← Ch.02 | Ch.04 → |
Cẩm Dạ cảm thấy vận khí hôm nay của bản thân thật sự đen, chẳng những bị người ta hiểu lầm thành cô nương của câu lan viện, thậm chí còn phải ủy khuất cầu xin quỳ xuống đối với người xa lạ, cứ việc mười chín năm qua quỳ gối không ít, nhưng nhục nhã như thế này, lại là lần đầu tiên.
[câu lan viện: chỗ ca kỹ, kỹ viện nói chung]
Mới vừa rồi khi nàng tiến vào trực giác muốn ngẩng đầu, ngay sau đó đã bị người khác hung hăng vả một cái từ sau gáy, đầu gối gập lại quỳ xuống đập vào nền phòng dát hắc mã não, đau đến nghiến răng nghiến lợi.
"Không được nói chuyện, cũng không được làm càn." Người mặc áo đen dẫn đường lúc trước không chút nào thương hương tiếc ngọc dập đầu nàng trên đất, sau đó túm cổ kéo nàng lên, lặp lại như thế hai lần.
Cẩm Dạ hận gần như muốn cắn rụng răng, phẫn nộ cùng sỉ nhục 'xoát' một tiếng liền bốc cháy.
Nàng Tô Cẩm Dạ cuộc đời này chỉ nguyện bái lạy hai người, một là cha nàng, hai là mẹ nàng, ngay cả ông trời cũng không thể bắt nàng thỏa hiệp, mà hôm nay lại cứ như vậy không minh bạch chịu vô cùng nhục nhã...... Hai tay bị bắt chéo sau lưng, cảm xúc của nàng quá mức kích động, không khống chế được phát run 'khanh khách', nếu không phải khóe mắt ngắm thấy hộ vệ chỉnh tề xếp hàng chung quanh, nàng thật muốn bẻ gẫy tay người phía sau bằng bất cứ giá nào, cho hắn hối hận vì hành động của mình.
Mấy hoa nương đi vào phía sau thấy cảnh tượng như vậy, còn tưởng rằng mấy cô gái nhỏ này chưa từng gặp trường hợp đồ sộ như thế nên bị dọa...... đồng thời cảm nhận được bầu không khí đáng sợ giờ này khắc này, một đám nhanh chóng quỳ xuống.
"Được rồi được rồi, đừng tốn thì giờ nữa, ngẩng hết đầu lên cho ta." Có người đàn ông kỳ dị mở miệng, thanh âm rất không kiên nhẫn.
Cẩm Dạ hơi hơi gấp khúc thân mình, tóc dài vừa mới che lại vải dệt trong suốt trước ngực, cũng không dám trực tiếp nhìn thẳng vào tiền phương, thoáng đem đôi mắt đang buông xuống nâng lên nửa phần -
Phạm vi nhỏ hẹp tầm mắt có khả năng chạm đến đều ánh vào mi mắt, một bàn tay, đầu ngón tay trắng nõn sáng bóng, thon dài thanh mĩ, ngón tay cái có một chiếc nhẫn phỉ thúy, xanh lục rất đẹp, làm cho bàn tay kia trở nên hoàn hảo không tìm thấy một chút tỳ vết.
Có thể là một cô gái...... Cẩm Dạ mân miệng, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút không xác định.
Đang hết sức đoán, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hít không khí bén nhọn, tiếp theo là một tiếng than sợ hãi thật dài, cứ như vậy không hề có dấu hiệu phá vỡ yên lặng. Nghe được động tĩnh Cẩm Dạ lặng lẽ nghiêng đầu, trong lòng rất kinh ngạc, không nghĩ tới cô gái quỳ gối phía bên phải nàng cũng dám to gan như vậy, từ góc độ của nàng, có thể nhìn thấy trên mặt nàng ta đang rất phấn khích -
Ba phần không thể tin, bảy phần...... kinh diễm.
