Cách rèm ngắm mỹ nhân
← Ch.001 | Ch.003 → |
Biên tập: Ross
Chương 2
Cẩn thận Vương Văn bị phản bác bỗng chốc há miệng thở d ốc, không hiểu tại sao mọi chuyện không theo ý mình, điều này quá không hợp lẽ thường. Anh ta càng thêm dò xét nhìn Chúc Tòng Duy. Vương Văn không dám chất vấn, Ôn Trình Lễ nhìn thì ôn hoà nhưng một khi đã quyết định thì khó lòng thay đổi. Trừ phi con gái của người đã khuất, Trình Dung tự mình đề xuất thì may ra, còn không cũng là ván đã đóng thuyền. Vương Văn lập tức ra vẻ hào phóng sửa miệng: “Cậu Ôn đã nói như vậy, thì tôi tin cô có thể làm được. ” “…” Từ Hành không biết nói gì. Trước sự theo dõi của mọi người, Ôn Trình Lễ và thư ký bước xuống cầu thang, có lẽ muốn dọn đường lên tầng ba. Khi anh đi ngang qua Chúc Tòng Duy, khắp người cô bị bủa vây bởi mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trộn lẫn cùng hương trầm, giọng nói từ đỉnh đầu rơi xuống: “Lên đi” Đang nói cô? Chúc Tòng Duy thoáng ngẩn người, không ngẩng đầu xách theo hòm dụng cụ đi lên tầng. Cầu thang tối màu bị tiếng giày nện lên phát ra âm thanh nặng nề. Khi tới chỗ rẽ vào tầng ba, bàn tay trắng nõn nắm lấy lan can bằng gỗ, không khỏi ngước xuống tầng hai. Tấm lưng của người đàn ông cao dài, thẳng như tùng núi, thanh cao tôn quý. Trình Dung chán ghét nhìn Vương Văn, muốn đuổi anh ta đi cho khuất mắt: “Anh xuống dưới giám sát bọn họ bài trí linh đường đi, có vấn đề gì còn sớm giải quyết. ” Vương Văn không tình nguyện đi xuống, chị hỏi Ôn Trình Lễ ” Trình Lễ quen bọn họ à?” Bố chị bị bệnh đã lâu, tuy đã liệu trước sẽ không qua khỏi nhưng mọi người trong nhà đều không dám đối mặt, càng không muốn làm đám cho bố. Hôm nay tình thế chuyển biến xấu, trụ cột đã mất, ai nấy đều bi thương quá độ, may có Ôn Trình Lễ nhắc nhở việc khâm liệm. Nói nữa chỉ khiến Trình Dung hổ thẹn, tuổi chị còn lớn hơn Ôn Trình Lễ một nắm nhưng hành sự lại kém xa. Bây giờ chị cũng bình thản hơn nhiều, không tránh được việc tự hỏi, người như anh sẽ quen biết một nhân viên tang lễ bình thường. “Đầu năm ông cụ Trần mất” Ôn Trình Lễ nói ngắn gọn “Cô ấy có đến” Mấy năm nay địa vị nhà họ Trần ở Ninh Thành gần như mấp mé nhưng đổi lại ông cụ Trần rất được lòng mọi người, do lúc sinh thời hay đi từ thiện nên hôm tổ chức lễ truy điệu rất đông người tới tưởng niệm. Trình Dung nhớ rõ hôm nhập liệm không xảy ra bất kỳ sai sót nào. Chị thờ phào nhẹ nhõm, do dự mấy hồi không biết ban nãy anh đang nói Từ Hành hay Chúc Tòng Duy, cuối cùng vẫn nhắc đến Chúc Tòng Duy. (他 (anh ta, anh ấy), 她 (cô ấy, cô ta) đều phát âm “Tā”) “Nhìn trẻ vậy không ngờ lại rất xuất sắc, tôi nói rồi cậu làm sao bất cẩn được. ” Hồi chị bằng tuổi anh, vẫn còn ngây thơ chưa trải đời, nếu không cũng không bị Vương Văn làm choáng váng đầu óc, không phải anh ta thì không cưới. Ôn Trình Lễ chỉ đáp nhẹ lại một tiếng. Trình Dung thuận miệng nói “Cậu chu đáo thật, chút chuyện nhỏ này cũng để ý. ” _ Trên tầng ba yên ắng không một tiếng động, có làn khói nhẹ lượn lờ từ lư hương ở trong góc, tản ra không khí