Kết hôn đi
← Ch.007 | Ch.009 → |
Biên tập: Ross
Chương 8
Bí mật Chúc Tòng Duy ngừng bước chân. Ôn Trình Lễ đột nhiên hỏi như vậy chắc hẳn anh đang ở đây, nếu không anh cũng không biết cô đang gặp rắc rối. Chúc Tòng Duy tìm xung quanh, cô dễ dàng nhìn thấy một chiếc Bentley đang đậu bên đường, cửa sổ phía sau hạ xuống, bên trong có một người đàn ông đang nhìn về phía cô. Khuôn mặt điển trai quen thuộc, đường nét vượt trội. Là anh. Ôn Trình Lễ điềm nhiên đối diện trước ánh nhìn của cô, tầm mắt của anh liếc sang thanh niên đang chặn trước cô. “Hình như em đang gặp rắc rối?” “Dạ…” Chúc Tòng Duy vẫn chưa quen với việc hoà hợp với anh như vậy. Tầm nhìn của cô bị che khuất, lông mày nhíu chặt, cô lấy tay che loa điện thoại lại, không nhịn được mà mắng chàng trai trước mặt: “Cậu có thể tránh đường không?” “Thêm lời mời kết bạn đi, người đẹp. ” Đối phương vẫn cười vui vẻ, cợt nhả nói: “Chắc chị chưa ăn tối nhỉ, tôi bao chị một bữa nhé? Gần đây có một nhà hàng. ” Sắc mặt Chúc Tòng Duy lạnh nhạt: “Không, mời cậu tránh đường. Nếu còn đi theo tôi nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát. ” Cô dừng lại một chút: “Bạn trai tôi đang đợi tôi. ” Ngay khi nhận được cuộc gọi của Ôn Trình Lễ, Chúc Tòng Duy, người mới có “bạn trai” chợt nhớ đến lý do này. Chàng trai kia rõ ràng không tin lời cô, vẫn muốn xác nhận: “Sao lúc nãy chị không nói vậy đi? Giờ mới nói là lấy cớ chứ gì?” “Phải không?” Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau. Chàng trai đó quay lại, vì thấp hơn Ôn Trình Lễ nên phải ngước mặt lên nhìn anh: “Anh là ai?” Ôn Trình Lễ cụp mắt xuống, giọng điệu tự nhiên nói: “Bạn trai cô ây. ” Anh không nói thêm gì, chỉ đứng đó đủ khiến chàng trai cảm thấy yếu thế. Cậu ta thậm chí còn không chút nghi ngờ, cứ thế cho rằng anh chính là bạn trai của cô. Xét cho cùng hai người họ đều có một điểm chung, quá xuất chúng. Tay của Chúc Tòng Duy vẫn đang giữ ống nghe điện thoại, không ngờ anh đã xuống xe và đến đây. Dù chỉ là một sự cam kết không bằng lời giữa hai người, nhưng khi danh xưng ấy một lần nữa thốt ra từ miệng anh, tai cô vẫn nóng bừng. Không biết là do giọng nói của anh quá cuốn hút, hay do sức ảnh hưởng của…bốn từ đó. Ôn Trình Lễ hiếm khi thể hiện sự tức giận, nhưng khi anh có vẻ mặt vô cảm thì chắn chắc rằng anh đang không vui, anh lạnh nhạt nói: “Cậu đang làm phiền cô ấy. ” “Tôi” Cậu ta chỉ nói được một từ sau đó bỏ đi trong bực bội. Vành tai của Chúc Tòng Duy phiếm hồng, cô ấn kết thúc cuộc gọi, bình tĩnh nói “Tôi từ chối mãi mà cậu ta không chịu đi, vậy mà anh chỉ cần nói một câu đã xong rồi. ” “Vì cậu ta tự thấy mình không xứng. ” Ôn Trình Lễ trả lời, giọng điệu như bề trên, không giấu vẻ khinh thường ẩn nhẫn trong đó. Người trước mặt trắng như tuyết, lạnh lùng hơn sương mù. Anh đặc biệt thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, giống như bông sen cô độc lay động trên dãy núi phủ đầy băng giá. Không một ai có thể cưỡng lại sức hút của anh. “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nếu gặp được một người phụ nữ xuất sắc, đàn ông bình thường cũng muốn chinh phục chỉ là anh ta có tự tin hay không thôi. Ra vẻ như vậy khiến cậu ta ảo tưởng mình có thể kiểm soát được phụ nữ. ” Anh thản nhiên nói với cô: “Không phải câu chuyện của từ chối nữa rồi, mà là sự hèn hạ của đàn ông. ” Chúc Tòng Duy hiểu những gì anh nói, cô càng từ chối, họ lại càng muốn lấn tới. Cô nhắc nhở: “Anh cũng là đàn ông mà. ” Ôn Trình Lễ thản nhiên: “Tôi đâu có phủ nhận. ” “…” Chúc Tòng Duy đổi chủ đề: “Vừa rồi cảm ơn anh, tôi phải phải đến bệnh viện, đi trước nhé. ” Ồ? Thì ra là muốn đến gặp bà nội để nói dối, Ôn Trình Lễ đột nhiên nhướng mày: “Không cần tôi ra mặt à?” Chúc Tòng Vi vội vàng lắc đầu: “Không cần!” Sự hoảng loạn của cô càng trở nên rõ ràng hơn, Ôn Trình Lễ gật đầu: “Để tôi đưa em đi, tình cờ tôi cũng đi ngang qua đó. ” Chúc Tòng Duy do dự một chút, sau đó gật đầu. Khi lên xe, cô nhận ra thư ký của anh vẫn còn ở đó, cô lễ phép gật đầu. Ánh mắt thư ký Tống bình tĩnh đảo qua giữa cô và sếp, tuy cậu ta chưa xuống xe, không nghe thấy họ nói nhưng cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn hai người này có bí mật. Câu hỏi đột ngột tối qua, có lẽ nào là của cô Chúc? Lần trước không phải chỉ đi thăm bà nội cô Chúc thôi sao? Sau khi lên xe, Chúc Tòng Duy nhớ ra có chuyện cô chưa hỏi anh, sợ chuyện giả làm bạn trai bị bàn tán, nên cô mở khung chat hỏi anh. zcw: [Sao anh lại ở đây? 】 Ôn Trình Lễ nhìn cô, thấy cô đang chỉ vào điện thoại của mình, anh quay mặt đi, nhắn tin trả lời cô: [Trên đường về nhà bị tắc đường. 】 Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím. Zephyr: [Em định nói với bà thế nào? 】 Chúc Tòng Duy cũng đoán được anh sẽ hỏi vậy nên gõ sẵn những gì cần nói. zcw: [Cứ nói là tôi đã theo đuổi được anh thôi. ] Zephyr: [Nghe có vẻ tôi dễ theo đuổi nhỉ. ] zcw: [Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ nói vậy để tăng độ tin cậy, thêm đó bà cũng vui thôi. ] Zephyr: [Nói thẳng ra, khó theo đuổi không bằng có danh tiếng tốt nhỉ. 】 Chúc Tòng Duy không có nói như vậy, anh chính là tự biên tự diễn. zcw: [Anh Ôn, anh nghĩ nhiều rồi. ] Zephyr: [Có không? ] Ôn Trình Lễ nhàn nhã trả lời hai chữ, lúc này vừa lúc đang ở bên ngoài khoa nội trú, tài xế dừng xe, Chúc Tòng Duy nhanh chóng xuống xe. Sau khi xe rời đi, cô trả lời: [Có. 】 Tống Ngôn nhìn bóng dáng Chúc Tòng Duy đang thu nhỏ lại từ gương xe, ho nhẹ: “Ông chủ, mối quan hệ hiện tại của ngài và cô Chúc là gì vậy?” Vẻ mặt Ôn Trình Lễ vẫn bình tĩnh: “Không phải mối quan hệ ràng buộc pháp lý. ” Tống Ngôn “?” _ Khi Chúc Tòng Duy đến phòng bệnh, có mỗi mình Hà Thục Hoa đang ngồi uống nước, bà nói Hạ Quân vừa đi vệ sinh. Bà mới ngủ quên nên tóc hơi loạn. Chúc Tòng Duy đỡ Hà Thục Hoa ngồi xuống, dùng lược nhẹ nhàng chải tóc cho bà, vì thêm một đợt hoá trị, tóc rụng xuống càng nhiều, trên đầu gần như không còn mấy sợi. Cô dùng tay nhẹ nhàng vuốt v3 chỏm tóc nhỏ của bà, lông mày dịu dàng lay động, bà cụ tủm tỉm cười, ánh hoàng hôn ngoài cười sổ bao trùm lấy bóng dáng gầy gò của bà nội, khiến bà cảm thấy rất ấm