Truyện:Cố Ý Mê Hoặc - Chương 089

Cố Ý Mê Hoặc
Trọn bộ 114 chương
Chương 089
Cao trào dưới tầm mắt của Tư Nam
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Vừa dứt lời, Tô Tâm Đường đứng yên đánh giá gương mặt lạnh lẽo thú vị của người đàn ông.

Cô thừa nhận bản thân mình đang trêu đùa ác ý.

Muốn nhìn thấy Đồng Kinh Niên lộ ra thái độ quẫn bách, muốn khiến anh tiến thoái lưỡng nan*...

*Tiến thoái lưỡng nan: Tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó.

Suy nghĩ ở trong đầu của Tô Tâm Đường bị đánh gãy bởi vì người đàn ông bỗng cúi người xuống, cánh môi mỏng dừng ở trên khóe môi của cô.

Rất nóng, nón.𝖌 𝐛.ỏ𝐧.ɢ.

Hình như 𝖍*ô*n sai vị trí rồi nhưng anh rất nhanh điều chỉnh lại, bao trùm lên đôi môi của Tô Tâm Đường.

Môi của cô lành lạnh, còn bên kia lại giống như một cái bếp lò nhỏ, mang đến nguồn nhiệt cuồn cuộn không ngừng.

Tô Tâm Đường không tự giác "A" một tiếng, sau đó nhắm mắt lại đắm chìm vào trong nụ 𝒽ô●n của anh. Trong nháy mắt, thế giới này chỉ còn sót lại hai người bọn họ.

Cùng với một người đàn ông đẹp trai ôm ♓_ô_𝖓 trong nhà kính trồng hoa rất giống với tình tiết trong phim thần tượng.

Thế nhưng giây tiếp theo, Tô Tâm Đường đang trầm mê liền khôi phục lại tinh thần:???

Không đúng, chuyện gì thế này, sao Đồng Kinh Niên lại dám h.ô.𝐧 cô, không phải Tư Nam vẫn còn đang ở bên ngoài sao?

Chuẩn xác mà nói thì đây mới chỉ là quả 🅱𝖔.ɱ thứ nhất, quả thứ hai càng nghiêm trọng hơn cũng ném xuống rồi.

...

Tô Tâm Đường bị người đàn ông đè lên vách tường làm bằng kính, anh xoay người cô lại để cô đưa lưng về phía anh. Váy bị vén lên, quần lo̶t̶"̶ cũng bị kéo xuống đến đầu gối.

✝️♓*â*ռ ⓣh*ể tiếp xúc với mặt kính khiến cô phải rùng mình.

"Lạnh à?"

Người đàn ông đứng phía sau khẽ hỏi, ngay sau đó anh liền 𝖈*ở*ⓘ á*⭕ khoác đang mặc ở trên người ra, rồi dùng nó để ngăn cách giữa Tô Tâm Đường và mặt kính lạnh lẽo.

Tô Tâm Đường vẫn đang phát ngốc.

"Không phải, anh làm gì thế..."

Cô lay cánh tay của Đồng Kinh Niên.

"Không phải em hỏi anh có dám hay không sao?"

Người đàn ông gác cằm 𝐥.ê.ⓝ đ.ỉ.𝐧.♓ đầu của cô, thanh âm nặng nề.

Tô Tâm Đường: "... Đúng vậy."

Đúng là có nói như thế, nhưng cũng vì cô cho rằng Đồng Kinh Niên không dám nên mới 𝖐íⓒ●𝖍 ✝️ⓗ●í●𝒸●♓ anh thôi mà.

Ai ngờ đâu lần này anh lại làm thật chứ!

Sao tiểu xử nam lại biến thành dáng vẻ này, là do thiếu hụt nhân tính hay đạo đức bị chôn vùi, hoặc là hoàn cảnh xung quanh làm anh bị ô nhiễm? Đừng nói anh còn có ý định muốn để người khác nhìn thấy người phụ nữ của mình đấy nhé?

