Bạn trai
← Ch.005 | Ch.007 → |
Biên tập: Ross
Chương 6
Gọi cho anh “Có giống như được một tấc lại muốn tiến thêm một thước không?” Ôn Trình Lễ hơi có chút bất ngờ trước câu hỏi của cô, anh không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại cô: “Đổi xưng hô rồi?” Vẫn luôn là “ngài” trong lòng tôi, anh không nhắc thẳng mà chỉ toàn nói vòng vo. Mỗi ngày Chúc Tòng Duy lại có cái nhìn khác về Ôn Trình Lễ, từ lúc chưa gặp anh, vẫn còn nghe những lời kể của Hạ Quân, anh đều rất vĩ đại. Đến khi thật sự nhìn thấy, chỉ nghĩ tới bốn chữ tuổi trẻ tài cao. Cơ nghiệp của nhà họ Ôn lớn như vậy nhưng anh có thể dễ dàng gánh vác. Chúc Tòng Duy luôn nghĩ trên đời này không có ai tốt tính được mãi, dưới vẻ ngoài ôn hoà đó chắc chắn ẩn chứa một loại cảm xúc điên cuồng mãnh liệt. Giống như người ta vẫn thường nói, văn nhã bại hoại. Nghe thấy anh chỉnh xưng hô của mình, cô thẳng thắn thừa nhận: “Trước đây do không quen biết Ôn tiên sinh nhưng bây giờ tôi biết anh sẽ không vì mấy chuyện cỏn con này mà tức giận. ” “Người hẹp hòi mới để bụng mấy chuyện này. ” Ôn Trình Lễ không để ý nói. “Đúng là vậy” Chúc Tòng Duy vẫn chưa gặp trường hợp nào như thế, nhưng các đồng nghiệp của cô bên lễ tân vẫn hay kêu ca về việc gặp phải vài tang gia thô lỗ. Trong mắt họ lúc này, bọn họ mới chính là thượng đế. Nhưng Ôn Trình Lễ không cần, người khác sẽ tự khắc tôn trọng anh. Chúc Tòng Duy thu hồi lực chú ý: “Ôn tiên sinh hình như vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi thì phải?” Ôn Trình Lễ nghiêm túc nhìn cô. Cô mặc một chiếc váy dài thanh lịch, nhan sắc bị màn đêm che lấp, nhưng anh có thể thấy rõ khuôn mặt trắng nõn mộc mạc, thỉnh thoảng có cơn gió lướt qua khiến mái tóc của cô tung bay rồi lại xoã xuống trước ngực. Ánh mắt của anh dừng trên gương mặt cô: “Tôi cũng có hai vấn đề cần hỏi. ” “Xảy ra ở đâu?” “Lần nữa là khi nào?” Mỗi câu hỏi nện xuống là một lần trái tim Chúc Tòng Duy hẫng mất một nhịp. Sau câu hỏi đầu tiên của cô anh còn nói đùa được, nhưng đến hai câu hỏi ban nãy dường như anh hoàn toàn nghiêm túc suy ngẫm. Người đàn ông thờ ơ đút hai tay vào túi quần, hơi cúi đầu: “Cô Chúc, trước khi hỏi tôi, hãy suy nghĩ kỹ. ” – Hai phút sau, Ôn Trình Lễ trở về nhà chính. Gian nhà này là trung tâm của toàn bộ Ôn Viên, rường cột chạm trổ, nếu ngày thường không có sự cho phép của anh, không ai được tiến vào. Tửu lượng của anh rất tốt, xã giao bình thường cũng không uống quá nhiều, hôm nay còn uống vài chén nhưng chưa đến nỗi say. Ngược lại tối nay Chúc Tòng Duy giống như say rượu, sự táo bạo của cô hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của anh. Ôn Trình Lẽ vốn không thích những chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát. Anh thích nằm ở thế cầm trịch vấn đề để người khác trả lời anh hơn. Còn nếu câu trả lời không nằm trong dự đoán của anh thì coi như anh chưa hỏi gì. Vừa mở cửa phòng ngủ, bên ngoài liên tục vang lên tiếng cạch cạch, cùng tiếng kêu la của người làm vang vọng từ xa xa. “Loki!” “Gâu!” Ngay