Lần đầu tiên nói, thích
← Ch.12 | Ch.14 → |
Sự yêu thích với Trình Hoa,
Giống như sương mù trong rừng sâu, chỉ cần mặt trời vừa mọc, thì sẽ không giấu được nữa.
Tình ý tràn đầy chỉ có thể được tiết lộ từ một khung cửa sổ, đôi mắt.
Nhưng không nhìn thấy, thì phải làm sao?
Thời gian này, Wechat có chức năng gửi tin nhắn ẩn danh, trường Trung học Số 2 cực kỳ lưu hành bức tường bộc bạch, người ẩn danh bộc bạch đếm không xuể.
Có người tỏ tình với người mình thích, có người phàn nàn bài tập mà thầy cô trong trường giao quá nhiều, có người chê đồ ăn ở canteen... Đủ loại đủ kiểu, thứ gì cũng có.
Khán giả cũng không ít.
Ví dụ như tôi, thích ăn dưa (tám chuyện) chết đi được.
La ó cổ vũ gì đó, tôi quá giỏi rồi.
Dopamine nhanh chóng tiết ra có thể khiến người khác nảy sinh ảo giác hưng phấn cực độ.
Đôi khi tôi rất tình nguyện đắm chìm trong đó.
Ban đầu chưa từng nghĩ sẽ đóng góp vào đó, nhưng thấy người ẩn danh bộc bạch trên bức tường càng lúc càng nhiều, tôi cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Đây chắc chắn là cơ hội không tệ với một cô gái nhát gan không dám đối diện với tình cảm của mình.
Là nhát gan, cũng là sợ hãi.
Là tình cảm lâu dài không được hồi đáp, cũng muốn thăm dò tâm tư của đối phương một chút.
Ôm theo tâm trạng phức tạp, tôi thử gửi một đoạn văn ngắn lên bức tường bộc bạch.
"Tường Tường, tớ muốn tỏ tình với Trình Hoa của lớp 5 khoá 2016.
Cậu ấy thích chơi bóng bàn và bóng rổ;
Cậu ấy thích uống nước cam tươi;
Cậu ấy thích nghe nhạc dân gian;
Cậu ấy thỉnh thoảng sẽ xem phim thần tượng, thậm chí là phim Hàn;
Cậu ấy thường xuyên đến lớp sát giờ chuông kêu;
Cậu ấy thích rời khỏi trường sau khi học sinh ngoại trú hầu như không còn sau giờ tự học buổi tối;
Cậu ấy rất cố gắng, học tập rất chăm chỉ;
Cậu ấy cũng rất kỷ luật, sắp xếp cuộc sống rất tốt.
..."
Tôi cũng đã cân nhắc rất lâu về nội dung đăng lên. Thật ra là không biết mở lời thế nào, không chắc cậu ấy có thể nhận ra tôi không, vừa muốn cậu ấy biết là tôi, vừa không muốn cậu ấy biết là tôi.
Mức độ này khó mà nắm chắc được.
Lúc sắp bắt đầu chỉnh sửa, từng thông tin về cậu ấy đều tràn vào trong tâm trí.
Đến khi tôi ý thức được còn viết tiếp thì rất có thể sẽ bị lộ, tôi vội vàng gõ một dấu chấm lửng rồi gửi đi, nội dung nghĩ đến trước kia đã sớm quên sạch.
Gửi đi chưa bao lâu, tôi đã thấy tin nhắn của mình được đăng, bức ảnh thứ bảy trong động thái mới nhất trên tường.
Tôi vẫn luôn lướt động thái mới, rất mong chờ một cái like của cậu ấy bên dưới.
Ngoài dự liệu là, bị vạch trần quá nhanh. Trình Hoa rất nhanh đã gửi tin nhắn cho tôi.
"Đây là cậu à?"
"Hả... Sao có thể chứ! Sao lại là tớ." Tại sao cậu ấy biết là tôi? Tại sao? Tại sao? Tôi vội vàng lướt lại động thái đăng trên tường, phát hiện đúng là không lộ dấu vết. Tại sao chứ?
...
Thực ra tôi không nhớ sau đó nói gì nữa.
Chỉ mơ hồ nhớ được cậu ấy không nói gì với tôi về chuyện này.
Về sau chúng tôi vẫn ở chung như bình thường.
Không lạnh không nhạt, lúc thì bình lặng như nước, lúc lại dậy sóng vì một hành động của cậu ấy.
Lời tỏ tình giản lược đầu tiên của tôi cứ trôi qua như vậy.
Sau này liền cảm thấy cứ trôi qua như vậy đi, một trang giấy, có vết lồi lõm, chỉ cần không bị chọc thủng, vuốt phẳng là sẽ trở lại hình dạng ban đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Vừa rồi, trên dòng trạng thái của bạn bè, tôi nhìn thấy ảnh tốt nghiệp tiểu học của bọn họ, tôi vừa nhìn đã nhận ra cậu ấy, đánh dấu cậu ấy lại rồi nhắn cho cậu ấy: "Nhìn nè, tớ vừa nhìn đã nhận ra cậu rồi ~"
Editor có lời muốn nói:
← Ch. 12 | Ch. 14 → |