← Ch.43 | Ch.45 → |
Có vài người, từ nhỏ tính cách hay bộ dạng đã cực kỳ nổi trội, chỉ liếc mắt một cái đã có ấn tượng sâu, mặc dù biệt ly như vậy, mặc dù trời nam đất bắc, gặp lại cũng sẽ không có nửa phần mới lạ......
Thí dụ như Bùi Diệc Hàn, là người như thế.
Cẩm Dạ nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên thấy hắn, đầy người là máu, chất lỏng đỏ sẫm gần như làm sũng ướt cả chiếc áo ngoài, rõ ràng là trạng thái suy yếu đến sắp ngất, lại lộ ra nụ cười không chút để ý, một tay cầm trường kiếm, mà một tay kia bị đâm một lỗ thủng...... không hề động đậy buông cạnh bên người.
Khi đó chẳng qua nàng mới mười tuổi, nhìn thấy thiếu niên xa lạ không hiểu sao nửa đêm xuất hiện trong khuê phòng, lại là tư thái chật vật máu me như thế, tất nhiên bị kinh hãi đến mức không thể động đậy. Nhưng hắn không chút nào thương hương tiếc ngọc, từ đầu tới đuôi lấy mũi kiếm kề vai nàng, cố tình lại dùng ngữ điệu vô cùng dịu dàng mềm mại, thỉnh cầu nàng có thể cho hắn ở trong này một đêm.
Có trời chứng giám, lúc ấy thân thể của nàng còn chưa nẩy nở, vừa đến eo Bùi Diệc Hàn, người kia thật đúng là ngoan ác, sử dụng tất cả cưỡng bức lợi dụng. Cuối cùng còn bắt nàng thay hắn băng bó miệng vết thương, không ngừng nói giỡn, vừa cười vừa chảy nước mắt, đương nhiên, ở trong tai nàng, chuyện đùa kia hoàn toàn tẻ ngắt, càng chớ nói đến chuyện có thể làm cho người ta cười ra nước mắt.
Sau này dùng chút...... ách, thủ đoạn nhỏ làm cho hắn dạy nàng võ nghệ, hắn luôn qua lại như gió, nhanh thì mười ngày một tháng nửa năm, chậm thì ba năm, quang minh chính đại vào lúc đêm dài nhân tĩnh trèo tường tiến vào chỉ dạy nàng. Những ngày tháng như vậy giằng co thật lâu, cho đến bốn năm trước ngày nào đó khi tỉnh lại phát giác đầu giường có một phong thư, mới biết hắn đã đi không từ biệt.
"Người thực không phải một sư phụ xứng chức." Kết quả là, oán hận mấy năm qua cũng chỉ hóa thành một câu nói.
"Cũng thế thôi, năm đó ngươi không nên quấn quít lấy ta mới phải." Bùi Diệc Hàn gợi môi, trong mắt phượng chứa ý cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn ngày thường vốn vô cùng đẹp, mắt dài mi dày, giờ phút này nhiễm ánh trăng, càng thêm mê ly. Ngay cả ánh trăng cũng cực kì quan tâm đến hắn, ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng đổ xuống phía sau, thật là phong thái tú nhã, xuân hoa ánh nguyệt.
"Người có thể đừng rêu rao như vậy hay không." Cẩm Dạ thở dài, yên lặng quay đầu đi, bàn tay trắng nõn sờ cổ áo, lưu loát buộc một nút thắt cuối cùng.
Bùi Diệc Hàn cũng nhảy xuống từ cửa sổ, một tay đỡ trán, lười biếng dựa vào trên tường: "Rêu rao như thế nào?"
"Sao lại không rêu rao?" Cẩm Dạ liếc mắt bộ áo hồng kinh tâm động phách kia một cái, tức giận lắc đầu: "Cũng là đêm đen, tốt xấu nên đổi bộ quần áo, ta cũng không muốn để người khác lấy cớ, đến lúc đó bị phát hiện trong phòng vô duyên vô cớ có một người đàn ông, nói thế nào cũng không hay."
