Vay nóng Homecredit

Truyện:Cẩm Dạ Lai Phủ - Chương 14

Cẩm Dạ Lai Phủ
Trọn bộ 72 chương
Chương 14
0.00
(0 votes)


Chương (1-72)

Siêu sale Lazada


Chẳng lẽ -

Bước chân tiến đến dũng mãnh như thủy triều, tiện đà tiếng nói to rõ uy nghiêm vang vọng cuối hẻm:"Nghiêm tướng phân phó, dư đảng của thích khách lủi tới nơi này, nếu phát hiện khả nghi thì mang về hình bộ, kẻ chống cự giết không cần hỏi!"

Nghe được động tĩnh, ý cười môi Nghiêm Tử Trạm càng thêm rõ ràng, đó là tự tin khi bày mưu nghĩ kế, thỉnh thoảng lẫn vào chút chế ngạo đối với người khác.

Cẩm Dạ trừng to mắt, quả nhiên là cái bẫy, hắn cư nhiên lấy thân làm mồi! Người đàn ông này thật sự quỷ kế đa đoan đáng sợ...... Trước mắt đứng ra đã không kịp, cho dù nàng có phải đồng bọn của Bảo Hạnh hay không, đều bị coi thành dư đảng được hầu hạ bằng đại hình. Dùng sức che miệng tên đàn ông trước người, nàng chỉ hận lúc trước học nghệ không tinh, học được điểm huyệt lại chưa học điểm á huyệt như thế nào.

Hoảng hốt nhìn sang phía sau, phía sau là tường cao của một hộ gia đình, không tính là quá cao, nàng tin tưởng có thể nhảy lên, nhưng...... nếu thêm sức nặng của hắn nữa thì thật sự có chút quá sức. Dưới tình "Ôi cậu ấm nha, nhìn một cái mà xem, thân thể tế da nộn thịt, nhìn thôi thật đúng là giống các bà các chị." Người đàn ông che miếng vải đen ngả ngớn huýt một tiếng sáo, trong ánh mắt tràn đầy kinh diễm.

Nghe vậy bọn đàn em vây quanh cười vang, chàng trai vóc dáng hơi lùn tiến đến bên cạnh lão đại cười vui nói:"Chỉ tiếc là thân nam nhi, bằng không đêm nay chúng ta thật có diễm phúc."

Người đàn ông cười ha ha:"Tiểu tử nhà ngươi, chỉ biết thế!" Nói xong lại quay đầu giơ dao nhỏ trước mặt nam tử mỹ mạo bị nhốt ở bên trong:"Này, ngươi còn thất thần làm gì, thực không muốn đòi mạng? Đao kiếm không có mắt, lát nữa đừng trách ông nội đây không nhắc nhở ngươi."

"Đòi tiền phải không?" Khuôn mặt Nghiêm Tử Trạm lạnh nhạt, bóng dáng thanh mảnh lỗi lạc đứng dưới ánh trăng, cả người tự nhiên như trong hậu viện nhà mình, không thấy được nửa phần bối rối. Cởi xuống túi tiền bên hông, hắn tùy tay vứt trên mặt đất, mắt cũng không nâng một chút:"Cầm."

Bọn cướp sửng sốt, tại đây đoạt của không ít người, người nào không phải là nước mắt tung hoành nơm nớp lo sợ hai tay dâng tiền, thật đúng là lần đầu đụng tới loại tình huống này - người bị cướp cư nhiên còn kiêu ngạo hơn bọn hắn.

Nhanh chóng có người thẹn quá thành giận tiến lên túm cổ áo Nghiêm Tử Trạm:"Tiểu tử thối nhà ngươi chán sống, nghĩ mình là hoàng đế lão tử? Có phải còn muốn chúng ta tạ chủ long ân hay không?!" Hắn xúc động vạch một đao ra máu, chất lỏng đỏ sẫm nhanh chóng tích táp rơi xuống, bình ổn không ít cơn tức.

Người quanh mình đều phụ họa:"Đúng, nên cho thằng nhãi này chịu chút đau khổ."

Người khởi xướng dường như nịnh nọt liếc mắt đại ca đi đầu một cái, quay đầu lại trợn mi đắc ý nói:"Thế nào, không sợ tới mức đái ra quần chứ? Lão tử cho ngươi kiêu ngạo, cho ngươi kiêu......" Hắn hoảng sợ nhìn ánh mắt đối phương, ngữ điệu càng lúc càng nhẹ, nửa câu sau cuối cùng ngạnh ở miệng không giải quyết được gì.