một mùi trầm nhàn nhạt. “Con rể còn ồn ào hơn cả con gái” Từ Hành giễu cợt ” Cậu Ôn mới nói một câu đã im như hến “ “Đàn anh, đừng bàn luận chuyện nhà người ta. ” Chúc Tòng Duy thay sang đồ bảo hộ, nhắc nhở. Từ Hành gật đầu, trong đầu anh ấy cứ mãi vang vọng câu nói làm thay đổi cục bộ ban nãy. Sau khi chuẩn bị xong, hai người mở cửa. Đèn trong phòng sáng rực, tương phản hoàn toàn với bầu trời tối đen bên ngoài cửa. Chúc Tòng Duy đã từng nghe giáo sư Trình giảng bài, biết được rất nhiều kiến thức phong phú và thú vị, hồi ấy ông cũng không gầy trơ xương như này. Cũng tại ung thư… Nghĩ đến bà nội đang nằm trong bệnh viện, Chúc Tòng Duy chua xót, sau khi mặc niệm xong, cô cùng Từ Hành mặc áo liệm cho người khuất. Lần này có thêm một bước nữa, vì gò má người đã khuất hóp sâu nên phải làm đầy bằng cách nhét bông, như vậy nhìn họ ra đi cũng thanh thản hơn nhiều. Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng sột soạt trang điểm. Một lúc sau, khi đã hoàn tất công việc, Chúc Tòng Duy đứng dậy, khom lưng trước linh cữu một lần nữa rồi cùng Từ Hành ra ngoài. Cởi bỏ lớp bảo hộ dùng một lần ra, Chúc Tòng Duy lấy bình xịt cồn chuẩn bị từ trước để khử trùng, bây giờ mới rảnh tay vòng ra sau xoa bóp thắt lưng. Ở trên tầng ba lâu như vậy, trên người họ toàn là mùi trầm, nhưng thực chất vẫn bị mùi thuốc sát khuẩn át đi. Trình Dung ở dưới tầng hai nghe thấy tiếng bọn họ đi xuống, lập tức đứng dậy ra đón: “Có ổn không?” Chúc Tòng Duy gật đầu: “Cả nhà chị lên xem đi. ” “Được” Trình Dung nhấc chân rời đi, không quên nói “Ở tầng dưới có chuẩn bị trà nóng, cô cậu xuống nghỉ ngơi đã nhé. ” Sảnh tang lễ dưới tầng một gần như đã bài trí xong, người đến viếng cũng đông hơn lúc họ mới tới, đa phần đều là họ hàng thân thích đến đưa tang. Từ Hành muốn nếm thử trà của nhà giàu nhưng Chúc Tòng Duy lại không mấy hứng thú, lập tức xách theo hòm đựng dụng cụ ra ngoài xe. Tiếng khóc nhanh chóng vang ra từ ban công tầng ba. Đột nhiên có tiếng gõ cửa xe. Chúc Tòng Duy mệt mỏi quay lại… “Cô Chúc” Thư ký của Ôn Trình Lễ đứng ở ngoài xe, không nói một câu dư thừa “Trình gia bên này, sẽ không trách cứ. ” Người tốt. Chúc Tòng Duy thản nhiên “dán nhãn” cho Ôn Trình Lễ. “Nhờ anh giúp tôi cảm ơn Ôn tiên sinh” Cô bày tỏ lòng biết ơn từ tận đáy lòng. Thư ký bình tĩnh trả lời “Ông chủ nói không cần cảm ơn” _ Không để Chúc Tòng Duy và mọi người chờ lâu, Trình Dung rất nhanh xuống lầu chuyển tiền, đồng thời xác nhận ba ngày nữa sẽ hạ táng ở nhà tang lễ thành phố. Từ lúc rời khỏi nhà họ Trình, Chúc Tòng Duy vẫn chưa gặp lại Ôn Trình Lễ. Trên đường về nhà tang lễ, đồng nghiệp lái xe, Chúc Tòng Duy mở điện thoại thấy mấy tin nhắn của Phạm Trúc, tin nhắn gần nhất là voice chat dài 46 giây. Cô quyết định chọn nghe voice chat. “Khà khà, em mới tra hai cái tên, quả nhiên tìm được manh mối. Cậu Ôn đích thị là Ôn Trình Lễ! Tiếc quá không được nhìn thấy anh ấy, biết thế em xin đi chạy việc vặt cho rồi” Phạm Trúc hào phóng gửi một sấp ảnh, ở góc còn hiện logo của một app