Truyện:Cố Tình Kết Hôn - Chương 004

Cố Tình Kết Hôn
Trọn bộ 100 chương
Chương 004
Đắc tội
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Biên tập: Ross

Chương 4

Đưa cô về nhà Anh hỏi như vậy thì tám chín phần đã nghe được rồi, chỉ là không biết anh nghe được câu nào thôi. Dù là câu nào thì Chúc Tòng Duy đều thấy không ổn. Đầu cô giống lên hồi trống “Anh đến để tìm cô tính sổ ” nhưng lại không nghĩ tới khả năng, thật ra anh chỉ đơn giản muốn “chọc cho cô xấu hổ mà thôi. ” Dù sao chăng nữa, kết quả chung quy lại đều bất ổn, Chúc Tòng Duy bất chấp tất cả nói: “Giống nhau cả thôi. ” Ôn Trình Lễ thong thả đeo đồng hồ, nghe vậy thản nhiên trêu cô: “Ghê gớm quá ta. ” “…” Đây là kiểu bình luận gì vậy? Hai tai Chúc Tòng Duy nóng lên. Trong mắt cô đều là bàn tay đang chuyển động của đối phương, sắc bạc tối lạnh, mặt đồng hồ phức tạp, không biết là của thương hiệu nào. Nếu lấy bàn tay đó đi làm mô hình, chắc chắn sẽ không một ai ho he bắt bẻ. Chúc Tòng Duy lấy lại tinh thần, ngẩng mặt lên, dũng cảm nhìn vào mắt anh, chiếc cổ thon dài thẳng tắp, giống như đoá hoa sơn trà vươn mình trong sương sớm. “Ôn tiên sinh sẽ không nghĩ lời nói đùa của một bà cụ ốm yếu là thật chứ?” Ôn Trình Lễ không vì vậy mà phá lệ tức giận, anh vẫn giữ thái độ trầm ổn: “Cô đang uy hiếp tôi?” Cô không biết phải trả lời sao, tự dưng lại nhớ tới mấy câu linh tinh của Phạm Trúc Cô thầm trợn mắt: ” Ôn tiên sinh quả thật rộng lượng. ” “…” Chỉ khi làm từ thiện Ôn Trình Lễ mới được nghe người ta khen vậy, tự dưng từ miệng Chúc Tòng Duy lại giống như mắng anh. Tống Ngôn ôm một giỏ trái cây đi từ chỗ rẽ ra, thấy hai người, cậu ta chủ động nói: “Cô Chúc đây là giỏ quà ông chủ biếu bà cụ. ” Giỏ quả trông rất đẹp mắt. “Tôi thay bà cảm ơn các anh nhiều nhé. ” Chúc Tòng Duy nhận lấy “Giờ cũng không còn sớm nữa, ngài mau về sớm đi thôi. ” Nhân lúc anh còn chưa hiểu chuyện gì, Chúc Tòng Duy vội vàng tiễn khách, cô như sợ bị anh tóm nên chạy thật nhanh vào phòng, qua tấm cửa kính vẫy tay với anh. Ôn Trình Lễ bật cười. Tống Ngôn mới mang giỏ quà tới đã bị đuổi khéo về. Dưới cái nhìn của Chúc Tòng Duy, Ôn Trình Lễ rộng lượng mang theo thư ký đi. Tống Ngôn làm thư ký cho Ôn Trình Lễ đã mười năm. Nói đúng ra trong các thư ký mà nhà họ Ôn chọn cho Ôn Trình Lễ, cậu ta là người được đích thân Ôn Trình Lễ nhắm. Từ hồi niên thiếu, Ôn Trình Lễ đã bắt đầu xử lý việc của tập đoàn, ở văn phòng cũng có tận mười mấy trợ lý, nhưng đa phần chỉ phụ trách một vài việc vặt. “Ngài làm gì có lỗi với cô Chúc ạ?” Tống Ngôn ấn số tầng. ” Câu này cậu nên hỏi ngược lại mới phải, thiết nghĩ, vẫn còn phải rèn luyện thêm thị lực. ” Ôn Trình Lễ nói. Tống Ngôn ồ lên một tiếng, ra là cô Chúc động phải ông chủ. Thật