"Buông tay." Trong mắt Nghiêm Tử Trạm lệ khí mọc lan tràn, đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại mang theo trời sinh quyết tuyệt cùng kiệt ngạo, hàn ý đánh úp lại là cảm giác áp bách nhiếp lòng người, làm cho người ta không rét mà run.

Tiểu lâu la không ngừng run cánh tay, cả đám chạy tới bên người đại ca, nói:"Lão, lão đại, tiểu tử này không đơn giản......"

"Đồ vô dụng!" Người đàn ông nâng tay chính là một cái tát, cả giận nói:"Hắn cũng không biết võ, ngươi sợ cái rắm a!"

Tiểu lâu la ủy khuất phiết miệng, sau một lúc lâu lại cảm thấy xấu hổ, làm nghề như bọn họ phải có gan, mặc dù là công phu mèo quào cũng nên giả thành đạo tặc cái thế, có thể làm đối phương kinh hãi mới là tốt nhất, nhưng mới vừa rồi mình cư nhiên vì một ánh mắt đã bị dọa trở lại...... uể oải suy sụp bả vai, hắn bụm mặt yên lặng xấu hổ.

Người đàn ông không kiên nhẫn, đi nhanh tới trước mặt Nghiêm Tử Trạm, gầm nhẹ nói:"Ngươi nghe cẩn thận cho ta, nhặt túi tiền lên cho lão tử, ngoan ngoãn dập đầu hai cái thật kêu, nếu không lão tử cho ngươi đêm nay chịu không nổi!"

"Ta thật ra lại rất muốn lưu lại nhìn kết cục của chính mình một cái." Nghiêm Tử Trạm đột nhiên cười lạnh, sắc mặt vì mất máu mà trở nên có chút tái nhợt, chất lỏng nóng ấm không ngừng từ vai rơi vào cổ áo, thậm chí hắn còn không thèm nâng tay chà lau, có điều mĩ nhan kia trở nên âm trầm, ngay cả tiếng nói cũng lãnh liệt vài phần:"Một lần cuối cùng, chớ chọc ta, cầm tiền, nhanh cút."

Người đàn ông cuối cùng bị chọc giận:"Khẩu khí thật lớn!" Tiện đà cắn răng nói với mọi người:"Các ngươi nhìn cho rõ, đại ca ta hôm nay vì tên không biết sống chết này phá lệ một lần." Nói xong rút trường đao bên hông ra.

"Không được đâu, lão đại." Một người xông lên, gắt gao ôm thắt lưng người đàn ông, kinh hoảng nói:"Chúng ta chỉ tham tài, chưa từng sát hại tính mệnh, ngày thường quan sai nhận chút lợi lộc có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng nếu gây ra án mạng, đó là tội lớn muốn chém đầu đó!"

Bọn còn lại hoảng sợ vạn phần, sợ đại ca đánh mất lý trí diệt tên công tử nhà giàu vừa nhìn đã biết lai lịch không nhỏ này, không khỏi cùng kêu lên khuyên can:"Lão đại cân nhắc, lão đại cân nhắc......"

Người đàn ông một cước đá văng thủ hạ:"Cút ngay!" Mang theo đại đao đứng ở chỗ cũ, ngực bởi vì thịnh nộ mà vẫn phập phồng không ngừng, làm sao bây giờ, hắn cũng biết giết người phải đền mạng, nhưng mà -

Tầm mắt quay lại, nghễ mắt Nghiêm Tử Trạm giờ phút này môi đang dương lên ý cười trào phúng.

Tức giận khó tiêu, tức giận khó tiêu a!

Hung hăng ra quyền đem đối phương đánh ngã xuống đất, hắn phiết môi:"Yếu đuối, còn chưa đủ để lão tử luyện quyền, các huynh đệ, cùng tiến lên!" Mặc dù không thể giết tiểu tử này, ít nhất cũng muốn làm cho hắn chịu chút da thịt khổ để giải hận.

Nghiêm Tử Trạm lạnh nhạt phủi phủi vạt áo bị vò nát, đứng thẳng nói:"Các ngươi cần phải nắm chắc một chút, nếu không lát nữa nên đến phiên ta nhìn trò hay."

