← Ch.02 | Ch.04 → |
Chương 11 Hóa ra là như vậy
Diêu Thúy Hoa vừa gánh nước ở bên ngoài trở về, trông thấy xe trâu của nhà thôn trưởng dừng lại ở trước cửa nhà cách vách, Diệp Oanh Oanh và Diệp Dung Dung bên cạnh đang nói gì đó với tên tiểu tử Tiêu gia, bà nhanh chóng chạy vào phòng bếp đem gánh nước đổ vào trong lu nước rồi lập tức chạy lại ra ngoài.
Tiêu Duyên đã điều khiển xe trâu đi xa, Diệp Oanh Oanh đang chậm rãi dìu Diệp Dung Dung bị trẹo chân đi vào trong phòng.
"Aiya, người làm chuyện trái với lương tâm này đây bị báo ứng rồi sao?" Diêu Thúy Hoa xoa xoa tay nói lớn, miệng vẫn còn thở hổn hển, trong mắt không ngừng phát ra đốm lửa mà nhìn Diệp Dung Dung.
Cả suốt một đời này của bà sẽ không bao giờ quên được sự mất mặt của buổi tối ngày hôm qua, bị người ta đánh không nói, nghĩ muốn đánh trả lại cũng không được, cuối cùng giao tình đều ngưng lại, thiếu chút nữa bị người ta nhổ nước bọt làm cho chết chìm. Diêu Thúy Hoa bà chưa bao giờ trải qua cảm giác bất lực như thế này. Nhưng thật đúng là nên khen ngược lại tiểu tiện nhân này, ngày hôm qua mới ăn trúng hai bạt tay ngày hôm sau liền có thể xem như không có việc gì cả người tỏ vẻ xinh đẹp mà đi lên trấn trên họp chợ. Thật đúng là kẻ mặt dày, vừa trông thấy liền làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
"Thẩm, ta có thể hòa khí nói chuyện với nhau được không?" Diệp Oanh Oanh nghe vậy nhíu nhíu mày xoay người lại:" Hôm qua ngươi đánh cũng đã đánh chửi thì cũng đã chửi còn muốn làm sao nữa? Hơn hai mươi mấy năm làm hàng xóm, ngươi thế nào cũng phải ầm ĩ đến khó coi như vậy sao?"
Còn ngại khó coi à? Hắc hắc, dù thế nào thì hôm nay bà đã nghĩ qua náo nhiệt khó coi đến như vậy. Lúc này bà hoàn toàn hăng hái:" Aiya. ngày hôm qua là ai nham hiểm hại lão nương một phen, các ngươi nhanh như vậy liền quên mất rồi? Xem ra cái tát của ngày hôm qua đánh chưa đủ vang a còn dám cùng với lão nương nhắc đến hàng xóm mấy chục năm? Ta phi!" Bà hướng tới mặt đất nhổ một ngụm nước bọt, căng giọng nói lên gào thét:" Là hàng xóm mấy chục năm nào một bên đem chuyện con thỏ của Đại Trụ tử gạt ta nói là Diệp Cẩm cầm lấy đi, ta cũng không có người hàng xóm nào không biết xấu hổ như thế này!
Hóa ra ngày hôm qua Diêu Thúy Hoa nổi giận đùng đùng chạy vội tới cho Diệp Dung Dung hai cái tát, sau đó trở về nhà kể lại tỉ mỉ sự kiện đã xảy ra cho Diệp Đại Trụ, lúc này bà mới thì ra quả thật là có con thỏ chẳng qua không phải là bị Diệp Cẩm lấy đi mất mà sau đó Diệp Dung Dung Dung muốn nên Đại Trụ tử nhà bà liền đem cho.
Lúc ấy Diêu Thúy Hoa liền tức giận thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, hận không thể trở lại cho con tiểu tiện nhân kia thêm vài cái tát để hả giận.
Cầm đồ của nhà bà vậy mà trái ngược lại còn dám lừa gạt bà, thật đúng là không biết xấu hổ!
"Ta....... . Ta không phải cố ý đâu thẩm." Nhớ tới hai cái tát vang dội của tối hôm qua sau đó Diệp Dung Dung nhịn không được mà rụt cổ lại, "Ta chỉ là không quen nhìn Diệp Cẩm nên lúc lúc này ở trước mặt ngươi nói xấu nàng vài câu, ta thật sự không biết ngươi....... . Nàng đáng thương nói:" Ta đem con thỏ trả về trở lại cho ngươi không phải là xong rồi sao?"
"Tất nhiên ngươi phải đem trả về! Lão nương có một con thỏ lớn như vậy sao có thể nào để cho các ngươi ăn không trả tiền còn không bằng đem cho chó ăn!" Diêu Thúy Hoa nổi giận nói:" Hôm nay ta liền nói với các ngươi đem lời nói để lại đây đừng tưởng răng chuyện này như vậy là xong rồi, ta sẽ không để yên cho các ngươi đâu! Sau này các ngươi hãy chờ xem!" Ngày mai bà liền đi tìm tam cô lục bà đem chuyện này nói rõ ràng, ta xem thể diện của cả nhà ngươi đem để đi đâu!
Diêu Thúy Hoa lưu loát xoay người vào nhà, cửa lớn vang lên tiếng ầm lớn đóng cửa lại.
"Tỷ........." Diệp Dung Dung nhìn thấy cửa lớn nhà bên cạnh đóng chặt ủy khuất kêu Diệp Oanh Oanh một tiếng:" Làm sao bây giờ? Ta và Đại Trụ ca.... ."
Còn chưa nói xong, Diệp Oanh Oanh đã ngắt lời nàng:" Nhìn xem tiền đồ ngươi này." Trông thấy bộ dạng sợ hãi của muội muội nàng liền một bụng hỏa:" Hai nhà cũng đã như thế này rồi, chuyện của ngươi cùng Diệp Đại Trụ muốn nghĩ cũng đừng nghĩ, cùng lắm thì về su tìm một người so với hắn càng tốt hơn, có cái gì tốt đâu mà nhắc mãi."
"Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng, nếu cho ngươi tìm một người so với Tiêu Duyên đại ca tốt hơn xem ngươi có làm hay không." Diệp Dung Dung thấy vẻ mặt nàng một bộ xem như không có gì nghẹn ngào nói không nên lời.
.........
Tới điểm tâm sáng ngày hôm sau, Diệp Cẩm cùng Lý thị bàn bạc suy nghĩ đem hàng rào tre bao quanh sân viện nhà họ làm to ra hơn một chút.
Diệp gia ở đầu thôn ngay phía đông, không giống người ta ở giữa thôn, có thể tự do sử dụng đất trống rất lớn xung quanh phòng ở, chỉ cần đem sân viện mở rộng ra lớn hơn một chút, sau đó xới đất một lần nữa, khối đất nhỏ trồng rau ban đầu của nhà mình về sau liền được mở rộng ra gấp đôi, hôm qua nàng đã mua vài loại giống rau cải không cần lo không có đất trồng nữa.
Hơn nữa về sau trong nhà khẳng định còn muốn nuôi dưỡng thêm nhiều hơn gia súc, mành đất nhỏ như vậy quả thật bất tiện.
Lý thị không nói gì, chỉ để cho nàng hôm nay đi trước chặt một chút tre trúc đem về, ngày mai mẹ con bọn họ cũng không đi lên núi đốn củi, cùng nàng đem hàng rào phía sau nhà hủy đi, một lần nữa cắm lại trên đất mới, thuận tiện đem đất cũng trở thành của mình, tưới phân xong rồi, để lại một mình nàng ở nhà chuẩn bị đem gieo mầm móng.
Cho nên buổi sáng Diệp Cẩm đi đến ven sông giặt sạch xong quần áo liền cầm lấy vài sợi dây làm bằng rễ cây cầm theo sài đao đi đến rừng trúc.
"Người câm, người câm, sẽ không là người câm thật chứ!"
"Người câm, có cha sinh không có nương dưỡng ha ha ha......."
"Tiêu Cẩn Du, ngươi vì sao không nói gì a, nương ngươi có phải cũng là người câm hay không ha ha ha......"
Tiêu Cẩn Du lặng người đứng ở đứa mấy đứa hài tử, thử há miệng thở dốc cuối cùng vẫn là không thể nói ra lời nào, hài tử xung quanh thấy vậy càng thêm lớn tiếng cười châm biếm.
Diệp Cẩm vừa vặn đi qua nơi này trông thấy một màn này.
Đứa nhỏ này vậy mà không nói gì? Làm sao có thể như thế?
Bất quá không đợi nàng ngẫm nghĩ, một đứa nhỏ trong đó nhặt tảng đá trên mặt đất đi qua hướng tới hắn đập bể.
"Các ngươi làm cái gì!" Diệp Cẩm vội vàng lên tiếng ngăn cản đồng thời chạy như bay tới, bất quá cũng đã không kịp nữa rồi, thoáng cái tảng đá đã đập vào trên người tiểu Cẩn Du, mà mặt khác đứa nhỏ trông thấy Diệp Cẩm lập tức kêu to rồi nhanh như chớp chạy đi mất.
Diệp Cẩm vốn cũng không có thời gian quản những người khác như thế nào, nàng chạy đến bên cạnh tiểu Cẩn Du ngồi xổm xuống cẩn thâm kiểm tra tỉ mỉ xem hắn có bị tảng đá đập bị thương hay không, cuối cùng phát hiện không có gì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đồ ngu ngốc này, người khác ném đá ngươi cũng không trốn?" Diệp Cẩm có chút tức giận hỏi:" Phụ thân ngươi đâu? Như thế nào mà lại để một mình ngươi ở nơi này? Người làm phụ thân như thế nào vậy, đem để một mình đứa nhỏ ở ven rừng bị người khác bắt nạt cũng không quản.
Hỏi một hồi xong chỉ thấy một hồi sau cũng không trả lời, lúc này Diệp Cẩm nhớ tới lời những đứa nhỏ đã nói qua hắn sẽ không nói gì.
Sẽ không phải thật đấy chứ.
Diệp Cẩm ngẩng đầu chỉ thấy tiểu Cẩn Du mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bởi vì vừa mới hồi hộp trở nên đỏ ửng, vẫn là giống như ngày hôm qua thật đáng yêu nhưng mà thật khó hiểu, trong lòng Diệp Cẩm đột nhiên lại khó chịu kịch liệt.
Ngày hôm qua nàng vẫn chỉ nghĩ đến hắn chỉ là....... . có chút an tĩnh nhu thuận mà thôi............
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời giankhoảng một tháng trướcCập nhậtkhoảng một tháng trướcLượt đọc24Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 .
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Trang Chủ
Trang Truyện
DS Chương
Chức Năng
Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận
Hãy Đăng ký Thành viên của để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 12 Thử trao đổi
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Phiên bản Dịch · 1710 chữ
Đúng rồi, ngày hôm qua nàng liền cảm thấy kì quái, nếu là hài tử bình thường trong nhà được người lớn dẫn theo đi ra ngoài khi gặp người quen xuất phát từ lễ phép thì cũng nên dạy đứa nhỏ chào hỏi người khác như thế nào. Nhưng mà cả ngày hôm qua nàng không hề nhìn thấy Tiêu đại thúc để cho Cẩn Du kêu gọi bất kì người nào, thậm chí ngay cả chính Tiêu đại thúc cũng không cùng Cẩn Du có trao đổi nói chuyện gì cả.
Hơn nữa hôm qua lúc Diệp Cẩm ôm Cẩn Du có khi cũng trêu đùa hắn nhưng mà hắn lại im lặng một cách kì quái, một tiếng cũng không phát ra. Diệp Cẩm còn tưởng rằng đứa nhỏ này tính tình so ra có chút hướng nội, không thích cùng người lạ nói chuyện, không nghĩ tới....... . vậy mà lại không thể nói chuyện.
Giờ phút này tâm tình nàng thật phức tạp, kinh ngạc, đau lòng đều có cả.