Bùi Diệc Hàn ngáp một cái: "Vi sư cũng thực buồn rầu chứ, nửa đêm như vậy không ôm nhuyễn ngọc ôn hương, lại vào trong phòng đồ nhi Vô Nhan nhà ngươi chịu đựng đêm dài." Hắn ra vẻ ghét bỏ cau mày, giọng điệu lại lộ ra nồng đậm ý trêu chọc.
Sớm thành thói quen lời nói ác độc của hắn, Cẩm Dạ tự động bỏ bớt đi nửa câu sau, hơi hơi trợn to mắt: "Sao nào, người đi tìm sư nương cho ta?"
Bùi Diệc Hàn nghiêng đầu: "Ngươi nói sư nương nào? Lại nói tiếp, vi sư ở Mây Mưa các tìm cho ngươi một sư nương tư sắc hàng đầu, ngày khác mang ngươi đi gặp mặt."
"......" Không cần đoán cũng biết Mây Mưa các là chỗ nào rồi, Cẩm Dạ mím môi, đang muốn mở miệng bên ngoài lại truyền đến vài tiếng bước chân, nàng vội vàng tiến lên, túm tay hắn thấp giọng nói: "E sợ tai vách mạch rừng, nơi này không nên nói chuyện với nhau, chúng ta......" Còn chưa nói xong, chỉ thấy hắn nháy mắt nhảy ra cửa sổ.
Nhánh cây nhỏ như ngón út trẻ con, Bùi Diệc Hàn lại vững vàng đáp xuống, vung tay áo đón gió, hồng y phiêu dật, cười khẽ với cô gái ghé vào phía trước cửa sổ: "Ngơ ngác làm gì, lại đây."
Cẩm Dạ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cây cổ thụ che trời kia chừng nửa khắc, sau đó chậm rãi túm làn váy, thật cẩn thận trèo lên cửa sổ, nàng thực cố gắng muốn bảo trì tao nhã, nói thế nào cũng là cố nhân cửu biệt gặp lại, nhưng sau khi đánh mất nội lực hành động cũng trở nên đần độn vô cùng......
Cổ tay áo bị đá vụn ở bệ cửa sổ móc lấy.
Giày thêu khi rơi xuống đất bay ra một chiếc.
Bàn tay khi chống đỡ bảo trì cân bằng bị cọ xước da.
Mọi việc xảy ra bất tận như thế, rốt cục Cẩm Dạ hiểu được có khinh công tốt cỡ nào, thân nhẹ như chim yến lúc này nghĩ đến thật là hy vọng xa vời, nàng chỉ có thể yên lặng không nói gì ngưỡng cao cổ, năm ngón tay không cam lòng gãi vỏ cây, oán hận nói: "Sư phụ, làm phiền người xuống dưới một chuyến."
Bùi Diệc Hàn cười ngửa tới ngửa lui, không chút nào keo kiệt khoe khoang hàm răng trắng: "Ngươi đang đùa cho vi sư vui vẻ đúng không? Rất tốt rất tốt, giả vờ còn rất giống."
"Nội lực của ta đã hoàn toàn biến mất." Cẩm Dạ xoay người phủi phủi tro bụi trên một chiếc giày thêu.
Bùi Diệc Hàn mị hí mắt: "Tiếp tục."
Cẩm Dạ chưa tiếp tục mở miệng, lăng lăng theo dõi hắn, trong mắt bịt kín một chút không cam lòng, thật lâu sau mới thốt ra: "Là thật." Nói xong, có một bàn tay bò lên thắt lưng, lập tức thân mình nhẹ bẫng, lại trợn mắt lần nữa đã ngồi trên cành, nàng quay đầu, chống lại ánh mắt nửa tin nửa ngờ của hắn, không khỏi bật cười: "Thế nào, không tin?"