"Có ý gì?" Mọi người sửng sốt.

Nghiêm Tử Trạm không đáp, gió đêm thổi phùng áo bào rộng thùng thình, tóc dài như mực che đậy khuôn mặt, hắn cứ như vậy không nói một câu cúi đầu đứng ở đằng kia, nhưng thấy thế nào cũng là hình ảnh cao cao tại thượng.

Thanh niên vóc dáng thấp nuốt nước miếng, khẩn trương nói:"Lão đại, chớ không phải là tiểu tử này còn có chân sau?"

Người đàn ông sờ sờ cằm, sắc mặt có chút khó coi:"Nếu có chân sau cũng không có khả năng đuổi tới trong một lúc, lũ nhóc các ngươi có chí khí một chút, chớ vì hắn nói hai ba câu đã rối loạn đầu trận tuyến, có nghe hay không? Chúng ta là kinh thành lục phách thanh danh vang vọng, há có thể sợ hãi rụt rè!"

"Lão đại, không bằng chúng ta đi thôi." Tiểu lâu la đứng ở ngoài cùng vẻ mặt cầu xin đến gần nói:"Ta cảm thấy có chút không thích hợp."

Người đàn ông biến sắc:"Chân sau đến đây?"

"Có chân sau hay không ta không rõ ràng lắm, có điều......" Hắn muốn nói lại thôi.

"Nói đi!" Mọi người lo lắng.

Tay tiểu lâu la chỉ:"Nơi đó có, có quỷ!" Sợ người khác không tin, hắn vội vàng bổ sung nói:"Ta vẫn nghe được thanh âm lạ từ trên cây truyền đến, hơn nữa là loại tiếng cười làm người ta sởn hết da gà, ta nghĩ tới những chuyện ma mẹ ta từng nói, mỗi đêm trăng tròn, sẽ có nữ quỷ mặc hồng y ngồi ở đầu cành......"

Người đàn ông hung tợn đánh gãy:"Đi tới!"

"Là thật là thật, không tin các ngươi nghe." Tiểu lâu la ôm đầu ngồi xổm xuống, biểu tình thành thật lại e ngại.

Không khí nhanh chóng liền an tĩnh, duy có tiếng gió nức nở, thổi trúng lá cây tất tất tác tác, nơi đây hẻo lánh, cũng không có nhiều người ở lại, hơn nữa trước mắt ánh trăng trắng xóa, thực sự có chút quỷ dị.

Đã có người nhát gan ôm hai tay không ngừng vuốt lên da gà, nhỏ giọng nói:"Lão đại, hôm nay thật là có chút tà môn, bảo các huynh đệ rút đi."

Người đàn ông không thuận theo, liếc đến khuôn mặt cười như không cười nào đó, chỉ huy nói:"Ngươi, đi qua nhìn xem."

Nghiêm Tử Trạm mắt lạnh nhìn mọi người, ánh mắt sinh ra hèn mọn, quỷ? Trên đời nếu thực sự có quỷ, ở trong mắt hắn, lòng người so với quỷ còn bí hiểm hơn, đấu với người khác, vui vẻ vô cùng, còn quỷ, hoàn toàn không sinh ra nửa phần hứng thú, chẳng qua là oan hồn, vậy chính là kẻ bại, kẻ bại thì có tư cách gì mà lẫn vào nhân thế.

Bước đi không nhanh không chậm, hắn đứng lại dưới tàng cây được chỉ định, đang muốn ngẩng đầu, đã có một mảnh vải từ trên trời giáng xuống, bao lại hơn nửa thân mình. Ngay sau đó sau lưng một trận mềm yếu, hắn thử nâng tay, lại thấy thân mình không nghe sai sử, lúc này mới ý thức được bị người điểm trúng huyệt đạo.

"Quỷ, quỷ a!" Bên ngoài kêu thảm thiết một mảnh, tiếng bước chân thất linh bát loạn vang lên ngay sau đó, chưa cần nửa khắc lại quy về bình tĩnh.

Tầm mắt đen tối một mảnh, mũi thở quẩn quanh mùi hoa thản nhiên, Nghiêm Tử Trạm nhíu mi, bỗng nhiên ý thức được tấm vải này là áo ngoài của nữ tử, nhưng mà...... là loại nữ tử nào lớn gan như vậy, rõ như ban ngày cũng dám cởi áo tháo thắt lưng

Đây là cái gì?

