Trình Lễ hiện giờ là người đứng đầu nhà họ Ôn, nếu ở thời xưa, người ta đã gọi anh là gia chủ. Vì vậy, hôn lễ của anh đương nhiên không thể qua loa, vợ của anh cũng phải được gia tộc tôn trọng và đối xử trịnh trọng. Lễ dạm ngõ, sính lễ, tất cả đều phải được chuẩn bị chu đáo, ngay cả hỷ phục của cô dâu chú rể cũng cần sớm đặt may. Thế mà giờ đây, tất cả đều bị anh đơn giản hóa. Hỷ phục truyền thống, thậm chí cả váy cưới hiện đại, cũng cần phải bắt đầu chuẩn bị ngay lập tức. La Thuỵ Chi không quên nhắc: “Không chỉ váy cưới, mà một bộ hỷ phục truyền thống cũng không thể thiếu. Gia đình chúng ta quen biết nhiều bậc thầy thêu thủ công, những bộ này thường phải mất vài năm để hoàn thành. ” Ôn Trình Lễ khẽ cười, giọng bình thản: “Không cần vội, có thể chuẩn bị từ từ. ” Bà nội không nhịn được trách: “Con đúng là chú rể vô tâm! Có cô gái nào mà không muốn được cưới hỏi đàng hoàng? Chúc Tòng Duy không nói gì, chắc cũng chỉ vì nghĩ cho con thôi. ” Ôn Trình Lễ bị trách mắng một hồi, chỉ mỉm cười nhẫn nại, rồi thuận theo: “Được rồi, từ ngày mai con sẽ lo. ” Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngày mai, con sẽ đưa cô ấy đi chọn nhẫn cưới. ” La Thuỵ Chi nghe vậy mới hài lòng. Một khi Ôn Trình Lễ đã nói ra, bà biết anh sẽ làm. Nhưng đêm nay, có lẽ bà sẽ mất ngủ vì hạnh phúc xen lẫn lo lắng. _ Chúc Tòng Duy tối nay không phải đến nhà hàng, vì đã ăn cùng Hà Thục Hoa ở bệnh viện. Cô cũng không phải gặp ai khác. Cô băn khoăn nên báo tin này với Hạ Quân thế nào. Nếu nói ngay tối nay, chắc Hạ Quân sẽ mất ngủ. Có lẽ nên để mai hẵng nói. Chú chó Loki nằm cạnh giường cô, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô. Chúc Tòng Duy xoa đầu nó, hỏi đùa: “Sao em không về chỗ chủ của em?” Chú chó chỉ há miệng cười, nhìn ngờ nghệch. Chúc Tòng Duy thật khó mà tưởng tượng được, một người như Ôn Trình Lễ – trầm tĩnh, nho nhã – lại nuôi một con chó ngốc nghếch như vậy. Không hợp chút nào. Chẳng lẽ bên trong anh lại là một người sôi nổi, khác xa vẻ ngoài? Cô không nghĩ vậy. Đang đùa với chú chó, điện thoại cô bỗng reo lên. Là tin nhắn từ Ôn Trình Lễ. Anh hỏi: “Khi ở trước mặt người khác, chúng ta nên xưng hô thế nào?” Thực tế, ngoài gọi anh là “Ôn tiên sinh”, cô chưa từng gọi anh bằng cách nào khác – trừ cái cách xưng hô đặc biệt tối nay. Zephyr: “Anh không ngại nếu em gọi anh là ‘chồng’. ” Zephyr: “Vậy anh gọi em là ‘vợ’ nhé?” Chúc Tòng Duy nhìn dòng tin nhắn, cảm thấy hơi ngượng. zcw: “Hơi sến. ” Cô vẫn chưa quen được. Nghĩ đến cảnh hai người gọi nhau “chồng” và “vợ” trước mặt người lớn, cô thấy khó xử. Cô trả lời: “Gọi tên em là được rồi. Ai cũng gọi tôi là Tử Duy, anh cũng có thể gọi vậy. ” Ôn Trình Lễ, lúc này đã về tới viện của mình, nhìn tin nhắn, môi khẽ nhếch lên: “Được. ” Chúc Tòng Duy nhắn thêm: “Còn chuyện tối nay… chỉ là tình huống đặc biệt thôi. Bình thường, em sẽ gọi anh bằng tên, hoặc…” Cô dừng lại một