Dù sao từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này Diệp Cẩm liền cảm thấy yêu thích một cách khó hiểu, đáng yêu, an tĩnh lại còn nhu thuận. Hôm nay ỏ chỗ này lại bắt gặp hắn bị người khác mắng, bị người ta đánh, bị người ta khi dễ, cả người nhỏ bé đứng lẳng lặng sững sờ không kêu một tiếng, nhìn thấy đã đau lòng.
Diệp Cẩm cố hết sức áp chế cảm xúc trong lòng, thu hồi tâm tư lại, nhìn thằng nhóc nhỏ trước mặt mỉm cười nói:" Cẩn Du, còn nhớ rõ a di không? (mình định để là dì nhưng sợ không hợp với ngữ cảnh cổ đại nên để lại a di nhé. Có gì mọi người góp ý thêm giúp mình nhé). Hôm qua a di đã từng ôm con đó." Nàng cố gắng tận lực làm cho giọng nói êm dịu nhất có thể.
Bất quá tiểu Cẩn Du vẫn mở to mắt thật to, vẫn là một bộ dạng ngơ ngác.
Lông mi hắn rất dài, thật dày, theo ánh mắt mà chuyển động run rẩy giống như hai cánh quạt nhỏ. Diệp Cẩm nín thở, có chút khẩn trương nhìn hắn.
Không tệ, một lát sau hắn nhấp nhấp cái miệng hồng phấn nho nhỏ, nhẹ nhàng gật nhẹ đầu.
Diệp Cẩm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, thật sự là may mắn, hoàn hảo là vẫn còn nghe được.
Dựa theo hiểu biết của nàng người thật sư câm rất ít, trên cơ bản đều là người điếc, dây thanh quản của bọn họ không có vấn đề gì cả, chỉ là bởi vì nnghe không được âm thanh vì vậy bọn họ không có biện pháp học theo người khác nói chuyện cuối cùng tự nhiên sẽ không nói được trở thành người câm điếc. Tiểu Cẩn Du nhỏ như vậy thì không thể nói chuyện, mới vừa rồi nàng thật sự sợ hắn là người câm.
Nếu như là người câm điếc, vậy trong cuộc sống hàng ngày cần người khai thông vậy lại càng thêm phiền phức, ở hiện đại người còn có thể học ngôn ngữ của người câm điếc chằng hạn, ở cổ đại liền lúng túng mà còn chịu đựng cười giễu từ những người xung quanh, nhục mạ thậm chí là bị đánh, tựa như những gì nàng vừa mới thấy hồi nãy.
Mà nếu giống như bây giờ tai không có vấn đề gì thì tốt hơn rồi tuy rằng không thể nói chuyện nhưng mà so với nghe không được thì cũng dễ dàng hơn nhiều.
"Cẩn Du, nếu đã như vậy, a di đưa ngươi về nhà có được hay không?" Tiêu gia cách nơi này cũng không xa mấy, ngay trên dọc đường đi tới đây, từ chỗ này đi trở về khoảng một hai trăm thước ngay ngã rẽ liền tới nơi. Nhưng vì để chắc chắn là an toàn, nàng tự mình đem đứa nhỏ trở về thì sẽ tốt hơn.
Cũng không biết Tiêu đại thúc và Tiêu Duyên có biết đứa nhỏ chạy đến chỗ này hay không, còn bị người khác bắt nạt. Hai người này cũng thật là qua loa sơ ý, ngay cả trông đứa nhỏ cũng không tốt.
Ai ngờ tiểu Cẩn Du lại lắc đầu.
Chỉ thấy hắn lui về sau hai bước, dời xa Diệp Cẩm hơn một chút, tiếp đến hai chân nhỏ cùng mở ra song song, mũi chân cũng cố găng hết sức hướng về phía trước, cuối cùng hắn run rẩy hai chân ngồi xổm xuống, cũng đem hai tay nhỏ bé thẳng tắp trắng nõn mà để ngay trước ngực.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, tiểu Cẩn Du cố hết sức sức xoay đoay nhìn Diệp Cẩm một cái tiếp theo lại hướng nàng lắc lắc cái đầu nhỏ.
Đây là đang......... Ngồi kiểu trung bình tấn (Bạn nào có học võ sẽ biết qua tư thế này nha)? Biểu cảm của Diệp Cẩm có chút 囧囧, ý của hắn là hắn cònmuốn ở đây ngồi tập trung bình tấn, cho nên không thể để nàng đưa hắn về nhà được?
Diệp Cẩm cảm thấy bối rối khó hiểu.
Bất quá đứa nhỏ giống như hắn đã ngồi trung bình tấn à? Xem ra nhiều nhất cũng chỉ mới có ba tuổi.
"Là phụ thân ngươi để cho ngươi ngồi tập ở đây à?' Diệp Cẩm nhịn không được tò mò hỏi:" Hay là gia gia (ông nội) của ngươi?
Nhỏ như vậy cũng thật là quyết tâm, sau đó nghĩ hắn chỉ có thể gật đầu hoặc là lắc đầu vì vậy lại nói thêm:" Nếu như là phụ thân ngươi liền gật đầu còn nếu như là gia gia thì ngươi lắc đầu."
Tiểu Cẩn Du tựa hồ suy nghĩ một lúc, con ngươi chuyển động, cuối cùng đầu tiên là gật đầu một cái dừng lại trong chốc lại sau cùng lại lắc đầu.
"Ý của ngươi là hai người bọn họ cùng nhau quyết định để ngươi đến nơi này ngồi tập trung bình tấn?" Diệp Cẩm tiếp tục hỏi.
Hiện tại nàng cảm thấy nàng cùng Cẩn Du khai thông nói chuyện như vậy cũng không quá khó khăn mấy.
Lần này tiểu Cẩn Du rất nhanh đã gật gật đầu nhỏ.