sau đó là tiếng sủa của chú chó con đáp lại. Ôn Trình Lễ đứng yên ở đó, vừa quay người liền nhìn thấy đôi chân ngắn ngũn của Loki đang lao về phía mình. Anh đưa Loki từ nhà Tống Hoài Tự về, lúc đầu nó còn là một cậu nhóc đẹp trai mới mấy tháng tuổi, tai cũng chưa to như bây giờ. Người hầu đứng ngoài sân chỉ nhìn thấy con chó con chạy vào, chớp mắt đã đi vào phòng trong rồi biến mất, không còn thấy được cảnh tượng nào khác. Cô ấy không dám vào bắt khi chưa có sự cho phép của Ôn Trình Lễ. Nếu lúc này đi gọi chú Trang tới, có lẽ sẽ phải đợi vài phút. Chú Trang là quản gia của Ôn Viên, còn Ôn Trình Lễ là người phụ trách tập đoàn Ôn Thành, nơi ở riêng của ông chủ đương nhiên có rất nhiều bí mật, chỉ có một số ít người có thể vào, và chú Trang là một trong số đó. Sau đó cô ấy nhìn một người đàn ông tao nhã bước ra ngoài. Chú chó con vui vẻ ngồi ở bên chân anh, rất ngoan ngoãn, không còn nghịch ngợm bốc đồng như ban nãy nữa. “Nó từ đâu tới?” Ôn Trình Lễ hỏi. Người làm tóc ngắn thở phào nhẹ nhõm, vội giải thích với anh: “Loki tối nay sau khi đi dạo về đã tắm rửa, sau đó ở cùng Chúc tiểu thư chơi cho đến khi ngủ thiếp đi, tôi định mang nó về, vậy mà thực sự biết cậu đã trở lại. ” Ôn Trình Lễ ừ một tiếng. Anh và Chúc Tòng Duy đứng nói chuyện với nhau một lúc. Thằng nhóc mũi thính này chắc chắn đã ngửi thấy mùi hương của anh trên người cô. Ôn Trình Lễ thay đổi sắc mặt: “Cô về trước đi. ” Người làm đáp lại rồi rời khỏi sân. Sau khi người đi rồi, Ôn Trình Lễ mới chậm rãi ngồi xổm xuống, tuỳ ý buông bàn tay to lớn ra, xoa xoa tai chó con đã nằm xuống từ bao giờ. Loki rất ngoan, nếu không anh cũng không chọn nó, mới đầu được anh bế về, ở cùng anh một thời gian cũng không thấy lạ, còn rất thích dính anh. Con chó con dụi đầu vào lòng bàn tay anh, nằm ngửa để lộ cái bụng ra. Trên cổ nó đeo một vòng hoa màu hồng, trông giống như chiếc vòng cổ mà bà cụ đã chọn. Nó đang nhớ lại cảm giác thích thú khi được Chúc Tòng Duy xoa bụng. Ôn Trình Lễ khịt mũi, tránh né lưỡi của nó, đúng là không có phẩm giá, ngay cả chó con cũng bắt đầu được một tấc tiến một thước. “Vui vẻ ở chỗ người khác lắm à?” Anh khom tay lại, mu bàn tay lộ rõ các khớp xương, không chút để ý theo ý chó con. Động tác lúc đầu còn hơi bất cần, cho đến khi tầm mắt của anh chạm phải một thứ, đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên cổ tay áo. Ôn Trình Lễ dừng tay lại, nhéo hai đầu ngón tay, lôi một sợi dài từ tay áo ra. Sau đó anh xoay đầu ngón tay của mình trong không khí. Cho đến khi đuôi tóc dài tuột ra khỏi cổ áo, quấn quanh ngón tay của anh rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Nếu không nhầm thì đó chính là tóc của cô ấy. – Hai câu hỏi Ôn Trình Lễ để lại cứ luẩn quẩn trong đầu Chúc Tòng Duy mãi không thoát ra. Cô vốn muốn trả lời một cách thản nhiên, nhưng đó đơn giản chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường. Ý tưởng này ngay hôm sau đã bị thay đổi khi cô đến thăm bà nội. Vì tác dụng phụ của hoá trị, Hà Thục