Vay nóng Tinvay

Truyện:Cẩm Tâm - Chương 03

Cẩm Tâm
Trọn bộ 15 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-15)

Siêu sale Lazada


Thiên Kiếm Môn dạo gần đây xảy ra chuyện lớn.

Không phải vì chuyện hai đệ tử nội môn tỷ thí. Mà là chuyện: cuộc tỷ thí của hai đệ tử nội môn trên đỉnh Thiên. Đó là cuộc tỷ thí không màng sinh tử, nếu không phải là có mâu thuẫn hoặc thù oán không thể hóa giải thì những đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Môn, những kẻ mà phóng mắt nhìn khắp thiên hạ đều là những kẻ thiên chi kiêu tử há có thể đem tương lai tươi đẹp của mình ra làm trò đùa. Hơn nữa còn là cuộc tỷ thí giữa Việt Cẩm - một đệ tử mới nhập nội môn chưa được mấy ngày, nghe đồn do nhờ quan hệ mới được vào, với Tả Ngôn Chấp - một người đã thành danh từ lâu.

Trận chiến voiwsi thực lực quá xa này đã thu hút tất cả mọi người, ai ai cũng chờ đợi ngàu quyết đấu, khi còn cách trận tỷ thí nữa giờ, mọi người đã tập trung tầng tầng lớp lớp trên đỉnh Thiên Đô, đông như trẩy hội. Tất cả đều chờ được chứng kiến trận tỷ thí chênh lệch tuyệt đối, mấy chục năm mới có một lần.

Hai người tỷ thí đều không đến sớm, nhưng cũng chẳng ai đến muộn. Vừa qua giờ Ngọ, cả hai lần lượt xuất hiện.

Việt Cẩm đi bộ lên đỉnh Thiên Đô rồi vào trong trường đấu, còn Tả Ngôn Chấp xuất hiện hoành tráng hơn. Khi Việt Cẩm vừa lên đài chưa lâu, một luồng kiếm khí lạnh lẽo từ chân trời phía xa bay đến, nhẹ nhàng tiếp đất, nhanh như chớp mà nhẹ tựa thinh không, bao nhiêu đó thôi cũng thấy Tả Ngôn Chấp quả thực có cái để mà kiêu ngạo.

Hai người đứng đối diện trên đài chưa nói lời nào, đông đảo người xem dưới đài đã bắt đầu hô hào, gào thét, một số còn đưa lời thúc giục "Mau bắt đầu đi ", số khác lại gào lên "Đặt cược nào, đặc cược nào "... âm thanh hỗn loạn, kiểu gì cũng có.

Thấy dưới đài nhốn nháo kêu gào đặt cược trong mắt Việt Cẩm lóe lên tia lạnh lùng.

Phản ứng của Tả Ngôn Chấp trực tiếp hơn. Chỉ thấy hắn nhìn khắp lượt khán đài rồi vung kiếm, một chưởng "Sương Thiên Đông Địa "giáng xuống khiến đám đệ tử phải ôm đầu kêu gào không ngớt.

Việt Cẩm nhìn chúng đệ tử dưới đài một lượt, kế đó ngẩn đầu nhìn Tả Ngôn Chấp, mỉm cười cất tiếng: "Ngôn sư huynh đến rồi! Nếu đã tỷ thí, bọn họ nói cũng không sai ... Hay là đặt cược một chút nhỉ?"

Tả Ngôn Chấp nhìn Việt Cẩm hồi lâu: "Được lắm ... Việt Cẩm phải không? Ta nhớ kỹ ngươi rồi." Ngữ điệu xa cách: "Lần này bất kể thắng hay thua, an oán trước đây đều xí xóa hết."

Việt Cẩm làm như không hiểu nhượng bộ trong lời Tả Ngôn Chấp, cao giọng nói: "Tả sư huynh thấy cược gì thì tốt?"

Mắt Tả Ngôn Chấp ánh lên sự phẫn nộ, hắn hừ lạnh, đáp: "Nếu ta thua, từ nay về sau, ngươi ở chỗ nào, ta sẽ tránh ba xá(1)!"

(1. Một xá bằng 30 dặm)

Việt Cẩm chẳng nghĩ ngợi nhiều, gật đầu đồng ý luôn: "Nếu muội thua cũng sẽ làm theo như vậy."

Nói xong, chỉ nghe một tiếng động rất lớn, hai thanh kiếm đồng thời xuất ra khỏi vỏ, kiếm khí như cầu vồng, đâm thẳng lên trời!

Cùng lúc đó, trái hẳn với sự ồn ào, náo nhiệt trên đỉnh Thiên Đô, Cảnh Viên trên đỉnh Phi Loan vẫn giữ vẻ im lìm, lặng lẽ, chỉ có điều lúc này, đại sư huynh của Việt Cẩm đã tức giận đến biến sắc bởi tin vừa được báo:

"Thật chẳng có phép tắc gì cả!"

Nhị sư huynh cười khổ: "Vân sư huynh không biết gì ư? Cuộc tỷ thí giữa tiểu sư muội và tứ sư đệ gần như đã truyền khắp Thiên Kiếm Môn rồi..."

Nhưng sự giận dữ ấy cũng chỉ hiện lên trong chớp mắt mà thôi, ngay lập tức, Vân Hàn Cảnh đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày: "Muội ấy không để lộ ra ngoài."

Người được gọi là muội này đương nhiên là Việt Cẩm.

Nếu Việt Cẩm không nói với Vân Hàn Cảnh về cuộc tỷ thí giữa mình với Tả Ngôn Chấp thì nhị sư huynh dù có chút tán thưởng những cũng không lấy làm kì quái, nhưng một câu "không để lộ ra ngoài" của đại sư huynh lại khiến hắn sửng sốt hồi lâu: "Tiểu sư muội chưa từng để lộ điều gì khác thường?"

"Chưa từng." Vân Hàn Cảnh đáp.

Biết khả năng quan sát của đại sư huynh nhạy bén, huynh ấy đã nói chưa từng thì chắc chắn là chưa từng. Nhị sư huynh nghe vậy cau mày lo lắng nói: "Ngôn sư đệ bình thường vốn không biết nể mặt ai cả. Lần này lên đỉnh Thiên Đô chỉ e sẽ thi triển toàn lực mà không quan tâm đến tu vi của tiểu sư muội..."

"Đã bắt đầu rồi à?" Im lặng một chốc, Vân Hàn Cảnh bất ngờ hỏi.

Nhị sư huynh nghe hỏi có đôi phần hổ thẹn: "Vâng. Đệ cứ nghĩ huynh biết nhưng không ngăn cản, cho nên..."

Cho nên không hề nói gì?

Vân Hàn Cảnh nhắm mắt lại rồi mở ra ngay, đáy mắt xanh ngọc lóe lên một tia sáng, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

"Đại sư huynh?" Nhị sư huynh thấy thế ngạc nhiên, đuổi theo hỏi.

"Tới đỉnh Thiên Đô." Lời vừa mớt dứt, kiếm ý đột ngột tăng lên, nhị sư huynh đang đứng cách sau mấy bước vừa nheo mắt lại đã thấy đại sư huynh Vân Hàn Cảnh ngự kiếm bay đi, mới đó đã mất hút giữa tầng không, chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

Từ phía chân trời, hai ánh kiếm bay nhanh như điện, lóe lên một cái rồi lần lượt đáp xuống phía sau đám đệ tử trên đỉnh Thiên Đô, không một tiếng động.

Có gã đệ tử đứng cuối bất giác ngoái đầu nhìn lại, cuống quýt hành lễ: "Đại sư huynh, Đình Viễn sư huynh!"

Vân Hàn Cảnh đi về phía trước, còn Hứa Đình Viễn mỉm cười, gật đầu với gã đệ tử kia, đồng thời đưa lời hỏi han: "Tình hình bên trong thế nào rồi?"

Gã đệ tử đáp khẽ: "Việt sư tỷ kém hơn Ngôn sư huynh nhiều, nhưng vẫn không hề bỏ cuộc, còn Ngôn sư huynh cũng chưa từng nương tay."

