Quý giác
← Ch.36 | Ch.38 → |
Trông thấy Lâm Hàn, Quý Giác tiến đến với điệu bộ cực kỳ quyến rũ, sau đó ôm lấy Lâm Hàn một cách nhiệt thành, giọng nói còn ngọt hơn cả mía lùi: "ÔI trời, bảo bối của mình, lâu lắm rồi không gặp, nhớ đến chết mất thôi."
Qua nhiều lần nên Lâm Hàn đã rút được kinh nghiệm rằng hễ khi nào Quý Giác tỏ ra nữ tính như vậy tức là trong cửa hàng đang có đàn ông. Quả nhiên không ngoài dự liệu, qua vai Quý Giác, cô trông thấy một người con trai đeo kính gọng vàng đang đi về phía họ, khi nhìn thấy Lâm Hàn mặt anh ta đỏ bừng lên, cúi gằm đầu xuống.
Lâm Hàn không chịu nổi liền cười phì một tiếng, ghé miệng vào sát tai Quý Giác, thấp giọng trêu đùa: "Lại đang huỷ hoại một thiếu niên chưa biết mùi đời".
Quý Giác đẩy cô ra, cái vẻ dịu dàng ban nãy biến mất luôn, thậm chí còn cười cười đấm cho Lâm Hàn một cái: "Xì, mồm chó thì không nói được điều gì đẹp đẽ. Sao lâu như vậy mới đến thăm mình? Mình dành lầu son cho cậu ở, không ngờ cậu là kẻ thấy sắc đẹp quên luôn bạn, không niệm tình mà đã bỏ trốn ngay cùng với tên nào đó rồi".
Lâm Hàn khẽ giật mái tóc dài của Quý Giác, làm ra vẻ giận dữ: "Cậu còn dám nói à, mình còn chưa tính sổ với cậu, mà cậu lại dám nói như vậy với mình. May mà tim mình với cả khả năng kiểm soát bản thân cũng mạnh, nếu không thì chắc đã chết đứng hoặc sợ đến phát điên rồi".
"Mình vốn định doạ cho cậu sợ phát điên thôi, nhưng không ngờ gan cậu to ngoài sức tưởng tượng của mình, khâm phục khâm phục", Quý Giác càng cười to hơn. Các đường cong trên cơ thể Quý Giác vốn rõ nét, thêm vào đó hôm nay lại mặt một chiếc áo dây cổ trũng, khi cười ngực cũng rung lên, đừng nói là đàn ông, ngay cả Lâm Hàn trông thấy cũng hơi ngứa ngáy. Gã đeo kính gọng vàng đứng bên cạnh đờ cả mắt ra.
Lâm Hàn hích hích tay Quý Giác, cả hai cùng quay sang nhìn bộ dạng đờ đẫn ra của anh ta, nhất loạt bật cười.
Anh chàng đó bị cười thi càng xấu hổ, vội vàng quay sang rút mấy bông hoa mang ra quầy tính tiền, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Quý Giác là một người rất tận hưởng cuộc sống. Trông cửa hàng hoa thì không lớn lắm, nhưng ngay phía trong còn có một gian phòng nữa, nói là phòng làm việc, nhưng thực chất là phòng nghỉ, khi bạn bè đến thường ngồi trong đó trò chuyện, uống trà.
"Chuyện ở nhà họ Hà mình đã nghe cả rồi, vẫn muốn gọi điện thoại cho cậu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì để cậu chủ động gọi tới hay hơn", Quý Giác cầm cốc trà, hỏi, "Cậu uống trà gì?".
"Trà Phổ Nhị", Lâm Hàn ngồi phịch xuống ghế sa lon, nhắm mắt lại nói: "Hình như cảm nhận của mình không được sâu sắc như mình tưởng tượng, chỉ là thay đổi thân phận thôi mà, dù sao thì gia đình trước kia có cũng được, không cũng được. Mình vẫn phải cảm ơn họ đã luôn lạnh nhạt với mình, nếu như từ nhỏ mình đã được yêu thương chăm sóc, thì chắc bây giờ khó lòng mà chấp nhận được".
"Cũng phải", Quý Giác mở ấm nước ra, hơi nóng cuộn lên khiến cho khuôn mặt cô ấy như bao phủ một lớp sương mỏng, tới mức trông toàn thân mờ mờ ảo ảo, "Vậy từ giờ về sau cậu định thế nào?"