Hoa cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn không ăn nổi cơm. Chúc Tòng Duy quyết định ngủ lại bệnh viện. “Ngủ ở đây khó chịu lắm. ” Bà cụ muốn cô về. “Về nhà con ngủ không yên giấc. Ở lại thấy bà khoẻ lại, con còn ngủ ngon hơn. ” Chúc Tòng Duy lau mặt cho bà. Hạ Quân sau lại gọi điện tới, quan tâm hỏi: “Hỏi bà cụ có muốn ăn gì không để dì nhờ chị Chu nấu rồi đem lên cho?” Chúc Tòng Duy thở dài: “Dì Quân, bà nội ăn không được bao nhiêu, tốt nhất là đừng làm, để con mua ở bệnh viện, tiện tối nay ngủ lại một đêm. ” “Được, ngày mai dì qua xem nhé. ” Người nhà của người cùng phòng ân cần nhắc nhở: “Hôm nay tương đối nhẹ, nhưng hai ngày tới sẽ đáng sợ hơn. Cháu động viên bà cụ cố vững tinh thần. ” Chúc Tòng Duy nhẹ nhàng cảm ơn dì ấy. Hôm sau là thứ bảy, như những người khác nói, bà bắt đầu nôn mửa, bác sĩ phải kê đơn thuốc. Bản thân bà cụ bị bệnh đã lâu, sức khỏe không còn được tốt. Giờ đây, bà chủ yếu nằm trên giường, trừ khi phải đi vệ sinh hoặc ăn uống mới xuống giường. Chúc Tòng Duy đôi lúc trò chuyện nhưng bà cũng không nghe nổi. Bác sĩ Trương đến kiểm tra liên tục, ông ấy an ủi cô: “Triệu chứng của bà tương đối nhẹ, có người còn nôn đến mức không thể nôn ra được gì, nôn khan, đau nhức toàn thân. Tác dụng phụ lúc đầu rất nặng, nhưng sau đó sẽ ngày một giảm đi. ” Hứa Thục Hoa cũng cảm thấy cơ thể hơi đau, nhưng bà vẫn còn chịu được, bà không muốn Chúc Tòng Duy biết. Chỉ khi nào bác sĩ hỏi bà mới nói. Sau khi bác sĩ rời đi, Chúc Tòng Duy tức giận: “Bà nội, sao bà còn giấu con? Lỡ như…?” Hà Thục Hoa yếu ớt nói: “Đây chỉ là tác dụng phụ bình thường, sao có thể nghiêm trọng như vậy… Được rồi được rồi, lần sau bà sẽ nói cho con biết. ” Trong quá trình, có lần bà ngủ quên, đánh thức mãi bà cũng không dậy, doạ Chúc Tòng Duy sợ chết khiếp. May mắn thay, đó chỉ là giả. Chúc Tòng Duy không ngủ ngon được tới rạng sáng. Cô thức nguyên hai ngày cuối tuần, đến nỗi kiệt sức, sắc mặt tái nhợt. Hạ Quân tới thăm, bà đề nghị đến thay phiên nhưng cô kiên quyết từ chối. Cô sợ nếu có chuyện gì xảy ra, cô thậm chí sẽ không thể gặp bà nội lần cuối. Hà Thục Hoa đau lòng nắm tay cô: “Con cứ vậy sao sống được, bác sĩ nói đây chỉ là những tác dụng phụ bình thường, con nên sớm về nghỉ ngơi cho khoẻ. Con ở đây bà cảm thấy không thoải mái, càng ảnh hưởng đến quá trình hồi phục. “ Chúc Tòng Duy lắc đầu: “Hai ngày nay con sẽ không đi đâu hết. ” Cặp vợ chồng ở giường bên hai ngày qua cũng ở cạnh nhau, họ xúc động nói: “Bà Hà, cháu gái của bà thật là hiếu thảo. Mong bà hãy sớm khỏe lại. ” Chồng dì ấy cũng nói: “Con bé một mình bận rộn, vẫn nên có đôi có cặp cho đỡ vất vả. ” “Tôi cũng ước mình khoẻ hơn. ” Hà Thục Hoa nói, “Về phần bạn trai của con bé, tôi cũng chẳng mong gì hơn. ” Thấy bà lúc này đang nói chuyện vui vẻ, Chúc Tòng Duy cũng nói đùa: “Bà ơi, yêu đương vào rồi lấy đâu ra thời gian chăm sóc người bệnh nữa. ” Hà Thục Hoa cười lắc đầu: “Ai khiến nó tới chăm bà, nó chỉ cần ở nhà chăm sóc con là được rồi, đỡ vất vả. ” Bà khe