Hứa Đình Viễn thấy gã nói ba tiếng "Việt sư tỷ" rất thành tâm thành ý liền gật đầu. Lúc Đình Viễn nhìn về phía trước đã thấy đại sư huynh đi tới trước đài đấu, lúc này trên đài...

Cục diện vốn yên ả bỗng trở nên hỗn loạn, trên đài chỗ thì bị đóng thành băng, chỗ thì bị thiêu đến khét lẹt, lỗ chỗ mấy vết to tướng, chỗ thì bùn đá bắn đầy còn Việt Cẩm thì đang nhếch nhác tránh đông lại tránh tây. Không có thời gian lau những giọt máu tươi đang rơi vào mắt, Việt Cẩm chỉ có thể cố gắng mở to để tầm mắt vốn đã mơ hồ toàn màu đỏ của máu nhìn rõ hơn một chút.

Tả Ngôn Chấp đứng trên đài, Băng Lam trường kiếm bay lơ lửng trước mặt. Hắn đứng bất động, trong tầm mắt là vô số kiếm khí lạnh lẽo bắn ra từ giữa không trung, trong thoáng chốc, trên đài đấu dày đặc kiếm khí, đan thành một kiếm võng màu băng lam. Tả Ngôn Chấp không sử dụng sát chiêu phân định sinh tử với Việt Cẩm, nhưng hệt như những lời trước đây hắn nói, từ lúc bắt đầu, hắn chưa từng nương tay dù chỉ một lần.

Kiếm võng đã được dệt, trong đó, một số còn nhiễm máu tươi, là máu khi kiếm khí lúc bay lượn cắt lên người Việt Cẩm.

Tả Ngôn Chấp nhìn phía đối diện, không thấy người đâu, liền biết ngay Việt Cẩm đang sử dụng ẩn thân chú, song trong khoảng không gian hạn hẹp thì điều này chẳng có nghĩa lí gì cả.

Từ lúc bắt đầu tỷ thí, Tả Ngôn Chấp không nói tiếng nào. Khoảnh khắc này, hắn bỗng trầm giọng: "Nhận thua đi! Nếu vậy, tất cả những chuyện trước đây đều xí xó hết."

Trên đài đấu trống trải vẫn không xuất hiện bất cứ thay đổi nào.

Tả Ngôn Chấp bắt đầu mất kiên nhẫn, tay vung lên, kiếm võng đủ lớn để phong tỏa cả đài đấu đang lơ lửng trên không trung từ từ hạ xuống. Trong ánh sáng, từng mảng sương trắng giữa tầng không rơi xuống, chỉ trong chốc lát đã đóng thành một lớp băng mỏng trên mặt sàn đấu.

Bỗng vô số tia sáng đó thình lình xuất hiện khắp bốn phía, rọi thẳng vào kiếm võng, đồng thời nổ tung, trong tiếng nổ ầm ầm, một đám sương trắng khổng lồ bay lên, bao phủ khắp trường đấu.

Giữa đám sương trắng ấy, Tả Ngôn Chấp đứng bất động. Đột nhiên, mặt hắn trở nên giận dữ, hừ lạnh buông một câu: "Thật không biết sống chết!"

Dứt lời, hắn đột ngột thu lại kiếm võng đang lơ lửng giữa không trung, và đương nhiên cũng cuốn theo cả đám sương trắng đang lan khắp trường đấu kia luôn. Băng Lam trường kiếm lộn một vòng giữa không trung rồi bay về phía sau lưng, nơi có pháp lực dao động với một khí thế mạnh mẽ không ai tưởng tượng nổi.

Bỗng Tả Ngôn Chấp hốt hoảng, trường kiếm trên không vốn được điều khiển bằng ý nghĩ cũng theo đó mà dừng khựng lại. Khi màn sương trắng bắt đầu tan, Tả Ngôn Chấp nhìn thấy một cái bóng lướt qua trước mắt!

Trong mắt hắn hiện lên vẻ tập trung cao độ, xen vào đó là một chút tán thưởng. Không biết Tả Ngôn Chấp làm động tác gì, chỉ thấy Băng Lam trường kiếm vốn đã lướt ra sau lưng bỗng dưng biến mất rồi thình lình xuất hiện phía trước mặt hắn.

Lần đầu tiên Tả Ngôn Chấp đưa tay cầm kiếm, Băng Lam trường kiếm trong tay hắn tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ. Hắn lại lần nữa lên tiếng: "Nhận thua đi! Tất cả những chuyện trước đây..."

Rồi, giọng nói của Tả Ngôn Chấp bỗng dưng im bặt!

Không chỉ bởi pháp lực của đối thủ vốn dao động một cách yếu ớt bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ tựa như nước biển cuồn cuộn, không cách nào ngăn cản, mà còn vì cái bóng lướt qua lại một lần nữa xuất hiện, xuyên qua trường kiếm trên tay hắn không gặp bất cứ trở ngại nào, và hơn hết là bởi cái lạnh lẽo đột ngột lao tới phía sau gáy.

Hai mắt Tả Ngôn Chấp bỗng trợn trừng.

Sương trắng tan đi, trên đài lặng ngắt, tiếng nước tí tách nhỏ giọt cũng bở vậy mà nghe càng rõ.

Mùi máu tanh lan tỏa trong không khí. Là máu trên người Việt Cẩm, trán, má, cánh tay, chân, và cả ngực... Thanh Băng Lam trường kiếm đã đâm vào ngực Việt Cẩm, xuyên qua sau lưng.

Thứ chất lỏng màu đỏ tươi ấy tràn ra từ miệng vết thương, chảy dọc theo thân Băng Lam kiếm, từng giọt, từng giọt tí tách, càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc, trên mặt đất đã xuất hiện một vũng máu nhỏ.

Tả Ngôn Chấp cuối cùng cũng động đậy. Hắn nắm chặt trường kiếm trong, đầu khẽ nghiêng. Một tia máu đột ngột xuất hiện trong tầm mắt.

Tả Ngôn Chấp bất chấp vết thương sau gáy, nhìn trường kiếm đang gác trên cổ mình, rồi lại cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay, cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn Việt Cẩm đang đứng trước mặt.

Việt Cẩm cười. Trong đôi đồng tử đen như mực lóe lên sự sắc bén đến rợn người, sự sắc bén ấy không lạnh lẽo như băng, nhưng so với cái lạnh của băng thật khiến người ta cảm thấy bức bách khó chịu hơn nhiều. Bởi cái lạnh đó như tích tụ từ tất cả tảng băng trầm tích cộng lại, lại có thêm sự cố chấp và nóng bỏng thiêu đốt.

Tả Ngôn Chấp thấy người trước mặt bắt đầu ho, mỗi lần ho đều phun ra máu.

Hắn còn nghe thấy một câu, nhẹ nhàng mà lạnh lẽo, vương vấn vào tận cốt tủy:

"Ngôn sư huynh, huynh chết rồi!"

Trên đỉnh Thiên Đô lặng ngắt như tờ, trong đám người chăm chú theo dõi trận tỷ thí, có người thì nghi hoặc, có người thì khâm phục, nhưng tất cả đều không hẹn mà cùng im lặng, nín thở chờ đợi. Bỗng một giọng nói lạnh lẽo phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.

Sắc mặt Vân Hàn Cảnh bình thản như nước tĩnh lặng, không thấy hắn làm động tác gì, chỉ thấy hắn bay lên, cách mặt đất khoảng một trượng rồi phất tay áo một cái đánh nát thanh kiếm đang gác sau gáy Tả Ngôn Chấp của Việt Cẩm ra, đồng thời cũng làm chấn gãy Băng Lam trường kiếm đang đâm ngang ngực Việt Cẩm của Tả Ngôn Chấp.

Việt Cẩm lảo đảo, lùi ra sau mấy bước, cố nén để không nôn ra máu.