Cẩm Dạ còn đang cân nhắc biểu tình đối phương, hộ vệ đứng ở một bên đã túm lấy tóc cô gái kia kéo lên, giống như bắt gà con, lực đạo ngoan tuyệt làm cho nàng âm thầm kinh ngạc, những người này do ai huấn luyện ra, đối mặt đại mỹ nhân như hoa như ngọc cũng có thể ra tay được......
"Rút đầu lưỡi." Tiếng nói chuyện nghe được lúc trước lại vang lên một lần nữa, dừng một chút, lại có ngữ điệu nịnh nọt:"Nghiêm đại nhân, hạ quan nhất thời sơ sẩy, để cho dân đen này làm càn, ngài đừng để ý, lát nữa ta sẽ để ba người còn lại làm cho ngài thật vui vẻ."
Tiếng thét chói tai như bệnh tâm thần rất nhanh đã truyền khắp phòng, mang theo kêu khóc tuyệt vọng cùng giãy dụa tê rống.
Cẩm Dạ nghe thấy tiếng móng tay đối phương xẹt qua mặt sàn mã não thật sâu nổi cả da gà, cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không phải đồng tình với nàng kia, chỉ là nghĩ tới nếu chuyện này xảy ra với mình...... Cho dù ngày thường nàng hay tiếp xúc với du côn, cũng chưa bao giờ gặp phải loại hình phạt như thế này, trong khoảng thời gian ngắn thật là có chút sợ hãi.
Ba cô gái bên trái đã sớm bị dọa chết khiếp, vốn định đêm nay kiếm sống, có thể tới phủ quan kiếm chút tiền, làm sao biết được chuyến đi này đúng là bước chân vào quỷ môn quan. Thoáng chốc, lập tức hai người hôn mê, còn sót lại một người quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy giống nàng.
"Cô, ngẩng đầu lên."
Cẩm Dạ lặng im, chậm rãi nâng đầu dậy.
Cùng thời khắc đó, tiểu mỹ nhân còn lại bắt đầu liều mạng dập đầu, trong miệng mơ hồ không rõ:"Đại nhân, xin ngài giơ cao đánh khẽ, van cầu ngài, van cầu ngài ......" Đầu đập kêu 'bang bang', máu loãng cùng nước mắt hợp cùng một chỗ, mặt sàn vốn trơn bóng sạch sẽ trở nên dơ bẩn không chịu nổi.
Có điều tiếng kêu lần này không thể liên tục thật lâu, thị vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh đã giải quyết vấn đề nhanh chóng.
Trước mắt thực rõ ràng là một trường hợp bất lợi, nàng chỉ có một mình, đối phương...... mấy mình.
Cẩm Dạ nhắm mắt lại, nay nàng thật sự muốn biết mới vừa rồi hai người hôn mê có kết cục ra sao, nếu chỉ bị chút đòn hiểm, nàng sẽ chịu được, chỉ tiếc rèm cửa nặng nề đã ngăn cản tất cả tầm mắt, cho dù tròng mắt nàng xoay chuyển thế nào, cũng không thể thấy được một chút tình huống.
"Đinh Thượng Thư, đây là diễn xuất rất hay mà ông an bài cho ta sao?" Ngữ khí thản nhiên, hơi trầm thấp, rõ ràng là một câu hỏi thực tầm thường, nghe vào tai lại mang theo cảm giác áp bách.
Đối phương hoảng hồn, vội vàng giải thích:"Hạ quan chọn ra đầu bài từ năm hoa lâu lớn nhất kinh thành, người người đều là giai nhân tuyệt sắc có thể tinh thông cầm kỳ thư họa, ai biết cư nhiên lại tranh cãi ầm ĩ như vậy......" Ngừng nửa khắc, như đột nhiên nhìn thấy điều gì, ông ta quát lớn:"Nha đầu kia là ai, vừa rồi ai đem cô ta vào?!"
