Đau đớn
← Ch.51 | Ch.53 → |
"Ê, Hắc Tử, mày có cảm thấy mấy ngày gần đây anh Nguyên rất hay cọc không?"
Trong giờ học, Nguyên Lân cọc cả ngày cuối cùng cũng nằm sấp trên bàn híp mắt lại, Vương Dĩ Tường vội vàng nắm lấy cơ hội ngồi sau kề tai Hắc Tử nói nhỏ.
Hắc Tử đang ở dưới gầm bàn chơi Vương Giả, lấy được MVP tâm trạng cũng không tệ lắm, khó có lúc ngẩng đầu phản ứng Vương Dĩ Tường một lần: "À"
"Thật không?"
Vương Dĩ Tường giống như một đứa trẻ mẫu giáo được khuyến khích lập tức nhảy dựng lên: "Hôm qua tuy trường trung học cơ sở bên cạnh con mẹ nó bị bệnh thần kinh đến gây chuyện nữa, nhưng tao cũng không nghĩ tới anh Nguyên lại tàn nhẫn như vậy."
So với đánh nhau, tình huống lúc ấy của Nguyên Lân nói là phát tiết ngược lại càng phù hợp với hoàn cảnh đó.
"Vương Dĩ Tường."
Tiếng nhắc của chàng trai bên cạnh truyền đến, Vương Dĩ Tường vội vàng ngậm miệng lại, nhưng cậu ta vẫn chậm một chút.
Nguyên Lân tay túm lấy đỉnh đầu Vương Dĩ Tường, năm ngón tay siết chặt như một cái kẹp trong máy gắp thú bắt lấy đầu Vương Dĩ Tường:
"Mẹ nó mày có cái rắm gì có thể nói trước mặt tao, tao không ngại." Nhìn xem thái độ như này ai dám nói chứ?
Vương Dĩ Tường vội vàng chân chó sửa sai: "Anh Nguyên, có phải vì hai ngày nay Bạch Tiểu Đường xin nghỉ nên không đến không, có phải cậu ấy đang trốn anh không, có muốn em và Hắc Tử và Lão Cao cùng nhau giúp anh chặn cậu ấy không?"
Người này đúng là biết nói chuyện đấy nhỉ.
Nguyên Lân bị hai ba câu này của Vương Dĩ Tường làm cho tức giận, trực tiếp nhấc chân đạp cho cậu ta một bên lấy hộp thuốc lá bỏ vào trong túi rồi đi ra ngoài.
Như Vương Dĩ Tường nói, hai ngày nay Bạch Tiểu Đường không đến lớp, thầy Liêu bảo rằng cô xin nghỉ, nhưng chỉ nói lý do là Bạch Tiểu Đường bị bệnh.
Nhưng đêm đó Nguyên Lân đến nhà Bạch Tiểu Đường, đừng nói không thấy người, ngay cả đèn cửa sổ cũng tối om, chứng tỏ không có ai ở nhà.
Cho đến lúc này, Nguyên Lân mới nhận ra rằng dường như anh không hiểu Bạch Tiểu Đường một chút nào.
Không biết số điện thoại của cô, không biết cô còn có chỗ nào để đi, cũng không biết rốt cuộc cô đối với anh nghĩ như thế nào. Cho dù Bạch Tiểu Đường đột nhiên biến mất khỏi thế gian, anh cũng hoàn toàn không có bất kỳ đầu mối gì, ngay cả muốn đi đâu tìm cô cũng không biết.
Ý thức được điểm này, Nguyên Lân mỗi lần nhớ đến cửa sổ nhỏ đen kịt nhà Bạch Tiểu Đường, sâu trong đầu trào ra một cảm giác vô lực không chỗ phát tiết.
Anh không biết phải làm thế nào để thoát khỏi cảm xúc tiêu cực này như thế nào, cho dù đánh nhau cũng biến thành chỉ có trong quá trình đánh không kịp suy nghĩ, một khi đợi đến khi thở hổn hển bắt đầu nóng nảy.
Chỉ hai ngày không gặp cô, Nguyên Lân lần đầu tiên cảm nhận được thời gian trôi qua thật chậm.