Bùi Diệc Hàn đột nhiên cúi người qua, vây nàng giữa cánh tay cùng đại thụ, vô cùng mềm nhẹ nói: "Ngươi xem, Tô Vô Nhan, người có thể gạt được ta trên đời này cũng không nhiều, nhưng ngươi ngẫm lại, từ khi ngươi mười tuổi năm ấy đã thành công lừa gạt sự đồng cảm cùng chút lương tâm ít ỏi của ta, ngươi đã chính thức đăng quang thành yêu nữ giang hồ đứng đầu bảng trong lòng ta."
"Sư phụ, tên đồ nhi không phải Tô Vô Nhan." Cẩm Dạ cắn răng: "Bông hoa kia có tất cả năm cánh hoa, người từng nói mỗi một cánh hoa đều có thể yêu cầu người làm một chuyện, đến khi đó sẽ chặt đứt danh phận thầy trò, nếu tổng cộng chỉ có năm cơ hội, ta sao có thể tùy ý lãng phí, chẳng lẽ lại tìm người tới đây nói dối bày trò cười sao?"
"Cũng đúng." Bùi Diệc Hàn nhún vai, bỗng nhiên lại cong môi, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt bên má phải: "Có điều nói không chừng bởi vì ngươi quá tưởng niệm vi sư mới ra hạ sách này."
Cẩm Dạ nhìn mỹ nhan kia gần trong gang tấc, nhẹ giọng gọi: "Sư phụ."
Bùi Diệc Hàn cười sáng lạn: "Muốn thổ lộ sao?"
Cẩm Dạ một chưởng vỗ lên đầu vai hắn, còn thật sự nói: "Chúng ta là thầy trò."
"Không biết như vậy rất kích thích sao?" Bùi Diệc Hàn chậc lưỡi, nhìn trăng tròn phía chân trời, phát ra một tiếng thở dài: "Vi sư bỗng nhiên lại nghĩ đến tiểu thiếp của Trương viên ngoại đụng phải hôm đầu tháng ở chợ, cái loại tư vị cấm kỵ này...... Ai ai, nghịch đồ!" Hắn túm ra đôi bàn tay đang số chết véo hai má mình, nghiêm mặt nói: "Không được làm càn, lát nữa vi sư giới thiệu cho cha ngươi vài quả phụ trẻ."
"Cha ta không ở nơi này."
"Cái gì?"
Cẩm Dạ nhỏ giọng nói: "Nơi này cũng không phải Tô phủ, người không thấy người đàn ông mới vừa rồi ở trong phòng ta sao......" Vừa dứt lời, cổ tay nàng đã bị dùng sức giữ chặt, đau đến mức nàng hít một ngụm khí lạnh: "Sư phụ, người lại làm sao vậy?"
Trong nháy mắt, nút thắt trước ngực nàng đã hoàn toàn bị cởi bỏ, những dấu vết ái muội trên xương quai xanh vẫn rõ ràng như cũ, ý cười của hắn đột nhiên biến mất không thấy, có chỉ còn lại tràn đầy kinh ngạc, sau một lúc lâu mới quay đầu đi chỗ khác: "Xem ra kinh hỉ lúc này thực quá lớn."
Cẩm Dạ luống cuống tay chân che lại, cứ việc đã sớm biết được hắn xưa nay hành động hỉ nộ vô thường, nhưng dù sao vẫn có chút tức giận: "Bùi Diệc Hàn! Sao người có thể vô lễ như vậy, ta cũng không phải đàn ông......"
"Ngươi thành thân?" Hắn ở trước mặt nàng vung tay một cái, lên tiếng ngắt lời.
Cẩm Dạ chần chừ sau một lúc lâu, chậm rãi gật gật đầu, sau đó vươn tay dài nói: "Việc này tạm thời không đề cập tới, trước mắt người giúp ta lấy lại nội lực, coi là một trong năm thỉnh cầu kia đi."
Bùi Diệc Hàn thay nàng bắt mạch, thản nhiên nói: "Ta chỉ cảm thấy kỳ quái, cha ngươi xưa nay không thích phô trương, sao có thể ở trong tòa nhà sơn vàng nạm ngọc như thế, lúc trước khi ta từ sau viện nhảy vào, còn thấy rất nhiều hắc y nhân, nghĩ đến cũng là ngươi gả cho nhà giàu, phủ đệ thủ vệ sâm nghiêm như vậy, cũng không thường thấy."