Đoán đúng, vậy hẳn đây là đang luyện kỹ năng cơ bản rồi? Diệp Cẩm đúng là không hề có chút mảy may kinh ngạc gì cả,
Nhìn tiểu Cẩn Du nhu thuận an tĩnh lại còn nghe lời, một đứa nhỏ như vậy không thể nào là vì làm chuyện xấu mà bị phạt tập ngồi trung bình tấn ở đây. Hơn nữa Diệp Cẩm nghe nói Tiêu đại thúc và Tiêu Duyên đều có chút bản lĩnh, bằng không cũng không dám một mình bỏ chạy vào trong núi sâu săn thú.
Chẳng qua đây là muốn dạy cho đứa nhỏ võ nghệ đúng là tâm tính không tệ, nhưng mà phải lo lắng suy xét cho an toàn của nó mới đúng. Như lần này để một đứa bé nhỏ như vậy một mình đứng ở bên cạnh rừng cây, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì phải sao bây giờ? Bọn họ là nghĩ tiểu Cẩn Du cũng dũng mãnh như họ hay sao? Cũng may hôm nay chỉ là gặp phải mấy đứa nhỏ khác khi dễ, vạn nhất nếu gặp trúng bọn buôn người thì thế nào.
Nam nhân đúng thật là sơ ý.
Diệp Cẩm cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Cẩn Du đang nghiêm chỉnh ngồi trung bình tấn, không nén nổi lo lắng lắc đầu.
Đứa nhỏ này đi theo hai đại nam nhân thần kinh thô, trong nhà lại càng không có lấy một nữ nhân chăm sóc, thật đúng là đủ đáng thương mà, không biết những ngày tháng bình thường trải qua như thế nào.
Nghĩ vậy Diệp Cẩm cũng bất đắc dĩ, xem bộ dạng tiểu tử kia đúng là là tính toán không trở về thật. Nhìn bộ dạng nghiêm trang ngồi tập liền biết cũng là một tên nhỏ cố chấp, thật nghe lời cũng không biết lén nghỉ ngơi làm biếng là gì.
Bất đắc dĩ, Diệp Cẩm đành phải nghĩ cách khác.
"Bằng không hay là như vậy, Cẩn Du." Đột nhiên Diệp Cẩm lóe sáng lên, nàng đi đến trước mặt Cẩn Du ngồi xuống nói:" A di muốn tới trong rừng chặt một ít cây trúc, ngươi đi theo a di cùng nhau đi đến trong rừng. Ngươi ngồi trung bình tấn ở bên cạnh ta. Ta cũng có thể xem xem người." Nàng lại nói thêm vào:" Nếu như ngươi không đồng ý, vậy thì ta đi mặc kệ ngươi không quản nữa. Một lát nữa nếu lại có người tới ức hiếp ngươi thì không có ai giúp ngươi đánh bọn họ bỏ chạy nữa rồi?" Diệp Cẩm nói xong, nháy mắt mà tựa như không nháy nhìn vẻ mắt của hắn.
Được rồi, nàng thừa nhận không nên dọa tiểu hài tử, chỉ là không có biện pháp nào nữa nha. Ai bảo tiểu hài tử như khúc gỗ này, bị hắn đem để ở đây nàng thật sự không an tâm.
Mà tiểu Cẩn Du quả thật là bị lời nói của Diệp Cẩm hù dọa mất.
Cẩn Du nghĩ tới vừa nãy những người đó không hiểu tại sao lại vây quanh nó, mắng nó là người câm, lại còn mắng nó không có nương nhưng rõ ràng là hắn có nương mà, nương nó rất tốt cũng không phải là người câm, căn bản là không phải! nhưng mà hiện tại......... hiện tại nó không tìm thấy nương ở đâu nữa, nương bảo hắn trốn ở bên trong không phát ra tiếng, nó rõ ràng rất là nghe lời, vì sao nương vẫn không quay về tìm nó.......... .
Tiểu Cẩn Du càng nghĩ càng ủy khuất, thoáng cái nước mắt đều chảy ra.
"A, ngươi đừng khóc nha." Lần này Diệp Cẩm luống cuống rồi.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời giankhoảng một tháng trướcLượt đọc21Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 .
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Trang Chủ
Trang Truyện
DS Chương
Chức Năng
Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận
Hãy Đăng ký Thành viên của để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 13 Thân mật ở chung
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Phiên bản Dịch · 1582 chữ
Nhìn bộ dạng hoảng sợ của Cẩn Du, Diệp Cẩm vội vã bỏ đồ trong tay xuống muốn đi qua an ủi hắn nhưng lại không biết nên làm thế nào cho đúng, cuối cùng dứt khoác ôm hắn vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói:" Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. A di sai rồi, nên đánh đúng chưa? Đừng sợ đừng sợ a, Cẩn Du đừng sợ, về sau nếu có ai lại dám bắt nạt ngươi, a di giúp ngươi đánh bọn họ, đánh cho bọn họ bỏ chạy luôn được không? A đừng khóc đừng khóc. Cẩn Du không khóc, không khóc nha....
Không quản là kiếp trước hay kiếp này cho tới bây giờ Diệp Cẩm chưa từng dỗ dành qua hài tử cũng chưa từng có cơ hội đó, cho nên hiện tại nàng không hề có kinh nghiệm, tất cả chỉ là muốn an ủi tiểu Cẩn Du kêu nó đừng sợ hãi, đừng khóc nữa. Nhìn bộ dạng nước mắt cứ liên tục rơi xuống nhưng lại không hề có âm thanh nào nàng thấy liền đau lòng thoáng cái trong lòng nhịn không được mà mềm nhũn.
Diệp Cẩm nhịn không được có chút oán trách bản thân, thế nào mà lại hù dọa đứa nhỏ như vậy, hiện tại thì tốt rồi, đúng là tự tạo nghiệp chướng không thể sống được mà.
Xem ra đứa nhỏ bị đám hài tử lớn kia bắt nạt hung ác, bằng không cũng sẽ không khóc dữ dội đến như vậy.......... .