Ánh mắt Vân Hàn Cảnh sắc như lưỡi dao, lạnh lùng nhìn thẳng vào Việt Cẩm và Tả Ngôn Chấp: "Hai người các ngươi làm gương cho đệ tử ngoại môn thế này đấy à?"

"Đại sư huynh." Hứa Đình Viễn đứng bên cạnh Vân Hàn Cảnh nãy giờ, khẽ lên tiếng nhắc nhở, ý muốn bảo Vân Hàn Cảnh đừng nghiêm khắc quá.

Ánh mắt Vân Hàn Cảnh dừng lại trên người Hứa Đình Viễn, không sắc bén, thậm chí không nghiêm khắc như khi nhìn Việt Cẩm, nhưng Hứa Đình Viễn lại có cảm giác như bị tạt một thùng nước lạnh giữa ngày đông giá rét, lạnh từ đầu đến chân.

Không dám nói thêm một lời, Hứa Đình Viễn lẳng lặng lùi ra sau mấy bước, vừa đứng lại liền nghe thấy tiếng Vân Hàn Cảnh vang lên, không còn sự giận dữ nhưng nghe cực kì lạnh lẽo:

"Là ai đòi tỷ thí trước?"

"Là muội, thưa đại sư huynh." Việt Cẩm bước lên phía trước, vì ngực bị kiếm đâm nên nàng không chắp tay hành lễ mà chỉ khẽ cúi người.

Nét mặt Vân Hàn Cảnh hết sức bình thản, gật đầu nói: "Hay lắm. Không tô trọng trưởng bối, không thương xót đồng môn, tự đi động băng phách suy ngẫm một tháng." Tiếp đó quay sang Tả Ngôn Chấp: "Đệ cũng trở về đóng cửa nửa tháng tự kiểm điểm lỗi lầm của bản thân."

Đám đông dưới đài rơi vào trạng thái nhốn nháo. Trong khi, Việt Cẩm và Tả Ngôn Chấp chìm trong im lặng.

Hai trạng thái tâm trạng đối lập ấy đối với Vân Hàn Cảnh mà nói chẳng đáng bận tâm, bởi thời khắc lời vừa nói ra, hắn đã ngự kiếm bỏ đi, không để những chuyện còn lại lọt vào tầm mắt.

Lúc này, Việt Cẩm mới quay sang hành lễ với Tả Ngôn Chấp - kẻ vẫn im lặng từ đầu đến cuối - nhưng nàng không cúi người như với Vân Hàn Cảnh, mà chắp tay, khom lưng: "Đa tạ sư huynh đã hạ thủ lưu tình, lúc nãy là muội gặp may. Hồi đó muội mới vào nội môn, nhất thời nông nổi, nói đùa, mong sư huynh lượng thứ, không tính toán chấp nhặt với muội."

Người vừa cử động, chạm đến vết thương, toàn thân máu tươi trộn lẫn với mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả lưng Việt Cẩm.

Tả Ngôn Chấp trầm mặc một hồi rồi phất tay, đột ngột phát chưởng chấn nát trường kiếm trong tay. Chỉ nghe thanh kiếm kêu lên một tiếng ai oán, ánh sáng băng lam lưu luyến, quấn quýt Tả Ngôn Chấp một lát rồi tan biến vào hư không. Tả Ngôn Chấp lạnh nhạt nói: "Thua là thua, không có thứ gọi là may mắn. Đồng ý là đồng ý, không có chuyện nói đùa. Ta đã nói sau này thấy ngươi sẽ thối lui ba xá, đợi đóng cửa kiểm điểm xong, chỉ cần ngươi còn ở trong sư môn ta sẽ không trở lại. Chỉ có điều, ba năm sau ngươi có dám cùng ta đấu một trận hay không?"

Nói đến câu cuối cùng, ngữ điệu cùng sắc mặt Tả Ngôn Chấp cực kỳ nghiêm túc.

Việt Cẩm gật đầu nhẹ đáp: "Sư huynh có lời, sư muội đương nhiên xin tuân mệnh."

Nghe câu trả lời, Tả Ngôn Chấp đáp một tiếng "Được", rồi cầm trường kiếm chỉ còn mỗi chuôi, một mình bước từng bước xuống núi.

Đám đông sau đó cũng tự nhiên giải tán.

Ở một góc khuất không ai chú ý, Hứa Nham nhìn Việt Cẩm đang đứng trên đài rồi lại nhìn Tả Ngôn Chấp đang từng bước đi dời xuống núi, quay sang nói khẽ với nữ tử đứng cạnh: "Sau này đừng có dây vào ả ta."

Nữ tử đứng cạnh hắn nghe vậy kinh ngạc kêu lên: "Sư huynh!"

Hứa Nham không nhìn nữa, trầm tư trong giây lát, một hồi sau hắn mới cất giọng nói: "Mức độ lời đồn lần này có thể nằm trong phạm vi có thể tha thứ. Muội không cần thêm động tác gì nữa đâu, chỉ cần làm như không có chuyện gì, sau này cũng coi như không quen ả là được."

Nữ tử đứng cùng Hứa Nham chính là người đi cùng hắn tới gặp Việt Cẩm lần trước, sắc mặc nàng ta thoáng thay đổi nói: "Muội chỉ là bất bình thay cho huynh. Năm đó huynh chiếu cố ả ta như thế, ả ..."

"Tả sư huynh cũng sắp đi rồi!"

Hứa Nham đột nhiên cao giọng khiến nàng ta nhất thời không nói tiếp được nữa. Chỉ nghe Hứa Nham hạ giọng: "Chẳng qua chỉ là chuyện một con linh thú! Vốn chỉ cần nói vài ba câu cho qua chuyện, kết quả thì sao? Không tính chuyện ả ta làm ầm lên tận đỉnh Thiên Đô, chỉ riêng một trận tỷ thí vốn không tạo chút hồi hợp nào, đến cuối cùng, Tả sư huynh không chỉ thất bại để người ta chà đạp, mà chuyện còn ầm ĩ đến mức không thể ở lại sư môn ... Ả ta vốn có năng lực, lại đủ nhẫn tâm, thậm chí dám ra tay. Muội muốn liều với ả? Muội lấy gì liều với ả đây?"

Nàng ta nghe những lời đó xong rốt cuộc không hé răng nói thêm một lời nào nữa.

Cuộc đối thoại nơi góc khuất ấy rốt cuộc cũng chỉ là một nét nhấn nhá không ẩn hưởng đến đại cục.

Việt Cẩm nhìn bóng lưng Tả Ngôn Chấp một lúc rồi bước xuống khỏi đài đấu, bỗng có một đám đệ tử vây đến, tranh nhau đưa tay ra muốn đỡ nàng.

Việt Cẩm mỉm cười, đang định nói gì đó, bỗng như có linh tính mách bảo, nàng nghiêng đầu lại thì thấy trong đám đông cách đó không xa, một nam tử với mái tóc đen và đôi đồng tử màu máu đang đứng đó, vẻ mặt mơ hồ, chỉ duy nhất đôi đồng tử màu máu cười mà như không pha lẫn nét lạnh lùng, khiến người ta nhìn rồi nhớ mãi không quên.

Đối mặt chỉ trong chớp mắt

Giây tiếp theo, nam tử ấy biến mất như chưa từng tồn tại, còn Việt Cẩm cũng đã thu lại tầm mắt, đi theo Chấp pháp đệ tử đến chỗ mà mình từng rất quen thuộc - động băng phách.

Thời gian ba tháng không dài cũng chẳng ngắn, dài đủ để Thiên Kiếm Môn nổi phong vân khắp chốn, ngắn cũng không đủ để động băng phách có bất cứ thay đổi nào.

Sau khi nhận các dược liệu trị thương từ tay Chấp pháp đệ tử, Việt Cẩm bước vào động băng phách, sử dụng đan dược áp chế thương thế rồi xử lý qua vết thương trên người, xong xuôi, nàng không ngồi xuống điều chỉnh hô hấp mà bước về phía hàn tuyền.