Chính là như sách nói "đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu"(*).

[*: đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công]

Cẩm Dạ cảm thấy mỹ mãn cười, đem tóc dài trước mặt vắt tới sau lưng, không trách bọn tặc này sợ tới mức chạy trối chết, hơn nửa đêm mặc một thân quần áo trong màu trắng, mặc cho ai nhìn thấy cũng bị dọa chết khiếp.

Không chút hoang mang đến phía sau Nghiêm Tử Trạm, nàng một tay túm lấy áo ngoài đang úp trên đầu hắn, dùng sức giương lên, lập tức một tay kia nắm cây trâm lợi hại để đến vết thương trên cổ hắn, ngón tay ác ý đè, khẽ cười nói:"Nghiêm đại nhân, mùi vị hổ lạc xuống đồng bằng như thế nào?"

Sau một lúc lâu, giọng nam dễ nghe không nóng không lạnh đáp lại một câu:"Hổ lạc xuống đồng bằng thì có ngại gì, chỉ sợ là hổ lạc xuống đồng bằng bị chó bắt nạt, bên tai còn văng vẳng truyền đến tiếng chó sủa làm người phiền."

Được.

Cẩm Dạ hít sâu một hơi, tươi cười đã có chút vặn vẹo, khả năng chọc người khác tức giận của người này thực không phải bình thường, nàng bỗng nhiên có chút lý giải hành vi vừa rồi của vị đại ca kia, phải biết rằng người ta trong lúc lửa cháy lên não bất kể chuyện gì cũng có thể làm được.

"Không hiếu kỳ ta là ai sao?" Nàng một tay chắn ngang bờ vai của hắn, đề phòng kèm hai bên kéo hắn chậm rãi lui vào chỗ tối, trên đường đi ngón tay không thể tránh khỏi chạm vào da hắn, thực rõ ràng phát giác hắn cứng ngắc. Cẩm Dạ không khỏi có chút nghi hoặc, khi lấy cây trâm dí vào miệng vết thương cũng không thấy hắn có phản ứng gì, sao lúc này lại như vậy.

Khẩu khí Nghiêm Tử Trạm khó nén ghét bỏ:"Buông tay, ngươi cách ta xa một chút, ta cùng ngươi đi là được."

Cẩm Dạ dừng bước chân, bỗng nhiên ý thức được điều gì, giật mình nói:"Hóa ra đại nhân không thích người khác chạm vào, chậc chậc, khiết phích nghiêm trọng như vậy nên làm thế nào cho phải đây." Cùng với lời nói, nàng lại kéo gần khoảng cách giữa hai người, thậm chí môi cũng sắp dính đến vành tai hắn. Mặc dù nàng không phải nữ tử khuê phòng truyền thống bảo thủ, nhưng cũng chưa bao giờ thân cận với nam tử như vậy, có điều vì chứng minh suy đoán của mình, tạm thời nhẫn nại đi......

Quả nhiên, ngữ điệu băng hàn tận xương buông xuống:"Cút ngay!"

"Ta không cút." Khoái ý không ngừng nảy sinh, mặc dù Cẩm Dạ ở phía sau hắn không thấy rõ biểu tình của đối phương, nhưng vừa nghĩ đến dung nhan trời sập cũng gặp biến không sợ hãi ngày đó giờ phút này vài phần dữ tợn, liền không khỏi ti bỉ đùa giỡn chút kỹ xảo, ngón tay thon dài đặt lên nút thòng lọng bên hông hắn, chậm rãi rút ra bên ngoài.

Nghiêm Tử Trạm lớn tiếng quát:"Ngươi làm cái gì!"

Cẩm Dạ gần như sắp cười ra tiếng, thật sự là quá thú vị, nàng khẩn cấp muốn nhìn trộm một chút biểu tình tức giận của hắn. Bàn tay trắng nõn quấn quít lấy đai lưng, nàng từng vòng một bịt kín ánh mắt hắn, nghiêng đầu nói:"Đại nhân không cần căng thẳng, tiểu nữ chẳng qua không muốn cho ngài nhìn thấy diện mạo, đề phòng ngài ngày sau trả thù, chẳng phải sao?"