Tiểu Cẩn Du vẫn khóc rất thương tâm, hắn dựa vào trong lòng Diệp Cẩm nghĩ tới mẫu thân không ngừng rơi nước mắt sau đó khóc tới mức ho khan (bản gốc là 都打起咯来了 mình không biết dịch thế nào cho sát nghĩa. Bạn nào có cách dùng từ hay hơn thì góp ý cho mình nhé). Diệp Cẩm một bên dỗ dành trêu ghẹo hắn một bên nhẹ nhàng vuốt lưng:" A, đừng khóc đừng khóc, a di sai rồi, đừng khóc nữa được không? Cẩn Du ngoan nha."
Cứ như vậy một lớn một không cùng suy nghĩ cùng nhau ôm, mãi cho đến một hồi lâu sau Cẩ Du rốt cuộc mới ngưng khóc từ trong lòng Diệp Cẩm ngẩng đầu lên.
Cuối cùng Diệp Cẩm thở phào một hơi.
Chỉ thấy ánh mắt của tiểu Cẩn Du hồng hồng giống như bộ dạng của con thỏ nhỏ bị thương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn vân còn vương đầy nước mắt. Diệp Cẩm lấy khăn tay từ trong lồng ngực ra cẩn thận xoa xoa lau khuôn mặt hắn.
Trong lúc này Cẩn Du vẫn mở to mắt hồng hồng đáng thương nhìn Diệp Cẩm, đôi bàn nhỏ mập mạp gắt gao nắm lấy một góc quần áo của Diệp Cẩm, thấy vậy Diệp Cẩm không xác định được nhẹ giọng hỏi:" Đây là ngươi muốn cùng a di vào trong rừng trúc à?"
Cẩn Du nhìn nàng cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất cuối cùng chỉ có thể không được tự nhiên gật gật đầu nhỏ. Diệp Cẩm rất không phúc hậu mà bật cười khúc khích.
Diệp Cẩm vẫn chưa từng thấy qua biểu cẩm sinh động của Cẩn Du như thế này, từ lần đầu tiên gặp mặt hắn vẫn luôn một an an tĩnh tĩnh, ngoan ngoan. , trời sinh đáng yêu lớn lên cũng liền đáng yêu nhưng trên mặt lại không hề lộ ra biểu tình gì lúc nào cũng ngơ ngác như khúc gỗ. Đây vẫn là lần đầu tiên trên mặt cs biểu cảm sinh động kết quả là do bị hù dọa mà ra.
Bản thân mình thế nào lại hư hỏng thế này? Diệp Cẩm cười trộm trong lòng nói.
Nàng nhặt sài đao vừa nãy đã vứt trên mặt đất, đưa dây thừng cỏ cho Cẩn Du:" Đến đây, giúp a di cầm cái này." Đợi hắn cầm xong nàng một phen bế hắn đứng dậy.
Diệp Cẩm ôm Cẩn Du như thế này kỳ thật cảm thấy rất tốn sức bởi vì chỉ bế một tay mà trong tay kia còn cầm sài đao để an toàn nên cánh tay kia chỉ có cách cầm sài đao hướng ra xa một chút như thế thì càng dùng phải dùng thêm sức nữa.
Đợi tới lúc nàng thật vất vả ôm Cẩn Du vào trong rừng trúc cánh tay của nàng như đã bị chặt đứt, làn da ở cổ tay cũng bị ma sát một vòng hồng hồng. Diệp Cẩm đem Cẩn Du đặt ở trên một tảng đá lớn sạch sẽ để cho hắn tự mình ở đây chơi đùa đương nhiên cũng có thể là tiếp tục ngồi trung bình tấn. Cẩn Du rất nghe lời, ngồi ở chỗ đó một chốc lát liền ngồi dậy nghiêm chỉnh tiếp tục ngồi tập trung bình tấn căn bản không cần bận tâm.
Rốt cuộc thì hiện tại nàng đã hiểu rõ tại sao Tiêu đại thúc và Tiêu Duyên có thể vắng mặt không cần đứng trước trông coi hắn. Đứa nhỏ này quả thật tự giác đến đáng sợ hoàn toàn không cần người nào nhìn chằm chằm.
Diệp Cẩm liền đứng chặt cây trúc ở cách chỗ hắn không xa quay đầu lại liền lập tức nhìn thấy hắn cùng hắn nói vài câu làm cho nó nghỉ gơi một lúc tuy rằng Cẩn Du không thể trả lời lại nàng nhưng nàng biết hắn có thể nghe được nên một chút cũng không hề thấy nhàm chán. Hai người lớn nhỏ, khi thì tự mình làm chuyện của mình khi thì nghỉ ngơi một lát, bầu không khí hết sức ấm áp tốt đẹp.
Trong nháy mắt liền tới buổi trưa.
Đem gậy trúc đã chặt xong, Diệp Cẩm mệt mỏi buông sài đao trong tay xuống lắc lắc tay đi lại phía Cẩn Du:" Cẩn Du, có đói bụng không? Đi thôi, trước tiên a di đem ngươi dẫn về nhà. Diệp Cẩm vươn tay muốn ôm lấy hắn ai ngờ hắn lại né tránh nhìn nàng lắc đầu.
Diệp Cẩm không hiểu rõ liền nhìn hắn.
Chỉ thấy chân nhỏ hắn chậm rãi di chuyển đi tới bên cạnh tảng đá sau đó ngồi xổm xuống hai tay giữ lấy tảng đá từng chút từng chút một trượt xuống cuối cùng hắn đi tới bên cạnh Diệp Cẩm dùng bàn tay nhỏ nắm lấy mấy ngón tay lôi kéo túm nàng đi về phía trước.
Trong chớp lát Diệp Cẩm liền hiểu rõ thì ra trong lòng cũng có chút thông minh sắc sảo, ý tứ của hắn là không cần nàng phải ôm mà muốn tự mình đi về hơn nữa nàng hiểu đứa nhỏ này chính là thấy nàng cả nửa ngày làm việc mệt muốn chết nên mới yêu cầu tự mình trở về.
Trong phút chốc lòng Diệp Cẩm mềm nhũn hoàn toàn.
