Hơi đau
← Ch.69 | Ch.71 → |
Chỉ với một lời nói ngắn ngủi của cô, trong lòng Nguyên Lân hết thảy đều đã ổn định, kiên định, nghiêm túc.
Lúc anh lại kìm lòng không được hôn lên đã có thêm thu liễm và khắc chế, không còn nghẹn đến mức cô không thở nổi như lúc trước, để nụ hôn này kéo dài thật lâu, nước mắt trên mặt cô gái nhỏ đều bị anh lau sạch sẽ, cuối cùng hai người miễn cưỡng không nỡ tách ra.
"Anh muốn đưa em về nhà."
Trách anh vừa rồi hôn quá lâu, bây giờ mới phát hiện thời gian đã quá muộn, Nguyên Lân sao có thể yên tâm để Bạch Tiểu Đường một mình trở về.
"Hay là... Nếu không thì em đừng về nữa, em ngủ trên giường, anh ngủ trên ghế."
Bạch Tiểu Đường vừa khóc vừa cười: "Ngủ trên ghế như thế nào?"
"Ngồi ngủ thôi, đi học ngủ thế nào thì ở đây như thế." Nguyên Lân lơ đễnh nói: "Anh đang nghiêm túc đấy, em đừng tưởng rằng anh đang chọc cười."
Bạch Tiểu Đường ngược lại không cảm thấy Nguyên Lân buồn cười, chỉ là cảm thấy Nguyên Lân giống như đột nhiên biến thành người khác.
Nếu như trước kia mà nói, nhất định anh sẽ giở trò đồi bại cũng muốn ngủ cùng cô một chỗ, kết quả hiện tại tự nhiên nguyện ý một mình ngủ trên sofa.
Nhưng như vậy cô ngược lại hơi xấu hổ, dù sao người ta vẫn là bệnh nhân: "Như vậy không tốt cho vết thương của anh..."
"Anh bị thương ở chân, cũng không phải mông." Nguyên Lân ngược lại rất hào phóng trực tiếp đặt Bạch Tiểu Đường dập lên giường sau đó tự mình đứng dậy "Được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều nữa, đắp chăn rồi ngủ đi."
Bạch Tiểu Đường nhìn anh, rồi suy nghĩ một chút, vẫn không vượt được rào cản lương tâm kia: "Nguyên Lân..... Hay là... Chúng ta chen chúc một chút đi, tướng ngủ của em chắc là tốt... Sẽ không đè anh đâu."
Đây có phải là bạn gái không?
Nguyên Lân nhất thời cảm thấy vô cùng vui mừng: "Không phải lúc trước em đánh chết cũng không chịu nằm cùng một chỗ với anh sao?"
"...... Lúc trước không phải..." Bạch Tiểu Đường nói xong trên mặt lại có chút nóng lên, "Nên khẳng định không giống nhau."
Có lẽ cô ấy đang nín cười, giọng nói ngọt ngào, Nguyên Lân nghe xong tim muốn tan chảy, vốn còn muốn đóng giả bộ thân sĩ một chút, trực tiếp phá công, nhào zô ôm thỏ con như sợ cô đổi ý nhảy lên giường.
"Thỏ con, em có buồn ngủ không?"
Ý của anh nếu cô không buồn ngủ có thể làm việc gì khác trước, nhưng Bạch Tiểu Đường rất thành thật nói: "Em buồn ngủ rồi, ngủ ngon nhé Nguyên Lân."
"......"
Okay, cứ ôm nhau ngủ cũng được. Cũng tốt.
Nhưng Nguyên Lân không ngờ anh ôm Bạch Tiểu Đường, hoàn toàn không ngủ được.
Người trong ngực giống như cô nói, tướng ngủ rất tốt, bị cánh tay anh vòng quanh hầu như không có động đậy, chỉ có hai cặp vú sữa trên ngực kèm theo hô hấp đồng nhất mà kéo dài hơi phập phồng.
Nhưng chính là từng chút phập phồng như vậy, bầu ngực tràn ngập hương thơm của cô gái không ngừng đưa vào trong ngực anh.
Đụng chạm không nhiều lắm, chỉ một xíu, lại hình như sức lực không đủ gãi ngứa, ngứa càng ngứa.
Anh hít một hơi thật sâu, tuyệt vọng nhìn chiếc đồng hồ trên tường 3 giờ sáng.
Bốn giờ bất giác đã trôi qua, bây giờ anh ngoại trừ đầu óc đầy phế liệu màu vàng* ra cái gì cũng không lấy được.
*não toàn chứa thứ bậy bạ ấy =))))
Trước kia tất cả cảnh quay trong phim J*V mà bọn Vương Dĩ Tường xem đều con mẹ nó đều chui vào trong đầu Nguyên Lân, hơn nữa khuôn mặt nữ chính không ngoại lệ đều đã bị đại não tự động thay thế thành dáng vẻ Bạch Tiểu Đường.