khó hiểu, rõ ràng ông chủ đã hạ phàm đi thăm mà còn bị người ta làm khó dễ. Tống Ngôn thấy anh giống như không để ý, nói đùa: “Đáng nhẽ tôi nên giấu giỏ trái cây đi mới phải” Cửa thang máy mở ra, Ôn Trình Lễ bỏ lại một câu. “Còn muốn huỷ danh tiếng của tôi? Tôi tự hỏi, có phải mình đã quá khoan dung với cậu rồi không?” _ Chúc Tòng Duy không kể chuyện ban nãy cho bà nội nghe, cô ở cùng bà rất lâu, mãi đến bảy giờ tối mới rời khỏi bệnh viện. Sắc trời đã nhá nhem tối. Hạ Quân đang được người giúp việc bóp đầu, bà vừa chơi mạt chược với lão phu nhân xong, tài nghệ của bà không đánh bại được kỹ thuật của bà cụ, nên tâm trạng hơi chán nản. Người khác có ý thả, chưa gì đã cun cút cống tiền cho người giàu, bà không muốn cũng buộc phải đưa. Chúc Tòng Duy ngồi xuống cạnh bà: “Chiều nay Dì Quân làm gì mà mệt mỏi vậy ạ?” Hạ Quân bất lực: “Gần đây lão phu nhân chuyển từ cắm hoa sang mê mạt chược, thường xuyên rủ mọi người đến chơi, mãi dì mới xin được một chân. ” “Dì thắng không?” “Con trông dì có giống thắng không?” “Vậy là không rồi, con xem phim toàn thấy người giàu họ chơi bài thành tinh rồi, ra con nào cũng hiểm. ” “Dì vẫn chưa đạt tới ngưỡng đó. ” Nghe vậy hai dì cháu cùng nhau cười lớn. Cô vẫn chưa gặp Ôn lão phu nhân, chỉ mường tượng qua lời kể của dì Quân, ví như bà là người rất xì tin, thích chưng diện, ngay cả kính lão cũng phải có mấy chục kiểu dáng, là một người theo chủ nghĩa ái kỷ không màng tuổi tác. Bà cụ còn rất bướng, mỗi lần cháu chắt về, nhà bếp hay làm mấy món chiên rán nhiều đường nhiều mỡ, bà cụ cũng ngồi ăn cùng tụi nhỏ. Thậm chí còn bị bác sĩ và Ôn Trình Lễ mắng vì thức khuya chơi điện thoại. Chúc Tòng Duy an ủi Hạ Quân: “Không thể coi thường người già. ” Hạ Quân cười nói: “Ai dám coi thường bả, hồi còn trẻ, bà ấy cũng là nữ quái trong tập đoàn đấy. ” Bà mở mắt: “Tối nay con về sớm tiện thể ăn cơm tối chung với dì. ” Chúc Tòng Duy không thể cứ từ chối mãi được, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu kêu “Dạ” Sau khi mát xa xong, Hạ Quân đi tắm một lúc rồi hai dì cháu cùng đến nhà ăn, tới nơi thì bắt gặp Ôn Trình Lễ đang dìu lão phu nhân vào trong. Lão phu nhân mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu đen, mái tóc bạc búi gọn tỉ mỉ, phong thái tao nhã thong thả, nhìn rất đẹp lão. Bà cụ không mang theo kính, thấy Chúc Tòng Duy đi bên cạnh Hạ Quân liền mỉm cười: “Cô nhóc này trông thật lanh lợi. ” Bà có sáu chắt trai, nhưng lại chỉ có hai cháu gái, sóng sau xô sóng trước, các cháu của bà không tính là kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không phải kiểu hiền lành dịu dàng. Khi nhìn thấy Chúc Tòng Duy, bà đã nhận ra cô gái này bề ngoài thì lạnh lùng nhưng nội tâm mềm yếu. Chồng