46: Giúp Tôi Đi
← Ch.45 | Ch.47 → |
Nụ hôn này của anh đến nhanh đi cũng nhanh, rơi trên gương mặt Bạch Tiểu Đường phát ra một tiếng "chụt" giòn tan.
Bạch Tiểu Đường chỉ cảm thấy gò má nhỏ bị anh chạm vào bắt đầu càng ngày càng nóng, đôi mắt trợn tròn, giống như muốn tố cáo anh lợi dụng tình huống nhưng lại không biết nên nói cái gì, hai gò má đỏ như muốn nướng chín đốm tàn nhang nhỏ rải rác trên mặt.
Nguyên Lân thật đúng là nhịn hơn nửa ngày mới không trực tiếp đè cô đặt ở trên bàn hôn, cảm giác mình cách các bậc thánh nhân lại gần một bước.
"Nhìn cái gì mà nhìn, đừng nhìn nữa"
Bàn tay anh đặt lên đầu Bạch Tiểu Đường cưỡng ép cô quay đầu về, sau đó một tay còn nắm lấy ngực của cô, tay kia vòng quanh eo cô, đầu đặt lên vai cô.
"Mau làm bài tập về nhà đi, nếu cậu không làm bài xong cậu sẽ khóc tiếp đấy."
"......"
Người không có tư cách nói những lời này nhất chính là cậu đấy!
Bạch Tiểu Đường ở trong lòng hung hăng oán thầm một câu, sau đó bĩu môi: "Cậu có thể... Bỏ tay xuống được không..."
Áo lót đã vén đến xương quai xanh, chỉ cần đi lên thêm một chút hình như đều có thể trực tiếp cởi ra hết rồi, hết lần này tới lần khác hai tay kia còn tu hú chiếm tổ, đã cướp vị trí của đồ lót thì không nói mà còn liên tục xoa nắn cục thịt mềm mại kia.
Lòng bàn tay anh rất nóng, nhiệt độ này lưu lại trên da ngực cô thật lâu không tan, khơi dậy cảm giác tê dại khác thường, khiến Bạch Tiểu Đường không giỏi tiếp nhận những thứ mới mẻ theo bản năng kháng cự.
"Được chứ."
Không ngờ Nguyên Lân lúc này rất dễ nói chuyện.
Nhưng anh nhanh chóng đổi chủ đề: "Vậy nên cậu phải cho tôi lợi ích gì chứ, thỏ con?"
Bạch Tiểu Đường biết tên này không dễ nói chuyện như vậy:"Chờ lát nữa tớ... Mua cho cậu hai viên đường tam giác được không, nó rất ngon
đấy."
Nguyên Lân lại khinh thường cười nhạo một tiếng: "Tôi không thích đồ ngọt."
Hơn nữa đường tam giác, cái tên của loại kẹo này cảm thấy phù hợp với một con thỏ ngốc nghếch như Bạch Tiểu Đường - người có chữ "Đường" trong tên của nó đây này
"Vậy cậu nói cho tớ biết đi." Mắt thấy đã qua nửa tiếng đồng hồ, cô còn chưa viết được chữ nào, trong lòng Bạch Tiểu Đường cũng sốt ruột.
Nguyên Lân suy nghĩ một chút: "Vậy chờ cậu làm xong bài, dùng tay sờ thằng em của tôi đi."
Thứ kia ở giữa háng anh đã sớm cương lên, bây giờ nó sưng đến khó chịu.
Tốt xấu gì trong lòng còn ôm một con thỏ, Nguyên Lân đương nhiên không muốn tự mình giải quyết.
"Thằng, thằng em?" Bạch Tiểu Đường nhíu mày suy nghĩ, giống như đang suy nghĩ cái thứ gì đó, rồi lại không dám xác định: "Nguyên Lân cậu...có em trai hả?"
Nguyên Lân nhìn dáng vẻ ngu xuẩn của cô cũng không chơi chữ với cô nữa, trực tiếp ghé vào bên tai cô, gần đến gần đến mức hai môi đều muốn dán lên vành tai cô: "Cậu lấy tay vuốt côn th*t của tôi, giúp tôi thủ d*m, nghe hiểu chưa? Đồ ngốc."
Người này nói chuyện cũng quá thô lỗ.
Bạch Tiểu Đường tuy rằng sớm đã có dự cảm cũng có chút không tiếp nhận được cách dùng từ của Nguyên Lân, nhưng việc Nguyên Lâm ôm lấy cô là điều khó tránh khỏi, chỉ có thể chật vật cúi đầu: "Sao cậu không tự thủ d*m đi, tại sao muốn tớ giúp cậu vậy..."
Đây không phải là lời vô nghĩa à, tay của anh có thể giống như Bạch Tiểu Đường sao?
Nhưng Nguyên Lân cảm thấy nói những lời này cho thỏ con cũng nghe không hiểu gì, dứt khoát trực tiếp xuất sát chiêu: "Tay của tôi bị thương không cử động được."
Bạch Tiểu Đường tin hai giây: "Nhưng không phải cậu bị thương ở tay trái sao...."
Nguyên Lân thản nhiên nói: "Tôi thuận tay trái, cậu không biết sao?"
"..." Còn có chuyện này nữa hả?
Tốt xấu gì người này bởi vì mình mà bị thương, Bạch Tiểu Đường suy nghĩ một chút cảm thấy mình đây coi như là trách nhiệm vô cùng.
Cô do dự một lúc, như vắt óc suy nghĩ xem có cách nào tốt hơn không, sau khi không có kết quả mới chậm rãi gật gật đầu:
"Được"
← Ch. 45 | Ch. 47 → |