chút, ý nói chỉ gọi tên anh là “Trình Lễ”. Ôn Trình Lễ nhớ lại lần cô gọi đầy đủ tên mình, giọng vừa nhanh vừa gấp để giữ anh lại. Anh gõ vài chữ: “Được. ” Nghĩ thêm chút, anh nhắn: “Bạn bè hay gọi anh là Tứ Ca, em cũng có thể gọi vậy, tùy ý. ” Chúc Tòng Duy nhớ lại giọng của Dung Tiễn trong cuộc gọi chiều nay, cũng gọi anh là “Tứ Ca”. Tên gọi này nghe có vẻ thân mật hơn, nhưng liệu cô gọi vậy có kỳ lạ không? Chưa kịp nhắn, một tin nhắn âm thanh hai giây đã gửi đến. Giọng nói trầm ấm của anh vang lên trong đêm tĩnh mịch, như ngọc chạm nhẹ vào tai, lạnh mà êm ái: “Tử Duy. ” Chúc Tòng Duy hơi ngẩn người. Tin nhắn âm thanh ngắn ngủi nhưng đầy ấn tượng. Cô luôn biết Ôn Trình Lễ có giọng nói rất cuốn hút, nhưng nghe qua ghi âm lại càng dịu dàng và dễ chịu hơn. Ngay sau đó, một tin nhắn âm thanh khác kéo dài bốn giây: “Anh chỉ đang luyện tập thôi. ” Chúc Tòng Duy xoa nhẹ tai chú chó, nghĩ rằng cách anh gọi tên cô hoàn toàn tự nhiên, không có chút xa lạ nào. Anh đã gửi tin, cô cũng chẳng thể không làm gì Cô lưỡng lự giữa việc gọi “Trình Lễ” hay “Tứ Ca”, cuối cùng lại chọn cái sau. Ôn Trình Lễ không để tâm mấy. Khi cô gửi tin nhắn thoại, anh cũng tiện tay nhấn nghe. “Tứ Ca…” Giọng nói trong trẻo, dễ nghe, không mềm mại hay nũng nịu, mà như làn gió xuân phớt qua. Chỉ hai chữ bình thường, nhưng qua lời cô lại phảng phất chút thân mật khó tả. Chỉ là, nửa sau tin nhắn lại pha chút trách móc dịu dàng: “Loki, đừng nghịch nữa…” Hóa ra chú chó nhỏ lại đang bám lấy cô rồi. Ôn Trình Lễ nghe lại một lần nữa. Không rõ Loki nghịch phá gì, khiến cô phiền lòng, nhưng đó đích thị là một chú chó vừa tinh nghịch vừa thông minh. _ Quả thật, Loki là một chú chó rất nghịch ngợm. Chúc Tòng Duy vốn rất mềm lòng với động vật, huống chi Loki lại biết cách làm nũng với cô. Hôm nay còn được tắm sạch sẽ, thơm tho, nên cô cho phép nó ở trong phòng ngủ qua đêm. Có lẽ do ban ngày nghĩ nhiều, đêm đến cô lại mơ thấy cuộc sống sau hôn nhân với Ôn Trình Lễ. Lúc đầu, không có gì quá gần gũi, nhưng giọng nói của anh – tiếng gọi “Tử Duy” dịu dàng – dần như tiến sát bên tai cô, vừa ấm áp vừa chân thành. Những mảnh ghép của giấc mơ cuối cùng hóa thành hơi thở ấm nóng lướt qua gương mặt cô, khiến tai và má cũng đỏ bừng. Cho đến khi chuông điện thoại reo vang, kéo cô tỉnh dậy. Mở mắt ra, cô lơ mơ nhìn thấy Loki nhảy xuống giường, ngồi ở dưới đất nhìn cô, lè lưỡi tinh nghịch. Chắc chắn lại là nó phá phách! Cô lờ đi, nhấc điện thoại lên nghe. Giọng Hồng Bách Tuyền vang lên dồn dập: “Có tai nạn giao thông ở trung tâm thành phố, hai nạn nhân đã qua đời, xe đang trên đường đưa tới. Em mau tới đây, cả Phạm Trúc và Từ Hành cũng đang đi. ” Chúc Tòng Duy lập tức tỉnh táo: “Được ạ. ” Cô vội vã ra khỏi nhà, chỉ kịp lấy vài chiếc bánh bao và bánh ngọt từ chị Chu để ăn tạm trên đường. Còn Loki, nó cũng lon ton chạy ra ngoài theo, rồi được người giúp việc dắt đi dạo. _ Hạ Quân hôm qua đi mua sắm cả chiều nên tối ngủ sớm, hoàn toàn không hay biết chuyện gì xảy ra. Sáng nay, trong phòng ăn chỉ có ba người. La Thụy Chi nhìn Hạ Quân, lại nhìn Ôn Trình Lễ, suy nghĩ xem nên mở lời thế nào. Còn đang nghĩ, người đàn ông ngồi đối diện đã ăn xong, chậm rãi đứng dậy. Anh nhìn Hạ Quân: “Chị dâu, lát nữa chị có rảnh không? Em có chuyện muốn bàn với chị. ” Hạ Quân thừa hiểu chuyện có liên quan đến Chúc Tòng Duy, liền đáp: “Được. ” Bà chưa biết bà nội đã hay tin, nên vẫn định tạm giấu chuyện này cho đến khi mọi thứ ổn thỏa. Dù nhà họ Ôn tốt thế nào, trong lòng bà vẫn ưu tiên chồng mình – Ôn Trình Quân và Chúc Tòng Duy, người đã sống cùng bà suốt hơn mười năm qua. Bà không muốn bà nội có ấn tượng không tốt về Tòng Duy. Rời khỏi phòng ăn, hai người ra đình hóng mát bên hồ sen trong vườn Ôn Viên. Hạ Quân ngồi xuống, nói thẳng: “Chị biết cậu và Tử Duy đã ký hợp đồng. ” Ôn Trình Lễ không ngạc nhiên, đáp gọn: “Hôm qua em và cô ấy đã đăng ký kết hôn. ” Về chuyện công khai, anh luôn trực tiếp thông báo kết quả, không vòng vo để tránh hiểu lầm. Phản ứng của Hạ Quân giống hệt bà nội. Bà sững sờ một lúc: “Không phải mới ký hợp đồng thôi sao?” Ôn Trình Lễ thong thả rải thức ăn cho cá. Hồ sen đã tàn, chỉ còn những lá héo úa, nhưng trên mặt nước, những con cá chép đủ màu sắc vẫn thi nhau ngoi lên. “Đã ký hợp đồng rồi, không còn khác biệt gì nữa. Làm sớm thì tốt hơn, có lợi cho cả hai bên. ” Hạ Quân hiểu lý do, lại than thở nhắc đến chồng mình, rồi vừa thở dài vừa cười: “Chị còn chưa kịp nói với anh cả cậu đâu, anh ấy vẫn đang trong mộng đẹp đấy. ” Ôn Trình Lễ cũng khẽ cười: “Nhiều nhất hai ngày nữa, ai cũng biết cả thôi. Nếu anh ấy không vui, bảo anh ấy tìm em là được. ” Tính khí của anh cả, anh quá rõ, rất dễ dỗ dành. Hạ Quân nói: “Không tìm cậu thì tìm ai? Cậu còn cướp mất người mà anh ấy luôn tâm niệm. ” Nhưng bà cũng định trước sẽ nói trước với chồng, để tránh sau này vô tình tiết lộ chuyện từng định nhận nuôi Tử Duy, gây thêm phiền toái. “Nếu cậu và Tử Duy đã đăng ký rồi…” Bà ngừng một chút, giọng trở nên nghiêm túc hơn. “Tử Duy nhìn thì mềm mỏng, nhưng thực ra rất cứng cỏi. Nếu không đúng như mong đợi, con bé sẽ không cam chịu đâu. ” Ôn Trình Lễ gật đầu: “Em biết. ” “Vậy thì tốt. Dù cậu quản lý nhà họ Ôn, nhưng nếu đã nói là đối xử tôn trọng, sau này mà không tốt với Tử Duy, đừng trách chị dâu của cậu – nổi giận đấy. ” Anh trấn an: “Chị dâu yên tâm. ” Hạ Quân nhận được lời hứa từ anh, lòng cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Thực tế, bà cũng hy vọng họ có thể phát triển tình cảm. Nếu thành thật yêu nhau, thì chẳng phải là càng tốt hơn sao? Tuy nhiên, chuyện tình cảm thì ai mà biết được sẽ thế nào… _ “Sư tỷ, chiều nay chúng ta đi dạo phố nhé?” Từ phòng trang điểm thi hài bước ra, Phạm Trúc và Chúc Tòng Duy cùng đi vào phòng thay đồ. Hôm nay hai thi thể của các nạn nhân tai nạn giao