Nghiêm Tử Trạm trầm mặc, một lát lại hồi phục trạng thái bình tĩnh, trầm giọng nói:"Ngươi không phải đồng bọn của bọn hắn."

Cẩm Dạ cười cười, mở ra năm ngón tay lung lay trước mắt hắn, xác định không nhìn thấy sau mới đứng trước mặt hắn, "Ta vốn không phải bọn đạo chích cướp tài cướp sắc trên giang hồ, ta chỉ là một cô gái, chỉ muốn báo chút thù nhỏ lông gà vỏ tỏi thôi."

Nghiêm Tử Trạm cười lạnh:"Không cần giả ngây giả dại, ngươi biết ta chỉ ai."

Lần này Cẩm Dạ thật sự sửng sốt, đang muốn mở miệng cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vững vàng rất nhỏ, thân là người luyện võ, nàng tự nhiên nghe được có người võ nghệ trác tuyệt, nghiêng tai lắng nghe sau một lúc lâu, lại phát giác nhanh chóng nhiều ra bước chân của ba bốn người.

Tiếng nói chuyện với nhau trong đêm tối mặc dù cố ý đè thấp, nghe ra cũng phá lệ rõ ràng.

"Ngươi xác định cẩu quan kia ở chỗ này?"

"Nghe đám người kia hình dung, tám phần chính là Nghiêm Tử Trạm, không sai được."

"Hừ, thủ hạ chó săn của hắn giết Bảo Hạnh, chúng ta nhất định phải nợ máu trả bằng máu, sưu!"

Cước bộ tản ra bốn phía.

Cẩm Dạ lẳng lặng nghe xong nửa khắc, liền hiểu được ý tứ câu nói vừa rồi của Nghiêm Tử Trạm, tám phần hắn nghĩ mình cũng là đồng bọn của đám người xuất hiện giờ phút này, lại nghĩ đến cái tên được nhắc đến trong miệng đối phương, Bảo Hạnh Bảo Hạnh...... chẳng phải là cô gái ám sát hắn trong yến hội sao?

Nàng càng nghĩ lại càng cảm thấy cổ quái, xem ra Tích Kì đã sớm giết Bảo Hạnh cùng người đàn ông đánh đàn, như vậy...... vì sao vừa rồi Tích Kì không đến cứu Nghiêm Tử Trạm khi bị bọn cướp quấn thân?

Chẳng lẽ -

Bước chân tiến đến dũng mãnh như thủy triều, tiện đà tiếng nói to rõ uy nghiêm vang vọng cuối hẻm:"Nghiêm tướng phân phó, dư đảng của thích khách lủi tới nơi này, nếu phát hiện khả nghi thì mang về hình bộ, kẻ chống cự giết không cần hỏi!"

Nghe được động tĩnh, ý cười môi Nghiêm Tử Trạm càng thêm rõ ràng, đó là tự tin khi bày mưu nghĩ kế, thỉnh thoảng lẫn vào chút chế ngạo đối với người khác.

Cẩm Dạ trừng to mắt, quả nhiên là cái bẫy, hắn cư nhiên lấy thân làm mồi! Người đàn ông này thật sự quỷ kế đa đoan đáng sợ...... Trước mắt đứng ra đã không kịp, cho dù nàng có phải đồng bọn của Bảo Hạnh hay không, đều bị coi thành dư đảng được hầu hạ bằng đại hình. Dùng sức che miệng tên đàn ông trước người, nàng chỉ hận lúc trước học nghệ không tinh, học được điểm huyệt lại chưa học điểm á huyệt như thế nào.

Hoảng hốt nhìn sang phía sau, phía sau là tường cao của một hộ gia đình, không tính là quá cao, nàng tin tưởng có thể nhảy lên, nhưng...... nếu thêm sức nặng của hắn nữa thì thật sự có chút quá sức. Dưới tình thế cấp bách nàng rốt cuộc bất chấp tất cả, cắn răng rút đai lưng ra, cuốn lấy thân cây trong sân, mũi chân nhấn một chút, mang theo hắn nhảy qua tường tiến vào. thế cấp bách nàng rốt cuộc bất chấp tất cả, cắn răng rút đai lưng ra, cuốn lấy thân cây trong sân, mũi chân nhấn một chút, mang theo hắn nhảy qua tường tiến vào.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-72)