của dì Quân là cháu trai lớn của bà, xét về bối phận thì vẫn là bậc trưởng bối nên Chúc Tòng Duy gọi bà cụ là bà theo phương ngữ Ninh Thành. La Thuỵ Chi khẽ ngâm một tiếng: “Chà, giọng hay quá. ” “…” Chúc Tòng Duy xấu hổ trước lời khen thẳng thắn của bà cụ. Ôn Trình Lễ cũng khẽ cười. Chị Chu đi tới nói đồ ăn đã chuẩn bị xong. Mọi người cùng đi vào trong, khi nhìn thấy bàn ăn, Chúc Tòng Duy hơi hốt hoảng trước sự đồ sộ của các món ăn bày biện trên bàn. Cô tự hỏi đây có thật chỉ là một bữa cơm thường ngày? Dù là cơm nhà nhưng các món ăn đều được trình bày hết sức cầu kỳ, kết hợp hài hòa giữa chay và mặn, nhìn nhiều là vậy nhưng mỗi đ ĩa đều được ước lượng vừa đủ thức ăn để tránh lãng phí. Nhà họ Ôn không có quy định ăn ngủ không được nói chuyện, vì theo họ, ăn cơm thưa chuyện mới có không khí của một gia đình. Nguyên tắc của Chúc Tòng Duy là càng nói nhiều càng dễ sai nên cô chỉ im lặng ăn cơm, khi bà cụ thỉnh thoảng muốn hỏi mới đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời. “Cháu đã quen ở đây chưa? Nếu chỗ nào không thoải mái thì phải nói cho bà biết nhé” “Cháu thấy mọi thứ đều ổn ạ” Đúng là bà cháu, đến câu hỏi cũng giống nhau y đúc. “Hôm qua về muộn thế, giờ tan làm không ổn định hả cháu?” “Dạ đúng rồi, nếu không có việc cháu mới tan làm lúc bốn rưỡi ạ. ” “Bà nghe Hạ Quân kể cháu làm việc cho nhà tang lễ phải không? Phải nói là bà sốc lắm đó, nhìn con bé này không giống làm nghề đó chút nào, cho bà hỏi nhé cháu có sợ không?” Chúc Tòng Duy thành thật đáp: “Ban đầu mới làm thì hơi sợ, giờ cháu quen rồi. ” Lão phu nhân hiển nhiên rất tò mò về công việc hàng ngày của cô ở nhà tang lễ, khi đề tai đột nhiên chuyển hướng sang đề tài này, cô vô thức nhìn Ôn Trình Lễ dò hỏi. Nói chuyện này với người lớn liệu có ổn không? Ôn Trình Lễ chỉ nhướn mày chứ không nói gì. Ánh mắt của lão phu nhân sắc bén: “Nhìn nó làm gì, chỉ là nói chuyện sinh tử thôi có phải cái gì xui rủi đâu, bà không quan tâm mấy cái đó. ” Chúc Tòng Duy ngẫm lại một chút sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, bà nói không sai nhưng sinh tử là chuyện hệ trọng, không quá thích hợp để nói lúc này, nếu bà muốn biết, ăn cơm xong con sẽ chia sẻ với bà ạ. ” Cô vô cùng nghiêm túc với công việc của mình. Lúc này trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một nụ cười thuần khiết, nhưng lại khiến người ta khó có thể có ý nghĩ lung tung. La Thuỵ Chi nghĩ vậy, cười gật đầu. Nhưng sau bữa tối, bà cụ cũng không có thời gian để tâm sự với cô, phải uống thuốc, đi dạo, …và còn phải đi ngủ sớm. Được tận mắt thấy, Chúc Tòng Duy phải công nhận Ôn Trình Lễ có tài dỗ người già. _ Ngày hôm sau. Trước đó bận rộn cả một tuần nhưng tới hai hôm nay lại không