thông bị tổn thương rất nghiêm trọng, họ phải mất mấy tiếng đồng hồ mới xử lý xong. Vốn dĩ hôm nay là cuối tuần, nhưng giờ lại coi như tăng ca. Kết thúc công việc, đương nhiên là ai về nhà nấy. Phạm Trúc phàn nàn: “Dạo này ngửi nhiều hương mà chị thắp, em cũng bắt đầu nghiện rồi. Mấy hôm trước đặt mua trên mạng, nhưng mang về mùi chẳng thơm bằng của chị. ” Chúc Tòng Duy không nhịn được cười: “Có thể em mua phải loại không phải hương thiên nhiên. ” Phạm Trúc gật đầu: “Chắc vậy rồi. Lần sau em không mua linh tinh nữa. Chúng ta đi Như Ý Trai nhé? Em thấy hộp hương của chị khắc tên thương hiệu này. ” Chúc Tòng Duy vốn định đồng ý, nhưng cô và Ôn Trình Lễ đã hẹn hôm nay đi chọn nhẫn cưới. “Hôm nay có lẽ không được, chị còn chút việc. ” “Thôi được. ” Phạm Trúc thất vọng. “Sư tỷ, dạo này chị bận quá. ” “Cũng bận một chút thôi, qua một thời gian nữa là ổn rồi. ” Chúc Tòng Duy tính toán, tuần sau cô sẽ rảnh rỗi hơn. Tuần này bận vì từ chưa kết hôn chuyển sang đã kết hôn. Đợi tuần sau khi đeo nhẫn cưới vào, những cô dì chú bác trong viện chắc cũng không tiếp tục mỗi ngày giới thiệu bà con gần xa cho cô nữa. Chúc Tòng Duy mở điện thoại, kiểm tra thời gian gặp mà Ôn Trình Lễ đã thông báo trước. Anh sẽ tới đón cô, chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa. Chọn nhẫn cưới xong, hai người có thể đi ăn trưa luôn. _ Trước khi xuất phát, Ôn Trình Lễ vừa thấy người lái xe là chú Trang liền cảm thán: “Chú Trang, sao chú cũng tham gia vào chuyện này thế?” Hôm qua anh đã dặn người ở Vọng Nguyệt Lâu, bảo chú Trang đi nói giúp, nên khi biết chuyện, chú liền xung phong làm tài xế. Chú Trang cười: “Giờ đến cơ hội lái xe cho cậu chủ tôi cũng không có nữa à?” Ôn Trình Lễ tùy ý đáp: “Tùy chú thôi. ” Chú Trang nói: “Cậu chủ, nếu cậu nói với người khác, tôi tin rằng họ chắc chắn cũng muốn làm tài xế cho cậu. ” Ôn Trình Lễ bật cười. Chú Trang rất đa tài, lái xe đương nhiên không thành vấn đề. Rời khỏi Ôn Viên, chú nhìn anh qua gương chiếu hậu: “Hôm nay chắc tính là buổi hẹn hò sau hôn lễ của cậu với thiếu phu nhân nhỉ. ” Ôn Trình Lễ không tỏ thái độ. Anh nghĩ, Chúc Tòng Duy chắc không nghĩ như thế. Chú Trang nhìn anh qua gương: “Cậu đi tay không thế này có phải không ổn không?” Người đàn ông đang xem tin tức trên điện thoại nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn chú qua gương: “Hình như đúng, chú nghĩ sao?” Chú Trang nói: “Tôi nghĩ con gái thường thích hoa. ” Ôn Trình Lễ tắt màn hình điện thoại, trầm ngâm vài giây, đột nhiên hỏi: “Hiện tại cảnh hoa ở khu vườn ngoại ô thế nào rồi?” Ai cũng biết nhà họ Ôn đã có trăm năm lịch sử trong ngành hương liệu. Hiện nay không chỉ làm hương cổ truyền mà còn nổi tiếng cả trong và ngoài nước với nước hoa. Vì thế, gia tộc này sở hữu các trang trại trồng hoa khắp thế giới. Ở Ninh Thành, nơi đặt trụ sở chính, tất nhiên cũng không thiếu một khu vườn riêng. Chẳng hạn, ngoại ô có một