chỉnh ảnh mờ. Bối cảnh là một hội trường lộng lẫy, các vị khách ngồi ngay ngắn tạo lên bầu không khí vô cùng trang nghiêm, hầu hết các lãnh đạo đều là trung niên, duy nhất mình Ôn Trình Lễ trẻ tuổi xuất sắc có thể nói chuyện hài hoà với bọn họ. Đủ phong độ, ngay cả máy ảnh cũng thiên vị anh. Phạm Trúc gửi một loạt emo tiếc nuối. Chúc Tòng Duy: [ Ba ngày nữa nhà tang lễ sẽ tổ chức lễ hạ táng ] Phạm Trúc: [ Đã rõ. jpg ] Điện thoại đột nhiên kêu lên, trên điện thoại hiển thị tên “Dì Quân” ” Tử Duy mấy giờ tan làm vậy con “ ” Con đang trên đường về đây dì Quân ” Chúc Tòng Duy dịu giọng trả lời, sau khi cúp máy, Chúc Tòng Duy dặn đám Từ Hành đưa dụng cụ về. ” Cho em xuống đây “ ” Đã muộn rồi, hay tôi đưa cô về thẳng chỗ ở luôn nhé. ” Chúc Tòng Duy không chút nghĩ ngợi, tìm cớ từ chối: “Không cần đâu, ô tô vào đó hơi khó khăn” Vốn dĩ hôm nay đã gặp Ôn Trình Lễ, nếu để bọn họ biết cô đang sống trong nhà họ Ôn, sẽ lớn chuyện. _ Trước cửa nhà cũ treo một tấm bảng, đề hai chữ Ôn Viên. Nơi đây phần lớn là cây cối, đúng chuẩn phong cách lâm viên Trung Hoa, có mái đình thuỷ tạ, có núi giả ao cá, có đủ các loài hoa thơm cỏ lạ, tất cả đều là đồ gia truyền. Gia tộc họ Ôn là danh gia vọng tộc ở Ninh Thành, đích thị là thế gia có tuổi đời hàng trăm năm qua nhiều thế hệ, việc kinh doanh cũng tiếp nối nhiều đời, tài sản trải dài khắp các ngành, ngay cả thị trường nước ngoài cũng có tiếng tăm. Mà Ôn Trình Lễ chính là người thừa kế gia sản này. Chúc Tòng Duy đi bộ dọc theo bức tường trắng ngói đen mãi không thấy điểm cuối, nhìn lên có thể thấy những tán cây vươn mình trên cao. Trước cửa lớn treo một tấm bảng, giống cái hồi nãy treo ngoài cổng. Băng qua cửa trăng khuyết khắc đá, bóng trúc loang lổ trên tường trắng. Hạ Quân đang ở trong sân, thấy Chúc Tòng Duy về thì vội vẫy tay: “Chắc mệt lắm rồi phải không, dì kêu người chuẩn bị đồ ăn khuya cho con. ” Chúc Tòng Duy cong môi cười: “Bây giờ mới mười giờ hơn” Hạ Quân choàng tay qua vai cô, thân thiết nói “Cũng đâu còn sớm nữa, bà đã ngủ được một tiếng rồi, dì vốn định bảo con qua ở vài ngày, còn ngoại lệ dọn gian chính cho con nữa, dù sao cũng phải dùng cơm với mọi người, không nghĩ nhà họ Trình xảy ra chuyện ngoài ý muốn. ” Ôn Viên chia làm hai khu, mỗi khu đều có gian chính và phụ. Cho đến nay chỉ có lão phu nhân và người thừa kế Ôn Trình Lễ sống ở gian chính, còn gian phụ để cho con cháu, thỉnh thoảng có khách quý ở. Chẳng qua bây giờ ai cũng có cuộc sống của riêng mình, hơn nữa vài người thân thích cũng có tài sản bên ngoài, nên thỉnh thoảng mới về Ôn Viên tụ họp. Từ khi Hạ Quân kết hôn với con trai cả nhà họ Ôn vẫn luôn sống ở nhà phụ, mấy hôm nay ông ấy đi công tác một tháng, nên bà cụ mới bảo bà dọn sang nhà chính, để tiện bề bầu bạn. “Có gặp Trình Lễ chưa?” “Có ạ” “Thế nào?” “Không khác trên TV là mấy” Hạ Quân vui vẻ “Dì hiểu rồi, ý con là trong ngoài như một đúng không” Chúc Tòng Duy chớp mắt “Con không có ý đó mà” Cô thuận miệng kể lại truyện xảy ra ở nhà họ Trình. Hạ Quân có ấn tượng không