thấy có việc. Ngay cả Hồng Bách Tuyền nguyên buổi sáng cũng nhàn rỗi, Phạm Trúc vừa hỏi, ông chỉ thản nhiên nói: “Còn ai trồng khoai đất này? Do nhà tang lễ mới chứ sao” Nhà tang lễ mới mở nhìn khang trang, rộng rãi hơn nên việc mọi người chọn nơi đó là điều hết sức hiển nhiên. Phạm Trúc than thở: “Lương tháng này giảm là cái chắc, chúng ta có nên quảng bá nhà tang lễ không ạ, như quảng cáo chẳng hạn” Hồng Bách Tuyền lườm cô nàng, ra sức mắng vốn: “Bình thường chúng ta nói với nhau thì không sao, chứ trước mặt người ta nói vậy khác nào nguyền rủa họ đi chết, nhà tang lễ chứ có phải công viên giải trí đâu. ” Phạm Trúc vội che miệng: “Coi như em chưa nói gì. ” “Nhưng mà tuyên truyền bình thường thì chắc không có vấn đề gì. ” Hồng Bách Tuyền nói: “Hai ngày trước, tôi đi ăn với phó giám đốc, ông ta bảo hai tuần sau có hoạt động cộng đồng tang lễ xanh, phải chuẩn bị. ” Đến giờ cơm, Phạm Trúc hỏi Chúc Tòng Duy: “Hoạt động này có khó không nhỉ?” Chúc Tòng Duy bật cười: “Không khó đâu, phần lớn là kiến thức khoa học, chỉ cần vững chuyên môn là được. ” Phạm Trúc nói: “Vậy thì em yên tâm rồi. ” Trước vấn đề này, Chúc Tòng Duy giữ thái độ sao cũng được: “Không chắc có lấy ai trong bộ phận chúng ta, còn phụ thuộc vào lãnh đạo nữa. ” Đến chiều, phó giám đốc gọi Hồng Bách Tuyền. Chờ đến lúc Hồng Bách Tuyền quay lại, ánh mắt đảo đến chỗ Chúc Tòng Duy: “Tử Duy, phó giám đốc muốn nói chuyện với em. ” Chúc Tòng Duy thấy có điềm không ổn, nhưng vẫn chưa biết đó là gì. Phục dung thi thể chỉ là một quy trình nhỏ thuộc bộ phận khâm liệm-hoả táng, các bộ phận còn lại thuộc quyền quản lý của phó giám đốc. Dù đã gặp qua nhưng bình thường họ có rất ít cơ hội thấy cấp trên. Tôn Tân đang ngồi uống trà bằng cái chén của cán bộ kỳ cựu, chờ Chúc Tòng Duy tiến vào, mỉm cười mời cô ngồi xuống “Đừng căng thẳng, không phải chuyện công việc đâu. ” Ông ta đi thẳng vào vấn đề: “Năm nay cháu cũng hai ba rồi phải không?” Chúc Tòng Duy hơi ngờ ngợ, chỉ yên lặng gật đầu. “Đã có bạn trai chưa?” “Dạ chưa” “Công việc của chúng ta tiếp xúc với người chết nhiều, rất khó gặp được người vừa ý. ” Tôn Tân đánh giá cô “Tiểu Chúc cháu là người có tài, có yêu cầu gì về đối phương không?” Chúc Tòng Duy cũng nói thẳng: “Hiện tại cháu vẫn chưa có ý định yêu đương. ” Tôn Tân đặt chén trà nguội ngắt xuống, mồm miệng nhạt nhẽo, lấy thân phận trưởng bối ra khuyên nhủ: “Tới tuổi nên yêu đương rồi, nói với cháu, tôi có đứa cháu không ngại công việc của cháu, thử gặp xem sao?” Chúc Tòng Duy hơi chau mày, không rõ có bài xích không, một lần nữa từ chối khéo: “Lãnh đạo, cháu còn phải chăm sóc bà nội, bà yếu lắm rồi, chỉ còn sống được vài năm nữa, cháu muốn chăm sóc bà, hiện vẫn chưa nghĩ tới mấy chuyện này. ” Tôn Tân đương nhiên biết hoàn cảnh nhà cô, cũng nghe chuyện bà nội cô bị ung thư phổi giai đoạn cuối, ông ta vốn không để ý gia đình bình thường nhưng cháu trai lại coi trọng, nói không được. “Cái này không thành vấn đề” Ông ta thổi lá trà nói “Ông bà đều muốn nhìn thấy con cháu mình dựng vợ gả chồng, cháu trai tôi hơn cháu mấy tuổi, mặt mũi không tệ, cũng ngang ngang cháu, giới trẻ bây giờ đứa nào cũng chăm chút ngoại hình, vừa khéo nó chưa chịu kết hôn, vừa thấy cháu đã nghĩ tới chuyện này. ” Chúc Tòng Duy cụp mắt che đậy sự phiền chán. Cô không hề có ấn tượng gì với người được gọi là cháu trai này, thậm chí còn không biết mình từng gặp anh ta. Cảm nhận rõ sự kháng cự của cô. Tuổi trẻ khí thịnh, Tôn Tân cười ha hả: “Đừng vội từ chối, tôi nói qua với cháu vậy, cứ về từ từ suy nghĩ. ” Chúc Tòng Duy đứng dậy, dõng dạc trả lời: “Cảm ơn ngài đã giới thiệu đối tượng cho cháu, nhưng tình huống gia đình cháu phức tạp, hơn nữa, công việc cũng bận rộn, cháu không hợp với cháu trai ngài, cảm ơn anh ấy đã cân nhắc cháu ạ. ” Khi cô mở cửa chuẩn bị đi, Tôn Tân còn thâm ý nói: “Công việc của cháu đúng là có chút mệt mỏi, cháu có thể xin chuyển tới bộ phận khác thoải mái hơn. ” Vậy nên Chúc Tòng Duy không thích giao tiếp với người sống. Cô quay người, tay giữ chặt nắm cửa, cong môi: “Chắc là ngài hiểu lầm ý cháu rồi, nếu chỉ muốn nhàn rỗi, ngay từ đầu cháu đã không chọn tới đây. ” Phạm Trúc chạy tới đón: “Phó giám đốc nói gì với chị vậy?” “Giới thiệu đối tượng” “Chị từ chối rồi đúng không?” Cô ấy để ý xung quanh, nhỏ giọng thầm thì: “Tính từ hồi mới vào làm, đây đã là người thứ năm muốn làm mối rồi, chị cứ từ chối người ta như vậy có sợ bị làm khó không. ” Trợ lý của thầy Hồng, đồng nghiệp khác bộ phận, thậm chí cả người nhà, ngay cả phó giám đốc không dễ gây vào cũng có một chân. Ngoại trừ vài người tốt bụng, thì những người khác giới thiệu toàn người đâu đâu, đúng là nhà có tang cũng không biết đường tích phúc. “Còn phải hỏi. ” “Lần trước em còn nghe lỏm được nhân viên bộ phận khác phàn nàn…Phó giám đốc nhìn cười cười thế nhưng thực chất rất hẹp hòi” “Nói cũng đã nói rồi, biết sao giờ” Chúc Tòng Duy không có gì phải sợ, cô bình tĩnh nói: “Nếu vượt qua được ải đầu, thì mấy ải sau đó có tính là gì. ” Phạm Trúc ngưỡng mộ: “Xứng đáng là đàn chị của em. ” _ Bởi vì ngày mai còn phải làm lễ mai táng cho giáo sư Trình, buổi chiều có người tới giám sát. Cấp trên yêu cầu Chúc Tòng Duy và vài người khác phải trang trí hội hội trường tiễn biệt. Phạm Trúc âm thầm quy sang do vị lãnh đạo bị từ chối kia nhúng tay. Chúc Tòng Duy không nhịn cười được: “Chỉnh chị thôi gọi các em đi làm gì?” Phạm Trúc nói: “Dù sao cũng là việc thôi, thêm mấy người cũng