khu vườn chỉ dành riêng để trồng hoa, với đủ loại giống quý hiếm. Thỉnh thoảng, người nhà Ôn gia cũng lấy hoa từ đây. Chú Trang chần chừ: “Giờ đến đó có hơi xa không?” Từ ngoại ô vào trung tâm thành phố không phải quãng đường ngắn. Ôn Trình Lễ quay đầu, hạ kính xe, nhìn lướt qua các cửa hàng dọc hai bên đường. Nhưng những cửa hàng hoa này trông quá bình thường. Nhà anh vốn trồng hoa, nên anh hiểu rõ tiêu chuẩn. Những bông hoa trong các cửa hàng này chẳng thể đạt yêu cầu của anh. Nếu đã tặng thì phải là thứ tốt nhất. “Gọi người mang đến. ” Anh gọi cho Tống Ngôn: “Cậu đến vườn hoa ở ngoại ô, bảo họ bó một bó hoa. Nhớ giám sát trực tiếp. ” Hôm nay Tống Ngôn vừa khéo đang ở ngoại ô. Anh không hề ngại việc tăng ca, nhất là khi đây là hoa để tặng phu nhân mới cưới của sếp. Công việc này khiến anh còn thấy hào hứng. Ở tập đoàn Ôn Thành, không ai là không biết vị trí của vườn hoa này. Tại đây, nhiều nông dân và người quản lý luôn túc trực. Khi biết hoa là của Ôn Trình Lễ, người phụ trách lập tức đích thân ra tiếp đón. Thấy chỉ có thư ký đến, ông ta có chút thất vọng. “Cậu Tư muốn tặng ai vậy? Để tôi chọn loại phù hợp. ” “Tặng phu nhân cậu Tư. ” Tống Ngôn mỉm cười. Người phụ trách ngạc nhiên: “Phu nhân?” Tống Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, vừa mới cưới. Hai ngày nữa chắc ông sẽ thấy trên bản tin. Nhưng giờ thì đừng nói ra. ” Hôm qua, Ôn Trình Lễ vừa nhận giấy đăng ký kết hôn và đã yêu cầu chuẩn bị cho việc công bố thông tin. Chiều nay, cả phòng truyền thông của tập đoàn sẽ bận rộn với tin tức này. Tất nhiên, những ai tự nguyện tăng ca sẽ nhận được khoản lương và thưởng xứng đáng. Người phụ trách sững sờ, lập tức chăm chú chọn hoa: “Nếu là cho phu nhân, vậy chắc chắn hoa hồng sẽ là lựa chọn tốt nhất. ” Khu vườn này có nhiều loại hoa hồng quý hiếm, được chăm sóc kỹ lưỡng do điều kiện địa lý và thời tiết. Tống Ngôn đi một vòng cùng ông ta, cảm thấy mỗi loại hoa đều đẹp, nhưng không thể gom mỗi loại một bông, vì bó hoa sẽ trông rối mắt. Sau khi suy nghĩ, anh quyết định gọi video cho sếp: “Sếp, hoa này để tặng, ngài tự chọn đi. ” Ôn Trình Lễ cau mày: “Tôi trả lương cho cậu để làm việc này sao?” Tống Ngôn cười: “Nhưng đây là hoa tặng vợ ngài, ý nghĩ của ngài mới quan trọng. ” Người phụ trách yên lặng đứng cạnh, liếc nhìn màn hình điện thoại. Người đàn ông trong video có vẻ ngoài tuấn tú hiếm thấy. Ông thầm nghĩ, phu nhân nhà họ Ôn chắc hẳn cũng rất xinh đẹp. Tống Ngôn nhắc: “Ông nói tiếp đi. ” Người phụ trách nhanh chóng trình bày: “Cậu Tư, đây là các loại hoa: Cappuccino, Freud, và…” Tống Ngôn quay camera hướng vào những luống hoa rực rỡ sắc màu. Chưa đợi ông ta nói hết, Ôn Trình Lễ đã cắt lời: “Cái kia. ” Người phụ trách liếc nhìn, trong số các loài hoa hồng, đó là loại có bông lớn, màu hồng pha trắng thật vừa vặn. “Là loại này!” Ông ta lấy một nhành, cười nói: “Loại này mềm mại, thanh nhã, thời