← Ch.04 | Ch.06 → |
Tôi cười gượng: "Không vội, từ từ thôi."
"Sao lại không vội? Thiển Thiển, tôi thì gấp lắm rồi, một phút cũng không thể đợi nữa muốn lấy em ngay đây này."
Kèm theo tiếng reo hò của mọi người, đôi mắt sáng ngời của anh ta nhìn thẳng vào tôi khiến tôi ngẩn ra.
Thậm chí có một khoảnh khắc không phân biệt được anh ta nói thật hay giả, suýt chút nữa tin là thật...
Tim tôi bỗng đập loạn nhịp.
6.
(Đến đây là nữ chính bắt đầu cảm nắng rồi nên đổi danh xưng "anh ta" → "anh" nhé)
Mất hơn một giờ tôi mới tìm được cơ hội rời khỏi buổi tụ tập cùng Kỷ Tư Minh.
Anh đã uống chút rượu nên không thể lái xe. Tôi đành ngồi vào ghế lái một cách thuần thục.
Ban đầu định đưa anh về nhà, nhưng anh nói muốn đi dạo hít thở không khí, tôi đành phải đưa anh đi loanh quanh.
Nếu biết trước sẽ gặp lại đối tượng từng đi xem mắt, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý đưa Kỷ Tư Minh ra ngoài đi dạo!
Vừa thấy tôi, Lý Chí liền hào hứng chạy tới: "Lâm Thiển, đây là ai vậy?"
Kỷ Tư Minh uống chút rượu, đầu óc có vẻ hơi không tỉnh táo: "Bạn trai cô ấy, Kỷ Tư Minh."
Tôi còn chưa kịp kinh ngạc, Lý Chí đã nói điều gây sốc: "Kỷ Tư Minh? Ồ! Hai người đã làm lành rồi à? Làm lành thì tốt. Lâm Thiển, trước đây cô nói ông chủ bắt cô phá thai, tôi còn lo lắng cho cô rất lâu! Giờ hai người làm lành rồi, anh ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô và đứa bé đúng không?"
Tôi: "..."
Tôi chết lặng.
Cảm nhận được có ánh nhìn sắc bén rơi vào mình, tôi chỉ muốn chui đầu xuống đất!
Lý Chí đi rồi, tôi cũng muốn rời đi.
Nhưng bị Kỷ Tư Minh giữ lại: "Không giải thích gì sao?"
Tôi cười gượng: "Sếp, nếu tôi nói đây là hiểu lầm, anh có tin không?"
Ánh mắt thâm thuý, cháy bỏng của anh nhìn tôi chằm chằm không chớp: "Xem ra bình thường cô không ít lần dựng chuyện sau lưng tôi? Hôm nay đã để tôi gặp hai lần, nói đi, còn bao nhiêu nữa?"
"... Sếp, tôi sai rồi."
Lần sau vẫn dám.
Chủ yếu là mẹ tôi luôn ép tôi đi xem mắt, và lý do này thực sự hữu dụng...
"Có thai với tôi?"
"... Không phải."
"Tôi bỏ cô, bắt cô phá thai?"
"... Tôi thật sự biết sai rồi."
"Cô làm tôi vô duyên vô cớ bị gán thêm nhiều tội danh thế này, nếu tôi không thực hiện thì thật không xứng với những câu chuyện mà cô đã dựng lên."
Thực hiện?
Tôi ngẩng đầu.
Đôi mắt đen của anh kỳ lạ và sâu thẳm: "Lâm Thiển."
Nhịp tim của tôi bỗng nhiên vô cớ mất kiểm soát.
Tối nay tôi đâu có uống rượu, sao tim lại đập nhanh thế này...
"Tôi đói rồi. Mời tôi ăn cơm đi."
Anh bỗng nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện này đã qua rồi.
Nhưng lúc đó đã muộn, nhiều nhà hàng cũng đã đóng cửa. Tôi đưa anh đi dạo một vòng. Cuối cùng chỉ có thể vào một quán vỉa hè.
May mà anh cũng không để ý.
"Đến quán vỉa hè, không uống chút rượu thì không được."
"Nhưng sếp à, tôi còn phải lái xe."
"Không sao, tôi sẽ gọi thư ký Lý đến lái."
Được thôi, hôm nay anh đã giúp tôi một việc lớn, mà tôi còn nói xấu sau lưng anh. Coi như bồi tội đi vậy.