tốt về Vương Văn nên khi bình phẩm có hơi gay gắt: “Cậu ta muốn trèo lên người Ôn gia, ra vẻ ra oai, đúng là làm trò hề. ” Xong bà uyển chuyển đổi chủ đề “Trình Lễ giúp con giải vây, nên cảm ơn nó. ” Vừa lúc nhà bếp mang hoành thánh nhân tôm phỉ thuý cùng trứng cá ra, mùi thơm nức mũi, Chúc Tòng Duy nhai trứng cá, trong miệng vang tiếng nổ lách tách. “Con nói cảm ơn với thư ký của ngài ấy rồi” “Sao không nói với nó?” Hơi nóng từ bát súp hoành thánh toả ra, khiến khuôn mặt thanh tú của Chúc Tòng Duy hơi ửng hồng: “Con cũng muốn lắm chứ, nhưng sau lại không thấy ngài ấy đâu. ” Ngay lúc cô đang nói chuyện, một con corgi lông ngắn màu vàng trắng không biết từ đâu chạy ra, đang xoay vòng vòng dưới chân cô, hớn hở vẫy đuôi, có lẽ vì ngửi thấy mùi đồ ăn nên tới. Nghe nói Ôn Trình Lễ mang nó từ nhà một người bạn về, tên là Loki, còn rất thân thuộc với mọi người. Chúc Tòng Duy thấy nó chả khác chủ nhân nó là bao. Cô không thích bị bám dính nên chia cho nó miếng hoành thánh còn lại. Hạ Quân thở dài: “Tử Duy, dì phải nói con biết chuyện này, hôm nay mẹ con gọi, tháng sau Trần Tĩnh Nghi đính hôn, bà ấy nói ở đó có mấy thanh niên trẻ tuổi, muốn con đi. ” Chúc Tòng Duy cười nhạt “Không chê công việc con gở nữa à” Tình mẫu tử đối với Chúc Tòng Duy, chỉ là mong ước khi còn nhỏ. Tuổi thơ ấu, bố cô vừa qua đời, mẹ cô Hướng Lan dứt khoát đi bước nữa, một lòng với người chồng mới, cũng rất chiều chuộng đứa con kế là Trần Tĩnh Nghi. Chúc Tòng Duy không phản đối việc bà tái hôn, nhưng sau khi tái hôn bà dường như quên mất sự tồn tại của cô, dì Quân vẫn luôn chăm sóc cô đó giờ. Sau này bà nội đổ bệnh, Hướng Lan mới xuất hiện, lúc đó bà mới sinh con trai, thoải mái hưởng thụ cuộc sống phu nhân nhà giàu. Năm ngoái khi biết nghề nghiệp của Chúc Tòng Duy, bà hùng hổ gọi điện chất vấn, ép cô đổi nghề, còn nói nhà họ Trần giúp cô tìm công việc tử tế khác, nhưng đều bị Chúc Tòng Duy từ chối. ” Đừng nghe theo bà ta” Hạ Quân cau mày, trong lòng bà hơi khó chịu “Bà ấy dựa vào nhà họ Trần tìm một mối hôn sự cho con, nếu chọn được người tốt hơn vị hôn phu của Trần Tĩnh Nghi, dì còn coi trọng chút. ” “Không muốn đi thì đừng đi, Tử Duy nhà ta xuất sắc như vậy, người tốt hơn không thiếu, nhà họ Trần là cái thá gì. ” Hạ Quân cười bảo: “Đừng ngại, nếu được thì, hai đứa con nhà dì trông cũng không tệ. ” “…” Hạ Quân không sinh được con, cuộc hôn nhân trước của bà cũng đứt gánh giữa đường vì vậy. Chúc Tòng Duy biết cả Hạ Quân và bác cả đều kết hôn lần hai, ông ấy trước đó đã có một cặp sinh đôi trai, kém cô một tuổi, năm nay vừa tốt nghiệp đại học. Cả hai đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng cô vẫn chưa có cơ hội gặp nhiều. Gen nhà họ Ôn tốt, ai cũng ưa nhìn, mặc dù cô mới chỉ gặp chồng của dì Quân và Ôn Trình Lễ. Chúc Tòng Duy: “Đừng, dì không sợ mọi người để ý ạ. ” Hạ Quân: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, dì có làm hại ai đâu mà sợ họ để ý, nói đi nói lại, người nhà họ Ôn còn cởi mở hơn con. ” Chúc Tòng Duy lắc đầu, khó