Nàng cười gập cả lưng hôn hôn trên khuôn mặt mềm mại non nớt của Cẩn Du, cảm xúc quả thật vô cùng tốt.
Tiểu Cẩn Du sửng sốt một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng, hắn có chút ngượng ngùng xoay đầu đi tiếp tục ngơ ngác nắm tay Diệp Cẩm kéo đi về.
Chỉ là ở sâu trong tâm hồn nhỏ bé của hắn vẫn còn nhớ rõ trước kia mẫu thân cũng từng ôn nhu như vậy hôn nhẹ hắn.........
Hai người rất nhanh liền đi tới trước cửa Tiêu gia, Diệp Cẩm đưa tay gõ cửa.
Đi ra mở cửa là Tiêu Duyên nhìn thấy Diệp Cẩm cùng đứng với tiểu Cẩn Du ở trước cửa liền kinh ngạc sửng sốt.
Diệp Cẩm không hề để ý tới hắn liền cúi người xoa xoa đầu Cẩn Du ôn nhu nói:" Được rồi, Cẩn Du tới nhà rồi. A di cũng phải về nhà rồi." Sau đo nàng mới đứng dậy nói với Tiêu Duyên:" Đứa nhỏ này trong rừng bị một người khác khi dễ bắt nạt ta vừa vặn nhìn thấy liền giúp đưa trở về."
Tiêu Duyên cảm nhận được trong lời nói của nàng có chút mất hứng bất quá nghe được nàng nói Cẩn Du bị bắt nạt hắn cũng không để ý nhiều lập tức ngồi xuống tra Cẩn Du có bị thương ở đâu không.
Diệp Cẩm nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn trong lòng liền dễ chịu hơn một chút xem ra cũng không phải là không quan tâm Cẩn Du nha vì vậy liền lên tiếng cắt ngang:" Cẩn Du không có chuyện gì, ta đã xem qua rồi, hắn không có bị thương."
Tiêu Duyên rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên nhìn nàng cảm kích:" Đa tạ."
Diệp Cẩm xua tay:" Không cần nhưng mà sau này người đừng đem ném hắn một thân một mình đứng ở rừng trúc nữa, rất à nguy hiểm nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao? Được rồi, ta về đây." Nói xong nàng dừng một chút, xoay người lại phất tay tạm biệt với Cẩn Du lúc này mới rời đi.
Nàng còn muốn quay lại rừng trúc đem gậy trúc đã chặt sáng này trở về nhà,
Tiêu Duyên nhìn bóng dáng nàng ngày càng đi xa nghĩ tới lời nói vừa nãy của nàng có chút đăm chiêu gật đầu.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian27 ngày trướcLượt đọc25Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 .
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Trang Chủ
Trang Truyện
DS Chương
Chức Năng
Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận
Hãy Đăng ký Thành viên của để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 14 Mỹ vị con cua
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Phiên bản Dịch · 1259 chữ
Ở trong ấn tương của Tiêu Duyên, từ khi khoảng hai ba tuổi Tiêu lão cha liền bắt đầu đem hắn và huynh trưởng ném ở một nơi không có người để luyện kỹ năng cơ bản, bị ném ở đó liền cả một ngày cứ như vậy liên tục một năm sau đó mới bắt đầu dạy bọn hắn tập võ. Vì vậy từ trước đến giờ hắn vẫn khong hề cảm thấy làm như vậy với Cẩn Du không có gì là không ổn hơn nữa nơi nhỏ này còn không xa xôi bằng so với nơi của hắn và huynh trưởng an toàn hơn nhiều lắm.
Nhưng hắn không hề hay biết rằng ở trong thôn núi xa xăm này người dân xem như thành thật chất phác nhưng cũng không phải không có những chuyện dơ bẩn này miệng của những người nhiều chuyện khiến người khác chán ghét liên quan tới tiểu hài tử cũng thích vô giúp vui, lại giúp nhau kết bè phái, lấy lớn bắt nạt nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu là chuyện thường tình. Giống như sự tồn tại đặc biệt của tiểu Cẩn Du thì càng thêm dễ dàng bj cô lập, cười nhạo và khi dễ. Hôm nay để Diệp Cẩm nói đến như vậy, Tiêu Duyên mới ý thức được chuyện này. Vì thế hắn vào nhà liền cùng Tiêu lão cha thương lượng vẫn là nên để tiểu Cẩn Du ở trong sân viện tại nhà luyện tập kỹ năng cơ bản. Nếu như phải đi ra ngoài thì phải có Tiêu lão cha hoặc là hắn đi theo xem............. Ăn xong buổi trưa, buổi chiều Diệp Cẩm vẫn như cũ đi vào trong rừng chặt lấy cây trúc, khả năng của nàng có hạn chặt cũng lao lực tốn sức hơn nữa tốc độ vẫn còn rất chậm bởi vậy cả ngày cũng chỉ chặt được khoảng ba bó trúc. Bất quá nhà nàng chỉ là đem hàng rào sau nhà hủy đi mở rộng ra thêm một chút cũng không phải một lần nữa làm lại từ đầu hết có lẽ nhiều như vậy cũng đủ rồi. Đợi cho đến khi đã chặt xong trúc Diệp Cẩm đã muốn mệt đến sắp hạ đường huyết. Nàng đã quá lâu không có làm qua công việc nặng nhọc, trước kia ở trong Hầu phủ không cần làm những cái này, vì vậy thân thể xương cốt này của nàng đã được nuôi dưỡng nuông chiều, chỉ cần làm chút việc nặng thì đã đau nhức thắt lưng. Hôm nay như thế này thật đúng là lần đầu tiên kể từ khi tới đây, thắt lưng nàng rất nhanh đã như gãy đứt đoạn. Diệp Cẩm ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một hồi cầm lấy khăn tay tự mình đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ cách đó không xa, trước