"Mình cũng chưa có dự định gì, nhưng tạm thời không muốn về nhà. Thực ra mẹ... nuôi cũng rất khổ", Lâm Hàn nhìn lên trần nhà, nói với vẻ bất lực: "Năm đó vì mình nên bà đã phải lấy một người dù không có tình yêu, đã chịu biết bao nhiêu ấm ức rồi. Vậy mà mình còn...".
Đột nhiên nhớ ra chuyện máy quay lén, Lâm Hàn chau mày nói: "Ấy, không phải"
"Sao vậy?", Quý Giác pha trà xong bèn ngồi xuống cạnh Lâm Hàn, hỏi với vẻ quan tâm.
Hai tay Lâm Hàn chống dưới cằm: "Mình quyết định đi khỏi nhà họ Hà vì phát hiện ra một chiếc camera quay trộm trong phòng, mà đầu kia của nó lại được nối với phòng mẹ... mẹ mình. Mình từng cho rằng bà ấy làm như vậy là có ý đồ xấu, nhưng hiện giờ thì xem ra không phải vậy. Cậu nghĩ xem, mình là con gái của bà ấy, bà ấy thương mình còn chưa hết, sao có thể có ý đồ xấu hay không yên tâm với mình được mà làm như vậy?"
Quý Giác gật đầu tán đồng: "Cậu nói không sai, vậy cậu nghĩ chuyện đó là thế nào?"
"Trong nhà họ Hà ngoài mấy người mình đã biết ra thì còn có những người khác nữa, mà những người này chính là kẻ đứng đằng sau khống chế tất cả", Lâm Hàn cố gắng sắp xếp lại tất cả những chuyện đã xảy ra, ngồi yên suy ngẫm. Quý Giác ngồi bên cạnh cũng không nói năng gì, lắng nghe Lâm Hàn.
Thế là Lâm Hàn kể lại tất cả những chuyện làm mình đau đầu cho Quý Giác nghe, bắt đầu từ chuyến đi về Bình Uyển bắc thôn. Khi kể xong, cô nói: "Mình luôn có một dự cảm rằng chuyện Bình Uyển bắc thôn có quan hệ gì đó với mình. Nhưng từ đó tới giờ mình vẫn không hiểu nổi là ai lại muốn làm như vậy. Trịnh Khắc ư? Nhưng thứ hắn muốn là công ty nhà họ Hà, nên chưa chắc đã tốn công tốn sức gây nhiều án mạng như vậy. Hắn là người làm kinh doanh, nên cũng không thể bỏ nhiều thời gian để nghĩ ra cách đó đối phó với mình, hắn chỉ cần có tiền, có quyền lực, với lại hắn rất yêu bản thân hắn nữa. Người dám làm những chuyện như vậy cơ bản không sợ sự thật sẽ bại lộ, cậu nghĩ xem, nhiều người như vậy chết cùng một thời điểm, nếu như cảnh sát điều tra ra, chắc chắn sẽ bị xử bắn rồi". Lâm Hàn rùng mình một cái: "Người đó nếu không phải là hận mình đến tận xương tuỷ thì cũng cực kỳ biến thái. Nhưng mình lớn đến thế này rồi, cơ bản chưa từng gây thù kết oán sâu sắc đến vậy với bất kỳ ai...Trừ phi...".
"Trừ phi cái gì?", Quý Giác có vẻ như nghe hết sức nhập tâm, nên Lâm Hàn vừa dừng lại, đã lập tức hỏi ngay.
"Lại quay về điểm xuất phát, vẫn thấy có liên quan đến nhà họ Hà", Lâm Hàn phân tích từng điểm một, nhưng càng nói càng thấy ngạc nhiên: "Chắc là bắt đầu từ ngày mình chuyển đến sống trong nhà họ Hà đã có người dám sát mình, sau đó tìm cách đưa mình vào thư phòng. Khi đó mình vẫn chưa xem kỹ, tờ giấy của Tống Tử Minh chính là một sự cố ý tạo ra nghi ngờ. Mình nghĩ ra rồi, hai anh em họ tráo đổi thân phận cho nhau, Tống Tử Minh làm gì có cơ hội để viết mẫu giấy đó rồi để trong thư phòng cho Tống Tử Kiệt được chứ?".
"Chuyện này thì liệu có phải là do lão phu nhân sắp đặt để kiếm cớ giữ cậu ở lại nhà họ Hà không? Chẳng phải cậu kể chính bà ấy đã dùng bí mật của nhà họ Hà làm điều kiện trao đổi với cậu còn gì", Quý Giác phân tích.
Lâm Hàn lắc đầu phủ nhận: "Chắc không phải bà đâu, bà vốn đã biết rõ trong thư phòng có đầy dơi, sao có thể để mình mạo hiểm đi vào đó được? Cái người đứng đằng sau đó phải biết tất cả mọi chuyện. Còn cuốn nhật ký của Tống Tử Minh cũng chính là do hắn cố ý đặt trước cửa phòng mình. Từ nội dung ghi chép của Tống Tử Minh có thể thấy ngay đến bà ngoại mình cũng chưa chắc biết được những nội dung ông ấy đã ghi chép lại. Cuốn nhật ký đó chắc chắn được mang tới từ Bình Uyển bắc thôn, còn tất cả những chuyện này đều là ... được sắp đặt từ trước".
Khi nói câu đó sự thật đã thành hình.
Ngoài người đó ra còn ai nữa đây?
Lâm Hàn vốn không dám tin vào suy đoán của mình, nhưng sự liên kết của tất cả những chuyện này đúng là chặt chẽ tới mức hoàn toàn không có một kẽ hở nào. Còn nhớ sau hôm Vương Linh và Ngô Thục Hoa chế, trên đường đến đồn cảnh sát, khi bọn họ đi đến lưng núi, Hữu Đức khi đó mặc cả bộ quần áo trắng đã ngồi xuống cạnh Lâm Hàn giữa nền núi xanh ngắt, sau đó hỏi cô với vẻ khó hiểu: "Cô có tin tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp thôi không?".
Thực ra khi đó Hữu Đức đã muốn ám thị cho Lâm Hàn, tuy nhiên cô lại không hề nghĩ đến phương diện đó. Sống trên đời hơn hai mươi năm trời, cô chưa từng gặp phải chuyện gì độc ác đến vậy. Tuy nhiên vì sao anh lại muốn làm như thế? Liệu có phải ngay từ khi giúp cô thiết kế trang Bóng ma Linh Dạ, anh đã biết thân phận thật của cô? Nếu là như vậy, thì quả thực anh đã tính toán trăm phương nghìn kế. Tất cả những sự dịu dàng của anh đối với cô đều là đang đóng kịch, tất cả những lời anh nói, tình cảm anh bộc lộ, tất cả đều là giả dối... Lâm Hàn càng nghĩ càng thấy tim mình đau thắt lại không sao chịu nổi.
Nhưng có điều cô đã làm chuyện gì sai mà khiến cho anh phải làm tất cả những chuyện này?
Quý Giác thấy Lâm Hàn không nói gì nên lấy tay đẩy đẩy cô, khẽ hỏi: "Cậu, có phải đã đoán ra được điều gì rồi không?".
Lâm Hàn khẽ tựa đầu vào vai Quý Giác, giọng thoáng nhẹ đến mức dường như không nghe thấy nổi: "Mình rất muốn những điều mình suy đoán là sai".
Quý Giác nghĩ ngợi một lúc, vốn là người thông minh nên cô ngay lập tức hiểu ra ý của Lâm Hàn. Cô ôm chặt Lâm Hàn, hỏi nhỏ: "Cậu rất yêu người đó phải không?"
Lâm Hàn lắc lắc đầu, sau đó lại gật, nghĩ một lúc rồi lại gật đầu mạnh hơn: "Chính vì mình yêu nên khi biết được sự thực mới cảm thấy đau lòng như vậy. Mình muốn biết vì sao anh ấy lại làm như vậy, vì sao lại làm được như vậy? Cậu nói xem, cậu nói xem, hiện giờ có phải anh ấy đang trốn ở một góc nào đó để nghe lén câu chuyện của chúng ta không?"
Quý Giác nghe nói vậy liền rùng mình: "Đừng nói linh tinh, anh ta là người chứ có phải ma quỷ thần thánh gì đâu, ở cái chỗ rộng chưa bằng nắm tay này của mình thì có thể trốn được ở chỗ nào?"
"Cậu đừng nói vậy, mình quả thực thấy nghi ngờ anh ấy không phải là người. Quanh năm mặc quần áo trắng, da cũng trắng tới mức như không có chút sắc hồng hào, nếu như những chuyện đó đúng là do anh ấy làm, thì một người còn trẻ như vậy sao có thể làm những chuyện thâm hiểm đến nhường đó được?". Lời nói của Lâm Hàn như vạch tội, song cũng như lời tự động viên mình. Cô vẫn đang tìm cho anh một lý do nào đó để có thể đứng ngoài những mối nghi ngờ. Lâm Hàn đột nhiên nhớ ra mấy bức ảnh tìm thấy trong nhà Hữu Đức: "Phải rồi, Quý Giác, cậu có người bạn nào tên là Ngọc Ngọc không?".
Quý Giác nói ngay không suy nghĩ: "Hồi đại học của mình có một người bạn tên là Ngọc Ngọc, trông ngoại hình rất giống mình, hệt như chị em song sinh vậy, đáng tiếc là đã mất vì ung thư dạ dày rồi. Cô ấy là con thứ trong nhà, trên còn có một người anh trai, còn dưới có một em trai tên là Tiểu Hoan. Mình đều gặp họ rồi, trông rất đẹp trai, da lại trắng, Ngọc Ngọc nói là quả thực không giống người ở vùng quê cô ấy".
"Cậu biết Tống Ngọc Ngọc quê ở đâu à?".
Quý Giác lắc đầu, sau đó lập tức hiểu ra: "Cũng họ Tống, lẽ nào Ngọc Ngọc có liên quan đến gian đình họ Tống ở Bình Uyển bắc thôn mà cậu nói tới?..."
Lâm Hàn gật đầu: "Người mà mình nói đến chính là anh trai cô ấy. Nhưng không phải là anh ruột, mà tình cảm rất gắn bó với nhau. Nói ra thì Tống Ngọc Ngọc còn là chị em họ với mình nữa".
"Thảo nào trong lần đầu tiên gặp cậu mình thấy có cảm giác rất thân quen", nhắc tới Tống Ngọc Ngọc, Quý Giác bỗng trở nên thương cảm: "Hồi đó Ngọc Ngọc với mình rất thân, hằng ngày đến quấn quýt với nhau, chắc cũng vì ngoại hình giống nhau nên cảm giác còn thân thiết hơn cả chị em ruột vậy. Vì thế mà mình thường xuyên hỏi mẹ, liệu có phải con còn có một người chị em song sinh bị bố mẹ cho đi không? Hoặc con không phải do bố mẹ sinh ra, mà là nhặt ở đâu đó về. Còn nhớ mỗi lần hỏi như vậy, mẹ mình đều mắng cho mất mặt".
Quý Giác dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có phải Tống Ngọc Ngọc mà cậu nói tới với Ngọc Ngọc mình quen là một người không nhỉ?"
"Mình nhìn thấy ảnh cậu và Ngọc Ngọc chụp chung trong nhà Hữu Đức, đằng sau còn viết cả tên cậu nữa", Lâm Hàn lắc lắc đầu, "Không thể có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy được. Mình muốn quay về nhà họ Hà xem xét kỹ lại một lượt, bây giờ phải làm bộ như không biết bất cứ chuyện gì mới được, nếu không thì không biết anh ta sẽ còn làm những chuyện gì nữa". Khi nói ra câu này, Lâm Hàn thấy cực kỳ buồn bực trong lòng, nghĩ tới người mình yêu hai ngày trước vẫn còn ngọt ngào với nhau, chớp mắt đã... Nghĩ vậy nước mắt lại trào ra.
"Ừm, cậu phải hết sức cẩn thận mới được, còn nữa..."
"Chị Giác, có điện thoại", cô bé đứng bán hàng gọi vọng từ ngoài vào, Quý Giác vỗ vỗ lên vai Lâm Hàn như an ủi, sau đó đi ra nghe máy.
Lâm Hàn cũng đứng lên định cáo biệt ra về, ai ngờ không cẩn thận nên quệt ngay chiếc ba lô vào làm cốc trà đổ luôn ra đất. Trà nóng lập tức thấm ướt chiếc hộp đặt bên dưới bàn trà. Cô vội vàng lấy khăn giấy thấm nước, song vì tâm trạng đang không ổn định nên lại tiếp tục đánh đổ chiếc hộp đó, khiến đủ loại đồ trang sức rơi đầy ra đất. Lâm Hàn đang nhặt nhạnh vào thì Quý Giác quay lại, thấy bộ dạng thảm hại đó, bèn cười mắng: "Cậu đúng là đồ vụng về".