Cái lạnh thấu xương nhanh chóng thâm nhập toàn thân. Từng sợi hàn khí vào theo miệng vết thương, đầu tiên là đau đớn như kim châm, rồi trong nháy mắt chuyển thành cảm giác tê dại trong tận xương tủy. Việt Cẩm nhắm hai mắt lại.

Trong không gian tĩnh mịch, trong dòng sông mà nàng đã bơi qua bơi lại hàng trăm, hàng ngàn lần, Việt Cẩm đang bơi về phía trước, đến nơi có hoa băng phách sinh trưởng. Nàng đi đến phía cuối biển ánh sáng lam lập lòe, cúi xuống lấy một đóa hoa Băng Phách từ một góc chết.

Đó là một đóa hoa mười bảy cánh, có tuổi một nghìn bảy trăm năm.

Việt Cẩm khoanh chân ngồi xuống. Nàng nhìn đó hoa Băng Phách trong tay một lúc, đột nhiên giữa lòng bàn tay bùng lên một ngọn u hỏa (lửa địa ngục) màu xanh. Ngọn lửa nhanh chóng khiến hoa Băng Phách tan thành chất lỏng rồi thứ chất lỏng này dần cô lại thành một viên thuốc màu trắng đục.

Vien thuốc chỉ lớn độ quả nhản, không có mùi thơm mát mà đan dược bình thường tỏa ra khi được luyện thành, ngược lại, viên thuốc này lại tỏa ra mùi thum thủm của thức ăn ôi thiu, khiến người ta muốn nôn ọe.

Lúc luyện thành đan dược nàng há miệng, thở nhẹ một hơi, dù sao mùi vị đan dược nàng luyện thành mấy năm gần đây cũng chẳng ngọt ngào, thơm tho gì. Nhưng lần này đan dược có vị đắng. Rất đắng. Đắng từ cổ họng, đắng tận đáy lòng.

Mặt trời ngã về Tây, chút ánh sáng le lói cuối ngày nhuộm bầu trời thành một mầu cam đỏ, như sắc đỏ hây hây trên đôi má mỹ nhân, cực kỳ đẹp đẽ, mỹ lệ.

Trong Cảnh viên, Vân HànCảnh đang ngắm một bức họa. Ánh nắng lọt qua khe cửa sổ rọi vào bức họa trước mặt hắn như được phủ thêm một lớp vàng nhàn nhạt, nhưng vẫn không giấu đi được vài chỗ hoen ố, cũ kĩ.

Bức họa vẽ cảnh non nước bên một dòng sông băng. Ánh mắt Vân Cảnh Hàn thoáng thất thần, dường như rất chăm chú cảnh non nước, nhưng thật ra hắn đang nhìn con dấu lạc khoản ở góc phía trên bên phải bức họa.

Điền Xá lão nhân.

Và cả Cẩm Tâm.

"Đại sư huynh có ở đây không? Việt Cẩm xin cầu kiến." Bên ngoài vọng vào tiếng của Việt Cẩm.

Ngón tay thon dài của Vân HànCảnh dừng lại nơi hai chữ viết cực kì non nớt bằng mực rồi cuộn bức họa lại, lên tiếng: "Vào đi."

Việt Cẩm y lời bước vào: "Không biết đại sư huynh gọi Việt Cẩm đến có gì phân phó?"

"Giờ ta phải đến Vân Hồ Cư." Vân Hàn Cảnh gần như không hề dừng lại, nói tiếp: "Muội đi cùng ta."

Việt Cẩm hoàn toàn sững người, còn chưa kịp nói thì nàng đã thấy Vân Hàn Cảnh ra khỏi Cảnh viên, ngự kiếm bay đi. Việt Cẩm bất đắt dĩ, chỉ còn cách đi theo. Và cuộc hành trình theo chân ấy kéo dài suốt một đêm.

Suốt dọc đường, hai người không nói với nhau một tiếng nào, đến khi tới Vân Hồ Cư, Vân Hàn Cảnh mới thu lại trường kiếm, đi thẳng về phía Tinh Xá (nơi ở của các đạo sĩ tu chân) trong hồ, dọc đường các hạ nhân liên tục hành lễ với hắn. Việt Cẩm không được đãi ngộ như Vân Hàn Cảnh, lại vì chậm một bước nên nàng đành giương mắt nhìn Vân Hàn Cảnh bước vào rồi mất hút. Sau khi một hạ nhân trong Vân Hồ Cư lịch sự mời nàng đến một căn phòng nhỏ, dâng trà.

Trà... Việt Cẩm ôm một bụng lép kẹp, sau hồi cân nhắc, nàng quyết định lát nửa sẽ mặt dày hỏi xem chỗ này có thứ gì ăn không.

Ừm, nếu có thể ăn no là tốt nhất.

Đầu xuân, tiết trời hãy còn se lạnh, nhưng ánh nắng ấm áp đã phần nào xua tan đi cái lạnh se se. Ánh nắng trải đều khắp chốn, rọi xuống những gợn sóng lăn tăn trong trẻo trên mặt hồ như dát bạc.

Lúc này, Vân Hàn Cảnh và chủ nhân Vân Hồ Cư ngồi trên đình. Chủ nhân của Vân Hồ Cư nhìn bề ngoài khoảng chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, cũng mặc đồ trắng, nhưng không phải thứ màu trắng lạnh lẽo như Tả Ngôn Chấp, mà là màu trắng nhã nhặn, dịu nhẹ, không vươn một hạt bụi, tựa như đôi đồng tử sâu thẩm của chủ nhân nó vậy.

"Tâm ngươi không tĩnh." Chủ nhân Vân Hồ Cư không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

Vân Hàn Cảnh cũng không kiêng kị gì đáp: "Gặp lại cố nhân."

Chủ nhân Vân Hồ Cư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Cho nên?"

"...Nói chung ta đã sai rồi." Vân Hàn Cảnh nói: "Lúc đầu nếu không để nàng ấy vào nội môn ..." Hắn khẽ nhắm mắt lại.

Chủ nhân Vân Hồ Cư châm trà cho cả hai, ngừng một lát, khẽ cười nói: "Nếu không để nàng ấy như ý nguyện thì sẽ như thế nào?"

"Nàng ấy sẽ rời khỏi Thiên Kiếm Môn." Vân Hàn Cảnh buông một câu, giọng điệu cực kì chắc chắn.

"Giữa hai thứ bất lợi phải tránh nặng tìm nhẹ." Lời nói của chủ nhân Vân Hồ Cư rất khoan thai, nhẹ nhàng, từ tốn hệt như cảm giác hắn mang lại cho người đối diện khi nói chuyện với mình vậy. Nói xong, hắn dừng lại một lát, rồi tiếp lời: "Tại sao ta chưa bao giờ ngươi nói với ta chuyện này?"

Vân Hàn Cảnh trầm mặt đáp: "Chuyện xảy ra từ rất lâu rồi. Nàng là giọt máu duy nhất còn sót lại của một vị trưởng bối ta quen. Trước đây ta im lặng không nói là muốn, nếu có thể suôn sẻ một đời ..." Giọng hắn trở nên khẽ khàng, vẻ lãnh đạm trên khuôn mặt bỗng được thay bằng nét cô đơn hiếm có, "...là tốt nhất."

Trong đình nhất thời tĩnh lặng như tờ. Sau một hồi cân nhắc, Chủ nhân Vân Hồ Cư nói: "Nàng hiện tại ..."

Vẻ mặt Vân hàn Cảnh hết sức lạnh nhạt, là thứ lạnh nhạt được sinh ra do quá thất vọng, có lẽ cũng bởi cảm thấy bản thân vô năng: "Ta vốn tưởng nàng ấy chỉ có chút tâm kế, nhưng bây giờ xem ra phải nói là ngoài mặt dịu dàng nhưng trong lòng đầy tính toán, mưu mô. Con đường tu luyện cũng sớm nhập tà đạo, sau này đừng nói đến trường sinh, chỉ e tuổi thọ bình thường của phàm nhân cũng không được."