không tính là nhiều, cái này gọi là âm thầm gây chuyện. ” May mắn thay có thông báo thay đổi kế hoạch vào phút chót, Hồng bách Tuyền dứt khoát bố trí Chúc Tòng Duy và Phạm Trúc phụ trách việc khác thay vì trang trí sảnh tiễn biệt. Ngày hôm sau sắc trời không tốt lắm, đêm qua mưa rất lớn. Bên ngoài nhà tang lễ thành phố, dòng xe cộ qua lại liên tục, vòng hoa và lẵng hoa giao đến đã được đặt dọc ngoài hành lang, kéo dài đến tận phía sau. Giáo sư Trình vốn có tiếng tăm lớn trên khắp thế giới, những lứa học trò đầu tiên của ông đều là tinh anh các ngành, bên cạnh đó không thiếu các sinh viên ưu tú của đại học Ninh đến chia buồn. Phạm Trúc và Chúc Tòng Duy không ở đó nhưng cũng biết ngoài khách mời, còn có rất nhiều cơ quan truyền thông, các đài địa phương tới truyền hình trực tiếp tang lễ. Nhiều lãnh đạo đã đến, thậm chí cả vị cấp trên không bao giờ thấy thấy cũng có mặt, đang đứng nói chuyện với các lãnh đạo khác. Cho đến khi Ôn Trình Lễ xuất hiện. Các phóng viên đều biết hôm nay anh sẽ tới nên họ đến rất đông, ánh đèn flash còn sáng hơn cả những tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ mây. Vẻ mặt Ôn Trình Lễ điềm tĩnh, đi thẳng lên bậc thang mà không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cánh truyền thông. Chẳng bao lâu sau, anh đã bị các sếp khác vây quanh, tay bắt mặt mừng đi vào trong. Phạm Trúc đang xem truyền hình trực tiếp trong văn phòng phải vội chạy ra hóng, sau khi quay về hào hứng kể: “Bọn họ đều là lãnh đạo không đó, nhưng tất nhiên anh Ôn là đẹp trai nhất. ” Cô ấy hùng hổ nói: “Phải thừa nhận là chị với Ôn tiên sinh là hai người đẹp nhất em từng gặp. ” Chúc Tòng Duy xoay cổ tê rần: “Cảm ơn em, ra ngoài đừng bảo chúng ta quen nhau. ” Khoảng mười một giờ, bản tin trực tiếp đã thay đổi địa điểm. Tro cốt của Giáo sư Trình được an táng ở nghĩa trang có tiếng nhất Ninh Thành, lần này chỉ có người nhà và một vài người có mặt. Chúc Tòng Duy dành cả một buổi trưa yên tĩnh trong nhà tang lễ. Tận đến gần giờ tan tầm, vợ giáo sư Trình mới quay lại nhà tang lễ, bà nói muốn gặp người khâm liệm cho ông nhà tối đó. Trịnh Tố Mai là diễn viên hí kịch có tiếng những năm đầu, giành được rất nhiều giải thưởng danh giá, vì chấn thương nên bà đã sớm rút khỏi giới. Dù được chăm sóc tốt nhưng vẫn không tránh được vẻ tiều tuỵ. Không giống như Phạm Trúc và Từ Hành đều gọi bà là “bà Trình”, Chúc Tòng Duy lịch sự nói: “Chào cô, xin hỏi Trịnh nữ sĩ có chuyện gì không?” Trịnh Tố Mai trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng cười, ánh mắt không giấu được nhìn cô vài lần: “Tôi thích cháu gọi tôi như vậy” Từ khi gả cho lão Trình, không lâu sau lui về ở ẩn, mọi người đã nhiều lần gọi bà là bà Trình không thì