Người mặc áo đen đứng sau lưng Cẩm Dạ do dự một chút rồi bước nhanh tiến lên quỳ xuống:"Bẩm đại nhân, là tiểu nhân mang vào."
Cẩm Dạ cười lạnh lùng, không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa, mình vốn đánh bậy đánh bạ lại đây tránh mưa, nào biết tên thủ vệ này vớ vẩn như thế, tùy tiện liền mang một người không liên quan vào cửa. Từ trong đối thoại của bọn họ chợt nghe ra đều là quan viên có địa vị cao, không khéo nếu nàng là thích khách, kết cục của người mặc áo đen này sợ là chết mười lần cũng không đủ......
Hiển nhiên, Đinh Thượng Thư cũng nghĩ như vậy, rút một phen kiếm chỉ vào hắn:"Hoa khôi do bản quan lấy ra từ Xuân Lâm Các sao lại không ở nơi này, thật to gan, người lai lịch không rõ cũng dám mang vào biệt viện của Nghiêm đại nhân!"
Người mặc áo đen sợ hãi:"Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết, vốn thấy nha đầu kia mặt mũi như mướp đắng, cũng biết không thể là hoa khôi, nhưng tiểu nhân kỳ thật cũng chưa từng thấy đầu bài của Xuân Lâm Các, cho nên liền......"
Nàng làm sao có khuôn mặt mướp đắng?! Cẩm Dạ nắm chặt tay, bất mãn với người này lại tăng thêm một phần.
"Ngươi còn dám tranh luận!"
Giọng quan không được tự nhiên, hương vị cáo mượn oai hùm, vị Đinh Thượng Thư này thật đúng là không dứt, hơn nữa người mặc áo đen lắp bắp biện giải cầu xin tha thứ, nàng càng nghe càng phiền, hận không thể xông lên cho mỗi người một nhát dao, đánh bất tỉnh xong việc.
"Đủ rồi!" Chính chủ cuối cùng cũng lên tiếng, cây đèn tử kim nện thật mạnh trên nền phòng, vỡ thành vài khối, trong đại đường thoáng chốc yên tĩnh không tiếng động...... Thật lâu sau, mới truyền đến thanh âm đầu ngón tay gõ trên mặt bàn, từng tiếng từng tiếng, từ chậm tới nhanh, cuối cùng im bặt dừng lại -
"Cô, có biết hát hay không?"
"Không quá thành thạo." Cẩm Dạ nhỏ tiếng đáp, không quen việc đầu mâu sao đột nhiên lại chĩa vào trên người mình......
Như không nghe thấy câu trả lời của nàng, người nọ bá đạo nói:"Chuẩn bị đàn."
"Vâng"
Rất nhanh, đàn cổ chạm trổ cẩn thận đã được đưa tới trước mặt, trán Cẩm Dạ chảy ra mồ hôi lạnh, châm chước một chút, cắn răng nói:"Tiểu nữ da mặt mỏng, không quen bêu xấu trước mặt nhiều người như vậy, mong Nghiêm đại nhân có thể......" Muốn nói lại thôi, nàng dừng vừa đúng.
"Như cô mong muốn, đều cút hết đi."
"Nghiêm đại nhân, hạ quan cho rằng như vậy không ổn......"
"Cút!" Mọi người hoảng sợ, tranh nhau đào tẩu.
Cẩm Dạ rất ngoài ý muốn, đại nhân vật lai lịch không nhỏ này cư nhiên nghe theo mình, càng làm cho người ta cảm thấy cổ quái là thanh âm của hắn nghe vào tai đã không trầm thấp dễ nghe như lúc trước, ngược lại đông cứng như dây đàn đang căng, kéo một cái sẽ đứt.