khẽ thở dài: “Mới có chút tác dụng phụ thôi con đã buồn cỡ này, đến lúc bà đi rồi sao có thể yên tâm để con một mình. ” “Vậy bà đừng đi nữa. ” “Trên đời này có ai sống mãi được, đừng nói nhảm nữa. ” Hà Thục Hoa khẽ mỉm cười, lần đầu tiên bà nghiêm nghị: “Tối nay về nghỉ sớm đi, ở đây có người chăm sóc bà. ” Chúc Tòng Duy thấp giọng trả lời: “Dạ” Bảy giờ tối cô rời khỏi bệnh viện. Thay vì đi thẳng về Ôn Viên, cô vòng qua siêu thị mua một ít đồ dùng để ngày mai cùng dì đem tới bệnh viện. _ Ninh Thành vào đêm rất đẹp, ánh sáng từ đèn đường, các toà nhà cao tầng sáng trưng như ban ngày, rực rỡ tựa những vì tinh tú, khiến người ta như lạc vào mộng ảo. Vừa lúc Trần Tĩnh Nghi hẹn mấy chị em tới quán bar quẩy, mặc váy lấp lánh tạo dáng chụp ảnh. “Nhắc mới nhớ tháng sau Tĩnh Nghi đính hôn rồi, bây giờ còn độc thân phải chơi cho bõ nhé. ” “Đúng rồi nhỉ, Tĩnh Nghi sắp kết hôn với tiểu thiếu gia nhà họ Triệu, nói không chừng lấy chồng xong còn sướng hơn tiên. ” Trần Tĩnh Nghi lơ đãng lắng nghe những lời tâng bốc của bọn họ. Ở Ninh Thành, nhà họ Triệu chẳng là cái gì. Mọi người đều ở trong một vòng tròn, rõ ràng biết có một vòng tròn tốt hơn nhưng họ không thể đạt được, dù sao với nền tảng của nhà họ Triệu, đó đã là giới hạn mà nhà họ Trần có thể chạm tới rồi. Mẹ ruột của Trần Tĩnh Nghi qua đời khi mới sinh ra cô ta, cô ta lớn lên trong sự cưng chiều của bố, cho đến khi năm tuổi, lần đầu gặp mẹ kế Hướng Lan. Bố Trần vẫn rất yêu thương cô ta, mẹ kế cũng luôn dỗ dành cô ta, thậm chí bố Trần còn hứa ông sẽ không sinh thêm con, chỉ đối xử tốt với một mình cô ta. Vậy mà chỉ trong vòng vài năm, cô có thêm em trai. Bố Trần vẫn luôn miệng hứa những gì là của cô ta thì vẫn sẽ thuộc về cô ta, mẹ kế cũng nói em trai sẽ không tranh đoạt bất kỳ thứ gì của cô ta, giờ nhìn xem, không phải nóng lòng muốn gả con gái đi rồi sao. Đúng lúc này, có một cô gái trong hội nhìn thấy Chúc Tòng Duy đi ra từ trung tâm mua sắm, vội nói: “Tĩnh Nghi, kia có phải nhỏ chị gái quèn của bà không?” “Tôi làm gì có chị gái” Trần Tĩnh Nghi muốn sửa miệng cô ả, cô ta là con một, nhưng ngẫm lại đã sớm không phải. “Là đứa con gái của mẹ kế bà đó. ” Trần Tĩnh Nghi nhìn theo hướng cô ả chỉ, từ cửa kính trong suốt của quán bar chắc chắn thấy được bóng người lạnh lùng lướt qua. Ánh đèn neon nhiều màu phản chiếu lên gương mặt thanh nhã. Trần Tĩnh Nghi đột nhiên bước vội ra ngoài, chặn trước người cô. Chúc Tòng Duy nhận ra cô ta, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì vậy?” Trần Tĩnh Nghi đã nghĩ ra mấy câu chế giễu cô từ lúc bước ra, nhưng khi nhìn vào gương mặt lạnh tanh của cô, cô ta chỉ nói được một câu: “Sao lúc trước cô không giữ mẹ cô lại. ” “…” Có vẻ hơi đi lệch với kịch bản máu chó của mấy bộ phim truyền hình mà Chúc Tòng Duy nghĩ tới thì phải, cô còn tưởng cô ta tới để gây rối. Cô thản nhiên trả lời: “Giữ một người không muốn ở lại cũng vô ích. ” Giọng nói của Trần Tĩnh Nghi lạnh lùng: “Đó là do cô không có năng lực. ” Chúc Tòng Duy khen ngợi: “Vậy