áp. Chúc Tòng Duy cười khẽ: “Vẫn nhớ khi bé xíu, bà hay chải đầu cho con. ” Cô dịu dàng nói: “Đợi khi nào bà khoẻ hơn, lại chải đầu cho cháu gái yêu nhé. ” Hà Thục Hoa bật cười: “Được rồi, đợi đến khi con lấy chồng, bà nội sẽ chải đầu thật đẹp cho Tiểu Duy. ” Chỉ là không biết bà có đợi được đến ngày ấy không, cô cũng không biết. Nhưng có điều cả hai bà cháu đều rất rõ, ngày dài tháng rộng trước mắt đã không còn nhiều. Chúc Tòng Duy đặt lược xuống, ghé sát vào tai bà: “Bà ơi, con có bạn trai rồi đó. ” Hà Thục Hoa giật mình “Hả?” Dù đã chuẩn bị trước nhưng Chúc Tòng Duy vẫn cảm thấy không được tự nhiên “Không phải lần trước bà nói con sẽ theo đuổi được người ta mà?” Hà Thục Hoa hiểu rõ tính cách của cháu gái bà, chỉ tưởng tượng thôi cũng không dám nghĩ tới chuyện này thành sự thật. Bà quay đầu, hỏi lại: “Con nói sao… cậu ấy là ai? Tính cách thế nào? Gia đình ra sao?” Chúc Tòng Duy buồn cười: “Cũng chưa tính kết hôn mà bà” “Bà hỏi vậy thôi, nhưng biết qua về người ta vẫn tốt hơn chứ, đến lúc yêu đương rồi cũng không bị tổn thương, khi nào đưa cậu ấy tới gặp bà xem cho. ” Chúc Tòng Duy đặt cằm lên vai bà, day nhẹ: “Lần trước bà gặp anh ấy rồi đó, bình thường anh ấy bận lắm. ” “…?” Trong khoảng thời gian vừa rồi bà chỉ gặp duy nhất một người đàn ông xa lạ. Ánh mắt của Hà Thục Hoa dò xét trên mặt cô, không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này bà mới mỉm cười: “Thật không?” Chúc Tòng Duy nói thật, sau đó lấy điện thoại mở wechat ra cho bà coi: “Trước khi đên đây con còn gọi điện cho anh ấy nữa mà. ” Lúc này chính chủ không có ở đây, cũng không ai biết cô phạm tội. Đương nhiên cũng may Ôn Trình Lễ không có ở đây, nếu không anh sẽ cười cô nói một đằng làm một nẻo. Hà Thục Hoa nói: “Bà nói rồi mà, ai lỡ từ chối Tử Duy nhà mình được chứ? Cuối cùng cũng có chút phong thái hồi bà chị cưa ông nội chị rồi. ” “…” Chúc Tòng Duy vẽ một chiếc bánh ngọt cho cô: “Khi hai đứa ổn định thì hãng dắt tới thăm bà. ” Mặc dù Hà Thục Hoa mới gặp Ôn Trình Lễ đúng một lần nhưng hôm bữa nói chuyện, cảm thấy anh được nuôi dạy rất tốt. “Nếu nó làm gì không phải với con, con phải nói cho bà nội biết nhớ không. ” Bà dặn dò “Chúng ta không thể chịu thiệt. ” Chúc Tòng Duy gật đầu: “Bà đừng lo lắng. ” Hôm nay biết được tin vui nên buổi tối Hà Thục Hoa ăn thêm được mấy miếng cơm, còn muốn nói chuyện với chú Vương giường bên. Chúc Tòng Duy nhỏ giọng: “Bà nội, tính chất công việc của anh ấy không hợp để kể với mọi người đâu. ” Hà Thục Hoa lập tức cam đoan: “Được rồi, bà nhớ rồi, hỏi cũng không khai ra, đừng hòng ai lấy được gì từ bà. ” Bà không hề nghi ngờ gì. Không nghĩ được cháu gái bà một ngày sẽ nói dối bà chuyện lớn như vậy. Nhìn thấy bà thật lòng mừng cho mình, Chúc Tòng Duy không kìm được cảm giác tội lỗi vì đã giấu bà. ——Không sao. Khi tìm được người phù hợp để kết hôn, cô sẽ chia tay với “Ôn Trình Lễ” để kết hôn với bạn trai mới. Trong mắt bà nội, người kia là ai không quan trọng, quan trọng là người này được Chúc Tòng Duy lựa chọn và có thể đối xử tốt với cô là được. – Hạ Quân vừa về, thấy tinh thần bà cụ đã tốt hơn nhiều, cười hỏi: “Sao đột nhiên tâm trạng của cô lại tốt như vậy?” Hà Thục Hoa cười nói: “Không thể nói. ” “Lại là bí mật” Bà quay sang nhìn Chúc Tòng Duy: “Tử Duy mau nói cho dì nghe với. ” Chúc Tòng Duy mím môi cười: “Dì Quân lát nữa về con nói cho dì nghe. ” Tính tình Hạ Quân sôi nổi, bà vốn đoán có khả năng liên quan tới bệnh tình của Hà Thục Hoa, chẳng hạn như tốt hơn. Nhưng trên đường về Ôn Viên, bà suýt ngã ngửa khi nghe yêu cầu của Chúc Tòng Duy. “Con thật sự định làm vậy?” Bà hỏi. Tìm người kết hôn giả, rồi ly hôn sau khi bà qua đời… Mấy việc lớn bà làm hồi còn nhỏ đều không bằng một góc của cô nhóc này. Chúc Tòng Duy không kể với bà chuyện cô nhờ Ôn Trình Lễ giả làm bạn trai, càng ít người biết chuyện này thì càng tốt. Hơn nữa, Ôn Trình Lễ còn là em trai của chú Ôn. Kỳ thật Chúc Tòng Duy vốn không thân thuộc với người nhà họ Ôn, cô cũng không nghĩ mình sẽ ở lại mãi nơi ấy, nên ngay từ đầu khi gặp Ôn Trình Lễ, cô không coi anh là trưởng bối. “Dạ” Chúc Tòng Duy nghiêm túc gật đầu “Dì Quân, dì cũng biết bà nội luôn đau đáu mãi chuyện này, con cũng muốn bà được toại nguyện, dù sao khoảng thời gian vừa qua bà cũng vất vả rồi. ” Hạ Quân cau mày nói: “Nhưng nếu bà nội con biết con làm như vậy là để bà vui thì bà cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc. ” Chúc Tòng Duy nhìn bà, trong đôi mắt xinh đẹp của cô như ẩn chứa một tầng sương mù, dùng giọng cầu xin: “Vậy dì Quân giúp con giấu chuyện này nhé?” Ánh mắt mờ mịt đẫm nước như vậy nhìn chằm chằm vào bà, Hạ Quân ôm ngực, lắc đầu uể oải “Con nhìn dì như vậy, dì làm sao nỡ lòng từ chối. ” Quan trong là bà biết Chúc Tòng Duy thật sự rất quyết đoán, một khi cô đã muốn làm gì thì khó mà thay đổi suy nghĩ của cô được. Chúc Tòng Duy cười rạng rỡ: “Cảm ơn dì Quân. ” Hạ Quân thở dài: “Dì hứa với con, nhưng điều đó không có nghĩa là dì cho phép con muốn làm gì thì làm, hôn nhân không thể đem ra đùa được. Cứ nhìn vào dì là hiểu. ” Bà vẫn hận chồng cũ. Bản thân bà bị vô sinh thì thôi đi, cũng không cho bà thụ tinh nhân tạo, đến sau này, hắn còn có ý định suồng sã với Chúc Tòng Duy. Bảo cái gì mà không có quan hệ huyết thống, lấy công nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua của bà mà yêu cầu cô cho họ một đứa con… Nghĩ lại chuyện này chỉ khiến Hạ Quân cảm thấy buồn nôn. “Hơn nữa ở chỗ làm con có quen ai đâu?” Hạ Quân lo lắng “Vẫn là để dì. ” “Dì Quân, không thì dì chọn giúp con luôn đi. ” Chúc Tòng Duy trêu chọc. “Không sao, chú Ôn của con quen nhiều người, kiểu gì cũng có người tốt, sau này còn có thể tạo dựng quan hệ. ” Chúc Tòng Duy nói: “Chính vì chú Ôn quan hệ rộng nên con mới cảm thấy không thích hợp. Chúng ta cần phải thỏa thuận trước về hợp đồng hôn nhân, gia đình đối phương có thể sẽ không đồng ý. ” Hạ Quân mỉm cười, đây chính là thời điểm thích hợp để nói chuyện nhận nuôi. “Dì nói với con vì con xứng đáng. ” Bà dừng một chút “Tử Duy, dì muốn hỏi ý kiến con một chuyện. ” “Chuyện gì vậy ạ?” “Con có muốn làm con gái dì không?” Chúc