Ôi, xác suất vô cùng lớn là do đã nhiễm thói hư tật xấu từ cô rồi.

Hơn nữa cô không phải là người phụ nữ của anh đâu, ít nhất thì anh cũng không khắc con dấu lên người cô.

Tô Tâm Đường cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc, khả năng là vì cú phản đòn của anh quá mạnh khiến cô không thể nghĩ nhiều.

Bàn tay thon dài của người đàn ông vỗ lên cánh 〽️ôռ_𝖌 trắng như tuyết của cô, sau đó bắt đầu xoa nắn âm đế khiến nó nhanh chóng sưng lên, đáng thương vô cùng. Tô Tâm Đường đ·ộп·ℊ ✝️ì𝓃·♓ ngay tức khắc, ✝️*𝖍*â*n ✞𝒽*ể phản ứng nhanh hơn não. Cô bị anh xoa ra nước, từng giọt từng giọt tích tụ trong lòng bàn tay của Đồng Kinh Niên.

Ngón tay dài nhất chen vào giữa hai cánh môi â-Ⓜ️ ♓-ộ rồi trực tiếp cắm thẳng vào trong.

Tô Tâm Đường thiếu chút nữa đứng không vững, Đồng Kinh Niên dùng cánh tay rắn chắc như thép đỡ lấy vòng eo ɱ*ả*𝖓*♓ 🎋𝐡ảп*𝒽 của cô.

Nửa ngón tay đã tiến vào trong lỗ nhỏ.

"A —-"

Tô Tâm Đường cảm nhận được ngón tay của người đàn ông đang càn quấy bên trong 𝖙h·â·ⓝ ✞·h·ể mình. s͙ư͙ớ͙n͙g͙ thì có s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nhưng Tư Nam vẫn đang ở bên ngoài!

Hơn nữa đây còn là nhà kính!

Ai ngờ vào thời khắc mấu chốt, người sợ là cô chứ không phải Đồng Kinh Niên.

Cho dù nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.

Không đùa đâu, Đồng Kinh Niên thật sự dám chiến trận này đấy.

Tô Tâm Đường nghe thấy tiếng thắt lưng được cởi bỏ, âm thanh kim loại thanh thúy vang lên.

"Tư Nam đang ở bên ngoài."

Tô Tâm Đường nuốt nước bọt, ý của cô chính là Tư Nam sẽ nhìn thấy nên Đồng Kinh Niên không cần phải đùa nữa.

Cô biết anh đối với Tư Nam có bao nhiêu để ý.

Nhưng giọng điệu của người đàn ông lại có chút cổ quái: "Quan tâm đến Tư Nam như vậy là vì sợ bị cậu ấy nhìn thấy sao?"

Cô là người bắt đầu, bây giờ cô lại nói muốn dừng lại.

Nhưng đây chính là một chiếc hộp Pandora, một khi đã mở ra... thì sẽ không đóng lại được.

Đồng Kinh Niên nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu trên mặt kính. Người đàn ông cao lớn ôm lấy cô gái nhỏ xinh, hai người khăng khít giống như một cặp trời sinh.

Anh đã tự động gạt bỏ vấn đề Tư Nam vẫn đang ở bên ngoài rồi.

Tô Tâm Đường không kịp đánh giá giọng điệu cổ quái của người đàn ông vì hai chân của cô rất nhanh liền mềm nhũn.

"Ưm —-"

Quy đầu to lớn ռ*ó*𝐧*g 🅱*ỏ*ռ*𝖌 thay thế vị trí của ngón tay cắm thẳng vào trong. Một bàn tay của Đồng Kinh Niên đặt sẵn ở trên bụng của Tô Tâm Đường khẽ nhấc người cô lên, còn anh cũng cố gắng áp sát lại gần hơn.

Động tác này làm cho côn thịt thô dài sưng to ↪️_ắ_ⓜ ✌️_à_ⓞ bên trong càng sâu hơn một chút, dần dần biến mất ở giữa hai chân của cô gái, hoàn toàn tiến vào khu vực vừa thần bí vừa vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙.


Mà Tư Nam còn đang ở bên ngoài.

...

Bang —- bang —- bang —-

Âm thanh т·𝐡·â·ⓝ т𝖍·ể va chạm vang lên không ngừng trong ngôi nhà kính. Dưới ánh đèn, bóng dáng hai người khăng khít 𝖙𝖍*â*𝖓 𝖒*ậ*✝️ giống như hợp thành một thể.

Chuẩn xác mà nói thì không phải giống như, bọn họ vốn dĩ chính là một thể.

Hai tay của Tô Tâm Đường chống lên mặt kính đón nhận từng đợt tấn công mạnh mẽ của người đàn ông. Bầu ռℊự·𝐜 ẩn dấu bên trong quần áo liên tục lắc lư giống như chúng đang kêu gào muốn thoát ra ngoài.

Mái tóc của Tô Tâm Đường đã sớm rối loạn, đóa hoa hồng cài trên đó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tư thế ⓧ_â_〽️ 𝓃ⓗ_ậ_🅿️ từ phía sau vốn dĩ đã sâu, nhưng điều mà Tô Tâm Đường chú ý chính là bên ngoài đang có người.

Vẫn là Tư Nam.

Đã thế căn nhà này còn làm bằng kính.

Chỉ cần Tư Nam ngẩng đầu đánh mắt nhìn sang bên này là có thể thấy rõ bọn họ đang làm cái gì.

Trước đây cùng lắm cũng chỉ nghe điện thoại của Tư Nam trong lúc ⅼà●ⓜ т●ì●ⓝ●ⓗ, còn bây giờ thì trực tiếp 🦵●à●𝐦 †●ìn●𝐡 ở dưới tầm mắt của hắn.

Âm thanh yêu kiều của cô không dám phát ra quá lớn, Tư Nam đã cách bọn họ rất gần nên cô sợ bị nghe thấy.

Tuy rằng Tô Tâm Đường không biết vì sao cho đến tận bây giờ Tư Nam vẫn chưa phát hiện ra hai người bọn họ.

"A a a... Đừng... Hay chúng mình về phòng đi?"

Tô Tâm Đường đầu hàng nhận sợ trước.

Lúc này đây cảm giác sợ hãi và hoảng loạn đang lan tràn, nhưng nhiều hơn vẫn là hưng phấn?

Đồng Kinh Niên có thể cảm nhận được sự biến hóa của cô.

Tiểu huyệt gắt gao 💰·iế·т 𝒸·𝒽·ặ·ⓣ lối vào, bên trong vách thịt giống như có vô số những chiếc miệng nhỏ đang không ngừng 〽️ú*✝️ lấy côn thịt của anh.

Người đàn ông không những không đáp lời mà động tác ra vào dưới thân còn tăng thêm sức lực.

"A a a!"

Tô Tâm Đường vội vàng lấy tay che miệng, hoa hồng trên tai đã sớm rơi xuống đất.

Tư Nam vẫn đang trầm mê nghe điện thoại ở bên kia tựa như đã nhận ra điều gì, hắn di chuyển ánh mắt hướng về phía nhà kính.

Ngay thời điểm mấu chốt có khả năng bị bắt gặp, Tô Tâm Đường lại bị côn thịt ⓚí↪️*♓ ✞𝖍*í*𝖈*ⓗ vào tận nơi sâu nhất bên trong hoa huyệt.

𝐂●ả●ɱ g𝖎á●c ⓣ●ê 🅓●ạ●1 chạy từ thắt lưng lên tận đỉnh đầu, cả người cô bắt đầu 𝓇𝐮.n гẩ.𝖞, ngay lập tức đạt đến cao trào.

Một lượng lớn ◗â·m dịch cứ như vậy mà phun thẳng lên trên mặt kính.

Chương (1-114)