cô có năng lực. ” Cô không muốn nghe tiếp, mặc kệ ánh mắt tò mò của mấy cô gái, băng qua vỉa hè. Trần Tĩnh Nghi nhìn bóng lưng rời đi của cô, không hiểu sao cô có thể thờ ơ như vậy, rõ ràng Hướng Lan là mẹ cô mà. Sau đó mấy tiểu thư mới lên tiếng phụ hoạ: “Tĩnh Nghi không phải giận, dù sao chị ta cũng không so được với bà. ” Trần Tĩnh Nghi: “Tôi không có giận, còn nữa, tôi mà phải đi so với cô ấy. ” “Phải, phải, không so, không so. ” “Đến muộn mất rồi. ” Một cô gái vừa chen vào vòng tròn của bọn họ nhân cơ hội đưa ra ý kiến: “Trước đó tôi nghe nói cô ta làm thợ trang điểm? Không biết làm việc ở đâu, có thời gian, bắt cô ta tới trang điểm cho chúng ta, tới lúc đó vạch lá tìm sâu là được. ” Đây tự nhiên tìm chuyện mà. “…” Vẻ mặt của Trần Tĩnh Nghi kỳ quái. Những người khác không biết, nhưng cô ta biết rõ nghề nghiệp thật sự của Chúc Tòng Duy. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến cô ta nổi da gà. “Cô thích thì đi đi!” Cô ta tức giận. Cô gái liền đáp: “Tôi đi, tôi đi, tôi thay bà vạch lỗi cô ta. ” “Được. ” Trần Tĩnh Nghi không ngờ cô ả còn không hiểu tiếng người. “Đến nhà tang lễ tìm cô ta, cô ta làm việc ở đó, chúc cô thành công. ” – Ôn Viên lúc này ấm áp dễ chịu. Kể từ khi chồng bà Ôn Trình Quân ra nước ngoài, đã gần hai tháng, Hạ Quân có thể căn đúng thời gian ban đêm để gọi điện cho chồng. Không ngờ hôm nay nhận được tin vui ông ấy sẽ sớm về nước. Hạ Quân kinh ngạc, lại nhớ tới cuộc điện thoại của Ôn Trình Lễ với lão phu nhân cách đây không lâu, là bởi vì câu nói ấy? Lúc đó, Ôn Trình Lễ đáp ứng, bà cũng không để tâm lắm. Bất quá Ôn Trình Quân còn đang ở nước ngoài, múi giờ cũng chênh lệch: “Sắp xong rồi, tuần này công ty đã phái thêm người đi xử lý, đầu tháng sau sẽ trở về. ” Dù sao cũng cùng cầm quyền tập đoàn, ở nhà Hạ Quân có thể tuỳ ý trêu chọc, nhưng khi liên quan đến công việc, bà vẫn không khỏi lo lắng hỏi: “Liệu có ảnh hưởng đến công ty không? Trình Lễ cũng không trách em chứ?” Ôn Trình Quân buồn cười: “Cái này có cái gì kỳ quái? em là chị dâu nó, hơn nữa anh ngày ngày quấy rối nó, bắt nó sớm cho anh về với phu nhân. Tiểu tử này chưa kết hôn, đương nhiên không hiểu chuyện vợ chồng mới cưới. ” Đều đã từng kết hôn, còn vợ chồng mới cưới gì nữa? Hạ Quân không nhịn được cười: “Vậy lúc về có thể cùng lão phu nhân thúc giục nó kết hôn. ” “Nó không chịu kết hôn ấy chứ, thúc giục nó cũng vô ích, nhưng vẫn phải giục. ” Ôn Trình Quân nghĩ mình khó có thể thay đổi quyết định của em trai: “Mà này, mọi người đối xử với tiểu Chúc thế nào?” Nhắc đến chuyện này, Hạ Quân không khỏi mỉm cười: “Người nhà anh đều rất tốt, cũng rất thích Tử Duy. Lão phu nhân tuần nào cũng kêu con bé tới chơi mạt chược cùng, nhưng Tử Duy còn phải đến bệnh viện để chăm sóc bà nội. ” Ôn Trình Quân năm nay bốn mươi lăm tuổi, bề ngoài là một người chú phong độ dịu dàng nhưng bên trong lại khá vui tính: “Gì mà người nhà anh, giờ cũng là người nhà em mà. ” Ông tung ra một tin tức cực kỳ quan trọng: “Nói thật với em, anh muốn nhận