← Ch.15 | Ch.17 → |
Sân bay người đến người đi, thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn cảnh một nhà ba người vô cùng xinh đẹp, quăng tới ánh mắt kinh diễm.
Cố Niệm vỗ vỗ cánh tay Tống Hoài Thừa, "Ngồi nửa ngày cũng đã mệt rồi, trước tiên chúng ta đến khách sạn đã."
Cố Phán cảm kích nhìn về phía mẹ, Cố Niệm mặt vẫn bình tĩnh như không.
Tống Hoài Thừa hơi xoay người, Cố Phán chầm chậm thở ra một hơi. Chỉ là cô chưa kịp thanh tĩnh lại, Tống Hoài Thừa liền khẩn trương hỏi, "Con định dẫn ai tới?" Cái kia mỗi một chữ đều là kích động.
Cố Phán mở lớn mắt, một giây sau bỗng nhiên nở nụ cười, tiến lên kéo cánh tay Tống Hoài Thừa, khoa tay, "Ba ba, nói đùa với ba thôi. Lão nhân gia người làm sao lại không có tính hài hước gì a, thật không biết mẹ coi trọng ba chỗ nào." Cô nhăn nhăn mặt.
Tống Hoài Thừa nhìn chằm chằm cô, "Đứa nhỏ này, hai tháng không gặp, học được bắt nạt ba ra làm trò cười đúng không? Phán Phán, nếu thật sự muốn yêu, ba ba giúp con khảo sát."
Cố Phán trong lòng một mảnh ấm áp, liền gật đầu. Thật không dám tưởng tượng ba ba nhìn thấy Trần Thiệu Thần sẽ biểu hiện thế nào.
Cố Niệm bật cười, "Xin hỏi Tống tiên sinh, Cố tiểu thư, lúc nào có thể đi về?"
Cha và con gái đồng thời kéo miệng, thoải mái cười. Tống Hoài Thừa đưa tay làm bộ, "Cố nữ sĩ, mời."
Cố Phán hướng về phía ông chớp mắt, ý kia chính là, ba, người thực sự bị vợ quản nghiêm rồi!
Dọc theo đường đi, ba mẹ đều đang hỏi cô chuyện ở trường học. Cố Phán chậm rãi kể, đương nhiên loại bỏ chuyện liên quan Trần Thiệu Thần.
Tống Hoài Thừa trầm ngâm, "Mấy người bạn chung cao trung với con chắc hẳn ở đại học T cũng không ít, bình thường ra ngoài với họ một chút, có việc cũng có thể thêm người giúp đỡ."
Cố Phán cười khẽ, hiện tại đã có một người giúp đỡ cô.
Cố Niệm cùng cô hàn huyên chuyện học tập, biết Cố Phán đi phòng vẽ học thêm, bà gật gù."Nếu là Lý Thịnh giới thiệu, con đi hỗ trợ cũng được, cũng có thể học thêm được một chút." Con gái quá mức đơn thuần, nhiều năm như vậy, vẫn ở trong vòng tay của bà, cô căn bản không biết xã hội hiểm ác.
Tống Hoài Thừa mang đĩa rau đặt lên mâm, "Đừng hàn huyên, mau mau ăn cơm."
Người một nhà Cố Phán dùng cơm ở nhà hàng gần đại học T. Hôm nay là chủ nhật, không ít học sinh túm năm tụm ba lại đây liên hoan.
Ăn được một lúc, điện thoại di động Cố Phán có chuông tin nhắn. Tống Hoài Thừa nhắc nhở, "Phán Phán, có tin nhắn."
Cố Phán lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, tin nhắn của Trần Thiệu Thần, mí mắt cô giật giật, có loại cảm giác ở trước mặt cha mẹ làm chuyện xấu.
"Hóa ra em thích ăn cá hấp pecca."
Tim Cố Phán run lên, vội vàng nhìn bốn phía, chỉ là cũng không nhìn thấy ai.
Cô nhanh chóng trả lời lại, "Học trưởng, anh ở đâu?"
Trần Thiệu Thần hiện tại đang ở trên lầu, anh định thần nhàn nhã dựa vào ghế. Mấy người bạn học gọi tới nơi này ăn cơm, không nghĩ tới lại ở chỗ này đụng tới cô, còn có cha mẹ cô. Anh không khỏi cười thâm ý, đây chính là từ sắp xếp sao?
Thấy cô hơi dáng vẻ quẫn bách, anh càng ngày càng muốn trêu chọc cô.
"Phán Phán, hóa ra em vội vã muốn đưa anh đi gặp hai vị —— đại nhân."
Cố Phán nhìn thấy tin nhắn, gương mặt đỏ bừng, nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân!
"Phán Phán, sao vậy? Tin nhắn của ai?" Cố Niệm hỏi.
Cố Phán khoa tay, "Bạn học của con."
"Không có chuyện gì chứ?"