Đợi đến khi người sau cùng nhẹ nhàng khép cửa lớn lại, cuối cùng nàng không ức chế được tò mò, lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Triều phục màu xanh đen còn chưa cởi ra, hắn ngồi nhàn tản, vạt áo hơi hỗn độn. Tóc đen thúc lên một nửa, phần lớn trút xuống ghế bành sau lưng, cùng bóng đêm ngoài cửa sổ tôn nhau lên, đôi mắt khép hờ, bạc môi hơi nhếch.
Khuôn mặt cực kì trẻ tuổi, dung mạo như xen giữa thiếu niên cùng đàn ông trưởng thành, cứ việc giờ phút này mi tâm nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, nhưng...... vẫn như cũ không tổn hao gì tới nửa phần mỹ mạo.
Cẩm Dạ không nhịn được than nhẹ trong lòng, dung mạo khuynh thành như thế, lại không mang một chút son phấn, trời xanh thật sự quá ưu ái hắn. Bỗng nhiên hiểu được vừa rồi hoa khôi kia vì sao lại luống cuống khi nhìn thấy hắn như vậy, Nghiêm đại nhân này đâu chỉ kinh diễm, chỉ cần túi da này cũng đủ để phụ nữ khắp thiên hạ tự biết xấu hổ đến chết......
Có lẽ nhận thấy được ánh mắt đối phương quá mức làm càn, Nghiêm Tử Trạm đột nhiên đứng thẳng dậy, lạnh như băng nói:"Nếu cô muốn rơi vào kết cục giống như các nàng, ta có thể lập tức làm cô toại nguyện." Mắt đẹp thản nhiên liếc nàng một cái, lập tức nhắm lại lần nữa.
Nghe xong lời nói của hắn, ngược lại Cẩm Dạ trở nên trấn định, nếu hắn có ý định giết nàng, vừa rồi sẽ trực tiếp gọi hộ vệ, nếu mở miệng uy hiếp, vậy cho thấy trước mắt tác dụng nàng có thể tạo được ắt không thiếu.
Nhưng, đến tột cùng nàng có thể giúp hắn điều gì......
Cẩm Dạ nghi hoặc, tầm mắt lại lần nữa nâng lên, thấy nếp gấp trên mi càng thêm rõ ràng, đầu ngón tay ấn huyệt Thái Dương cũng trở nên trắng bệch, không khỏi giật mình nói:"Đại nhân, tiểu nữ từng học được một khúc thanh tâm, hoãn được chứng đau đầu."
"Đàn." Hắn nói ra một chữ, kiên nhẫn đã bị bức tới cực hạn.
"Nhưng...... Xin cho tiểu nữ nhắc lại một yêu cầu." Cẩm Dạ run cổ họng, tận lực làm cho lời nói ra nghe điềm đạm đáng yêu một chút, "Gia cảnh tiểu nữ bần hàn, kế sinh nhai đều dựa vào cha già mở một quán đậu hũ ở góc đường......" Còn chưa nói xong, thái dương của nàng đã bị một vật lạ đập trúng, chiếc nhẫn xanh biếc quay tròn lăn tại bên chân.
Thái dương Nghiêm Tử Trạm nổi gân xanh, đau đầu dục liệt, cô gái này còn ngồi đó nghĩ biện pháp vơ vét tài sản, nếu không phải bây giờ gọi nhạc công còn mất một chút thời gian, hắn sớm sai người chặt tay chân nàng ra cho chó ăn.
Nàng không đòi tiền! Cẩm Dạ ôm đầu, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nói cho hết: "Thân mình lão phụ không khỏe, khẩn cầu đại nhân lát nữa có thể bỏ qua cho tiểu nữ, kiếp sau tiểu nữ làm trâu làm ngựa, đều nhớ rõ ân tình của đại nhân." Đại khái là trán lại thêm một cục u hồng, nàng số chết trừng mắt chiếc nhẫn kia phát giận, hai tay tới gần cầm huyền -
Đột nhiên, có người vội vàng chạy vào:"Nghiêm đại nhân, Cửu Vương gia tới chơi."
← Ch. 02 | Ch. 04 → |