nuôi Tiểu Duy. ” Nhận con nuôi? Hạ Quân thoạt đầu sửng sốt, sau đó chợt tỉnh ngộ: “Khó trách anh kêu em mời Tử Duy đến nhà anh ở. Thì ra là vì lý do này. ” Ôn Trình Quân nói: “Đúng vậy, hai đứa con trai của anh lúc nhỏ thì nghịch ngợm gây sự, lớn lên thì nổi loạn, chu du khắp thế giới. Vừa lúc quan hệ của em và Tiểu Duy tốt như vậy, chi bằng nhận nuôi con bé, như vậy anh cũng có thêm một đứa con gái. Em thấy sao?” “Nói ra thì, em hơn con bé tổng cộng có mười sáu tuổi, cũng chạc khoảng cách tuổi của anh với Trình Lễ. Lúc nhỏ con bé còn gọi em là chị đó, nhưng bị bà nội mắng mãi sau này mới sửa thành dì. ” Hạ Quân lúc đó vừa tốt nghiệp đại học, Chúc Tòng Duy mới sáu tuổi, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua. Bà nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu đã như vậy thì em rất sẵn lòng, nhưng em phải hỏi Chúc Tòng Duy xem con bé nghĩ sao đã, bà nội con bé cũng phải hỏi. ” Ôn Trình Quân gật đầu, “Việc nhận con nuôi không phải là chuyện nhỏ, người nhà họ Ôn quá nhiều, có thể sẽ có một số người không vừa ý, đến lúc đó anh phải hỏi trước Trình Lễ, có nó ra mặt mọi chuyện sẽ dễ dàng. ” Lời ông nói quá mịt mờ, Hạ Quân cũng dần tỉnh táo lại. Suy cho cùng, các gia tộc lớn đều rất thận trọng trong chuyện tài sản, hơn nữa, chỉ có một số ít người mới gặp Chúc Tòng Duy, kết quả không mấy chắc chắn. “Trình Lễ liệu có đồng ý không?” “Nó nhất định sẽ không từ chối nguyện vọng nhỏ này của đại ca nó đâu. ” “Vậy khi nào nó quay lại chúng ta sẽ nói chuyện đó. Không cần phải vội. ” – Sau khi Chúc Tòng Duy từ bên ngoài về, nhìn thấy Hạ Quân vui vẻ, mới biết chú Ôn sắp quay về nên tâm tình mới tốt như vậy. Vốn dĩ cô định kể chuyện đã gặp Trần Tĩnh Nghi cho bà nghe nhưng thấy bà đang vui nên không tính kể nữa. Hạ Quân xoa đầu cô: “Còn một chuyện nữa định nói với con, nhưng hôm nay con ở bệnh viện đã mệt lắm rồi, trước tiên hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ngày mai lại nói. ” Chúc Tòng Duy không biết là chuyện gì, chỉ mỉm cười gật đầu. Sau đó do dự vài giây, cô chủ động nói: “Nhân tiện, dì Quân, dì có biết khi nào anh Ôn sẽ về không?” “Cái đó dì không biết, nhưng tối nay nó không về ăn cơm. ” Hạ Quân khẽ mỉm cười, “Còn nữa, sao con lại gọi cậu ấy như vậy. ” “Vậy con nên gọi là gì?” Hạ Quân không khỏi bật cười, nghĩ đến kế hoạch mà bà đã cùng chồng lập ra cách đây không lâu: “Gọi vậy có chút xa cách, tạm thời đừng để ý đến chuyện này nữa, tối nay dì sẽ hỏi chú con xem nên gọi thế nào cho thích hợp. ” Chúc Tòng Duy nhẹ nhàng gật đầu: “Dì Quân, có thể cho con xin WeChat của anh ấy được không ạ. ” Đương nhiên cô đang ám chỉ Ôn Trình Lễ. Hứa Quân thản nhiên đẩy danh thiếp WeChat cho Chúc Tòng Duy. Sau đó hỏi: “Con tìm cậu ấy có chuyện gì à? Nếu không cứ nói cho dì biết, đỡ phải làm phiền cậu ấy. ” Chúc Tòng Duy giả vờ bình tĩnh: “Thà làm phiền anh ấy còn hơn. ” Nói thế nào nhỉ, chẳng lẽ nói con muốn Ôn Trình Lễ giả vờ làm bạn trai của con trước mặt bà nội?
HẾT CHƯƠNG 6
← Ch. 005 | Ch. 007 → |