"Không có." Cô cầm điện thoại."Con đi nhà vệ sinh một chút."
Phòng vệ sinh ở lầu hai, cô có thể xác định anh không ở lầu một, như vậy khẳng định ở lầu hai.
Bàn của Trần Thiệu Thần ở khúc quanh lầu hai, tầm nhìn rộng rãi, chuyện dưới lầu đều nhìn thấy hơn nửa. Cố Phán không dấu vết liếc mắt, rất nhanh tìm tới mục tiêu.
Cô không chút biến sắc đi về phía phòng vệ sinh.
Trần Thiệu Thần nhanh nhẹn đứng dậy. Cố Phán mở vòi nước, dòng nước chậm rãi chảy ra. Trần Thiệu Thần đứng ở bồn rửa tay song song với cô."Bá mẫu rất có khí chất." Anh nói.
Cố Phán giương mắt mỉm cười, khoa tay, "Mọi người đều nói như vậy. Em rất giống mẹ em."
Trần Thiệu Thần không nhịn được cười một tiếng, tiểu bánh mì so với lúc trước bắt đầu đáng yêu hơn nhiều, cũng tự nhiên hơn rất nhiều."Cơm nước xong chuẩn bị làm gì?"
Cố Phán trả lời, "Cùng họ về khách sạn nghỉ ngơi."
"Ách, như vậy a!" Trần Thiệu Thần kéo dài âm thanh, tựa hồ rất mất mát.
Cố Phán cắn cắn môi, "Sáng ngày mốt, mụ mụ đi công tác. Ngày kia họ sẽ về thành phố C."
Trần Thiệu Thần đáy mắt tràn đầy ý cười, bỗng nhiên giơ tay, Cố Phán thấy động tác của anh, vẻ mặt căng thẳng. Trần Thiệu Thần sửa lại một chút tóc của cô, động tác ôn nhu, "Rửa sạch tay thì xuống tầng bồi bá phụ bá mẫu ăn cơm, họ rất lâu không có gặp ngươi."
Cố Phán ôn nhu nhìn anh, trong lòng đầy cảm kích, học trưởng chính là hiểu ý cô.
Trần Thiệu Thần thở dài một hơi, không nhẹ không nặng bổ sung một câu, "Chúng ta còn có rất nhiều thời gian."
Cố Phán bất giác giương khóe miệng, vẻ mặt mâu thuẫn, vẫn là xuống lầu đi.
Hai người từng người trở lại bàn ăn.
Ăn xong cơm, Tống Hoài Thừa đi tính tiền. Thế gian chính là có chuyện trùng hợp như vậy, Trần Thiệu Thần cũng từ một đầu khác cầu thang đi xuống. Hai người ở trước quầy thu ngân không hẹn mà gặp.
"Bạn học, ký tên ở đây."
Trần Thiệu Thần kí tên xuống tờ khai.
Tống Hoài Thừa đứng bên cạnh anh, dư quang không khỏi liếc anh một cái, nhất thời ánh mắt giật mình, ở trên người anh dừng lại trong giây lát.
Trần Thiệu Thần xoay người liền đối diện ánh mắt của ông.
Tống Hoài Thừa hơi ngạc nhiên, "Cậu là ——" ông suy nghĩ một chút, " Học sinh cao trung C!" Ông đã nhớ ra.
Trần Thiệu Thần gật đầu, "Bá phụ, xin chào, không nghĩ tới gặp được người ở thành phố B." Anh không chút biến sắc, thật sự giống như gặp lại đồng hương.
Tống Hoài Thừa giương khóe miệng, "Ta nghe con gái của ta đã nói cậu là được cử đi học đại học T, con gái của ta hiện tại cũng ở đại học T." Lấy con gái làm kiêu ngạo của cha.
Trần Thiệu Thần trả lời, "Chẳng trách lại gặp người ở thành phố B"
Tống Hoài Thừa nhìn người trước mặt, năm đó còn là thiếu niên trong đồng phục học sinh, hơn hai năm rèn luyện, bây giờ trở nên thành thục thận trọng."Có cơ hội gặp lại ở thành phố C."
Trần Thiệu Thần trên mặt nổi ý cười, bình tĩnh nói, "Vâng."
Tống Hoài Thừa trở lại bàn ăn, "Ta vừa gặp một người, chính là một nam sinh chung cao trung với Phán Phán."
Tim Cố Phán run lên, ba, ngài không gặp trúng —— anh chứ?
Cố Niệm nghi hoặc, "Ai vậy?"
Tống Hoài Thừa cầm túi xách của bà, "Con trai Trần thị trưởng."
Sắc mặt Cố Phán nhất thời choáng váng, cô nhìn ba ba đang nói liên hồi.
" Trần thị trưởng nào?" Cố Niệm hỏi.
"Trần Trạm Bắc, em quên rồi à? Lần trước kỷ niệm mười năm khóa mình, ông ấy với phu nhân cũng đi tham gia hoạt động."