Chủ nhân Vân Hồ Cư lặng nghe mà không đưa ra bất kì ý kiến nào. Loai chuyện thế này, đến cả Vân Hàn Cảnh vốn luôn chú ý mà cũng bó tay, huống hồ là người chỉ được Vân Hàn Cảnh kể sơ qua như hắn.

Về điểm này, không chỉ chủ nhân Vân Hồ Cư hiểu rõ mà Vân Hàn Cảnh cũng hiểu. Thực ra, mục đích hắn đến đây không phải để tìm chủ nhân Vân Hồ Cư thương lượng, mà chỉ muốn tìm một người để trò chuyện, giãi bày...Chỉ cần là người, phàm có chuyện không thể nói ra, dù cuối cùng có nói hay không thì tận đáy lòng đều muốn giải bày cùng một ai đó.

Tiếp đó, quả nhiên Vân Hàn Cảnh không nói nữa. Chỉ cùng với nam tử ngồi đối diện hàn huyên về những chuyện lặt vặt khác, chơi thêm một ván cờ rồi đứng dậy cáo từ.

Chủ nhân Vân Hò Cư đứng dậy tiễn khách, đến cây cầu chín khúc ngoài đình, hắn đột ngột lên tiếng: "Còn nhớ năm đó nàng ra sao nữa không?" Thấy Vân Hàn Cảnh quay đầu lại nhìn, chủ nhân Vân Hồ Cư mỉm cười, "Tính cách con người dù thay đổi, nhưng đều phải từ từ mà thành. Hiểu được rồi thì mới có tiền đề mà xử lý mọi việc."

Vân Hàn Cảnh chìm trong im lặng, gặp một hạ nhân đi qua trước mặt liền tiện thể hỏi xem Việt Cẩm đang ở đâu, đồng thời nhớ lại tình cảnh năm đó.

Gã hạ nhân kia chỉ là một tiểu đồng mười một, mười hai tuổi nghe hắn hỏi liền thật thà đáp: "Cô nương đến cùng ngài bảo: chân nhân giảng đạo là chuyện đại sự, các phái đều có người đến, để muộn chỉ e không còn chỗ, bởi vậy đã đến trấn sắp xếp trước rồi."

Tiểu đồng vừa nói xong, Vân Hàn Cảnh cũng đồng thời nhớ lại ấn tượng của mình đối với nàng trong mấy lần gặp thoáng qua năm đó.

Hồn nhiên, xinh xắn, ngang ngạnh, hơi càn quấy, lạc quan, vui vẻ.

Lại nói, Việt Cẩm không ngồi đợi Vân Hàn Cảnh mà một mình đến trấn Lạc Phượng cách đó mười mấy dặm. Tối hôm qua chẳng chuẩn bị gì, bay một mạch cả đêm, thẳng đến Vân Hồ Cư, nàng vẫn chưa hiểu Vân Hàn Cảnh rốt cuộc có ý gì. Cho mãi đến khi tiểu đồng dâng trà kể với nàng rằng gần đây có việc nên nơi này không yên tĩnh lắm.

Không yên tĩnh lắm?

Nhất thời, Vân Cẩm mới nhớ ra quân thường mười năm giảng đạo một lần ở trấn Lạc Phượng, chẳng phải vừa hay là vào mấy ngày này sao?

Sau đó, Việt Cẩm nhớ tới thói quen thường ngày của Vân Hàn Cảnh, hiểu rằng đối phương tám chín phần là dẫn nàng đến nghe chân nhân giảng đạo, nhất thời cảm kích trong lòng, lập tức không chần chừ, lưu lại mấy câu rồi rời Vân Hồ Cư, đi trước đến trấn Lạc Phượng để sắp xếp hành trình, một là để lấy lòng Vân Hàn Cảnh, hai là bình thường nàng không thích ngồi không chờ đợi.

Đương nhiên, những chuyện mà nàng không thích có rất nhiều, nếu muốn kể ra thì có kể suốt cả tối cũng chẳng hết được.

Gió núi rít từng cơn, nơi thâm sơn không một bóng người, cỏ cây đung đưa trước gió, phát ra những tiếng kêu xào xạc.

Việt Cẩm không ngự phi kiếm, suy cho cùng, đối với phàm nhân mà nói ngự kiếm quá phô trương, hơn nữa trấn Lạc Phượng cách chỗ nàng cũng không xa lắm, vừa hay nàng cũng muốn đi bộ để yên tĩnh một lúc.

Chỉ có điều, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Lúc này trong rừng, gió lạnh thổi khắp bốn phía, có rất nhiều đám lửa màu xanh lục thoắt ẩn thoắt hiện.

Việt Cẩm dừng bước, lớn tiếng quát: "Ra mau."

Khu rừng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng kêu ù ù thê lương của gió, như lời thì thầm của những bóng ma.

Việt Cẩm nhíu mày, giọng lạnh như băng: "Không muốn xuất hiện thì tránh ra, ai đi đường nấy, coi như chưa gặp mặt."

Cây cỉ xung quang bỗng rung lắc như sắp đổ, khiến cho khí trời vốn đã âm u càng thêm âm trầm, u ám. Gió lạnh không biết từ đâu gào thét quét tới, quất lên người cảm giác như bị dao rạch trên từng thớ thịt.

Việt Cẩm đứng tại chỗ, vẻ mặt hết sức thờ ơ, để mặt cho gió thét gào thổi tới, nhưng đến cả góc áo của nàng cũng chưa từng lay động. Nét mặt Việt Cẩm thoáng giãn ra, nàng lặng lẽ tiếp tục đi về phía trướcCũng chính khoảnh khắc đó, dị biến phát sinh! Chỉ thấy vô số dây leo thình lình chui lên khỏi mặt đất, điên cuồng lao thẳng tới như muốn trói Việt Cẩm! Trong nháy mắt, cả một đám dây rậm rạp khí thế che phủ cả bầu trời dường như muốn cuốn lấy nàng.

Đi thêm vài bước Việt Cẩm nổi giận, khẽ quát một câu "Không biết sống chết!", rồi không buồn ngoái đầu, nàng chỉ khẽ đưa bàn tay ra bắt lấy, chỉ thấy năm ngón tay trắng ngần bỗng chốc mọc ra những móng vuốt sắc nhọn, dài cả thước, trên móng có ánh sáng đỏ nhàn nhạc vờn quanh, thậm chí móng tay còn chưa chạm vào những dây leo sần sùi đã khiến chúng ngọn thì đứt đoạn, ngọn thì thối lui. Rất nhanh sau đó nàng thu tay, một gã nam tử bị nàng xách cổ túm lên.

Bị lôi ra từ trong bóng tối, gã nam tử gầy đét nhưng khá tuấn tú có phần lảo đảo, cuống quýt có phần cầu xin: "Thượng, thượng tiên tha mạng! Tiểu nhân bị lòng tham che mờ mắt nên mới dám làm càn như vậy, mong thượng tiên cho, cho tiểu nhân một cơ hội!"

Móng vuốt trên tay Việt Cẩm biến mất, bàn tay lại đẹp đẽ trắng ngần, Việt Cẩm cất giọng châm chọc: "Cơ hội?"

Nói xong, tay nàng dụng lực.

Sắc mặt gã tiểu yêu tím như gan lợn, thều thào một cách khó khăn: "Thượng tiên...tha mạng...tiểu nhân ... cũng chỉ là bất đắc dĩ ..."

Dứt lời, hắn cảm giác lực bóp trên cổ họng mình khẽ nới ra một chút, vội vội vàng vàng hít lấy hít để không khí, nói thật to, "Thực ra, vì tiểu nhân không sống nổi nữa nên bí quá hóa liều!"

Năm ngón tay túm lấy cổ họng tên tiểu yêu lại được nới lỏng thêm chút nữa: "Bí quá hóa liều? Ta lần đầu nghe thấy yêu quái hình dung việc ăn thịt người như thế đấy."