Anh ra khỏi lớp châm một điếu thuốc, sau đó trên đường ra khỏi cổng trường nhận được điện thoại của Nguyên Lãng.
"Có việc thì nói đi"
"Sao, em đối với người anh trai giúp em ra tay có thái độ như thế này à?" Nguyên Lãng ở đầu dây bên kia giọng điệu điềm đạm cất giấu đùa cợt:
"Anh không có chuyện cả, chỉ là muốn nói cho em biết, lần trước em bảo anh điều tra người kia anh đã tra được rồi, nếu em không muốn biết thì có thể trực tiếp cúp máy đi."
*
"Bạch Nặc, 40 tuổi, là người địa phương."
"16 năm trước lần đầu tiên kết hôn, sinh được một con gái, 15 năm trước đã ly hôn, 5 năm sau tái hôn, ở cùng người vợ thứ hai sinh một đứa con trai."
"Trước mắt đang kinh doanh vật liệu xây dựng, xem tình hình kinh doanh còn rất tốt, dưới tay có khoảng bảy tám cửa hàng."
"Địa chỉ ở đâu?" Nguyên Lân hỏi."Em muốn hỏi cửa hàng nào?" "Tất cả."
Nguyên Lân bước lên xe máy của mình, chìa khóa cắm vào xoay, chống một chân lấy điện thoại di động ra ghi lại địa chỉ mà Nguyên Lãng báo.
"Có ảnh không?"
"Đương nhiên, em đang nghi ngờ năng lực làm việc của người dưới tay anh à?"
"Gửi nhanh lên."
Mấy cửa hàng như này phân tán rải rác khắp các đầu đường đông nam tây bắc trong thành phố, lúc Nguyên Lân xuất phát buổi chiều thì tiết hai còn chưa bắt đầu, chờ đến khi đến cửa hàng cuối cùng dưới danh nghĩa Bạch Nặc thì mặt trời cũng ngả về phía tây.
Nhưng chuyến này cũng không có thu hoạch gì, ví dụ như giờ phút này, Nguyên Lân vừa giảm tốc độ xe xuống, thì nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Bạch Nặc từ một cửa hàng khí phái đi ra, sau đó chui vào trong một chiếc BMW màu đen đậu ở đầu đường.
Nguyên Lân lập tức điều chỉnh tốc độ xe, một đường không nhanh không chậm đi theo, vốn chỉ là muốn nhìn xem lão chó già này có biết được tung tích của Bạch Tiểu Đường hay không, kết quả đi theo chiếc BMW màu đen đến khi dừng lại ngó ra ngoài hóa ra là trên đường tới bệnh viện.
Anh nhanh chóng dừng xe ở ven đường, sau đó quay lưng lại chờ Bạch Nặc từ trên xe chậm rãi xuống, rồi mới đuổi theo thật xa.
Buổi tối, phòng khám của bệnh viện không có nhiều người, Nguyên Lân hai tay đút túi theo Bạch Nặc một đường vào phòng nội trú, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi cùng thang máy với gã.
Anh có dự cảm, Bạch Tiểu Đường đang ở đây.
Bạch Nặc ấn tầng rất cao, nhưng cho đến khi những người khác trong thang máy đi ra ngoài chỉ còn Nguyên Lân nhưng cũng không chú ý tới mình đã bị đi theo một đường, chờ cửa thang máy mở ra tâm sự nặng nề đi ra ngoài.
Nguyên Lân đi theo vài bước, ở trong phòng bệnh nhìn thấy Bạch Tiểu Đường hai ngày không gặp.
Hình như cô đã gầy đi, sắc mặt trắng bệch không chịu nổi, làm nổi bật quầng thâm dưới mắt càng đậm hơn. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã gầy gò bị đèn trên cùng của bệnh viện chiếu vào, vừa thấy Bạch Nặc đi vào cô lập tức đứng dậy, mím môi vài lần mới ngập một tiếng: "Bố..."
Nguyên Lân yên lặng không một tiếng động ngồi xuống ghế ở ngoài phòng bệnh, nghe Bạch Tiểu Đường ẩn nhẫn khóc lóc, trái tim chàng trai lần đầu tiên sinh ra cảm giác đau đớn như bị bóp nát.
← Ch. 51 | Ch. 53 → |