Cẩm Dạ cúi đầu, thường thường ưm một tiếng, nàng cũng không biết nên giải thích như thế nào cho phải, Tô gia Tống gia, trước mắt còn dính dáng đến Nghiêm Tử Trạm.
"Mạch tượng vững vàng, không có chút dấu hiệu nào hết." Bùi Diệc Hàn thu tay, chậm rãi nói: "Ngươi nên nói thật với ta, phàm là người bị mất nội lực, hoặc là bị phế võ công, hoặc là tẩu hỏa nhập ma, còn nữa, uống thuốc lung tung cũng có khả năng."
Cẩm Dạ kết luận: "Vậy, cho nên?"
Bùi Diệc Hàn lạnh mặt: "Nghịch đồ! Không có sự đồng ý của vi sư tự tiện gả cho kẻ khác, còn hào phóng ăn nhiều xuân dược như vậy, đến tột cùng ngươi định như thế nào?"
Cẩm Dạ chột dạ thì thào: "Ta đã biết dược trì kia có vấn đề mà." Nàng vén lên làn tóc bị gió thổi loạn, lơ đãng lại nhìn thấy cảm xúc quá mức phức tạp trong mắt hắn, lướt qua trong giây lát. Nàng hiếm khi thấy dáng vẻ thâm trầm của hắn khi rút đi cợt nhả, không khỏi trêu chọc: "Có phải không nỡ gả ta ra ngoài hay không?"
Bùi Diệc Hàn nhếch mày: "Cũng chẳng còn cách nào, ngươi lấy chồng hay không lấy chồng, với ta mà nói cũng không khác biệt lắm." Hắn nâng tay, thuận tiện điểm vài huyệt vị trên người nàng, tiếp tục nói: "Vi sư có chút tò mò, tất nhiên tướng công ngươi là kẻ đại phú đại quý, cư nhiên có thể buông tha mỹ nữ ngược lại cưới cô gái bình thường như ngươi, chậc chậc."
"Người cho rằng đàn ông khắp thiên hạ đều nông cạn như người sao?" Cẩm Dạ hừ lạnh, không cam lòng bắt đầu thao thao bất tuyệt phản kích: "Tướng công ta đầy bụng học vấn lại tuấn tú lịch sự, nói rằng ta tú ngoại tuệ trung quả thật là vợ hiền dâu thảo, là sự lựa chọn tốt nhất, không cần nạp thiếp, sẽ cùng ta nắm tay vui vẻ cả đời."
[tú ngoại tuệ trung: được cả nét đẹp trong ngoài, bề ngoài thì xinh đẹp bên trong thì thông minh, trí tuệ]
"Chúc mừng." Bùi Diệc Hàn ngừng hành động trong tay, cười nhạo: "Nếu hắn coi ngươi như bảo bối, ngươi còn cần võ công làm gì, ngoan ngoãn trong chiếc lồng son hoa lệ này là được, tuyệt đối không ai có thể tới gần ngươi"
Cẩm Dạ sửng sốt: "Ta......" Nàng có chút vô lực, mỗi lần gặp mặt luôn bị hắn bật lại một cách mỉa mai, phần lớn đều ầm ỹ nửa canh giờ tranh đến lúc thắng lợi mới bằng lòng cam tâm, nhưng hôm nay có việc cầu hắn, cũng không thể làm thằng nhãi này mất mặt quá nhiều. Vừa nghĩ như vậy, nàng lại mềm giọng: "Sư phụ, đồ nhi biết sai, kỳ thật người đồ nhi gả cho là một ác bá trong kinh thành, vì cướp lấy trong sạch của đồ nhi mà hắn không tiếc kê đơn hủy trinh tiết của ta, đồ nhi thề sống chết không chịu, nhất thời sơ ý bị mất nội lực, mới đến tìm người cứu giúp."
"Nói dối hết bài này đến bài khác." Ngay cả hứng thú chọc thủng sự việc bại lộ này Bùi Diệc Hàn cũng không có.