Gã tiểu yêu cười gượng: "Thượng tiên minh giám, tiểu nhân là người, chỉ là từng bị yêu quái hãm hại nên biến thành bộ dạng người không ra người, yêu không ra yêu như thế này... Tiểu nhân luôn mong có thể biến trở lại người phàm..." Miệng hắn lẩm bẩm, nhưng ánh mắt lại hơi cúi xuống, bàn tay đặt trên dây leo như một con rắn đang từ từ bò lên phía trước đám cỏ khô.

"Thật sao?" Việt Cẩm lãnh đạm hỏi.

"Là thật, là thật!" Hắn ta liến thoắng, hai mắt lại lén liếc về phía đám cỏ, thấy sợi dây leo kia đang từng chút, từng chút tiếp cận Việt Cẩm, từng chút, từng chút một ...

"Vèo "một tiếng, sợi dây leo trong đám cỏ bật lên, đâm mạnh vào hậu tâm Việt Cẩm.

Dường như Việt Cẩm không hề phát giác, nàng nhìn chăm chú vào gã nam tử trước mặt, nhưng khóe miệng như thể đang nhếch lên.

Vậy mà đã thành công rồi ư? Hắn ta thoáng nghi hoặc, nhưng ngay sau đó, hàn quang nhanh như chớp nhá lên cùng cơn đau dữ dội đột ngột từ trước ngực lan đến khiến hắn hiểu ra mọi chuyện.

"Đợi, dợi chút!" Sợi dây leo "bịch" một tiếng rơi xuống đất, gã lớn tiếng kêu la, toàn thấn không ngừng lẩy bẩy. Hắngiơ tay định chạm vào thanh trường kiếm đang đâm trước ngực, nhưng thanh trường kiếm ấy từ từ rút ra ...

Bỗng chốc, hắn nhớ lại tình cảnh mình bị bắt lúc trước, đột ngột gào lên:

"Đợi chút, ngươi không phải người, ngươi là ... bán yêu!"

Trường kiếm khẽ dừng lại, kế đó lạnh lẽo rút ra khỏi cơ thể hắn.

Hai mắt gã nam tử trợn trừng, vẻ mặt kinh hoàng, dường như không dám tin mình đã chết như thế.

Việt Cẩm đứng lặng một lát, khẽ nói: "Không ngờ một tiểu yêu mà cũng có kiến thức như vậy ... Thật quá bất cẩn." Ấn đường nàng thoáng hiện sự lạnh lẽo, "Vậy thì không thể để ngươi chuyển thế đầu thai được."

Lời vừa thốt ra, nàng vung kiếm lên, hồn phách vừa chui ra từ thân thể dưới đất tức thì bị cắt làm hai nữa.

Trấn Lạc Phượng nằm ở Hoài Bắc, thuộc Bồ Thành, nắm vị trí chính giữa Thần Châu. Do đó, nơi này rất được các tu sĩ yêu thích, không nói đến chuyện trong vòng mấy chục dặm xung quanh đều được hạ phù chú khiến yêu tộc phải kiêng kị, thậm chí đến đại sự của giới tu đạo - chân quân giảng đạo mười năm một lần - cũng được tổ chức ở trấn Lạc Phượng này.

Lúc này, Việt Cẩm đang ở tửu lâu lớn nhất trong trấn.

"Ông chủ cho hỏi, còn phòng trống không?"

Đang cúi đầu gảy bàn tính, chưởng quầy ngẩng đầu, nở một nụ cười thân thiện: "Cô nương đi một mình à?" Vừa nói, ông ta vừa liếm ngón tay, bắt đầu giở sổ ghi chép ra xem.

Việt Cẩm khẽ cười, đáp: "Hai người! Ta còn một người đồng hành nữa. Ông chủ cho ta hai phòng."

Chưởng quầy "Ồ "một tiếng, cúi đầu một chốc kiểm tra, nói: "Phòng thượng đẳng giáp tứ, giáp ngũ, ở gần hậu hoa viên, mở cửa sổ là có thể ngắm cảnh sắc tuyệt vời vẫn còn, cô nương thấy thế nào?"

Việt Cẩm vừa định mở lời đồng ý, chợt nhớ ra: "Tiểu viện có còn không?"

Chưởng quầy thoáng sững người, sau đó nhanh nhẹn đáp: "Con thì vẫn còn, nhưng chỉ còn một cái cuối cùng Mai Uyển. Nhưng cô nương chỉ có hai người, thuê cả uyển e hơi lãng phí."

"Không sao, ta chọn cái này." Việt Cẩm nói xong liền đưa tiền trọ cho ông chủ trước năm ngày.

Mở cửa làm ăn buôn bán đương nhiên không thể đẩy khách đi, chưởng quầy nghe Việt Cẩm nói vậy cũng không nói gì thêm, gọi tiểu nhị đưa Việt Cẩm ra hậu viện.

Việt Cẩm phất tay tỏ ý không phải vội, rồi quay sang chưởng quầy hỏi: "Quý điếm có thể giúp ta lấy nước trong đầm Chân Quân và thu mộc được không?"

Nước đầm Chân Quân thì biết, nhưng thu mộc? Chưởng quầy hoài nghi hỏi: "Thu mộc là cái gì?"

"Cây Dương Thu sinh trưởng được mười năm." Việt Cẩm trả lời.

Chưởng quầy nghe vậy tức thì gãi đầu: "Nước hồ Chân Quân thì tất cả mọi người đều có thể lấy được, nhưng cô nương nghe lão nói một câu này, nước hồ Chân Quân nghe đồn là trị được bệnh, người không tin thì không uống, người tin thì nên tự đi lấy thì hơn, ở ngay trên ngọn núi ngoài kia thôi, cũng không xa lắm. Còn về phần cây ương Thu sinh trưởng mười năm, trên núi quả thật trồng rất nhiều cây Dương Thu, nhưng nếu muốn tìm cây mười năm tuổi thì ..."

Chưởng quầy định thể hiện sự bất đắc dĩ của mình thì thấy một đĩnh bạc thình lình xuất hiện trên mặt quầy.

Lời chưa nói xong bỗng nhiên đổi hướng, chưởng quầy cầm đỉnh bạc lên, cười nói niềm nở, không ngừng bảo Việt Cẩm cứ yên tâm, ông ta nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.

Việt Cẩm khẽ gật đầu, gọi một ấm trà rồi ngồi xuống một vị trí bên cạnh cửa sổ lầu hai, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, chăm chú nhìn dòng người qua lại bên dưới.

Khá lắm! Chỉ chưa đầy một nén nhang mà có những ba tốp tu sĩ, tu vi không hề thấp."Năm nay ..." Việt Cẩm tặc lưỡi một tiếng.

"Tu sĩ nhiều như củ cải." Một giọng nói từ tốn cất lên đồng thời nói hộ suy nghĩ trong lòng Việt Cẩm.

Việt Cẩm sững người, quay đầu nhìn lại, hiếm khi mới sủng sốt được một lần: "...Nhai Xế?"

Tay cầm bầu rượu đứng bên cửa sổ, Nhai Xế liếc Việt Cẩm một cái, rồi ung dung bước đến ngồi đối diện với nàng, cười tít mắt nói: "Tình cờ quá!"

"Thật tình cờ." Việt Cẩm gật đầu.

Nhai Xế mỉm cười không rõ đang nghĩ ngợi điều gì, lại như bâng quơ hỏi: "Đang đợi ai à?"

Việt Cẩm đáp: "Đại sư huynh của ta, Vân Hàn Cảnh."

"Vân Hàn Cảnh?" Nhai Xế hỏi, sau đó thủng thẳng nói, "Cũng có chút tiếng tăm ... Nhưng người bắt nàng vào động băng phách xám hối sau trận tỷ thí trước cũng chính là hắng đúng không?"

Lần này, Việt Cẩm không trả lời mà chìm trong im lặng.

Nhai Xế ngửa cổ uống một ngụm rượu nửa, sau đó cười rộ lên: "Môn phái các nàng thật kì quái. Nếu là bọn ta thì chỉ thích nương nhờ những người như nàng thôi."

"Suy nghĩ của mỗi người không giống nhau." Việt Cẩm bình thản đáp, vờ như không hiểu lời Nhai Xế nói.

Nhai Xế nhìn Việt Cẩm trong giây lát, bỗng bật cười một tràn lớn, trong giọng nói toát lên sự vui vẻ: "Đột nhiên ta phát hiện ra rằng mình hơi thích nàng rồi đấy."

Việt Cẩm cũng cười nhưng lặng lẽ không đáp lại một tiếng.

Nhai Xế vẫy tay gọi tiểu nhị, rồi vứt thứ gì đó cho gã, sau đó nói: "Mang lên thứ gì đặc sắc một chút và cho thêm mấy bầu rượu ngon."

Tiểu nhị mừng rỡ, đang định đáp lời thì nhác thấy vật đang trong lòng bàn tay mình, hai mắt bỗng dại đi.

Nhai Xế thấy vậy, nổi giận, khẽ quát: "Chưa hiểu à?"

Tiểu Nhị ú ớ, xòe tay để lộ viên tinh thạch trong lòng bàn tay, cười khổ nói: "Gia, bổn điếm làm ăn nhỏ, ngài đừng trêu chọc tiểu nhân ..."

Con ngươi màu máu của Nhai Xế lóe lên, vẻ mặt hiện rõ sự bất mãn.

Việt Cẩm đang ngồi đối diện bỗng chốc bật cười, nhận lấy tinh thạch trong tay tiểu nhị, đổi thành một đĩnh bạc, vẻ mặt cũng dần trở nên dịu dàng: "Gia không làm nên không biết củi gạo mắm muối đắt đỏ như thế nào đâu. dùng tinh thạch để mua thức ăn của phàm nhân? Ngài đúng là đại gia!"

Nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Việt Cẩm, tia sáng đỏ trong mắt Nhai Xế ánh lên, hắn quay sang trừng mắt gườm gườm nhìn Việt Cẩm. Việt Cẩm thuận thế cười hì hì.

Nhai Xế bỗng chốc nổi giận, lườm Việt Cẩm nói: "Câu đùa đó từ hồi nào rồi sao nàng còn nhớ dai vậy?"

Ý chỉ lần đó hắn bảo nàng gọi mình bằng "Gia"? Nét cười trong mắt Việt Cẩm càng nhiều thêm: "Câu nào?"

Nhai Xế nhìn Việt Cẩm một lúc, sau đó chán nản đáp: "Nàng có thể gọi tên, hoặc gọi ta là ca ca."

Việt Cẩm nghe vậy không tránh khỏi thoáng ngẩng người.

Nhai Xế có chút mất kiên nhẫn: "Sao vậy?"

"Không sao." Việt Cẩm nói xong, ngừng một lát mới thong thả tiếp lời, "Ta có ca ca rồi!"

Nhai Xế hừ lạnh một tiếng: "Ta muốn nhận nàng làm muội muội thì liên quan gì đến chuyện muội có ca ca. Chẳng lẽ còn cần đến sự đồng ý của ca ca nàng sao?" Miệng thì nói vậy nhưng Nhai Xế vẫn hỏi: "Ca ca nàng bây giờ đang ở đâu?"

Không đợi Việt Cẩm trả lời, Nhai Xế thầm nghĩ nếu đối phương không biết điều mà ngăn cản thì hắn nhất định sẽ dạy cho đối phương biết thế nào gọi là 'kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt'.

"Ca ca của ta ..." Việt Cẩm khẽ nhắm mắt. Nét mặt không vui, cúng chẳng phẫn nộ, chỉ là khóe môi hơi cong lên.

Khi mở mắt ra, nàng cười nói:

"... Đều chết hết rồi."

Xung quanh dường như tĩnh lặng như tờ.

Ánh mắt Nhai Xế dừng lại trên khuôn mặt Việt Cẩm, chỉ thấy nàng ngồi dựa vào ghế, hai mắt khép hờ, đôi môi hé mở, thong thả kể lại câu chuyện đã qua: "Năm đó Việt Đế hoang dâm, thiên hạ đại loạn, trên đường ta và mấy vị huynh trưởng hành tẩu, tiểu ca thân thể yếu ớt, đau ốm liên miên, tam ca và tứ ca thấy vậy quyết định ra sông tìm thức ăn, chẳng may sẩy chân rơi xuống nước mà chết đuối. Tiểu ca biết chuyện, buồn bực cũng đi theo luôn. Còn nhị ca, vì một số lý do nên sau ba tháng cuối cùng không cùng chúng ta đi An Hóa mà chia tay ở ngoài thành, đến nay vẫn không có tin tức gì."

Thời Việt Đế - An Hóa là một thành trì rất quan trọng, đối với Lâm Kì - kinh đô của Việt Đế, một Nam một Bắc, cùng trấn áp tứ phương.

"Các nàng xuất phát từ đâu đi An Hóa?" Nhai Xế hỏi

"Lâm Kì." Việt Cẩm trả lời

Lâm Kì ...mất tận ba tháng? Mắt Nhai Xế lại lóe sáng: "Lâm Kì cách An Hóa không xa lắm."

"Năm đó mấy đứa trẻ chúng ta tự ý lên đường, đi lòng vòng rất nhiều mới đến được An Hóa." Việt Cẩm đưa lời giải thích.

Nhai Xế "Ồ" một tiếng, rồi như bâng quơ hỏi: "Thế phụ mẫu nàng đâu?"

"Quên rồi." Giọng điệu của Việt Cẩm rất bình thản, nghe không ra bất cứ tình cảm gì, nhưng cũng có thể nguyên nhân vì thực sự đã quá lâu rồi nên nàng không còn để tâm đến nữa, "Có thể là lạc nhau ở trên đường, cũng có thể từ lúc bắt đầu đã không cùng đi."

Nhai Xế đáp một tiếng, cầm bầu rượu lên uống một ngụm, từ từ thưởng thức, lát sau mới hỏi: "Thế đại ca của nàng đâu? Nãy giờ ta không thấy nàng nhắc gì đến đại ca."

Việt Cẩm cười: "Đại ca đưa ta đến An Hóa ... Đại để là thời vận không tốt, lại gặp lúc An Hóa đang truy tìm dư nghiệp của Việt Đế, không may bị trúng một tên mà chết."

Bàn tay cầm chai rược của Nhai Xế chững lại. Không phải bởi vì nội dung câu chuyện, mà vì sự bình thản trong giọng kể của Việt Cẩm. Hắn có cảm giác như thể nàng đang kể lại một đoạn lịch sử chẳng liên quan đến mình. Bởi nếu liên quan, sao nàng có thể bình tĩnh và thờ ơ đến thế.

Nhưng, lúc ban đầu, thái độ của nàng rõ ràng rất để tâm.

Bao nhiêu suy nghĩ bừng lên trong phút chốc, Nhai Xế đặt bầu rượu xuống, vẫn dùng thứ giọng điệu thong dong như trước, hỏi: "Sao ta thấy thái độ của nàng bây giờ dường như tốt hơn lần đầu chúng ta gặp nhau rất nhiều?"

Việt Cẩm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi mới đáp: "Có lẽ là vì chúng ta gặp mặt lần thứ ba chăng?"

Nhai Xế hiển nhiên có phần bất mãn, đôi mắt đỏ trừng lên gươm gươm nhìn Việt Cẩm.

Việt Cẩm mỉm cười nhẹ nhàng đứng lên: "Ta phải đi hái ít đồ, huynh muốn đi cùng không?"

Dù sao cũng chẳng có việc gì, Nhai Xế cũng đi theo."Nafnng không đợi người ta nữa à?" "Đương nhiên là có." Việt Cẩm trả lời rồi nhanh chân bước xuống lầu trước.

Nhai Xế cau mày: "Vậy?..."

Việt Cẩm quay đầu nhìn Nhai Xế một cái. Khoảnh khắc ánh nhìn đó lướt đến, Nhai Xế có cảm giác mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn. Và quả là hắn đã hỏi một câu vớ vẩn thật. Chỉ nghe Việt Cẩm khẽ đáp rằng: "Ta đã bố trí một pháp thuật nhỏ ở trấn khẩu, cũng đã dặn dò ông chủ khách điếm, chỉ cần đại sư huynh tới lập tức biết ngay."