Cố Niệm liền nghĩ ra, "Là bọn họ a."
Cố Phán hơi hoảng hốt, theo cha mẹ đến khách sạn. Trên mạng nói bối cảnh gia đình Trần học trưởng rất lợi hại hóa ra là như vậy.
Buổi tối, trở lại khách sạn, Tống Hoài Thừa trò chuyện lại cùng Cố Niệm nhắc tới Trần Thiệu Thần, khen ngợi nói, "Tiểu tử kia rất có phong thái của cha hắn a."
Cố Niệm cười lên, "Làm sao lại cảm thán như vậy? Không phải muốn giới thiệu cho con gái anh chứ?"
Tống Hoài Thừa lắc đầu, "Phán Phán không thích hợp người hoàn cảnh như vậy. Trần gia bối cảnh thâm hậu, nhà mẹ đẻ Trần thị trưởng phu nhân cũng thế, sau này sẽ rất phiền."
Cố Niệm hiếm khi nghe Tống Hoài Thừa nói tới những việc này, có thể tưởng tượng được, Trần gia vô cùng lợi hại.
Bà làm mẫu thân, chỉ hy vọng con gái hạnh phúc. Tống gia điều kiện kinh tế vô cùng to lớn, Cố Phán này một đời tự nhiên áo cơm không lo, nhưng họ chỉ hy vọng con gái có thể gặp phải một người thật lòng yêu cô, người này không cần có bối cảnh quá sâu, đơn giản là tốt rồi.
Buổi tối, Cố Phán ở lại khách sạn. Cố Niệm hai ngày nay phải tham gia một hoạt động liên quan tới nghiên cứu mỹ thuật.
Bọn họ đến khách sạn, vừa vặn gặp bạn của Cố Niệm, đều là danh sư giới mỹ thuật.
"Tiểu Phán Phán cũng tới a."
"Đứa nhỏ này so với trước đây xinh đẹp hẳn ra."
"Cố lão sư, cô nương có đối tượng chưa?"
Cố Niệm cười, "Mới lên đại học năm nhất, còn nhỏ."
"Đã lên đại học a? Ta nhớ tới lần trước nhìn thấy còn ở trên sơ trung chứ? Là ở viện mỹ thuật đại học T?"
Cố Phán vẫn cười khẽ, cô gật đầu.
"Hóa ra là kế thừa sự nghiệp của mẹ, sau này lại chúng ta sẽ có hẳn một đại giai thoại. Mẹ cháu không ở thành phố "B", sau này có việc thì tới tìm chúng ta."
Cố Niệm giúp cô tỏ ý cảm tạ.
Buổi tối, Cố Phán ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh sao bên ngoài lấp lánh, óng ánh một mảnh.
Trước đây cũng từng ở khách sạn, nhưng không khó ngủ như đêm nay. Cô cầm điện thoại, đầu ngón tay ở trên danh bạ chần chừ.
Danh bạ đầu tiên chính là A ba, tiếp sau đến A mẹ. Sau đó chính là vần C (*).
(*): Chen: phiên âm của họ Trần
Lòng bàn tay lướt qua tên của anh, tiếng chuông chậm rãi vang lên.
Cố Phán lẳng lặng nghe, đã mười một giờ mười lăm. Cô ở trong lòng yên lặng đếm, quá mười hai giây, điện thoại bắt tín hiệu.
"Phán Phán ——" tiếng nói của anh khàn khàn căng thẳng, ghi nhớ tên của cô, mang theo tâm ý nồng đậm sâu sắc.
Ký túc xá đã đóng, anh cầm điện thoại đứng trên ban công. Điện thoại kề sát bên tai, "Vẫn chưa ngủ sao?" Khóe miệng của anh khẽ động.
Bên kia vẫn không có động tĩnh, anh cũng không vội.
Gió đêm thổi vù vù, lạnh lẽo thấu xương. Nhưng anh không thấy lạnh.
Thời gian như là qua một ngàn tỉ năm, thẳng tới điện thoại truyền đến thoáng một tiếng "Cạch", đó là cô trả lời.
"Sáng sớm ngày mai còn có lớp, nghỉ sớm một chút."
"Ngủ không được, liền đếm cừu." Nguyên lai anh cái gì cũng hiểu.
"Không đếm cừu, liền đếm quả cam. Một quả cam, hai quả cam ——" anh vừa nói vừa cười.
Bên kia điện thoại, cô cũng nở nụ cười. Một mình chậm rãi nói chuyện, âm thanh cảm động.
Thẳng tới lúc điện thoại di động sắp hết pin, Cố Phán cúp điện thoại trước.
Trần Thiệu Thần hắt xì hơi một cái, không lâu sau, điện thoại hiển thị tin nhắn mới đến.
Là tin nhắn của cô: Chỉ là đột nhiên rất muốn nghe giọng của anh.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |