Nguyệt Quế: Chàng trai này từng chịu tổn thương về mặt tình cảm sao?
| ← Ch.01 | Ch.03 → |
"Hey, bé đáng yêu à, uống với chị một ly nhé?!"
Khương Điềm vừa dứt câu, bầu không khí bỗng ngượng ngùng như muốn ռ.ổ †⛎.𝓃.g.
Tô Vãn Châu là ông vua nhỏ của hộp đêm, mấy chiêu dạy người khác đi tán tỉnh cũng mang đậm chất hộp đêm.
Nhưng Khương Điềm lại trông rất ɢ_ợ_ⓘ c_ả_ⓜ, cô sở hữu thân hình trước sau đầy đặn như người mẫu, lại vừa từ OB về nên trên người còn vương mùi hoa quả của hookah và hương vị của Chivas Regal.
Cô gái mặc váy đuôi cá màu xanh lục thẫm, đi giày cao gót, tóc ɢ●ợ●𝖓 s●óⓝ●ⓖ, mơ màng tựa người vào lan can cầu thang, trong tay còn đang cầm một chiếc túi dây xích...
Nửa chai bia đào 1664 không biết do ai nhét vào đang rỉ nước.
Trong tình huống này, nói ra những lời này hoàn toàn chả giống nói đùa tí nào cả, cô y như một nữ lưu manh thèm muốn nhan sắc con nhà người ta vậy.
Để tránh đối phương hiểu lầm câu tiếp theo của cô là "Nhiêu tiền một đêm", Khương Điềm ngại ngùng đứng thẳng dậy, vuốt vuốt chóp mũi rồi lại mở miệng, vẻ mặt rất chính trực: "Chào anh, tôi là Khương Điềm."
Người đàn ông trông vô cùng đẹp trai này vừa thấy cô là lập tức dập thuốc, còn mở cửa sổ cho mùi tản bớt đi, những hành động này nhìn qua thì rất lịch thiệp nhưng từ đầu tới cuối, trên mặt anh không có tí cảm xúc nào cả, chỉ khi nghe thấy cô gọi "bé đáng yêu à", chắc do hơi bất ngờ nên mới liếc cô một cái.
Trong đêm hè oi ả này, Khương Điềm nhìn về hướng bóng cây và ánh trăng ngoài cửa sổ phía sau người đàn ông, thầm thề trong lòng: Sau này bà sẽ không bao giờ uống thứ 🍳·ⓤ·ỷ rượu ngoại ngâm với cẩu kỷ nữa, càng ngâm càng ngáo.
Một lát sau, Khương Điềm tự giới thiệu về bản thân mình.
Cái chuyện tự giới thiệu này, nói hết cả ngày cũng chỉ là nói qua nói lại với nhau mà thôi, khi Khương Điềm cảm thấy mình tự giới thiệu cũng hòm hòm rồi, chắc anh đẹp trai đứng bên cửa sổ kia cũng định nói gì đó đây.
Nhưng anh đẹp trai chỉ tựa người vào cửa sổ, trầm mặc, xem ra đã ngây người được một lúc khi mặt đối mặt với cô rồi.
Khương Điềm vốn phải kiểu người hướng ngoại, tính cách cũng khá tốt, hầu như khi nói chuyện đều chừa lại mặt mũi cho người ta. Chỉ là gần đây mọi chuyện không được thuận lợi, sự nhẫn nại của cô cũng bị mài mòn, vừa hay khi cô sắp hết kiên nhẫn thì người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.
Anh nói: "Còn chuyện gì sao?"
Câu hỏi này đã đẩy bầu không khí ngượng ngùng lên đến đỉnh điểm nhưng đúng thật cũng rất khó để trả lời.
Khương Điềm vốn nghĩ mình chuyển đến đây sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô gặp chủ nhà, hơn nữa, vị chủ nhà này còn là bạn cùng nhà tương lai của cô, cho dù thế nào thì cô cũng nên đến chào hỏi, trò chuyện vài câu chứ.
Anh chàng này hỏi như vậy làm cô tự dưng cảm thấy mình không nên lên đây.
Giống như kiểu cô đã ⓧ·â·〽️ 𝓃♓ậ·p vào vùng cấm địa, cố tình đi nhìn trộm không gian riêng tư của người ta.
Khương Điềm vốn là người thích sự náo nhiệt, lúc trước biết được là sẽ ở ghép với người khác còn thấy rất mong chờ, khi ở nước ngoài cô cũng thuê chung nhà với một nhóm người, bọn cô thường đi chơi với nhau, cùng đi mua sắm, còn cả tụ tập đi ăn nữa.
Bây giờ gặp phải một người đàn ông lạnh lùng như vậy, Khương Điềm bỗng dưng cảm thấy rất nhàm chán, cô phất phất tay, khua túi rồi rời đi luôn.
Cô rất không vừa ý đâu đấy.
Đêm đó, Khương Điềm mơ một giấc mơ không mấy hay ho, cô mơ thấy mình khoác bao tải ngồi dưới gầm cầu, cắn bánh bao khô. Sau khi tỉnh dậy, Khương Điềm khiếp sợ nhận ra hôm qua cô tỏ thái độ mất kiên nhẫn với chủ nhà đúng là tự tìm đường c. h. ế. t, đây không phải là đang ép chủ nhà cho cô cuốn xéo luôn sao.
Khương Điềm nhào đến trước gương trang điểm, hồi tưởng lại cái phất tay tối qua.
Hình như trông cũng không thiếu kiên nhẫn lắm đâu nhỉ? Không khác gì... động tác đuổi muỗi đâu đúng không?
Thôi xong, xem ra cô sắp phải lưu lạc đầu đường xó chợ đến nơi rồi.
Khu biệt thự Bặc Âm là khu nhà giàu, giá một căn ít nhất cũng phải lên tới tám con số, khi trước Khương Điềm lướt web cho thuê nhà cũng chỉ tìm được mỗi người này cho thuê biệt thự lớn như vậy, cô thuê được đúng thật chẳng dễ dàng gì.
Vì sợ bị chủ nhà đuổi ra ngoài, Khương Điềm lần đầu tiên trong đời rời giường lúc năm giờ sáng, cô vào bếp, làm cho chủ nhà bữa sáng sở trường của mình—sandwich bơ cá ngừ.
Bơ nghiền ra rồi vắt thêm chanh vào, trộn với rau xà lách,