Nhai Xế im lặng không nói gì thêm.

Cuối xuân, tiết trời nắng đẹp, bên ngoài trấn Lạc Phượng non xanh nước biếc, tràn trề nhựa sống.

Đi cùng Việt Cẩm đến ngọn núi bên ngoài trấn Lạc Phượng, Nhai Xế mới hỏi: "Nàng tìm thứ gì?"

"Ta nhớ trấn Lạc Phượng có một loại trà rất nổi tiếng gọi là trà Phượng Diên."Việt Cẩm vừa giải thích vừa vận chuyển linh lực, bắt đầu tìm kiếm linh lực phản ứng trên khắp ngọn núi.

"Phượng Diên?" Nhai Xế vò mái tóc bay theo gió, nói với thái độ ghét bỏ: "Nước dãi của Phượng Hoàng?"

Việt Cẩm có chút buồn cười: "Đây chỉ là một kiểu nói mà thôi. Ý nghĩ của nó là đến phượng hoàng nhìn thấy cũng kìm lòng không đặng mà rỏ cả nước dài."

"Đều buồn nôn như nhau." Nhai Xế hờ hững đưa ra kết luận, cuối cùng còn nhíu mày hỏi: "Nàng muốn uống?"

Việt Cẩm khựng lại trong thoáng chốc, nhưng Nhai Xế tức thì phát hiện ra, hắn nhìn một nửa khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử bên cạnh, từ từ nhếch môi, màu đỏ trong mắt đậm hơn, có phần lãnh lẽo như huyết ngọc: "Thì ra là để tặng Vân Hàn Cảnh à?"

Việt Cẩm cũng không vất vả giấu diếm: "Sư huynh ta thường ngày thích thưởng trà."

Nhai Xế khẽ hừ một tiếng, vừa nói vừa cười, nhưng toàn thân toát lên sự lãnh đạm không khó nhìn ra: "Vân Hàn Cảnh còn chưa đến mức phải sai nàng thế này."

"Chưa đến mức phải sai nàng thế này "ý của hắn là Việt Cẩm nàng mặt dày mày dạn đi nịnh bợ Vân Hàn Cảnh? Việt Cẩm không phản bác, bởi lẽ sự thực vốn dĩ là thế. Nàng chăm chỉ thăm dò linh khí xung quanh, không lâu sau, ở một góc âm u đã có thu hoạch.

Còn Nhai Xế dù thái độ bỗng chốc trở nên lãnh đạm, nhưng cũng không bỏ đi, im lặng cùng tìm khắp xung quanh với Việt Cẩm.

Việt Cẩm cũng không chú ý đến Nhai Xế, liên tục cảm nhận dao động linh lực của linh thảo trong tay, thần niệm tản ra bốn phía, nửa canh giờ sau đã hái sạch hơn nửa số trà Phượng Diên trên núi. Tuy nói vậy nhưng chỗ lá để sao thành trà chắc còn không đến một lạng.

Nhưng vậy cũng là tương đối rồi ... Chân quân giảng đạo cũng chỉ kéo dài dăm ba ngày, hơn nữa số trà này chỉ dùng để thưởng thức mùi vị mà thôi. Nghĩ thế, Việt Cẩm cúi người hái nốt lá trà cuối cùng, đang chuẩn bị thu dọn xuống núi thì thấy Nhai Xế đứng kế bên bỗng ngẩng đầu nhìn lên trời trong tư thái của một con chim hạc, cất tiếng gọi một chú chim nhỏ đã cất cánh bay xa, mày hắn cau lại, rồi đột ngột lên tiếng: "Vừa rồi nàng đã giết một tên yêu quái phải không?"

Việt Cẩm hái trà xong, đứng lên, gật đầu thẳng thắn đáp: "Phải." Lát sau, nàng lại cười hỏi: "Sao thế? Huynh muốn quản à?"

Nhai Xế đáp với giọng khinh thường: "Hắn là cái thá gì mà xứng để ta đi hỏi!" Nói xong, hắn nhìn Việt Cẩm một cái, lại hỏi: "Hắn không may gặp phải nàng à?"

Việt Cẩm đáp: "Cũng có thể coi là như thế." Sau đó, nàng liền đem mọi chuyện kể lại cho Nhai Xế nghe.

Nhai Xế nghe xong, sắc mặt hờ hững, toát lên sự thờ ơ không thể diễn tả bằng lời, buông nhẹ một câu: "Tự tìm cái chết." Sau đó, hắn lại nhìn Việt Cẩm, hỏi: "Nàng vốn không định giết hắn?"

Tiếng gió thổi lên lá cây nghe xào xạc bỗng chốc rõ hơn.

Nhai Xế có cảm giác như Việt Cẩm thoáng sững sờ, nhưng khi hắn nhìn sang nàng thì chỉ thấy nàng khép hờ mắt, vuốt lại mấy sợi tóc và cả góc áo bị gió thổi tung, sau đó nhẹ cười.

Dường như có thứ gì đó khẽ nổ bên tai. Nhai Xế giương mắt nhìn nhưng chỉ thấy sơn dã mênh mông, tất cả mọi âm thanh đều biến mất. Trước mặt hắn chỉ còn lại một người. Chỉ còn lại một người, tách biệt với cả thế gian.

"Không, ta vốn muốn giết hắn."

Khoảnh khắc đó, Nhai Xế muốn đưa tay chạm vào nụ cười trên khóe môi của nàng. Không phải vì nó quá đẹp, mà vì nụ cười đó quá phức tạp. Đây chẳng phải là nụ cười lúc nàng kể chuyện huynh trưởng hay sao? Nhai Xế bỗng nhớ ra.

Cũng cười hờ hững như thế, cũng với vẻ mặt bình thản không vui, không giận như thế, song thực tế lại như chất chứa một nỗi đau thương, nhưng nếu nhìn kĩ lại dường như phát hiện ra nỗi đau thương ấy chẳng qua chỉ là một cái mặt nạ mà nàng đã chuẩn bị ổn thỏa từ rất lâu rồi, và chỉ đợi đeo lên ... Và rồi bất kỳ ai cũng đều không biết trong lòng nàng rốt cuộc đang nghĩ gì, đang có cảm giác thế nào.

Bỗng có thứ âm thanh trong trẻo hòa vào tiếng xào xạc của gió.

Nụ cười trên khuôn mặt của Việt Cẩm đã nhạt đi: "Đại sư huynh đến rồi, ta phải về đây. Lần sau nếu có cơ hội sẽ nói chuyện nhiều hơn."

Nhai Xế không có phản ứng gì.

Việt Cẩm gật đầu thay lời chào, cũng không lãng phí thời gian, đi lướt qua Nhai Xế chạy thẳng về hướng trấn Lạc Phượng.

Lúc này, Nhai Xế bỗng mở miệng cất tiếng: "Yêu quái bị nàng giết lần này có thân phận không nhỏ, ta vốn định bảo nàng cẩn thận một chút." Hắn quay sang nhìn Việt Cẩm một cái sau đó cười rộ lên, mang theo chút sát ý, nhưng nhiều hơn là sự tán thưởng, "Nhưng bây giờ xem ra hẳn là bọn họ phải cẩn thận hơn mới đúng."

"Đa tạ đã nhắc nhở." Việt Cẩm vờ như không phát hiện được sát ý thoáng ẩn trong tràng cười của Nhai Xế, mỉm cười đáp lại coi như tiếp nhận thành ý.

Nhai Xế cười khẽ, hiển nhiên không để tâm. Tiện thể vẫy tay chào Việt Cẩm, rồi nhanh chóng quay lưng đi ngược hướng với nàng.

Hai người họ đi ngược hướng nhau, càng đi càng xa, cuối cùng chẳng còn nhìn thấy. Trên đỉnh núi chỉ còn trời trong gió nhẹ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-15)