Tuy nhiên, tửu lượng của tôi thực sự không tốt. Bình thường Kỷ Tư Minh không để tôi phải tiếp khách uống rượu, nên chưa uống được mấy ly đã cảm thấy lâng lâng rồi.
Khi bị đưa lên xe, tôi bắt đầu không kiềm chế được mà than phiền về anh khiến mặt anh đen cả lại.
Nhưng lúc đó tôi đang hưng phấn, lúc thì mắng anh nhỏ mọn hẹp hòi, lúc thì nói anh độc miệng không có sự cảm thông, lúc lại nói anh bóc lột người khác.
Mắng đã đành, tôi còn lợi dụng bắt anh gọi tôi là "cha".
Thậm chí, đến cuối cùng tôi còn ra tay, véo má anh, nói gì mà "da mịn màng thật, đúng là một tiểu bạch kiểm"...
Thư ký Lý nơm nớp lo sợ mà lái xe suốt chặng đường. Khi đến nhà Kỷ Tư Minh, thấy tôi bị anh kéo đi thì lại lo lắng cho tôi thêm một chập.
Khi đèn bật sáng, tôi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi mắt sáng rực gần kề.
Cảm giác tim đập thình thịch lại trở lại. Tôi chớp chớp mắt, nhưng không hiểu sao lại có một cơn xúc động đột ngột muốn tiến lại gần anh.
Ánh mắt trong suốt của anh đầy kinh ngạc, sau đó trở nên sâu thăm thẳm...
Đó là một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng đầy mê hoặc. Tôi lơ mơ, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, như thể bị ai đó bế lên và bước đi.
Tiếng cánh cửa đập dồn dập vang lên hai lần, tầm nhìn của tôi chìm vào bóng tối, hơi thở gấp gáp vang lên bên tai...
"Cho em ba giây để hối hận, nếu em nói dừng thì tôi sẽ dừng."
(Nam chính bắt đầu theo đuổi nên gọi với nữ chính là "em")
Ý gì đây, tôi nghe không hiểu.
"Tôi là ai?"
Trong bóng tối thế này làm sao tôi biết được!
Có chút khó chịu vì đối phương cứ lèo nhèo, tôi nổi nóng: "Kỷ Tư Minh, anh có được không đấy!"
Vừa dứt lời, hơi thở của tôi bị anh ta đoạt lấy.
Không biết qua bao lâu, lúc tôi có thể hít thở lại thì bên tai vang lên giọng nói mơ hồ: "Chưa chuẩn bị... hôm nay không được."
7
Lúc tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Nhìn quanh căn phòng lộn xộn, những ký ức của đêm qua bất chợt ùa về khiến đầu tôi đau như búa bổ, cơ thể trong nháy mắt lạnh toát.
Tối qua tôi đã say rượu và cưỡng hôn Kỷ Tư Minh!
Hốt hoảng cúi xuống nhìn quần áo trên người mình, không phải là quần áo của tôi!
Đã thay rồi? Ai thay?
Tôi điên cuồng vò đầu, tối quá sau khi cưỡng hôn anh thì chuyện gì xảy ra tiếp theo tôi không được nhớ nữa!
Tôi không lẽ đã thực sự n. g. ủ với Kỷ Tư Minh rồi sao!
Không tìm thấy quần áo của mình trong phòng, tôi vội vã đứng dậy ra ngoài. Chuẩn bị gọi tên Kỷ Tư Minh thì lại thấy một người phụ nữ trung niên thanh lịch trong phòng khách.
Là mẹ của Kỷ Tư Minh...
Tôi sợ ngu người: "Bác Kỷ..."
Mẹ Kỷ cũng từ sự ngạc nhiên lấy lại bình tĩnh. Nhìn tôi từ đầu đến chân, chú ý đến trang phục và dấu hôn trên cổ tôi. Bà lộ vẻ ngượng ngùng: "... Bác đến không đúng lúc sao?"
Tôi xấu hổ: "Không, không phải, bác ngồi đi, cháu..."
Tôi nên nói thế nào đây?
Ngủ qua đêm ở nhà con trai người ta, còn mặc đồ của anh, bây giờ bà ấy có nghĩ tôi là người dễ dãi, không biết tự trọng không?
Cứu tôi với!
"Em dậy rồi à?"
Giọng nói bình thản của Kỷ Tư Minh từ ban công vang lên khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.
Tuy nhiên, anh bình tĩnh cúp điện thoại, nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ, vừa rồi con quên nói với mẹ là nhà có khách."
Tôi: "......"
← Ch. 04 | Ch. 06 → |