Tòng Duy sửng sốt. Hạ Quân hỏi: “Sao lại ngây ra vậy? Con không muốn sao? Chú Ôn của con đã nói với dì muốn con trở thành con gái của chú dì, lúc đó con sẽ có nhà họ Ôn chống lưng. ” Chúc Tòng Duy sớm tỉnh táo: “Dì Quân…” “Nếu là câu hỏi trước, con rất sẵn lòng. ” Cô dứt khoát nói “Nhưng câu sau của dì cho phép con được từ chối. ” Nhà họ Ôn rất tốt, nhưng chưa chắc ai trong đó cũng thật lòng đối đãi với người ngoài. Nhà họ Ôn còn đông con cháu, còn chưa nói tới cơ nghiệp gia đình họ đang gánh vác. Trừ chồng của dì Quân, cho đến bây giờ cô mới gặp được Ôn lão phu nhân và Ôn Trình Lễ, mọi người đều rất tốt với Dì Quân. Chỉ cần là con người thì sẽ có thành kiến, ngay cả những gia đình bình thường, ly hôn đem theo con riêng cũng sẽ bị thành kiến, hiếm có gia đình nào có thể bình tĩnh chấp nhận được chuyện này. Hạ Quân đã hy sinh vì cô quá nhiều. Mãi bà mới có một mái ấm trọn vẹn, cô sẽ không để mình ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của Hạ Quân. Chúc Tòng Duy đanh mặt “Cho dù trên giấy không thừa nhận, con vẫn là người nhà của dì. ” Hạ Quân: “Thật ra con nghĩ giống hệt bà con. Còn về vấn đề kia, đợi chú Ôn của con về dì vẫn sẽ lo liệu cho con. ” Bà hiểu Ôn Trình Quân, ông cũng nói, sẽ nhờ Ôn Trình Lễ trấn áp. Nhắc tới đây, Chúc Tòng Duy không khỏi nghĩ đến Ôn Trình Lễ. —— Đợi đã, bây giờ anh đã là “bạn trai” của cô, chú Ôn còn muốn cô làm con gái của ông ấy. Quá loạn. Chúc Tòng Duy nghĩ, Ôn Trình Lễ hẳn là sẽ từ chối phải không? Đồng ý cũng được, nhưng cô phải nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn để sớm chấm dứt thỏa thuận miệng kia với Ôn Trình Lễ. – Tối nay, trong nhà ăn Ôn Viên chỉ có La Thụy Chi và Ôn Trình Lễ. Duy nhất một chủ đề có thể khiến lão phu nhân nói miệt mài: “Suốt ngày tu khổ hạnh, bà thấy anh xuống tóc đi tu được rồi. Cả nhà được mỗi mình anh dở chứng. ” Ôn Trình Lễ bất động, “ Kinh Niên cũng chưa kết hôn đó thôi, sao bà không giục nó. ” La Thụy Chi lần này không bị làm cho tức nghẹn, cười nói: “Không ngờ, thằng bé đó sắp kết hôn, nói ra thì nhà họ Thẩm mới loạn xong, thân là cậu nó mà không biết làm gương, còn kéo nó ra để tránh họa thay. ” Về chuyện của Thẩm Kinh Niên, La Thuỵ Chi cũng mới hóng được tin này từ miệng bà nội Thẩm: con gái nhà người ta từ hôn với cháu anh, anh tự tiến cử, đoạt lấy tờ giấy hôn ước. Còn mấy đứa chắt nhà mình…vẫn chưa đính hôn với ai, thằng cháu mình muốn cũng không có cơ hội mà đoạt. Ôn Trình Lễ nhướng mày, chuyện này xảy ra khi nào? Chẳng trách mấy ngày nay không thấy Thẩm Kinh Niên đâu. La Thuỵ Chi thuận miệng nói: “Nếu để mắt tới ai rồi thì cứ cưới đi, vừa lúc lại hợp ý mẹ anh. Anh cả anh trước cũng thế thôi, cuối cùng vẫn qua mặt được mẹ anh, bây giờ cũng tái hôn rồi, bà thấy tình cảm chúng nó tốt lắm. ” “Anh cả sắp về rồi. ” “Bao giờ nó về? Cũng chả thấy nói gì với bà nội” Sự chú ý của lão phu nhân lập tức bị di dời. “Sớm thôi. ” Ôn Trình Lễ thản nhiên nói: “Dạo này không biết gặp chuyện gì tốt ấy, suốt ngày thấy tủm tỉm cười. ”
HẾT CHƯƠNG 8
← Ch. 007 | Ch. 009 → |