Nhặt hết mọi thứ vào hộp xong, Lâm Hàn tiếp tục giúp Quý Giác dọn dẹp lại xung quanh, khi đó mới phát hiện ra thiếu mất một chiếc khuyên tai ngọc trai. Quý Giác thấy Lâm Hàn đã đeo ba lô trên vai, biết cô vội đi ngay nên xua xua tay nói: "Cậu bận thì cứ đi đi, lát nữa mình sẽ tự tìm, chắc cũng chỉ rơi đâu đó trong phòng này thôi".
"Vậy mình đi thật nhé"
"Cái gì mà thật với giả nữa?", Quý Giác cười rồi đẩy Lâm Hàn ra.
Từ tiệm hoa tươi của Quý Giác ra, đúng lúc đang đến giờ cao điểm tan tầm, thế nên Lâm Hàn đứng trên đường tới nửa tiếng mà vẫn chưa bắt nổi taxi. Khi đang chuẩn bị gọi điện cho chú Vương thì chợt thấy một chiếc taxi dừng ngay trước mặt, người ngồi bên ghế lại phụ thò tay ra vẫy vẫy cô, gọi "Lâm Hàn". Hoá ra là Đường Triêu.
Gặp Đường Triêu lúc này, Lâm Hàn cảm thấy vô cùng thân thiết, bèn lẳng lặng lên xe, Đường Triêu thấy bộ dạng không ổn lắm cả Lâm Hàn bèn hỏi một cách thận trọng: "Tâm trạng vẫn chưa khá lên được bao nhiêu à?"
Nghe giọng điệu của anh thì hình như cũng đã biết hết mọi chuyện, Lâm Hàn gật gật đầu, như vậy cũng tốt, đỡ cho cô phải mất công kể lại một lượt từ đầu đến cuối.
"Thực ra việc đó tôi nghe Tiểu Ảnh nói, thấy bảo bà Tố Lan rất nhớ cô", Đường Triêu vừa nói xoa xoa cái đầu cắt cua của mình, có vẻ như hơi xấu hổ.
Lâm Hàn thấy có vẻ như đã hiểu hết, bèn cười hỏi: "Anh với Tiểu Ảnh đã ổn định chứ?". Thấy Đường Triêu gật đầu thừa nhận, Lâm Hàn cũng cảm thấy mừng thay cho anh: "Cuối cùng cũng tu được thành chính quả, có thể bắt đầu lại, thật là tốt quá."
Đường Triêu cũng gật đầu với cô. Lâm Hàn khi đó mới nhìn thấy trong tay Đường Triêu có một bó hoa, bèn trêu anh: "Hoa tươi tặng người đẹp hả?".
"Ừm, hẹn cô ấy đi xem phim".
Lâm Hàn vốn định nói một số chuyện với Đường Triêu, nhưng thấy bộ dạng anh đang lâng lâng hạnh phúc như vậy nên lại nghĩ khó khăn lắm họ mới được vui vẻ như vậy nên không nỡ làm phiền. Thêm vào đó lại là chuyện liên quan đến Hữu Đức nên cô cũng không muốn có thêm người ngoài biết chuyện.
Giờ đây cô đã hiểu được vì sao bà ngoại lại phải dựng lên một câu chuyện khác khi nói cho cô biết về ân oán với anh em họ Tống: Vì yêu, nên mới giấu. Dù rằng ông ấy có nhiều điều không thể chấp nhận được, nhưng bà cũng vẫn yêu thương tha thiết. Cũng vì yên nên mới hận, hận đến tận xương tận tuỷ. Khi ngeh bà nói không còn hận, Tống Tử Minh thực sự lập tức hiểu ra rằng người mà bà yêu sau này lại chính là Tống Tử Minh giả, bởi đối với người chồng thực sự, đã không còn yêu nữa nên làm gì có hận. Thế nên trong nhật ký, ông Tống Tử Minh mới nói, bọn họ sẽ không bao giờ làm lại từ đầu được nữa.
Trước khi mọi việc được làm rõ mười mươi, cô không muốn có người khác tham dự vào, để cùng ngờ vực, cùng phán xét với cô.
← Ch. 36 | Ch. 38 → |