tiên chuẩn bị lau sạch một chút, đỡ phải trở về tẩy rửa càng thêm lãng phí nước nhà mình gánh thật xa đem trở về. Không biết bên dưới có thể có cá hay không? Diệp Cẩm một bên lau chùi khuôn mặt một bên nhìn chằm chằm dòng suối. Bất quá nàng nhìn cả nửa ngày cũng chỉ thấy một ít lại còn là cá con nhỏ tí đem chiên hẳn là rất ngon chẳng qua cá nhỏ như thế này không có công cụ đánh bắt giúp cũng khó mà bắt được hơn nữa đem chiên cũng rất phí dầu, cuối cùng Diệp Cẩm chỉ có thể từ bỏ. Thật ra khi còn ở kiếp trước Diệp Cẩm từng có một khoảng thời gian sống ở trong nông thôn, nàng nhớ rất rõ loại địa phương này hẳn là phải có cua mới đúng vì thế nàng thử nhấc mấy tảng đá nhỏ trong dòng nước vậy mà vừa nhìn quả thật là có, đem tảng đá mở ra thì liền thấy bên dưới có cua bò đi ra, phản ứng rất chậm chạp. Diệp Cẩm liên tục nhấc mấy khối đá lên, bên dưới mỗi một tảng đá đều có cua mặc dù cũng không phải là quá lớn nhưng vẫn là rất có trọng lượng, Diệp Cẩm thật vui vẻ. Nàng chạy nhanh trở lại trong rừng trúc lấy một sợi dây thừng cỏ cây còn chưa dùng đến đem tới bên dòng suối, tiếp đó đem cua bắt được lấy một chung cột trên sợi dây cứ như vậy chỉ trong chốc lát sau liền cột xuyên thành một xâu dài cũng đủ cho một nhà ăn. Diệp Cẩm vui vẻ đem cua trở lại trong rừng trúc dem mấy bó trúc kéo về nhà. Diệp Cẩm đi tới trong nhà Diệp gia đã một tháng Diệp gia cũng chưa từng ăn qua đồ mặn. Hôm nay thật vất vả mới bắt được mấy con cua cuối cùng trong nhà cũng được hưởng chút đồ ăn mặn Diệp Cẩm quyết định tối nay liền hấp mấy con cua vừa không lãng phí dầu muối còn có thể ăn được mỹ vị tươi mới đúng là nhất cử lưỡng tiện. Đầu tiên nàng thả cua vào trong chậu nước một lát trước tiên để chúng nhả bùn cát trong thân thể, tiếp đó dùng bàn chải chà sạch sẽ bên ngoài sau đó sử dụng đồ có sẵn đập gõ mấy con cua, làm xong cái này liền chuẩn bị việc tiếp theo, nàng thêm nước vào trong nồi, lấy lồng hấp ra để trên nồi thật ngay ngắn, cuối cùng đem từng con từng con một đặt vào trong để phần bụng cua hướng xuống lồng hấp tiếp đến đậy nắp lại bắt đầu nhóm lửa.
Trong lúc hấp cua Diệp Cẩm giống như mọi ngày lấy nồi thường dùng ra làm cơm tối chỉ là tối nay không làm cháo bột mì mà là cơm gạo lứt, đi tới thêm chút củi lửa dưới nồi, chờ cua hấp xong cơm cũng không kém lắm rất nhanh liền chín. Diệp Cẩm lấy cua đem ra liền đặt nồi cơm vào trong lồng hấp để giữ nóng sau đó ở nồi bên kia xào chút rau cải.
"Đại tỷ, thơm quá!" Diệp Qúy về đến ngửi thấy một cỗ hương vị khác biệt với trước đây. Hắn vội vàng bỏ rơm củi trong tay xuống khẩn trương chạy vào phòng bếp.
Diệp Cẩm đang phối nước tương, hôm qua nàng lên trấn trên vừa vặn mua được giấm chua, hôm nay đúng lúc dùng để ăn cua, đem gừng đã được dập nát và tỏi vụn bỏ vào trong giấm dùng để ăn cua thập phần mỹ vị:" Các ngươi về rồi à? Hôm nay đại tỷ làm đồ tốt, các ngươi có lộc ăn rồi, tranh thủ tắm rửa ngay lập tức liền có thể ăn cơm rồi."
Ai ngờ Diệp Qúy đã đi tới gần, hắn dùng mũi hít lấy hít để có chút vội vàng hỏi thăm:" Đại tỷ, thật sự thơm quá, rốt cuộc là ngươi làm gì vậy?" Diệp Như và Lý thị đã đi vào trong phòng bếp. Trong nhà có thứ gì Lý thị đều nhất thanh nhị sở hiểu rõ, khuê nữ làm gì mà có thể làm thơm đến như vậy.
Xem ra không thấy được bọn họ cũng không an tâm đi tẩy rửa, Diệp Cẩm bất đắc dĩ cười mở nồi, một cỗ hương thơm đậm đà tươi mới của cua và cơm hòa trộn xông vào mũi.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian22 ngày trướcLượt đọc16Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 .
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Trang Chủ
Trang Truyện
DS Chương
Chức Năng
Giao Diện Đọc TruyệnĐiều Chỉnh Nút TrượtGửi Đề Cử TruyệnBình Luận
Hãy Đăng ký Thành viên của để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Chương 15 Dạy ngươi cách ăn thế nào
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Phiên bản Dịch · 1019 chữ
Ba người nhìn cua hấp trong nồi ngạc nhiên hết sức, Diệp Qúy lại càng mở to mắt hơn, trực tiếp kinh sợ thốt lên:" Con cua?"
Lý thị nhịn không được mở miệng hỏi:" Cẩm nương, ngươi lấy cua từ đâu ra?"
Nhìn vẻ mặt của mỗi người, Diệp Cẩm cười nói rõ nguyên nhân:" Hôm nay ta bắt ở phía dưới mấy tảng đá trong dòng suối nhỏ ngay dưới chân núi, bên trong có thể có không ít cua, trái lại ta thấy thật kỳ lạ, nhiều như vậy sao không thấy người trong thôn đến bắt ăn để hôm nay ta có thể đến bắt." Diệp Cẩm nghi hoặc hỏi. Vào thời điểm nàng bắt những con cua này liền cảm thấy khó hiểu đồ tốt như vậy không phải nàng là người đầu tiên phát hiện ra đó chứ? Như thế nào mà lại không tháy có người nào trong thôn đến bắt ăn.
