Đến đây nào
← Ch.59 | Ch.61 → |
Nhưng Bạch Tiểu Đường vẫn không kìm được mà cười thành tiếng, tiếng cười này đối với Nguyên Lân mà nói chính là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới.
"Được rồi, cậu ngồi xuống đi, để tớ bôi thuốc xong cho cậu, tí tớ còn phải về bệnh viện trông bà nữa." Bạch Tiểu Đường thoát khỏi tâm trạng nặng nề đó, cũng nhận ra thời gian càng ngày càng muộn, "Muộn thêm một tí nữa thì xe buýt cũng không có đâu."
Nhắc tới việc cô phải về nhà, nụ cười trên mặt Nguyên Lân nhất thời biến mất, có chút tuyệt vọng khẽ nói ừ một tiếng, ngồi yên ở một chỗ không nhúc nhích mặc cho Bạch Tiểu Đường bày vẽ.
Động tác trên tay Bạch Tiểu Đường vừa nhẹ vừa nhanh, chỉ một lúc sau đã xử lý hết vết thương ngoài da của Nguyên Lân, nhưng vẻ mặt vẫn lo lắng: "Nguyên Lân, lát nữa cậu có muốn đi cùng tớ đến bệnh viện kiểm tra thêm không, vừa rồi cậu đã nôn ra máu..."
"Mẹ nó ai bị nôn ra máu chứ!" Nguyên Lân cảm giác mình cho dù thật sự nôn ra máu cũng bị Bạch Tiểu Đường làm tức giận: "Đó là tôi bị người ta đấm vô miệng... Nghe cậu nói giống như tôi là một phế vật vậy."
"......"
Bạch Tiểu Đường cũng không biết việc nôn ra máu với việc anh trông như phế vật có gì liên quan đến nhau, nhưng khát vọng muốn sống khiến cô không dám hỏi Nguyên Lân, chỉ có thể mím chặt miệng: "Tớ sợ bên trong nội tạng của cậu bị thương..."
Nguyên Lân cũng là người thích mềm, không thích cứng, Bạch Tiểu Đường nhẹ giọng nói một câu giống như là đã hết cách, đành phải đề cao âm lượng che dấu cảm xúc: "Đi thôi, đưa tôi đi bệnh viện rồi nói sau."
Anh nói xong đứng dậy, không nói một lời bắt lấy cổ tay Bạch Tiểu Đường, như thể sợ cô tranh thủ lúc anh xoay người rồi bỏ chạy trốn đi mất.
Bạch Tiểu Đường rút cổ tay ra, ngước mắt nhìn anh: "Cậu làm gì vậy, tớ còn phải đi thu dọn đồ đạc mang cho bà nội đã."
Nghe vậy, Nguyên Lân đành phải buông tay ngồi trên sô pha nhìn cô ở trong phòng khách như vậy đi tới đi lui, động tác nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc của bà có thể cần sau này, đống đồ chất đầy cả hai thùng nhựa bảy đến tám phần.
"Đồ của cậu sao đều để lung tung vậy..." Nguyên Lân nhìn không nổi nữa đi qua chủ động vác hai cái thùng lên, sau đó nhìn về phía cái thứ cao nhất ở trên bĩu môi một cái: "Đây là cái gì vậy?"
"Chống nạng, để bà nội có thể bấm chuông y tá khi tớ không có ở đây." Bạch Tiểu Đường nói.
Okay
Mang theo hai thùng đồ đi, Nguyên Lân cảm giác mình giống như một cửa hàng tạp hóa đang đi lại, Bạch Tiểu Đường mở cửa đi trước cầm điện thoại chỉ đường cho anh, hai người một trước một sau ra khỏi cửa lầu, trên đường đi cũng coi như có chút ăn ý.
"Ở đây, Nguyên Lân! Nguyên Lân đang ở đây này!" "Tìm thấy nó rồi! Nó đang ở chỗ này!"
Bà mẹ nó, đám trẩu tre này lại đuổi theo.
Nguyên Lân vội vàng đổi thành một tay vác hai thùng, sau đó cầm tay Bạch Tiểu Đường còn đang không biết chuyện gì xảy ra chạy hướng ngược lại.
"Cậu nhanh lấy điện thoại của tôi gọi cho Nguyên Lãng đi!"
Cả người Bạch Tiểu Đường xoay một vòng tại chỗ mới bị Nguyên Lân mang theo miễn cưỡng đuổi theo bước chân của anh: "Những người vừa rồi muốn đánh nhau với cậu sao? Họ đuổi theo cậu à?"
"Ừm." Nguyên Lân bước hai bước rồi suy nghĩ, nhìn xung quanh tìm một góc hẻm, để hai người trốn tạm rồi mới buông tay Bạch Tiểu Đường ra: "Cậu tự mình quay về bệnh viện đi, đừng quay đầu lại, nhớ gọi điện thoại cho Nguyên Lãng đến đón tôi là được."
"Còn cậu thì sao?" Tiếng mắng chửi càng ngày càng gần, hai chân Bạch Tiểu Đường lại giống như dính trên mặt đất căn bản không nhúc nhích được "Cậu không lẽ muốn tự mình..."
"Chỉ có mấy phế vật kia, tôi tùy tiện đánh là cũng thắng rồi." Nguyên Lân thấy cô còn đang đứng im tại chỗ, vội vàng trực tiếp đẩy cô một cái: "Mau đi đi, đừng ở đây cản trở chân tôi."
Cơ thể nhỏ bé của Bạch Tiểu Đường làm sao có thể chống đỡ được sức lực của Nguyên Lân, bị đẩy về phía sau lảo đảo vài bước, nhưng Nguyên
Lân không có thời gian để nhìn cô lần nữa, chỉ chăm chú nhìn đám người phía trước, chậm rãi rút cây nạn từ trong thùng nhựa ra, sau đó dùng thân thể che chắn Bạch Tiểu Đường đang đi phía sau.
"Đến đây nào lũ phế vật, tối nay tao chơi đùa với chúng mày"
← Ch. 59 | Ch. 61 → |