phu nhân Trình, nhiều lúc bà cũng quên mất mình họ Trịnh. “Bà nội cháu hay xem kịch của cô. ” Khi nói lời này, ánh mắt của Chúc Tòng Duy hơi hồn nhiên. Trịnh Tố Mai gật đầu: “Người khác nếu nói lời này, tôi sẽ nghĩ họ muốn lấy lòng tôi, nhưng tôi tin cháu không vậy. Hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn các cháu. ” Một vài người sẽ khiêm tốn, vì vốn dĩ đây là công việc họ phải làm. “Tôi nói lời này với cháu, vì tôi là người nhà, có bổn phận phải cảm ơn cháu. ” Trịnh Tố Mai nói tiếp: “Ông nhà tôi rất để ý mặt mũi, có thể đàng hoàng rời đi ít nhiều cũng có công sức của các cháu, tôi biết ơn lắm, nếu có thể cho cháu nhiều tôi cũng cho. ” Đối với người làm tang lễ, việc nhận được sự công nhận từ gia đình là niềm an ủi lớn nhất. Khi Trịnh Tố Mai chuẩn bị rời đi, Chúc Tòng Duy thấy sắc mặt bà ấy không được tốt nên nhiệt tình nói: “Để cháu tiễn cô. ” Cô vốn tưởng Trịnh Tố Mai đi cùng Trình Dung, nhưng lại không ngờ khi ra ngoài hành lang khu vực khâm liệm, cô nhìn thấy bóng người cô đơn đang đứng đó. Người đàn ông đứng trong khu hành lang trang nghiêm, bên cạnh có Tôn Tân, không biết đang nói gì mà rất vui vẻ. Chúc Tòng Duy không muốn suy nghĩ nhiều nhưng sự tương phản quả thực quá rõ ràng, khí chất của Ôn Trình Lễ quá mức nổi bật. Cô có điểm chắc chắn, nhà họ Ôn không liên quan gì tới nhà tang lễ hôm nay nhưng có vẻ anh khá thân với nhóm lãnh đạo ở đây. Có lẽ là liên quan bên phòng Nội vụ? Dù sao lãnh đạo nhà tang lễ vẫn nắm chức vụ trong Cục Dân chính, cô thất thần suy nghĩ. Ôn Trình Lễ được mọi người nói là tính tình dễ gần, lễ phép, ôn hòa, ít người có ấn tượng xấu về anh. Chỉ những người thân thiết với anh mới biết anh có thái độ như vậy với hầu hết mọi người, chính vì không quan tâm nên tâm trạng anh rất bình tĩnh. Kể cả khi nói chuyện với Tôn Tân cũng vậy Khi thấy Trịnh Tố Mai quay lại, Ôn Trình Lễ thấy hai người, anh hỏi Trịnh Tố Mai: “Cô sao rồi” “Được rồi, còn bắt em phải đứng chờ. ” Trịnh Tố Mai quay sang nói với Chúc Tòng Duy: “Tiểu Chúc đưa đến đây thôi. Hôm nay tôi đã trì hoãn công việc của cháu. Sau nếu có cơ hội mời cháu đi ăn nhé. ” Chúc Tòng Duy chưa kịp trả lời thì Tôn Tân đã trực tiếp nói thay cô: “Không sao, hôm nay cô ấy không quá bận rộn, lúc này cũng sắp tan sở nên không trì hoãn nhiều” Ông ta biết rõ thời gian tan tầm của cô cũng không thèm hỏi ý kiến của cô. Cấp trên đã lên tiếng, Chúc Tòng Duy chỉ có thể thuận theo. Ôn Trình Lễ giơ tay nhìn đồng hồ, 3 giờ 58 phút, còn 2 phút nữa là đến bốn giờ đúng. Ánh mắt của anh rơi vào khuôn mặt trắng nõn của Chúc Tòng Duy: “Tan làm tôi đưa cô về. ” Nghe thấy giọng nói quen thuộc của vị kia, gương mặt của Tôn Tân lập tức nhăn nhó.

HẾT CHƯƠNG 4

Chương (1-100)