Lý thị trái ngược lại kinh hãi:" Ngươi vậy mà dám chạm tới mấy thứ này?" Da thịt nàng mềm mại non nớt tinh tế nếu bị kẹp trúng không phải sẽ bị hỏng luôn sao.
"Tại sao lại không dám?" Diệp Cẩm cười chọc ghẹo nói:" Chẳng lẽ nương vẫn xem ta còn là cô nương được nuông chiều sủng ái trước kia từ trong thành đến, chúng ta vào chung một liền là người một nhà rồi, không phải ta nên bắt chước học theo để thích ứng với nơi này sao? Vả lại lá gan ta cũng không nhỏ như các ngươi nghĩ."
Kiếp trước Diệp Cẩm từng ngu ngốc ở nông thôn trải qua một khoảng thời gian, tính khí cũng không hề ôn nhu mềm mại như hiện tại, xuống sông bắt tôm, bắt cá, tóm cua, câu lươn, không có gì nàng chưa từng làm qua, tính tình cũng tự do hoang dã. Chỉ là sau khi xuyên qua tới Hầu phủ bị thế bắt buộc không thể không thu lại tính tình.
Lý thị nghe xong Diệp Cẩm nói vậy trong lòng rất hưởng thụ.
Diệp Cẩm đến đây một tháng, Lý thị sợ nhất là nàng ngại ở đây sống một cuộc sống cực khổ trong nhà nghèo nàn, không quen thuộc nơi này. Hiện tại nghe thấy nàng nói một phen như thế, trong lòng mười phần thoải mái dễ chịu, bà vui mừng nói:" Ngươi nghĩ như vậy nương liền yên tâm rồi. Nương chỉ sợ ngươi ngại trong nhà nghèo khổ ở không quen."
Diệp Cẩm làm như thật lắc đầu:" Nương, ngươi ngần vạn lần đừng nghĩ như vậy, Hầu phủ mặc dù giàu sang phú quý nhưng quy củ cũng nhiều, còn không an nhàn tự do bằng nhà chúng ta, nói chung....... mỗi thứ đều có chỗ tốt." Trong nay nàng cầm tương đã được điều phối tốt, đem cua trong nồi mang tới:" Nhìn xem, nhà ta được chiếu cố, các ngươi mau đi tắm rửa lập tức liền có thể ăn cơm, nhanh đi nhanh đi."
Diệp Qúy ở một bên sớm đã chờ không kịp được nữa, thấy nương và đại tỷ rốt cuộc cũng từ tán gẫu trò chuyện sang chuyện ăn uống, hắn quệt miệng đưa tay chỉ vào cua trong nồi lông mày nhỏ nhíu lại nhân cơ hội hỏi:" Đại tỷ, ngươi làm cua này nhìn thật hiếm lạ, ngửi thấy thật thơm ngon chẳng qua cua này cũng không có thịt gì hết làm sao ăn đây?" Diệp Qúy tò mò suy nghĩ cũng chỉ thấy mỗi vỏ cua đỏ au.
Diệp Như cũng cảm thấy quái lạ, nàng đi theo sau đuôi Diệp Qúy cũng không được tự nhiên hỏi:" Đại tỷ, trước kia ta từng nghe nói tửu lâu lớn trong thành cũng có làm món cua này, người có tiền đều thích ăn." Hàng lông mày nhỏ tinh tế tiếp tục cau lại nói:" Cũng thật là kỳ lạ, cua này cũng không hề có chút thịt có gì ngon để ăn đâu? Đại tỷ ngươi nói xem người có tiền đều kỳ quái khó hiểu như vậy hay không?" Chung quy cũng không thể chỉ ngửi mỗi mùi mùi hương thơm rồi không ăn thịt chứ? Cái kia có gì mà ăn ngon!
Nghe đến đây, tay Diệp Cẩm đang bưng cua ngừng lại một lát tiếp theo xì một tiếng bật cười:" Ha ha, các ngươi nha, món cua này đúng là đồ tốt đó. Các ngươi thế nào mà lại không thể chờ đợi được đến như vậy?" Nàng xua xua tay đuổi hai tên tiểu quỷ:" Đi đi đi các ngươi nhanh chóng chạy đi tắm rửa nhanh lên. Đại tỷ lập tức liền nói cho các ngươi ăn như thế nào, đảm bảo các ngươi ăn rồi sẽ muốn ăn nữa."
Mặc dù Diệp Như và Diệp Qúy vẫn còn ngạc nhiên khó hiểu như cũ nhưng vì để có thể nhanh chóng được ăn cua vẫn là lưu luyến không rời đi khỏi phòng bếp.
"Ôi chao, tên chíp bông nóng nảy này người sao không thể không rửa sạch một chút."
Bên ngoài phòng bếp truyền đến thanh âm Lý thị đang răn dạy Diệp Qúy.
Diệp Cẩm ở trong phòng bếp đã bưng cua được hấp ngon lành ra đặt trên thớt gỗ, nàng lấy từ trong tủ một cái bát sạch, lấy vài con cua có trọng lượng tương đối lớn bỏ vào trong, sau đó bưng ra khỏi phòng bếp.
"Nương, ta đi tặng cho nhà Vương tẩu tử vài con để cho bọn họ cũng nếm thử chút thức ăn tươi mới." Diệp Cẩm nói với Lý thị:" Cơm nước đều đã làm xong tốt rồi. Các ngươi ăn cơm trước khỏi cần đợi ta, ta đi liền trở về, trở lại sẽ dạy các ngươi ăn cua như thế nào. Nói xong liền đi đến cách vách.
Lý thị cũng không nói gì, bình thường Vương Quyên cũng giúp Cẩm nương nhà bà không ít, cảm tạ nàng cũng là điều nên làm.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian20 ngày trướcCập nhật20 ngày trướcLượt đọc18Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
© 2012-2021 .
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
← Ch. 02 | Ch. 04 → |