Cẩm Dạ cả giận nói: "Rốt cục người có chịu giúp ta hay không, chớ lãng phí thời gian."
"Cũng vậy, so ra, ta càng tình nguyện tin tưởng lời ngươi." Hắn nghiêng đầu, ngón tay dài sờ lên ngọc trâm cài tóc, nhẹ nhàng rút ra giao vào tay nàng: "Đỉnh cây trâm phong kịch độc, ngươi biết."
Cẩm Dạ kinh ngạc: "Đây là......"
"Vi sư muốn ngươi nhớ kỹ, không được dễ dàng ủy thân cho người mà ngươi không yêu, ừm, những thứ này ngươi cầm lấy đi." Bùi Diệc Hàn buông làn tóc đen dài, bận rộn lấy ra từ cổ tay áo vài đồ vật lớn nhỏ: "Thất bước diệt hồn, nhuyễn cốt tán, mê dược, đêm xuân khôn cùng nhưỡng...... A, cái này không cần." Hắn nhanh chóng thu hồi chiếc bình nhỏ màu sắc quá mức sặc sỡ kia, đối diện với khuôn mặt đầy hèn mọn, lại chính nghĩa nói: "Vi sư là đàn ông, là đàn ông tất sẽ có ý niệm xấu xa trong đầu, đây là tránh không được, huống chi vi sư tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, rất nhiều nữ tử giang hồ tự nguyện hiến thân, chuẩn bị một ít thuốc hay, đề phòng bất cứ tình huống nào thôi."
"Nhiều độc dược phong hầu như vậy, ngày đêm mang theo trên người, cũng khó cho người." Cẩm Dạ cau mày: "Chớ không phải là còn đang làm thợ săn tiền thưởng?"
Bùi Diệc Hàn sửng sốt một chút, cười nói: "Không, vi sư đã hơn một năm chưa từng giết người."
"Vậy miệng vết thương trên người từ đâu mà đến?" Cẩm Dạ bĩu môi, mới vừa rồi khi hắn tìm này nọ cổ tay áo lộ ra làn da có vài vết sẹo, vừa kết vảy, có lẽ là vết thương mới.
"Bị vài kẻ thù đuổi giết thôi." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói qua, một tay vận khí, đem nội lực rót vào cổ tay nàng, "Trước truyền cho ngươi một phần công lực, sau đó ngươi luyện tập theo tâm pháp trước đây chăm chỉ một chút, hẳn là có thể khôi phục."
Cẩm Dạ gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: "Thư của ta lúc chạng vạng mới truyền đi, sao người lại tới đúng lúc như thế, người đang ở kinh thành?"
"Có một việc cần làm." Sắc mặt Bùi Diệc Hàn khẽ biến, trong mắt lộ ra ý lạnh thản nhiên.
Cẩm Dạ thức thời không hỏi tiếp, thử điều hoà nội tức, cảm giác nội lực chạy khắp tứ chi bách hải, sau một lúc lâu bật một hơi dài, cảm kích nói: "Sư phụ, vậy......"
"Không cần nói lời cảm tạ, cũng không tất nói lời tái kiến, vi sư hận nhất người khác nói lời từ biệt." Bùi Diệc Hàn đứng lên, hồng y nhanh chóng xẹt qua bóng đêm.
Cẩm Dạ chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng người đàn ông cổ quái đến vô ảnh đi vô tung này, phục hồi tinh thần lại chuẩn bị trèo xuống, không lưu ý chạc cây bị gãy, nàng còn chưa kịp đề khí đã ngã xuống dưới thật mạnh.
Cũng may phía dưới là mặt cỏ dày, mới không bị hao tổn lục phủ ngũ tạng, có điều khi mở mắt lại ngoài ý muốn thấy được người nào đó vốn nên ở thư phòng, dung nhan tẩy đi mực nước như trước không có một chút tỳ vết, chẳng qua tiếng nói nghe có chút hờn giận -
"Mới vừa rồi nàng nói chuyện cùng ai?"
← Ch. 43 | Ch. 45 → |