Bộ não của anh rất trung dụng, thay thế rất tốt, không hề có cảm giác bất hòa —— nhưng có cái rắm này.
Anh thậm chí cũng đã một bên tình nguyện cương lên, côn th*t vô cùng cứng nằm ngang giữa hai chân cô gái. Anh từng kiêu ngạo về kích thước của mình khi so sánh với Vương Dĩ Tường, nhưng lúc này anh chỉ hy vọng Bạch Tiểu Đường không phát hiện ra chuyện có chút khó xử này.
Nhưng chuyện không như mong muốn, Bạch Tiểu Đường có lẽ đang cảm thấy không thoải mái, đưa tay mò tới mò lui, cố gắng tìm xem đó là vật gì, sau đó bất giác cách quần rộng rãi nắm lấy dương v*t đang cương của chàng trai.
Trong nháy mắt, Nguyên Lân gần như cảm giác linh hồn của mình theo tay cô rời khỏi thân thể, hô hấp của anh đột nhiên dừng lại, tay hoàn toàn là xuất phát từ bản năng phủ lên mu bàn tay Bạch Tiểu Đường, chạm vào xúc cảm mềm mại của lòng bàn tay cô để lại một chỗ đứng thẳng kia.
Lý trí đang gầm gừ chất vấn anh có phải là bị bệnh thần kinh không, vội vàng buông tay.
Nhưng dục vọng đã nhanh một bước thúc đẩy thân thể của anh, khiến anh không nhịn được mà dùng tay Bạch Tiểu Đường tự thủ d*m
Mấy tiếng đồng hồ trước, Nguyên Lân cũng không biết mình đến đây như thế nào, dương v*t vừa cứng vừa mềm, cứng rồi lại mềm nhũn, lặp đi lặp lại vô cùng vô tận, tất cả những kiềm chế ít ỏi của anh đều bị anh làm mất đi.
Anh thậm chí còn tiết kiệm được quá trình thích nghi ban đầu, vừa lên đã bao bọc tay thiếu nữ, nhanh chóng vuốt dương v*t của mình.
Anh cảm thấy bản thân mình như con chó động dục, nhưng anh không thể chịu đựng được nhiều như vậy nữa.
Dù sao anh thích Bạch Tiểu Đường nhiều như vậy, bây giờ người đang nằm trong ngực anh, không động dục sao có thể là đàn ông?
Lúc Bạch Tiểu Đường tỉnh lại, q. uy đ/ầu của chàng trai trong tay đang bị xuất tinh trong nháy mắt run rẩy co rút, cô hơi hoảng sợ, rút tay ra trong nháy mắt nghiêng đầu nhìn qua.
Theo logic mà nói, trong phòng bệnh không có ánh sáng, nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của Nguyên Lân, nhưng ở trong bóng tối kia, cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Nguyên Lân.
"Thỏ con, em tỉnh rồi"
Nguyên Lân nói một câu rất bình thường khiến Bạch Tiểu Đường cảm thấy như bị người ăn thịt người bắt cóc, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết mình có muốn đồng ý không, cho đến khi nghe thấy câu "Nhưng mà con mẹ nó nghẹn muốn chết rồi" kia mới nhịn không được hỏi: "Cậu đau ở chỗ nào sao?"
"Dương v*t của anh hơi đau" Nguyên Lân cảm giác đời này mình cũng chưa từng nghẹn như vậy, anh không nói lời nào vùi đầu vào ngực Bạch Tiểu Đường, dùng sức hít lấy mùi sữa trên người bạn gái: "Em giúp anh xoa xoa nhé."
"......"
Bạch Tiểu Đường có lẽ đã biết Nguyên Lân đang làm gì trước khi cô tỉnh lại. Cô suy nghĩ một lát, rồi vươn tay chạm vào thịt nửa mềm nửa cứng của chàng trai: "Giống như lần trước làm như vậy đúng không?"
Nguyên Lân so sánh trước đó Bạch Tiểu Đường mỗi lần luôn kịch liệt phản kháng, nói vì cực mà khóc là có chút khoa trương, nhưng cũng đúng là tâm vô cùng sung sướng.
"Ừm, thỏ con ngoan, đến hôn một cái nào."
Bạch Tiểu Đường còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ mơ màng màng đưa môi mình đưa qua, hai người hôn Nguyên Lân dứt khoát lấy tay người nhét vào trong quần ngủ, sướng đến thắt lưng cũng nhịn không được nhún nhún theo.
Có bạn gái thật tuyệt.
← Ch. 69 | Ch. 71 → |