gian tươi lâu. Tên nó cũng thật phù hợp. Cậu Tư đúng là biết chọn. ” Tống Ngôn cười thầm, thấy ông ta thật biết nịnh bợ. “Loại hoa này tên là Newlyweds Lover (Người yêu tân hôn), ” ông ta giải thích, rồi nói thêm, “Nó rất giống với khí chất dịu dàng của phu nhân. ” Tống Ngôn hỏi: “Sếp, có cần bó 99 bông không?” Ôn Trình Lễ không theo lời anh ta, đáp: “52 bông. ” 99 bông thì quá nhiều, sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý. Hơn nữa, Ôn Trình Lễ nghĩ rằng Chúc Tòng Duy cũng sẽ không muốn nhận một bó hoa khổng lồ như thế ở nơi làm việc. Mười mấy hay hai mươi bông thì lại quá ít. Tống Ngôn lập tức giục người phụ trách: “Bó đẹp vào, nhanh lên, tôi cần ngay bây giờ. ” Người phụ trách liếc anh ta một cái: “Tôi nghe rõ rồi, không cần cậu nhắc. ” Ông ta nhanh chóng chọn những bông hoa tươi nhất, phối thêm các loại phụ kiện, cuối cùng còn lấy ra một chiếc thiệp chúc mừng tinh xảo. Tống Ngôn kinh ngạc: “Chỗ này của các ông còn có cả thiệp nữa à?” Người phụ trách cười: “Chúng tôi tất nhiên chuẩn bị đầy đủ. Chỉ cần cậu Tư muốn, cái gì cũng có. ” Tống Ngôn ngán ngẩm … Không ổn rồi, vị này còn biết nịnh hơn cả mình. Người phụ trách hỏi: “Có cần viết gì lên thiệp không?” Ông ta hỏi người ở đầu bên kia video. Chỉ nghe giọng nói ôn hòa của Ôn Trình Lễ, tựa như tiếng ngọc khẽ chạm: “Viết—‘Chúc mừng tân hôn, mỗi ngày đều vui. ’” “Bên ngoài hình như có một anh đẹp trai. ” “Ở đâu?” “Cô lao công vừa kể, anh đẹp trai đang ngồi trong xe, không biết đến tìm ai, trong xe còn có hoa nữa. ” Một cô gái cười: “Bà ấy bảo đẹp trai hơn cả minh tinh trên TV. Tôi nghi là nói quá, làm gì có người đẹp trai thế đến nhà tang lễ tặng hoa chứ…” Khi Chúc Tòng Duy bước ra khỏi nhà tang lễ, cô đã nghe những lời bàn tán từ đám nhân viên trong sảnh tiếp tân. Nếu người ta nói là đẹp trai như vậy, cô nghĩ chắc chắn là Ôn Trình Lễ. Quả nhiên, bước ra khỏi khu vực nhà tang lễ, cô đã thấy cửa kính xe mở, người đàn ông với đường nét gương mặt hoàn mỹ đang ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Khi thấy cô, Ôn Trình Lễ đang nhận cuộc gọi. Đó là công việc từ chi nhánh nước ngoài, đáng ra lãnh đạo tại đó có thể tự quyết định, nhưng lại đưa đến anh, thật dư thừa và tốn thời gian. Nhà tang lễ nằm ở khu phố cổ. Ánh mắt anh lơ đãng nhìn quang cảnh cũ kỹ và hoang tàn, trong tầm mắt, bóng dáng Chúc Tòng Duy dần tiến đến, như một sắc màu tươi sáng giữa khung cảnh u ám. “Chuyện nhỏ như vậy đừng làm phiền tôi. ” Ôn Trình Lễ nhíu mày, buông một câu trách, rồi kết thúc cuộc gọi. Chú Trang nhanh chóng mở cửa xe cho Chúc Tòng Duy. Khi cô lên xe, điều đầu tiên nhìn thấy là bó hoa hồng màu hồng nhạt được đặt ở giữa ghế sau. Bên trong xe, thay vì mùi trầm hương quen thuộc, là hương thơm nhẹ nhàng, ngọt ngào. Chúc Tòng Duy biết chắc chắn bó hoa không thể dành cho ai khác ngoài mình, nhưng vẫn cố ý hỏi: “Hoa này là tặng em sao?” “Ừ. ” Giọng Ôn Trình Lễ lười biếng, ánh mắt vẫn dõi theo cô. “Chú Trang nhắc anh rằng hôm nay xem như là buổi hẹn hò. Nếu đến tay không thì thật thất lễ. ” “… Hẹn hò?” “Không phải sao?” “Loại hoa này là gì? Trông mềm mại, còn lớn hơn cả hoa ly màu hồng. ” Cô chuyển chủ đề, không muốn tranh luận về từ “hẹn hò. ” “Newlyweds Lover. ” Anh đáp. Cái tên thật khéo léo, vừa khớp với tình trạng hiện tại của họ. Chúc Tòng Duy sững lại, không lẽ anh ta đã cố ý chọn loại hoa này? Cô đưa tay chạm nhẹ vào cánh hoa, cảm giác mềm mại làm cô bất ngờ. Mùi thơm dịu ngọt khiến lòng cô thoáng thư thái. Không ai có thể không thích những bông hoa đẹp. Trong lòng cô chợt trào dâng một cảm giác không thật, như thể buổi hẹn hò và bó hoa này không thuộc về một cuộc hôn nhân hợp đồng. Chúc Tòng Duy lật chiếc thiệp ra, đọc lời chúc trên đó, cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Anh phải làm mọi thứ chu toàn đến thế sao?” Trước khi đăng ký kết hôn, cô nghĩ chỉ cần làm tốt vẻ bề ngoài là đủ. Nhưng không ngờ, ngay cả những chi tiết nhỏ trong cuộc sống, anh cũng để ý. Ánh mắt Ôn Trình Lễ vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô. Anh khẽ cúi đầu, hạ giọng: “Phải không để sơ hở. Tốt nhất là những gì vợ chồng mới cưới nên làm, chúng ta đều làm đủ. Nếu không, mọi cố gắng trước đây đều thành vô ích. ” Giọng nói của anh trùng hợp với âm thanh trầm thấp trong giấc mơ của cô, khiến cảm giác hư ảo trong lòng cô càng mạnh mẽ hơn. Ôn Trình Lễ không biết cô đang nghĩ gì. Trước giờ, anh hiếm khi quan t@m đến tâm tư phụ nữ. Thấy vẻ mặt cô không còn vui như trước, anh bất giác đoán lý do. “Về nhẫn cưới, em có kiểu dáng hoặc kích cỡ nào đặc biệt thích không?” Anh vừa mở miệng, giọng nói lại trở về vẻ thanh nhã điềm tĩnh. Chúc Tòng Duy quay đầu, ngước lên nhìn anh. Người đàn ông bất chợt đưa tay, khẽ vuốt cánh hoa trong bó hoa của cô. Động tác hờ hững, tay anh dài và thon, môi anh hơi nhếch, tạo thành một vẻ thoải mái, phóng khoáng. Anh vừa học động tác này từ cô khi nãy, cảm thấy có chút thú vị. Chỉ là, cánh hoa quá mềm, không chịu được sự đụng chạm. “Tạm thời em chưa nghĩ đến, trước giờ cũng không chú ý đến nhẫn. Nhưng…” Chúc Tòng Duy không phát hiện hành động nghịch ngợm của anh. Cô chỉ nói một yêu cầu: “Có thể không chọn chiếc nào quá lớn không? Lớn quá không hay. ” Ôn Trình Lễ thu tay lại một cách tự nhiên, lấy một chiếc khăn nhung mềm đưa cho cô lau tay, rồi hỏi: “Không thích lớn lắm? Vậy em nghĩ thế nào là lớn?” Chúc Tòng Duy chợt cảm thấy mình bị ảnh hưởng bởi những cuốn tiểu thuyết mà cô em thân thiết Phạm Trúc đã giới thiệu. Cô cảm giác cuộc trò chuyện của họ có gì đó không đúng. Anh rõ ràng đang nói chuyện rất nghiêm túc. Cô thở dài, dạo này đầu óc mình có phần hay suy diễn. Thấy cô lơ đãng, Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng nói: “Kích cỡ nhẫn, kiểu dáng, em thích thế nào đều được. ”
HẾT CHƯƠNG 19
← Ch. 018 | Ch. 020 → |