có lúc làm nũng: “Tha cho con đi mà. ” Hạ Quân bị cô nhõng nhẽo một hồi cũng mềm lòng, đành phải tạm gác chuyện này lại, cuối cùng vì sáng mai Chúc Tòng Duy phải dậy sớm nên hai người không trò chuyện nữa. Thật ra ngày kia cô mới có hẹn. Lễ tang cùng hạ táng thường cùng tổ chức vào buổi sáng, người khâm liệm phải có mặt sớm hơn. Trước khi đi ngủ, Chúc Tòng Duy thắp trầm vào lư hương. Người ta vẫn nói, hương trầm có khả năng xoa dịu tâm hồn. Có vậy cô mới có thể ngủ yên. _ Đêm đầu tiên bố đi, Trình Dung quyết định ở lại gác linh cữu. Ôn Trình Lễ không rời đi. Hai đứa con nhỏ dỗ mãi mới chịu ngủ. Chị nhìn người đàn ông vẫn yên lặng nãy giờ, cảm thấy bố mình có cậu học trò như vậy cũng là một loại may mắn. Vương Văn nhìn chằm chằm quan tài. Bố vợ anh ta không còn, quan hệ hai nhà Trình Ôn không biết còn thân thiết như trước hay không. Anh ta không nhịn được quay sang hỏi: “Trình Dung, em muốn đi nghỉ chút không?” Trình Dung lắc đầu: “Mấy giờ rồi?” “Hơn bốn giờ rồi” Vương Văn buồn ngủ lắm rồi nhưng ngại Ôn Trình Lễ còn ở đây, nên không dám để lộ ra điều gì. “Đã muộn rồi, cũng tới lúc tôi phải đi. ” Ôn Trình Lễ trịnh trọng đứng dậy. Trình Dung vội vàng nói: “Vất vả rồi, còn phiền cậu ở lại gác đêm. ” Ôn Trình Lễ chỉnh lại góc áo, ôn hoà đáp lại “Biết thầy lâu như vậy, cũng là việc nên làm. ” Thấy anh rời đi, Vương Văn lập tức tỉnh ngủ, giữ Trình Dung đang muốn ra tiễn: “Em nghỉ ngơi đi, để anh tiễn cậu ấy. ” Trong sân sáng đèn, nhưng bầu trời vẫn tối đen như mực. Vương Văn đuổi theo: “Cậu Ôn. ” “Cậu Ôn, cũng do sợ đám tang bố tôi có trục trặc. Chủ yếu do cô gái kia còn quá trẻ, không ai nghĩ năng lực lại cao siêu như vậy, đáng ra tôi không nên nhìn người mà bắt hình dong mới phải, tôi chắc chắn sẽ…” Đương nhiên anh ta chẳng muốn xin lỗi Chúc Tòng Duy gì cho cam, việc anh ta muốn chỉ là cứu vớt hình tượng đang sụp đổ của mình trong lòng Ôn Trình Lễ. Ôn Trình Lễ vẫn bình tình, thanh âm rất nhẹ nhàng. “Thay vì ở đây ba hoa, anh nên đi thắp cho thầy một nén nhang. ” _ Năm giờ sáng, một chiếc ô tô lăn bánh vào Ôn Viên. Ôn Trình Lễ bước vào trong sân nhà chính, gió thổi qua làm tàu lá chuối bên cạnh từ từ đung đưa, từng giọt sương rơi xuống đất. Cùng lúc đó, đồng hồ báo thức của Chúc Tòng Duy kêu lên. Vài giây sau, một cánh tay mảnh mai trắng nõn từ trong chăn vươn ra tắt đồng hồ. Chúc Tòng Duy đứng dậy bật đèn, mái tóc rối tung, đôi mắt ngập nước hãng còn ngái ngủ. Phòng cô ở trên tầng hai, qua khung cửa sổ cô có thể nhìn thấy ao sen cách đó không xa. Nhưng vì nhiều muỗi nên cô rất ít khi mở ra, dù sao rèm cửa cũng mỏng, ánh sáng vẫn lọt qua được. Mới rạng sáng, ánh sáng rất dễ nhìn thấy. Người đàn ông đang đi bộ trong sân dừng lại, nhìn về phía có ánh sáng. Giữa rèm cửa mềm mại có một làn khói mờ ảo bay ra, thân ảnh mảnh mai phản chiếu lên khung cửa sổ, cô hơi nghiêng người, cúi đầu buộc tóc, nhìn vừa tao nhã lại mơ hồ có chút lả lướt. Cách một lớp rèm mỏng, cô tựa như hoa trên làn mây bồng bềnh.
HẾT CHƯƠNG 2
← Ch. 001 | Ch. 003 → |